Kiếp trước Kỷ Thanh Y bị Từ Lệnh Kiểm giam cầm ở trong viện, không được ra cửa, trò duy nhất có thể tiêu khiển chính là trồng các loại hoa cỏ, xem cắm hoa,.
Nàng cảm thấy kỹ thuật của mình không phải rất tốt, nếu so tài với Lê Nguyệt Trừng thì khả năng thắng không lớn, nhưng nếu như cố gắng vẫn có thể đánh ngang tay với Trần Bảo Linh.
Nàng cũng không cần thắng, chỉ cần có thể hòa một ván với Trần Bảo Linh, tiếp tục đi theo Cố nương tử học cắm hoa, như thế nàng đã rất vui rồi.
Đây là lần đầu tiên cắm hoa sau khi nàng sống lại, chuyện liên quan đến tương lai của nàng, đương nhiên nàng rất coi trọng.
Thái Tâm cũng không tích cực cho lắm, sáng sớm liền chuẩn bị một cái bàn, dọn dụng cụ lên bàn, tưới hoa xong liền chờ Kỳ Thanh Y bắt tay vào làm.
Nhưng Kỷ Thanh Y cũng không vội bắt đầu ngay, nàng chỉ cúi đầu suy tư hoặc nhìn ra nơi xa ngẩn người.
Bộ dáng này của nàng khiến Thái Tâm sốt ruột đến quay mòng mòng.
Trong ấn tượng của nàng, tiểu thư nhà mình chắc chắn sẽ không thể cắm hoa, ngày trước đi học cũng không bao giờ nghiêm túc lắng nghe, nếu lần này thất bại, chẳng phải sẽ khiến Thái phu nhân thất vọng sao.
Nháy mắt, thời gian một ngày đã trôi qua, Thái Tâm nhìn trên bàn vẫn trống không, dao dùng để cắt hoa vẫn không nhúc nhích.
Nàng muốn thúc giục Kỷ Thanh Y nhanh lên một chút nhưng lại không dám cắt ngang mạch suy nghĩ của tiểu thư, đợi đến trưa ngày hôm sau, cuối cùng thì Kỷ Thanh Y cũng bắt tay vào làm.
Trước tiên nàng vào trong phòng bếp nhỏ chọn lựa một hồi, cuối cùng lại chọn ra một chiếc bình nhỏ, đường kính không rộng hơn chiếc bát để ăn cháo hàng ngày làm bình cắm hoa.
Thái Tâm thấy thế trong lòng liền lo lắng không thôi: “Tiểu thư, đại tiểu thư cắm hoa đều dùng lọ hoa màu hồng phấn, bình hoa màu xanh cỏ, dầu gì cũng là bình gốm mới tinh, tiểu thư, cái bình này rất bình thường, vừa cũ lại vừa xấu, cho dù người ta nhìn thấy cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn nó, hay là chúng ta đổi bình khác đi.”
Kỷ Thanh Y liền cười, nói: “Muội cảm thấy nó bình thường là được rồi, cái ta muốn chính là hiệu quả này.”
Nàng từ từ chọn một nhánh hoa sơn tra trong đám hoa đỏ tươi, dùng dao nhanh chóng cắt cành chỉnh lá, tỉa bớt những nhánh hoa dư thừa, chỉ để lại một đóa hoa sơn tra mới nở hơn phân nửa, để dành ra một nhánh hoa, sau đó cắm vào bình. Cắm vào bình rồi nàng lại dùng dao cắt nhánh hoa để cố định.
Cành hoa thứ hai nàng chọn là một nhánh hoa đào rất dài, từ đầu tới cuối không có lấy một đóa hoa, trên cành hoa(bề ngang) chỉ nhỉnh bằng chiếc đũa có đến hai mươi nụ hoa, những nụ hoa lớn nhỏ không giống nhau nằm rải rác trên cành hoa trong thật đáng yêu.
Nàng dùng dao xén hoa cắt bớt đi những nụ hoa dư thừa, cắt cành chỉnh hoa cho đến khi phù hợp với chiều dài của bình hoa, sau đó cắm vào bên cạnh nhành hoa sơn tra.
Cả quá trình không tốn thời gian bằng một bữa cơm, Thái Tâm xem mà ca than không thôi: “Tiểu thư, từ khi nào mà người lại quen thuộc cắm hoa như vậy, bình hoa này trông thật thích mắt. Lần thi đấu này, người nhất định giành chiến thắng.”
Kỷ Thanh Y cũng không tin: “Muội còn chưa nhìn thấy tác phẩm của người khác, làm sao lại dám chắc chắn?”
“Trước kia nô tỳ có xem qua đại tiểu thư cùng Trừng cô nương cắm hoa, trông ra cũng không có đẹp mắt bằng bình hoa này của người.” Thái Tâm chắc chắn nói: “Tóm lại vẫn là bình hoa của tiểu thư đẹp nhất.”
“Được rồi, hi vọng có thể mượn lời chúc của muội, hôm nay ta có thể ra trận đại thắng, có thể thuận lợi theo Cố nương tử học cắm hoa.”
Theo ước định trước đó, Kỷ Thanh Y dùng cái mành cẩn thận che lại tác phẩm của mình, giao cho Đỗ ma ma.
Dùng qua cơm tối, Kỷ Thanh Y, Lê Nguyệt Trừng, Trần Bảo Linh đều đến phòng khách chờ Thái phu nhân cũng Cố nương tử.
Đỗ ma ma lấy cái mành che ra, bày tác phẩm của ba người xếp thành một hàng trên bàn giữa phòng khách.
Một giỏ hoa, một bình hoa thường và một bình hoa sứ.
Nhất thời Trần Bảo Linh liền có chút choáng váng.
Ban đầu nàng cảm thấy giỏ hoa của mình làm cũng khá tốt, nhưng đến khi đặt chung với hai tác phầm còn lại liền kém hơn rất nhiều.
Mặc dù nàng không biết hai bình hoa dư lại này cái nào là của Kỷ Thanh Y, cái nào là của Lê Nguyệt Trừng, nhưng nàng cũng hiểu được giỏ hoa của mình tuyệt đối sẽ thấp điểm hơn.
Không bằng Lê Nguyệt Trừng nàng cũng chấp nhận, nhưng ngay cả Kỷ Thanh Y mà cũng không bằng thì thật là tức chết người ta.
Không đúng, ngày trước Kỷ Thanh Y không học cắm hoa, lại bỏ qua bao nhiêu bài giảng, nàng ta làm sao có thể làm ra tác phẩm tốt như vậy? Nhất định là nàng ta sợ Cố nương tử không thu nhận, cho nên cầu xin Lê Nguyệt Trừng giúp một tay.
Tại sao có thể thấp hèn như thế chứ? Mệt cho nàng còn sợ Kỷ Thanh Y không đủ hoa để dùng, cố ý đưa cho nàng một phần. Thật đúng là làm nàng thất vọng.
Trần Bảo Linh tức giận trợn mắt nhìn Kỷ Thanh Y một cái.
Theo quy định, bọn họ bây giờ còn chưa thể nói chuyện với nhau.
Kỷ Thanh Y cũng ở đây âm thầm quan sát, trừ bình hoa sơn tra của nàng, còn có một bình hoa mai và một giỏ Mẫu Đơn.
Chính bản thân nàng cũng cảm thấy, nàng cắm hoa lấy sơn tra làm chủ đạo vẫn tốt hơn hai tác phẩm còn lại. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng nàng, Cố nương tử có thích hay không, nàng không dám khẳng định.
Dù sao việc thưởng thức cắm hoa cũng liên quan rất lớn tới sự yêu thích của người chấm.
Thái phu nhân cùng Cố nương tử cùng nhau tới, vừa thấy trên bàn bày ra ba tác phẩm, Thái phu nhân liền cười.
Chủ đề của bà là “xuân”, chỉ cần không lạc đề, cho dù tác phẩm có kém một chút, cũng không cần lo lắng. Bây giờ nhìn thấy ba tác phẩm đều đúng chủ đề so với tưởng tượng của bà còn tốt hơn.
Lão nhân gia bà đây yên tâm rồi, nhưng tâm tình của Cố nương tử lại rất phức tạp.
Nàng đi vào nhìn thấy đầu tiên là bình hoa sơn tra đỏ au kia, vô cùng đẹp mắt. Đối với đồ đệ yêu quý Lê Nguyệt Trừng làm ra tác phẩm như vậy khiến bà rất vui.
Bình hoa mai này chắc hẳn là tác phẩm của trần Bảo Linh rồi, coi như cũng biết tròn méo, tiến bộ hơn trước nhiều rồi.
Kém nhất chính là cái giỏ hoa kia, không phải quá lịch sự tao nhã, nhưng lại nói rõ chủ đề nhất. Bà không ngờ, Kỷ Thanh Y lại may mắn như vậy, vượt xa tưởng tượng của bà. Nói như vậy thì con sâu làm rầu nồi canh Kỷ Thanh Y này, bà không muốn nhận cũng phải nhận.
Thái phu nhân làm bộ như không thấy sắc mặt của Cố nương tử, cười híp mắt nói: “Cố nương tử, ba tác phẩm này bà vẫn nên chấm điểm đi thôi.”
Cố nương tử đầu tiên là phê bình giỏ hoa trước.
Chính giữ giỏ hoa đặt một đóa hoa mẫu đơn cực lớn, phối hợp với bích đào (một loại hoa đào, cánh hoa dầy màu trắng hoặc hồng phấn) bên cạnh, hồng hạnh, liên kiều, hải đường, tạo ra một cảnh xuân trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp rạng rỡ.
“Cả giỏ hoa này dùng quá nhiều hoa, không đủ lịch sự tao nhã.” Giọng nói Cố nương Tử cứng nhắc, lời ít mà ý nhiều nói: “Nhưng chủ đề rõ ràng, chủ thứ cũng rạch ròi khiến cho người ta vừa nhìn liền biết là cảnh xuân phơi phới. Phù hợp yêu cầu, nhưng chỉ có thể ở mức trung bình.”
Như vậy Kỷ Thanh Y coi như qua cửa.
Thái phu nhân đối với Kỷ Thanh Y cười gật đầu, hoàn toàn không thấy sắc mặt căng thẳng của Trần Bảo Linh đứng bên cạnh.
“Bình hoa mai này so với giỏ hoa vừa rồi thì tao nhã hơn nhiều.”
Theo lời Cố nương tử nói, tầm mắt của mọi người liền rơi vào bình hoa mai bên canh. Đặc biệt là Lê Nguyệt Trừng, trong lòng nàng ta vô cùng đắc ý vì bình hoa này là tác phẩm của nàng ta.
Bình gốm màu xám tro, hết sức mộc mạc giản dị, hai cành hoa mai màu hồng nhạt từ miệng bình vươn ra ra hai hướng trái phải, phần đuôi cuối hợp lại với nhau, hỗ trợ tôn nhau, khá đẹp. Cành mai ở giữa miệng bình được quấn lấy bởi hai bông hoa đỗ quyên tươi tắn đang nở lộ.
“Hoa mai sơ gầy trầm tĩnh, hoa đỗ quyên màu sắc tươi mới, một nóng một lạnh một động một tĩnh phối hợp rất tốt, hoa mai không cùng trăm hoa tranh xuân, nhưng lại không sợ lạnh, không cúi đầu trước thiên hạ.”
Cố nương tử đảo mắt nhìn ba vị tiểu thư, ân cần dạy bảo: “Phải nhớ kỹ: xuân còn, cỏ cùng (hoa) mai nở trước, trăng tròn, không viện tuyết chưa tan.”
Ba vị tiểu thư gật đầu đồng ý.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Lê Nguyệt Trừng bất giác liền nắm thành quyền, lại bại bởi Trần Bảo Linh, nàng ta rất không cam lòng.
Cuối cùng, chỉ còn lại bình hoa sơn tra kia thôi.
Bình sứ màu xám tro mộc mạc hơi cũ, bên trong là một đóa sơn tra nở hơn phân nửa, một cành đào tươi non sáp lại, trên cành hoa là năm sáu nụ hoa mới nhú, nằm giữa những chiếc lá non xanh mơn mởn trông thật đáng yêu.
Hoa hồng cũng chỉ mới nở một nửa, lá hơi ngả vàng nhạt, từ giữa nhánh hoa là những trồi non mới nhú, khiến cho người ta nhìn một cái liền biết là xuân về, vạn vật như sống lại.
Cố nương tử rất hài lòng, bất tri bất giác giọng nói liền ôn hòa hơn rất nhiều: “Không chọn hoa nở rộ, mà chọn hoa mới nở hơn phân nửa, bên cạnh là những nụ hoa e ấp, cũng không kết hợp với những loại hoa khác, làm cho người ta có một loại cảm giác như xuân chỉ dừng lại tại đây, ý tưởng cùng suy nghĩ thật khéo.”
“Người nhìn thấy sẽ không nhịn được mà thầm nghĩ, đợi đến lúc hoa nở đầy cành, khắp đất trời sẽ tràn ngập hương thơm hoa cỏ...”
Cố nương tử nói một câu, nụ cười trên mặt Kỷ Thanh Y liền sâu thêm một phần. Thái tâm đứng ở sau lưng Kỷ Thanh Y càng thêm tự hào nắm chặt vai nàng. Chủ tớ hai người, đều thấy được hy vọng trước mắt.
Đây là tác phẩm do học trò bà yêu thương nhất làm ra, hơn nữa bà cũng rất thích bình hoa này cho nên không ngớt lời ca ngợi.
“Bình hoa đơn giản mộc mạc, không có giọng khách lấn át giọng chủ< ý chỉ bình hoa không quá sặc sợ làm mờ đi vẻ đẹp của hoa>, làm cho người ta xem nhẹ sự tồn tại của nó, cũng không quá đỗi lu mờ để màu sắc diễm lệ đỏ tươi của đóa hoa kia che khuất. Cả tác phẩm đơn giản lại mới mẻ, lời ít ý nhiều, làm cho người ta không thể nào tưởng tượng hết được, ý tưởng cùng hình thức đều là thượng đẳng.”
Nói xong, trên mặt Cố nương tử còn mang theo mấy phần ý cười: “Trừng cô nương, con đến nói cho mọi người biết ý tưởng lúc con thiết kế bình hoa này đi.”
Bà chắc chắn tác phẩm tốt nhất này là do đồ đệ yêu quý nhất của bà làm ra.
Lê Nguyệt Trừng sững sờ xiết chặt cái khăn trong tay đứng dậy.
Cố nương tử khích lệ lại mong đợi nhìn nàng ta.
Sắc mặt Lê Nguyệt Trừng cứng nhắc nhìn Cố nương tử: “Tiên sinh......”
“Cố nương tử, người nghĩ sai rồi!” Thái Tâm đứng ở sau lưng Kỷ Thanh Y, lập tức tiết lộ chân tướng: “Bình hoa sơm tra này là do tiểu thư nhà nô tỳ làm, không phải là tác phẩm của Trừng cô nương.”
Giọng nàng mạch lạc, mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng, mỗi người ở đây đều nghe rõ.
Trong nháy mắt tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Kỷ Thanh Y, người kinh ngạc cũng có, người không tin cũng có, Trần Bảo Linh quay đầu nhìn Kỷ Thanh Y, hung hăng lườm nàng một cái.
Cố nương tử càng thêm sững sờ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đợi đến lúc phản ứng kịp, bà không nhịn được mà thốt lên một câu”Điều này làm sao có thể?” Sau đó tay nâng bình sứ lên, từ dưới bình sứ rút ra một tờ giấy, bên trên giấy viết rõ ba chữ Kỷ Thanh Y, lúc này bà mới hiểu vừa nãy bản thân không hề nghe nhầm.
Nhưng vì sao! Kỷ Thanh Y làm sao có thể tạo lên một tác phẩm tuyệt vời như vậy, bà tuyệt đối không tin.
Nhất định là ăn gian.
Nàng ta lại dám ăn gian!
Người như nàng ta có gì mà không dám!
Cố nương tử cười lạnh mấy tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Y: “Biểu tiểu thư, mời nói một chút, người làm sao nghĩ ra ý tưởng cắm bình hoa này?”
Ánh mắt Cố nương tử sắc lẹm như dao, không hề ôn hòa tán dương như vừa rồi, vui sướng trong lòng Kỷ Thanh Y lập tức biến mất.
Nàng biết, Cố nương tử căn bản không tin đây là tác phẩm của nàng.
Cố nương tử có tin hay không, đó là chuyện của Cố nương tử, nàng chỉ cần làm tốt việc mình phải làm là được.
“Nghĩ tới thì làm luôn thôi, trong lúc bất chợt ý tưởng lóe lên trong đầu, không có tại sao lại như vậy.” Kỷ Thanh Y không nhanh không chậm nói: “Ngoại tổ mẫu cho đề là xuân, ta nghĩ xuân mang đến chính là những đóa hoa nở rộ, cành lá đâm chồi này lộc.”
Cố nương tử hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường: “Thì ra là như vậy.”
Nói cũng giống như chưa nói vậy.
“Chính là như thế.” Kỷ Thanh Y nửa cúi đầu, cung kính hỏi: “Vậy ta đã thông qua bài kiểm tra rồi chứ? Ngày mai có thể tiếp tục theo người học cắm hoa?”
“Không được!” Cố nương tử cự tuyệt.
Kỷ Thanh Y bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố nương tử.