Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 4

Mọi người cười ngất, Tưởng Nhị thẩm cúi thân thể xuống, nhỏ giọng hỏi bên tai Mộc Phỉ: "Mộc Phỉ này, hắn thật sự là cha con sao? Sao lại, khụ, nhìn không quá giống."

Nàng muốn hỏi, sao lại nhìn trẻ như vậy, nhưng người đang ở bên cạnh, mà lại gọi Mộc Phỉ là nữ nhi, nàng là người ngoài, sao có thể không biết xấu hổ nói trắng ra. Nhìn kỹ lại, ánh mắt lại rất giống, đều là đôi mắt đẹp hẹp dài, nhưng mà ngũ quan của Mộc Phỉ lại giống Tưởng thị đến bảy tám phần, cặp mắt kia lại càng giống một khuôn mẫu đúc ra, cứng rắn đặt trên người nam tử đối diện thì không quá thích hợp.

"Hắn là cha con." Mộc Phỉ ôm cánh tay của Viêm Dục, cười cong đôi mắt thành hình trăng non, ngọt ngào, vẻ mặt không giống làm bộ, là bộ dạng quá đỗi vui mừng khi gặp lại người thân xa cách từ lâu.

Mồ hôi nha, dĩ nhiên không giống, nàng mười tuổi, hắn nhiều lắm cũng chỉ mười tám, có cha con kém nhau tám tuổi sao?

Nhưng nàng không thể nói, cũng không thể mặc cho người ở chỗ này cẩn thận đánh giá được, lộ ra cũng không hay. Theo nàng biết, loại thôn xóm được ngăn cách với đời này không chỉ có tư tưởng lạc hậu, mà còn có tính bài ngoại (bài xích những thứ bên ngoài), từ chỗ nàng và Tưởng thị sinh sống ở đây mười năm mà không có cách nào dời vào trong thôn cư trú là có thể nhìn ra. Nếu như để cho bọn họ biết nàng và Viêm Dục không có quan hệ cha con, khẳng định sẽ loạn côn đánh bọn họ ra ngoài. Bên ngoài hoang vu, mãnh thú thường lui tới, xác định chắc chắn sẽ bị gặm đến xương cũng không còn.

Nàng cũng không muốn thật vất vả lắm mới có được một sinh mạng mới lại bị lãng phí.

"Cha, chúng ta đi xem nàng thế nào." Mộc Phỉ ôm chặt cánh tay Viêm Dục kéo tới chỗ tiểu cô nương ngã xuống.

Viêm Dục gật đầu, mặc cho Mộc Phỉ ôm cánh tay, trong giây phút này chỗ nào đó trong trái tim trở nên mềm mại, loại cảm xúc thương cảm giống như theo gió lẳng lặng tản đi.

Bộ dạng nữ hài tử khoảng bảy tuổi, khóe môi có vết máu, y phục có chất vải tương tự với của Viêm Dục, trên la quần màu hồng nhạt thêu bươm bướm sặc sỡ, cánh hoa ngũ sắc rực rỡ tản ra chung quanh, càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút máu. Ấn đường bầm đen, cổ lộ ra bên ngoài hiện lên khí đen, trên ngực thấm máu đen, cực kỳ dễ bị phát hiện trên y phục màu hồng nhạt.

Đồng tử Mộc Phỉ hơi co lại, trên đao có độc, một đao mất mạng, đủ tàn nhẫn!

Cảm giác nghi ngờ cũng theo đó truyền đến, kẻ xấu tàn nhẫn như vậy, vì sao lúc giết nàng và Tưởng thị lại không trực tiếp gọn gàng linh hoạt vung đao, còn có vị bên cạnh này, toàn thân trên dưới không có một chút vết thương, mặc dù nàng không có dụng cụ hiện đại có thể kiểm tra kỹ càng cho hắn cũng đã nhận ra trong cơ thể của hắn còn lại độc tố, đây là nguyên nhân trực tiếp khiến hắn mất trí nhớ.

Khiến cho Mộc Phỉ cảm thấy kỳ quái nhất là "nàng" và Tưởng thị cũng bị mất mạng, vì sao hắn lại có thể sống sót?

Các thôn dân bị Mộc Phỉ dời đi lực chú ý, tụ lại lần nữa, chỉ là trong lúc vô tình giữ khoảng cách với cha con bọn họ, ở giữa bãi đất còn lại cha con bọn họ cùng với thi thể nằm trên mặt đất.

Trong nháy mắt nhìn thấy nữ hài tử, Mộc Phỉ cảm giác được thân thể Viêm Dục hơi run rẩy, sau đó phun ra hai chữ nhỏ đến không thể nghe thấy: "Nghiên Nghiên." Tiếp theo đó, đôi mắt tinh khiết như trẻ con mang theo vẻ mờ mịt, sau đó trở lại bình tĩnh.

Viêm Dục hơi nghiêng đầu, lại gần bên tai Mộc Phỉ nhỏ giọng hỏi: "Nữ nhi, nàng thế nào?"

Mộc Phỉ nhìn Viêm Dục thật sâu, ngồi xổm xuống, giơ tay muốn lật mí mắt nữ hài tử.

"Đừng động!"

"Đừng động, có độc."

Hai giọng nói truyền đến cùng lúc, một người là Viêm Dục, người kia, Mộc Phỉ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại nam hài chui ra từ phía sau đám người, hắn một phát bắt được cánh tay gầy như que củi của Mộc Phỉ, thở hổn hển lặp lại: "Đừng động, có độc."

Tưởng Nhị thẩm chỉ biết vỗ ngực thuận khí, trong miệng la hét: "Ai ôi, Mộc Phỉ, tử thi mà con cũng dám lộn xộn, hù chết Nhị thẩm rồi. Cha của Mộc Phỉ, ngươi cũng thật là, cũng không biết bảo vệ Mộc Phỉ, tiểu hài tử tò mò với hiếu kỳ, lỡ như đụng vào nhiễm tà khí thì nên làm thế nào cho phải đây."

"Đúng vậy, cha của Mộc Phỉ, nhìn trên cổ của hài tử này nhiễm khí đen, dứt khoát cuốn chiếu hỏa táng thôi." Giọng nói thô lỗ kia lại vang lên, Mộc Phỉ nhìn hắn một cái, lưng rộng eo gấu, làn da ngăm đen, lúc nói chuyện thịt trên mặt run lên, nhận ra hắn là Tưởng Tiểu thúc trong thôn, đệ đệ của Trưởng thôn, đến nay vẫn chưa cưới vợ, dựa vào một thân cậy mạnh mà thỉnh thoảng đánh bắt món ăn dân dã (thú rừng chim muông) đổi tiền bạc qua ngày.

Đừng nhìn cơ thể toàn là mỡ của hắn, người khác cảm thấy hắn sống sung sướng qua ngày, kì thực không phải, hắn là loại người uống nước lạnh lớn lên, mới hai mươi tuổi mà nhìn giống như hơn ba mươi, bởi vì hắn không muốn lập tức kết hôn sinh con cho nên đã trở thành người đàn ông độc thân duy nhất trong thôn Tương Sơn rồi.

"Tiểu thúc, đây không phải là nhiễm tà khí, là trúng độc, con đã thấy qua trong sách." Đại nam hài thanh tú kéo Mộc Phỉ đứng lên, cười giải thích với Tưởng Tiểu thúc, rồi sau đó nói nhỏ bên tai Mộc Phỉ: "A cha nói Tưởng Thợ mộc có thể làm quan tài, chỉ cần hai lượng bạc, hôm nay huynh đi chợ bán ít tranh chữ, kiếm được vài bạc, chỉ là muội không cần phải gấp, nghe nói ngày mai trên chợ có chuyện tốt là phân biệt châu báo trả tiền, huynh có quen với con trai của hương trưởng, nhà hắn có rất nhiều đồ hiếm lạ, hắn đồng ý ngày mai giúp huynh một lần, sau khi đổi lấy bạc có thể an táng cho dì Tưởng thật tốt rồi."

Mộc Phỉ nháy nháy mắt, đôi mắt sáng quắc lấp lánh, nhỏ giọng hỏi: "Cám ơn Vũ ca ca, ngày mai có thể dẫn theo muội hay không?"

Hắn là Tưởng Vũ, con trai của Trưởng thôn, cũng là thần thông của thôn Tương Sơn, mười ba tuổi vượt qua khảo thí, hắn đang chuẩn bị tham gia thi hương. Lúc nhỏ Tưởng Vũ và “nàng” lớn lên cùng nhau, trái tim nhảy lên khác thường, hình ảnh trong đầu nói cho nàng biết, Tưởng Vũ là người đối đãi thật lòng với Mộc Phỉ, là người tiểu Mộc Phỉ tin cậy nhất ngoại trừ mẫu thân.

Mộc Phỉ nghe hắn nhắc tới chợ, phân biệt châu báu, trong lòng rục rịch, nàng vẫn cho là thôn Tương Sơn là thôn xóm ngăn cách với bên ngoài, nghe Tưởng Vũ nhắc tới chợ mới hiểu được là nàng quá mức quê mùa, cho rằng xuyên qua đến thế ngoại đào nguyên dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh*, xem ra là nàng suy nghĩ quá nhiều.

*Đào Tiềm, hiệu Uyên Minh: (365 - 427 sau CN) là một nhà thơ lớn của TQ.

Ở hiện đại cha nuôi của nàng là trùm châu báu có tiếng, trong nhà có rất nhiều vật quý, mà từ nhỏ nàng đi theo bên cạnh cha nuôi tiếp nhận huấn luyện, mưa dầm thấm đất, thấy những châu báu kia là có thể phân loại thật tốt, chỉ là không biết phương pháp phân biệt ở nơi này thế nào. Nếu thật có thể kiếm tiền, cũng xem như là nguồn kinh tế hạng nhất.

Nàng không chỉ nuôi mình, còn phải nuôi “Phụ thân” này, khi nghe những lời hắn thốt ra, Mộc Phỉ quyết định, muốn chữa trị cho hắn thật tốt.

"Cái này về sau lại nói, huynh đi tìm chiếc chiếu, thu xếp cho nàng ấy trước đã." Tưởng Vũ chỉ chỉ đứa bé nằm trên đất, trước khi đến hắn đã nghe được Tưởng Đại nương nói chuyện với phụ thân, biết trong nhà Mộc Phỉ xảy ra chuyện, cũng biết tiểu cô nương này cùng tới với cha Mộc Phỉ.

Tưởng Vũ nhíu mày khẽ thở dài, đứa nhỏ thật đáng yêu, vậy mà gặp phải bất trắc ở đây. Tiếp theo càng thêm bất mãn với cha Mộc Phỉ, qua thời gian mười năm mới xuất hiện, lòng dạ thật độc ác mà.

"Tiểu Vũ, không cần đi tìm, thúc mang tới rồi." Sau khi Tưởng Nhị thúc nghe Tưởng Tiểu thúc nói, nghĩ tới trong nhà có hai chiếc chiếu rách, nên thương lượng với Tưởng Nhị thẩm trở về nhà mang tới, vừa mới chạy tới nghe được Tưởng Vũ nói, vội quát bảo hắn dừng lại: "Đây, chiếu này nhỏ hơn, cho tiểu cô nương kia dùng, cái còn lại, Mộc Phỉ, trước để cho mẹ con nằm tạm, được không?"

Mộc Phỉ biết ơn gật đầu, trong miệng vẫn nói lời cảm ơn.

Tưởng Nhị thúc mang bao tay, thả tiểu cô nương vào trên chiếu nhỏ, sau khi quấn chặt mới ôm lấy đi tới chỗ Mộc Phỉ ở. Trừ bỏ vừa mới bắt đầu mọi người còn nhìn Viêm Dục vài lần, lúc này công việc bận rộn, hoàn toàn xem thường hắn, hắn cũng không nói gì, đôi mắt sáng long lanh vẫn rơi vào trên người Mộc Phỉ, chưa từng rời khỏi.

------ lời ngoài mặt ------

Nam phụ tốt nhất ra sân~~
Bình Luận (0)
Comment