Edit: Mavis Clay
"Muội đeo cái này trên người, về sau nếu có gặp được người Liêu, lấy vật này ra là có thể tùy ý sai khiến." Viên Chúng khoát tay, cười giải thích với Mộc Phỉ, ý bảo Viên Hạo đeo lên cho Mộc Phỉ: "Nếu không nhờ muội, mạng của ta cũng chẳng còn, về sau bảo hộ muội chu toàn là việc làm của ta, ta cam tâm tình nguyện, tất cả người Liêu cũng sẽ xem muội là ân nhân."
Mộc Phỉ muốn từ chối, nhưng nhìn nụ cười từ ái và ánh mắt kiên định của Viên Chúng, nghĩ lại dù sao đây cũng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, nhiều thêm trợ lực cũng là nhiều thêm đường lối, đành để mặc cho Viên Hạo đeo lên.
"Có cái này cũng cho muội luôn." Viên Hạo mở tầng dưới hộp ngọc, lấy từ trong ra một hà bao thêu thúy trúc màu xanh, treo lên hông của Mộc Phỉ: "Mấy viên thuốc màu sắc sặc sỡ này là tín hiệu của chúng ta, chỉ cần giơ lên trời bóp vỡ nó là được."
Mộc Phỉ kinh ngạc với sự ân cần của hai huynh đệ Viên gia với nàng, nghĩ tới vật này khá giống với tín hiệu đạn ở hiện đại, ngược lại còn khá dễ sử dụng, cười nói cảm ơn, rồi theo Viên Hạo ra khỏi lầu các.
"Ta sẽ không tiễn muội nữa, muội mau về chăm sóc cho mẫu thân đi, có chuyện gì thì cứ bóp đạn khói phái người tới tìm ra." Viên Hạo đưa Mộc Phỉ đến sân viện, cười dặn dò nàng.
Mộc Phỉ biết hai huynh đệ họ cần nói chuyện riêng, cười phất tay một cái, chạy về bên lầu.
"Diệu Diệu sư phụ, con nói người nghe…" Mộc Phỉ chạy vào lầu các, tính kể lại cẩn thận chuyện vừa rồi cho Khôi Diệu nghe, sẵn tiện chia sẻ niềm vui sướng, nhưng bên trong phòng yên ắng không một tia động tĩnh, giống như không hề có ai sống ở đây.
Không có người sống ở đây, cái nhận thức này làm tim Mộc Phỉ thót lên một cái, nàng bước nhanh tới cái giường hơi nhô, một tay vén chăn lên, phát hiện ra Khôi Diệu đang co ro nằm trên đó, gương mặt đỏ đến nỗi như sắp tràn ra máu, hai mắt nàng khép chặt, lông mi run rẩy, hơi nóng tỏa nhẹ từ cơ thể.
Diệu Diệu sư phụ, bị bệnh thật à?
——
Viêm Gia nằm lệch về phía nam của Triều Dương Thành ngay chính giữa phố sông, góc đường mà có thể chứa cả ba chiếc xe ngựa đi song song thoải mái với nhau từ đầu đường đến cuối đường chỉ có thể là trạch viện này của Viêm Gia. Trước viện là năm cánh cửa ra vào, sau viện là ba cánh cửa ra vào nhỏ hơn, đây chính là hệ thống chính mạch của Viêm Gia.
Không chỉ vậy, Viêm tộc không chỉ ở Triều Dương Thành, mà còn trải rộng khắp các quận huyện ở Phương Hoàng Đế Quốc.
Ví dụ như quận Tương Khê, Mang Vũ Thành và Mẫn Thế Quận cũng có phân nhánh của Viêm Gia. Trải rộng như vậy, có thể thấy được ảnh hưởng tới đất nước là rất lớn.
Giờ phút này, dưới tấm bảng to đề bốn chữ vàng rực rỡ Hoàng Phủ Viêm Gia, là hai cánh cửa màu nâu to cao gần hai mét đang rộng mở, ở hai bên ngoài là hai con sư tử ngậm kim nguyên* bảo thạch, đứng ở giữa là một nam tử toàn thân mặc một bộ trường sam đen đang đứng chắp tay, trên ống tay áo có thêu những đường mây núi đơn giản bằng kim tuyến để trang trí.
*vàng ròng
Ngũ quan của hắn tinh xảo, gương mặt giống bảy phần với Viêm Dục ngồi trong xe ngựa, nhưng không có vẻ đẹp như của Viêm Dục mà lại thâm trầm và cương nghị hơn nhiều, đây chính là Đại Công Tử Viêm Duệ.
Đứng bên cạnh hắn là Đại Quản gia Viêm Tấn.
Viêm Duệ thấy chiếc xe ngựa từ đằng xa, lập tức đi nhanh từ thềm đá xuống, thân hình cao lớn như cây tùng bách, bước chân lớn như băng phong, nhanh chóng dừng lại trước xe ngựa.
Ngao Dực dừng ngựa xong nhảy xuống xe đứng sang một bên, không hề hành lễ với Viêm Duệ. Hắn là hộ vệ thân cận của Viêm Dục, chỉ nghe lệnh của Viêm Dục, trừ phi là Viêm Dục bảo hắn phải đối xử với người khác như vậy, nếu không hắn sẽ không bao giờ dùng lễ tiết để trói buộc mình.
U Minh ôm kiếm ngồi dựa lưng trên xe ngựa không hề có ý định bước xuống, suốt chặn đường hắn đã tự bọc cho mình một vỏ ngoài màu đen, che lại gương mặt không phù hợp với thân phận của mình đi. Hắn như một cái bóng không hề có cảm giác tồn tại, khiến không có kẻ nào để ý đến sự hiện hữu của hắn.
Vẻ mặt của Viêm Duệ cũng không hề biểu lộ vẻ không thích hay nghi hoặc gì, hắn đưa bàn tay thon dài trắng noãn, mỉm cười tự tay đẩy màn xe của Viêm Dục: "Nhị đệ."
Dung nhan xinh đẹp nhàn tản sự lười biếng của Viêm Dục xuất hiện trước mắt Viêm Duệ, giống như hắn vừa mới ngủ dậy, ườn dài người trên băng ghế trong xe.
Ánh sáng vì tấm rèm bị đẩy ra mà lọt vào, hắn khẽ híp mắt, giọng nói u ám khàn khàn chứa sự lười biếng và mệt mỏi u ám: "Ngao Dực, sao đến nhà rồi mà không đánh thức ta dậy, a, lại làm phiền tới ca ca vén rèm xe, Ngao Dực, ngươi làm ăn thất trách quá."
Viêm Duệ dường như không nhìn thấy còn có Thạch Triết đang ngồi ở trong, nhẹ nhàng bật cười, giọng nói trầm trầm như đồng tình, hắn chỉ nói: "Nhị đệ đi đường khổ cực, mau về phủ nghỉ ngơi thôi."
Viêm Dục hé mắt nhìn, trong con ngươi xanh biếc màu lưu ly ánh lên nụ cười lười biếng mị hoặc, hắn đứng xuống xe ngựa, đồng thời lúc Viêm Dục xuống xe, Viêm Duệ cũng nhanh chóng rụt tay lại, cố không chạm vào người Viêm Dục.
Hắn cười cẩu thả, xuống xe đứng trước người Viêm Duệ, híp mắt quan sát tỉ mỉ người ca ca hơn nửa năm không gặp.
Viêm Duệ mỉm cười nhìn lại, "Đi đường dài, có khỏe không?"
"Tất nhiên, nghe nói ca ca muốn đính hôn, chúc mừng."
"Lời đồn mà thôi, chuyện này phụ thân vẫn chưa quyết định."
"Vậy cũng phải chúc mừng đại ca, xem ra là chủ ý của huynh."
Ánh mắt hai người lúc này như đang trao đổi với nhau rất nhiều từ ngữ.
Ngao Dực và U Minh đi theo sau Viêm Dục cùng Viêm Duệ đi vào cửa, hai thị vệ đứng hai bên canh cửa bị khí thế trên người U Minh làm cho kinh hãi đến chẳng dám nhúc nhích, nói chi là đi lên cản lại.
Viêm Tấn đi theo sau lưng mọi người, giữ vững khoảng cách tầm ba bước, tránh ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của hai huynh đệ kia. Thạch Triết lại gần hắn, cười dò hỏi: "Khí sắc của Viêm Đại quản gia hôm nay xem ra không tốt lắm, là do chuẩn bị cho nhị công tử trở về quá nên mệt rồi sao?"
"Thạch Phu Tử nói đùa, Nhị công tử hồi phủ là chuyện vui của Viêm Gia, trên dưới Viêm Gia cuối cùng cũng có thể gạt mây thấy ánh trăng rồi, cả người đều tràn đầy năng lượng, làm sao có thể mệt nhọc được chứ?"
"Ha ha, Thạch mỗ chỉ là đang nói đùa mà thôi." Thạch Triết nói xong, lướt qua Viêm Tấn đi cùng với Ngao Dực.
Viêm Tấn cúi đầu đuổi theo, nhịp bước dưới chân vẫn không hề bị dao động.
"Nghe Phu Tử nói phụ thân bị bệnh." Giọng Viêm Dục lạnh nhạt, trên mặt treo một nụ cười tà tứ vẫn thường thấy, biểu hiện vô cảm, không hề nghe ra sự lo lắng.
"Nhớ nhung thành bệnh thôi, đệ trở lại là ông ấy ổn ngay." Viêm Dục khẽ ngiêng mặt, nhìn nam tử đang sóng vai cùng hắn, rất muốn mở miệng hỏi hắn đã đi đâu, gặp chuyện gì, mắt lại thoáng nhìn sang đám người chung quanh chẳng biết từ lúc nào tụ tập đông đúc, hắn liền nhịn lại.
Viện rất lớn, bởi vì đều là nam tử, cước bộ tương đối nhanh, mọi người sau khi đi qua cửa viện thứ nhất, lại đi qua hai cái ngà voi trắng đứng thẳng ở hai bên cửa mà chưa tới nửa khắc đồng hồ, mọi người đứng ở đó, Viêm Dục hướng mắt về một sương phòng nằm ở phía nam, là căn phòng nằm phía trên thềm đá cao hai thước, đó là phòng của Viêm Thừa Ân.
"Ta về phòng trước thay quần áo rồi quay lại bái kiến phụ thân." Bộ dáng của Viêm Dục không hề tỏ vẻ nôn nóng muốn gặp Viêm Thừa Ân, vẫn lộ vẻ vô cùng lười biếng.
"Phụ thân đang đợi đệ." Viêm Duệ không đồng ý cũng không ngăn cản, chỉ nhàn nhạt nhắc lại.
"Đường xe mệt nhọc, thân thể chẳng còn tý sức lực nào, quần áo xốc xếch, đến gặp phụ thân sẽ khiến người bị sặc bụi, trong người còn có bệnh."
"Vậy ta đi bẩm báo trước cho phụ thân, đệ nhanh tay lên chút." Viêm Duệ không ngăn cản nữa, dùng tay làm dấu mời đi trước rồi dẫn Viêm Tấn lên thềm đá, bên trong phòng đã sớm có hai nha hoàn đứng chờ đẩy cửa ra.
Viêm Dục nhìn chằm chằm bóng dáng dần biến mất của bọn họ, không nói lời nào đi về phía sau vườn hoa.
Viện của hắn và Viêm Duệ tương thông với hoa viên tạo thành ba cánh cửa, sau khi trưởng thành, hai huynh đệ bọn họ được đưa tới hai nơi ở độc lập, nhưng ở tiền viện một trong hai người nghỉ tạm có phòng kề nhau, hay trong buồng phía tây còn có một hai phòng độc lập, thường ngày sau khi nói chuyện về sản nghiệp gia tộc với phụ thân thì thỉnh thoảng sẽ tới đó nghỉ ngơi.
Hậu hoa viên là nơi tương thông với hai viện, tựa như một ràng buộc, buộc hai viện lại vào nhau.
Từ hành lang chính đi xuyên qua một cổng vòm hoa, đi qua bên cạnh một con đường xanh mướt nhỏ, mất gần một khắc đồng hồ mới đến được viện của hắn, đây là thời gian hắn cố tình tăng nhanh cước bộ.
"Ngao Dực, ngươi tìm giúp sư phụ ta một lối ra, Thạch Phu Tử, ngươi theo ta đi vào."
Ngao Dực làm dấu tay xin mời về phía U Minh, cảm nhận khí lạnh toát ra từ trên mặt hắn, rùng mình mạnh một cái, bước chân cứng ngắc đi trước dẫn đường.
"Sao rồi, để ngươi thử dò xét Viêm Tấn, có phát hiện ra được gì không?" Viêm Dục rút đại ra từ trong nội thất một bộ trường sam của tím.
Hắn thích màu tím, đa số y phục của hắn đều là hoa phục màu tím, các loại vải vóc đều là loại thượng hạng, thêu ánh sao chớp sáng hoặc ánh chiều chói mắt, khác với sự đơn điệu của Viêm Duệ, hắn vĩnh viễn đều lấy sao làm sự xinh đẹp không hề khiêm tốn. (Mavis: tui cạn lời, thấy có gì đó sai sai rồi đấy:v)
"Chỉ trò chuyện đôi câu thôi, hắn nói chuyện trước sau như một, lạnh nhạt ít lời, nhưng hình như có biết chuyện chủ tử mất tích, nghe trong lời hắn có ý, chủ tử có thể trở lại cũng nên thắp hương bái phật rồi." Thạch Triết nở nụ cười đùa giỡn.
Viêm Dục gật đầu, ống tay áo to lớn phất một cái, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi ra: "Đi thôi, đi bái kiến phụ thân."
Theo dọc đường đi về lần nữa, lần này cửa sương phòng đã mở ra, nha hoàn hai bên đổi thành hai gã sai vặt, là tùy tùng thân cận thường ngày theo Viêm Thừa Ân, nhìn thấy bóng dáng của Viêm Dục, đồng loạt quỳ một chân trên đất, cung kính kêu: "Nhị công tử."
Âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để cho người trong phòng nghe thấy.
Nhĩ lực của Viêm Dục phi phàm, nội lực hùng hậu, thời điểm hắn đi vào viện thính lực đã bao trùm cả toàn bộ nơi đây, bao gồm đã tiếng vỗ cánh của chú chim nhỏ phía sau kia. Cho nên, bên trong phòng có mấy người, hắn từ lâu đã biết rất rõ.
Mánh khóe nhỏ của hai tên tùy tùng hắn cũng không vạch ra, cũng không để cho bọn họ đứng dậy, chắp tay sau lưng mang Thạch Triết đi vào.
Vào đến giữa phòng, hai nha hoàn canh giữ ở một bên, thấy Viêm Dục đôi mắt liền sáng ngời, đó là đôi mắt thưởng thức cái đẹp, bên trong không chỉ kích động còn có hưng phấn. Họ rất cung kính khuỵu xuống đất, thời điểm thân thể Viêm Dục cách càng ngày càng gần các nàng không nhịn được khẽ run rẩy.
Hoa phục hoa lệ màu tím quét trên mặt đất tạo thành một vệt dài mờ mờ, có một nha hoàn quỳ bên ngoài vô tình sượt chiếc váy trắng qua hạ áo của nam tử, nàng ta liền cả kinh lùi ra phía sau ngồi phịch xuống đất, sau đó liền chống gối bò dậy dập đầu: "Nhị công tử, thật xin lỗi thật xin lỗi, nô tỳ không cố ý, mong Nhị công tử tha thứ."
Viêm Dục híp mắt nhìn cô gái run lẩy bẩy trên đất, nha hoàn mặc y phục màu xanh dương bên kia đã sớm co ro nằm trên đất không dám thở mạnh. Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Mộc Phỉ, nha đầu luôn làm bộ hung hăng nhưng thật ra rất dễ mềm lòng.
Một tiểu nha đầu sau khi cướp đi trái tim của hắn thì biến mất tăm không thấy đâu nữa!
Dường như lần đầu gặp nàng, hắn không ghét một nữ nhi như vậy, cũng suy nghĩ lại về giá trị mạng sống con người. Tỷ như nha hoàn này, thật ra thì nàng ta chủ động nhào lên thu hút sự chú ý của hắn là không tự trọng như những cô gái khác, nhưng không có phạm lỗi gì, Phỉ nhi ở đây, nhất định sẽ nói mình xé nhỏ ra to.
Tùy tùng bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền đi vào, tùy thời chờ lệnh của Viêm Dục, rất nhiều người nhìn nha hoàn mặc váy trắng kia với một ánh mắt như đang nhìn một người chết.
Ở Viêm Phủ, ai lại không biết tính tình nhị công tử cổ quái, hoàn toàn bài xích sự đụng chạm của bất kỳ cô nương nào. Bởi vì diện mạo hắn tuyệt mỹ, cộng thêm gia thế khả phú, thậm chí các cô gái ở trong thành Phượng Hoàng Đế Quốc vừa thấy dung nhan của hắn liền định hắn là người đầu tiên muốn gả.
Trước giờ Viêm Dục hễ mỗi lần ra cửa đều gặp phải mấy người muốn lên xem thử có lọt vào được tuấn nhãn kia hay không, nhưng rất đáng tiếc, mỗi lần có nữ tử đang tính tiến gần tới y phục của Viêm Dục một bước, đều sẽ bị một người mặc áo đen nhẫn tâm ném ra, thậm chí còn bị đối phương cầm kiếm chém lên quần áo cho xấu đi.
Dần dà từ miệng nha hoàn và ma ma trong phủ đồn thổi một tin: Viêm Nhị Công Tử không thích nữ nhân chạm vào, Viêm Nhị Công Tử không thích bất kỳ kẻ nào chạm vào đồ của hắn, Viêm Nhị Công Tử thích sạch sẽ nghiêm trọng đến mức Viêm Đại Công Tử cũng không dám đến gần…
Một đống lý do các kiểu, nhưng đồng thời lại giải quyết luôn việc ra cửa cho Viêm Dục, cứ chỉa vào dung nhan xinh đẹp như vậy, có thể bớt đi mấy con bướm chủ động bổ nhào, vẫn là một chuyện tốt.
Phong Ảnh là ám vị của Viêm Dục, bóng dáng y hệt Viêm Dục, giờ phút này hắn đang nhìn xuống tình cảnh bên dưới phòng, chờ chủ tử ra một dấu tay, hắn sẽ xách nha hoàn không biết cấm kỵ này quăng ra ngoài phủ.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, thực tế thì thời gian cũng qua chưa lâu, Viêm Dục nhanh chóng đưa ý kiến, thả nàng.
"Lần sau chú ý một chút, đứng lên đi." Giọng nói lười biếng nhẹ nhàng, Viêm Dục không thèm nhìn hai nha hoàn đang phủ phục trên đất nữa, lướt qua họ đẩy rèm đi vào.
Thạch Triết đi theo sau lưng Viêm Dục, quay đầu lại nhìn hai nha hoàn sợ đến mất hồn mất vía trên đất, lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Viêm Dục một lúc lâu, không nhịn được lắc đầu cười.
Xem ra lần này chủ tử trở lại thay đổi rất lớn, lúc trước có nghe Ngao Dực kể chút chuyện, hắn thật khá mong chờ vị tiểu chủ tử trong lời của Ngao Dực này ra làm sao.
Tùy tùng đứng trong nội đường chờ kéo Tô Nhi ra ngoài khó tin nhìn chằm chằm bóng lưng của Viêm Dục, Nhị Công Tử chẳng phải thích sạch sẽ sao? Chẳng lẽ sau khi trở về Nhị công Tử đã thay đổi?
"Tô tỷ tỷ, không sao chứ?" Nha hoàn gọi là Đào Hồng vỗ vỗ ngực phập phồng, nhịn sợ hãi xuống đáy lòng, bò đến bên cạnh Tô Nhi, nhỏ giọng đỡ nàng dậy.
"Ta không sao, Nhị Công Tử, ngài, ngài bỏ qua cho ta." Tô Nhi được Đào Hồng đỡ dậy, trên mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nước mắt rơi xuống, cảm thấy thật may mắn khi vẫn còn sống.
"Đúng vậy đấy, Nhị công tử đại nhân đại lượng, không so đo với tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn không sao." Đào Hồng trấn an Tô Nhi mấy câu, trái tim bang bang nhảy lọan cũng hòa hoãn không ít.
Đào Hồng dắt Tô Nhi ra ngoài, lão gia đã phân phó, đợi Nhị Công Tử tới rồi họ không cần đứng đây nữa.
Động tĩnh Viêm Dục gây ra trong phòng mọi người đều biết, thế nhưng lại làm bộ như chưa từng có gì xảy ra, lẳng lặng ở trong phòng chờ Viêm Dục đến.
"Phụ thân." Viêm Dục đi tới chỗ Viêm Thừa Ân đang ngồi trên giường, tùy ý đánh chiếc áo khoác, ngồi lên bên giường, cười nói: "Con đã trở về."
Viêm Thừa Ân hừ nhạt trong mũi một tiếng "Ừ" rồi không để ý đến hắn nữa, tiếp tục nói chuyện với Viêm Duệ: "Chuyện nháo sự ở cửa hàng châu báu có thể lớn có thể nhỏ, nếu người làm của cửa hàng chúng ta đắc tội với quý nhân, vậy lập tức bảo quản sự đi xin lỗi là được rồi, Doãn Kinh Phủ yêu cầu chúng ta giao người, hành động lần này không ổn, nếu giao người ra ngoài, về sau ai sẽ dám làm thợ ở cửa hàng chúng ta nữa, sẽ nói Viêm Gia chúng ta làm ăn đô hộ nhân công, vô cùng ảnh hưởng tới danh dự."
"Phụ thân nói đúng lắm, lúc trước con cũng nghĩ như vậy, chỉ là Doãn Kinh Phủ cố chấp không nghe theo, nói người của chúng ta cố ý đổi Hòa Điền Ngọc thật của hắn thành Hòa Điền Ngọc giả, sau khi sự tình bại lộ phải bồi thường cho hắn Hòa Điền Ngọc thật, vả lại thái độ ác liệt, nếu không phải biết đây là tiệm của Viêm Gia, hắn nhất định sai người trói lại đánh loạn côn một trận." Viêm Duệ cười thuật lại chuyện của Doãn Kinh Phủ, kể rõ ràng từng chữ, ngược lại không hề thấy kinh hoảng.
"Có biết người làm kia là ở đâu không?" Viêm Thừa Ân suy tư một chút hỏi.
Viêm Duệ nhìn thoáng qua Viêm Tấn: "Là cháu họ hàng xa của Viêm quản gia, Viêm Hòa."
Nhất thời toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng đổ dồn lên người Viêm Tấn, Viêm Dục khẽ híp mắt nhìn vị Viêm Quản gia rất được phụ thân nể trọng nhờ thực lực xuất chúng của mình.
Trên gương mặt Viêm Tấn không hề có bất kỳ biểu hiện không hài lòng nào, hắn lẳng lặng xuôi tay cúi đầu đứng đó, giống như lời nói của Viêm Duệ không hề liên can gì tới hắn.
"Viêm quản gia, tính tình người cháu họ xa kia của ngươi thế nào?" Viêm Thừa Ân liếc sang Viêm Tấn hỏi.
"Hồi gia chủ, tài sản của cháu nó là sạch sẽ, từ nhỏ được giáo dục vô cùng tốt, trước khi cho vào cửa thì đã tự mình khảo sát qua, không phải là người chủ động gây chuyện, nhưng đây cũng chỉ là lời từ một phía, Gia chủ có thể bắt nó trói lại thẩm vấn một phen." Nghe Viêm Thừa Ân hỏi, Viêm Tấn thay đổi tư thế đứng, đôi tay khum trước ngực không nhanh không chậm đáp.
"Được, nếu như vậy thì, Duệ nhi, con đi giao hiệp với Doãn Kinh Phủ, nói chuyện này có chỗ kỳ lạ, để hắn đừng gây náo loạn nữa, nếu không đối với ai cũng không hề tốt."
Viêm Thừa Ân rõ ràng rất cậy người, ngay cả sai người đi bảo Viêm Hòa tới hỏi diễn biến của tình hình hay phái người điều tra cũng không thèm, đã trực tiếp cho rằng là Doãn Kinh Phủ ở không đi gây sự.
Sắc mặt của Viêm Duệ vẫn cười nhạt, dường như cách làm của Viêm Thừa Ân đã nằm trong dự liệu của hắn: "Vâng" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Viêm Dục khẽ nhíu mày nhìn Viêm Tấn, dường như nửa năm qua có rất nhiều chuyện xảy ra mà hắn chưa biết, mặc dù trước kia phụ thân rất tín nhiệm Viêm Tấn, nhưng không tới mức như vầy, hắn nói cái gì thì là cái đấy, đặc biệt là còn nghi ngờ đối với lời nói của con trai mình, lựa chọn tin tưởng Viêm Tấn, này, rất khiến người khác thấy kỳ lạ.
"Đại ca, mọi người đang nói chuyện gì vậy? Bên ngoài cửa hàng châu báu có chuyện gì à?" Viêm Dục dựa lên cột giường lớn, đôi mắt mị hoặc nhẹ nhàng lướt về phía Viêm Duệ, tựa như dò hỏi tám chuyện nhà.
Viêm Duệ liếc mắt nhìn Viêm Thừa Ân, thấy hắn không có biểu lộ vẻ gì là không hài lòng liền kể lại chuyện cho Viêm Dục nghe. Người đệ đệ này của hắn là một người rất có chủ ý của riêng mình, hắn biết người có tư cách tiếp quản chức gia chủ Viêm Gia của Viêm Thừa Ân nhất định không phải là mình, mà là người đệ đệ này của mình, Viêm Dục.
"Nhị đệ vừa trở về nên chắc chưa nghe, cửa hàng châu báu lớn nhất của chúng ta “Châu Nhan Thôi Xán*” nhận làm một pho tượng di lặc trong ngực ôm đào làm bằng Hòa Điền Ngọc cho Doãn Kinh Phủ để tặng cho lão phu nhân để chúc thọ, ngày hôm trước đến hàng, hắn tự mình nghiệm chứng trở về, để trong cửa hàng để người làm xong bảo dưỡng giúp hắn đưa về phủ, kết quả đến gần tối hôm sau Doãn Kinh Phủ tới náo loạn, nói người làm chúng ta lén đổi Hòa Điền Ngọc của hắn, cầm đồ dỏm cho hắn, trả ngọc thật lại, còn tuyên bố muốn trả lại tiền hàng."
*Lấp lánh
Viêm Dục sau khi nghe xong nhìn sang Viêm Tấn, ngáp một cái thật to, cười lên: "Nghe mọi người nói đôi câu vài lời, vừa trói người vừa lấy quyền đè người, chỗ này làm gì phức tạp như vậy."
Ánh mắt Viêm Thừa Ân hấp háy lóe lên tia kỳ dị, liếc mắt nhìn về phía Viêm Duệ, mím môi không nói gì.
"Nhị đệ có cách gì đơn giản nói nghe xem nào." Viêm Duệ hiểu ý Viêm Thừa Ân, thay hắn mở miệng hỏi.
"Cửa hàng Viêm Gia chúng ta đều có quy định, hàng bán ra không thể hoàn lại! Để hắn mau chóng mang mấy thứ đó về mà đợi đi." Viêm Dục hời hợt nói, tùy tiện liếc mắt nhìn Viêm Duệ: "Chuyện này đâu cần đại ca phải tự mình ra mặt, trong cửa hàng đều có quản sự phụ trách, cứ dán vài chữ to trên tường cho Doãn Kinh Phủ nhìn, thấy không rõ thì cùng lắm là ném thêm cho hắn một cái kính lúp."
Viêm Thừa Ân và Viêm Dục liếc mắt nhìn nhau, thấy trong mắt nhau đều là ý cười, chuyện đơn giản như vậy thực sự bọn họ đã nghĩ quá phức tạp rồi.
Viêm Tấn khẽ ngẩng đầu lên nhìn Viêm Dục một cái rồi nhanh chóng cúi xuống.
Thạch Triết vẫn cười nhìn chăm chú vào các vẻ mặt ở trong phòng, càng thêm chú ý từng nhất cử nhất động của Viêm Tấn, thu toàn bộ hành động của hắn vào đáy mắt.
"Được rồi được rồi, công vụ đã giải quyết, nên nói tới chuyện nhà thôi." Viêm Dục lại đổi tư thế hạ đầu lên cột giường, nói với Viêm Tấn: "Đến lúc phụ tử chúng ta phải tâm sự rồi, Viêm Đại quản gia, có phải là ngài nên tránh xuống rồi không?"
"Không dám, tiểu nhân không dám để Nhị công tử dùng kính xưng, tiểu nhân lập tức cáo lui." Viêm Tấn nhanh chóng thành thục khom người thối lui khỏi phòng không một chút bất mãn.
"Nếu nhị đệ và phụ thân có......"
"Đại ca, đệ đâu có ý đuổi huynh đi. Thạch Triết, canh chừng ở bên ngoài." Viêm Dục thay đổi vẻ mặt lười nhác lúc nãy thành vẻ mặt nghiêm chỉnh.
Thạch Triết không nói gì, xoay người đứng ngoài phòng, đuổi tất cả những người không phận sự hoặc những kẻ có thể ở chỗ tối nghe trộm ra hết bên ngoài.
Viêm Dục nhảy lên chiếc giường, hai đầu gối khuỵu mạnh lên giường của Viêm Thừa Ân, "Rầm" một tiếng dập đầu khấu, giọng buồn vang vọng trên nền cứng: "Phụ thân, hài nhi trở lại!"
Bốn chữ cuối nói ra vô cùng kiên định, vô cùng hữu lực, như nói ra hết tình cảm khắc sâu trong nội tâm hắn. Viêm Thừa Ân vô cùng xúc động, hốc mắt có cảm giác hơi chua, hắn vén chăn đứng dậy dìu Viêm Dục đứng dậy, lệ nóng đảo quanh tròng mắt nhìn xuống Viêm Dục, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói câu: "Trở lại là tốt, trở lại là tốt."
"Phụ thân, nhị đệ, các người mới vừa rồi......" Viêm Duệ thầm tự hỏi vừa rồi sao không có màn trùng phùng vui sướng vừa rồi, đột nhiên nhớ tới, thời điểm lúc bọn họ vừa thấy Viêm Dục, vô cùng ăn ý diễn một màn người thân lạnh nhạt trước mặt một người.
Chấn động trong lòng, thì ra là không chỉ có mình và nhị đệ, ngay cả phụ thân cũng nghi ngờ người kia, chẳng lẽ lần mất tích này thực sự là do Viêm Tấn gây nên sao? Chỉ là một Viêm Tấn, làm sao có khả năng lớn như vậy mà…