Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 67

Edit: Mavis Clay

Kéo rèm cửa, hoàn toàn đóng kín căn phòng với bên ngoài. Bốn góc giường đặt rất nhiều khối băng, theo Mộc Phỉ đoán, nếu cổ độc của Viên Y Vân  phát tán giữa ngày hè nóng bức lại rét căm căm thế này, con cổ trùng này lúc thì lạnh lúc thì nóng, giữ nhiệt độ bình thường mới có thể giảm bớt đau đớn cho Viên Y Vân.

Lúc Mộc Phỉ đi vào cũng thấy có chút mát mẻ, chóp mũi còn nghe mùi thảo hương nhàn nhạt, đây là hương nhang nàng điều chế đặc biệt cho Viên Y Vân, giúp hóa giải đau đớn cho nàng.

Lúc này nhang thảo dược đang được đốt trong lồng đèn treo dưới mái hiên phía đối diện ở dưới là từng khối băng, hương nhang đi qua khối băng lạnh lẽo có thể đạt được tác dụng tốt nhất.

"Nàng ấy ra sao rồi?" Mộc Phỉ đi tới bên giường, thấy Viên Y Vân đang nằm đó nhắm hai mắt ngủ say, từ chân mày khẽ nhíu có thể thấy nàng đang cố nhịn chịu khổ sở.

Vì khoảng cách nam nữ, Yên Bản không rời đi cũng không dám đứng quá gần, hắn chỉ đứng một bên hỗ trợ. Nghe thấy câu hỏi của Mộc Phỉ, Liễu Nhiễm đứng lên rầu rĩ nói: "Ngủ li bì, người rất kiên cường, có lúc cảm thấy nàng tỉnh táo, có lúc lại hôn mê, nhưng nàng không hề kêu lên bất cứ tiếng nào, dù đôi môi có bị nàng cắn ứa ra máu cũng không hề có một tiếng kêu đau."

Vẻ mặt của Yên Bản hiện lên vẻ khổ sở, hắn đang đau lòng cho tiểu như nhà hắn.

Mộc Phỉ gật đầu, thu hồi tay đang bắt mạch nhẹ nhàng nói: "Đợi đến giữa trưa ta lại châm cứu cho nàng ấy, ta hiểu biết rất ít về cổ độc, chỉ có thể cố gắng hết sức mình, Diệu Diệu sư phụ gửi thư nói ngừoi sẽ cố chạy về kịp, Diệu Diệu sư phụ kiến thức uyên bác, chắc sẽ có cách khác biệt hơn."

Ánh mắt của Yên Bản lóe lên tia sáng, Mộc Phỉ chỉ im lặng, hẳn là Yên Bản đã mang một hy vọng mới đối với Khôi Diệu rồi.

"A! A!" Một tiếng thét bén nhọn đâm thủng màn nhĩ bay qua cả mái hiên, xuyên thấu cả vách tường bay lên trời.

Thình lình tự nhiên có một tiếng kêu khác làm tóc gáy của Mộc Phỉ dựng đứng cả lên, nàng nhanh chóng phản xạ, cắm ngay một ngân châm xuống.

Tiếng thét của Viên Y Vân yếu dần, khi tiếng thét của nàng tắt dần và mọi người trong phòng nhìn lại nàng, ai nấy đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, Liễu Nhiễm bị dọa sợ nhắm chặt hai mắt, gục mặt vào đầu vai của Mộc Phỉ run lẩy bẩy.

Bên dưới làn da mỏng manh trắng noãn của Viên Y Vân hiện rõ từng mạch máu.

Đáng sợ hơn là có những đường tơ hồng nhỏ như dòi đang ngọ nguậy trong mạch máu.

Mộc Phỉ đã thấy nhiều loại bệnh, nhưng lần này thực sự không nhịn được cảm thấy ghê tởm.

Theo những con côn trùng ngọ nguậy là tiếng rên la của Viên Y Vân và cơ thể không ngừng cựa quậy.

Đáy lòng của Mộc Phỉ không nhịn được run lên lạnh lẽo, ghim kim châm vào các huyệt đạo của Viên Y Vân, kim châm ghim vào ngày càng nhiều, những con trùng ngọ nguậy ngày càng chậm dần, cuối cùng dừng lại không động đậy nữa.

Mộc Phỉ khẽ lau mồ hồi trên trán, thở phào một cái, thầm nghĩ chắc là kết thúc rồi.

"Vẫn chưa xong đâu, nếu không đem tất cả các trùng đỏ ra ngoài, nàng sẽ càng thêm  khổ sở."

Sau lưng đọt nhiên truyền tới giọng nữ lành lạnh quen thuộc, Mộc Phỉ đứng bật người dậy, vui mừng reo lên: "Diệu Diệu sư phụ!"

Khôi Diệu nhẹ nhàng bước tới, nhanh chóng đến bên giường, vọt tới cạnh Mộc Phỉ, cúi đầu quan sát tình huống của Viên Y Vân: "Con giải khai các huyệt đạo theo thứ tự, sau đó dùng ngân châm đã tẩm qua thảo dược châm lên những con trùng đó, rồi bức cổ độc ra ngoài cơ thể."

"Người nói tất cả những thứ này đều là cổ độc?" Mộc Phỉ kinh ngạc chỉ vào những tiểu trùng màu đỏ hỏi.

Khôi Diệu nặng nề gật đầu, bổ sung: "Là cổ độc có thể giết người."

Bình Luận (0)
Comment