Dù Tiểu Trường Cực sinh non, nhưng được phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi nuôi nấng rất tốt, bây giờ hơn 5 tháng tuổi, trông không khác gì một đứa trẻ bình thường. Làn da trắng trẻo, mịn màng với đôi mắt long lanh đen láy, tràn đầy sức sống, khuôn mặt bánh bao ngước lên nhìn, ai cũng đều thấy đáng yêu.
Mặc dù khuôn mặt bánh bao đó là đặc trưng của trẻ con, nhưng nhìn từ ngũ quan khuôn mặt, thì có nét giống Vệ Huyên hơn, ngoại trừ đôi mắt là giống A Uyển. Có thể nói, Tiểu Trường Cực được thừa hưởng hết những ưu điểm của cha mẹ, tuy còn bé, nhưng cũng là đứa trẻ sơ sinh đẹp nhất, còn đẹp hơn nhiều so với con gái của Triệu Tướng quân nữa.
Vệ Huyên cứng người lại, thấy A Uyển đang nhìn mình đầy mong đợi, hắn đành phải nắm chặt lấy ngón tay mũm mĩm của con trai, còn vuốt vuốt lấy túm tóc ngắn cũn cỡn như đuôi chuột trên đầu thằng bé, đến khi Tiểu Trường Cực đưa hai bàn tay mập mạp của mình ra, chặn lấy tay hắn, khi thằng bé định há mồm ra gặm, cuối cùng không thể chịu nổi nữa mà xách nó đi.
La Diệp vội vàng chạy tới, ôm lấy cháu trai mình, lo lắng hơn ai hết, lấy khăn lau mặt cho cháu, vẻ mặt yêu thương ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Trường Cực, đó là tay của cha con đó, không phải đồ ăn đâu."
Bánh bao nhỏ nhìn Ngoại tổ phụ, không hiểu ông đang nói gì, muốn lấy chiếc khăn trên tay ông để nghịch.
Thấy La Diệp ôm thằng bé như cha không buông, A Uyển và Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không nỡ giật lấy, bèn nói chuyện với Vệ Huyên.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nói với Vệ Huyên chuyện bọn họ ở thành Dương, đầy ẩn ý nói: "Tuy rằng không cần quá coi trọng quy củ ở biên giới, nhưng phủ Thành thủ ở thành Dương cũng quá không coi trọng ai rồi, thuộc hạ thì lỗ mãng, chủ nhân cũng hoang mang rối loạn, mấy đứa con của Lưu Thành thủ cũng quá kiêu ngạo rồi, đúng là có câu, con mất dạy, lỗi của cha. " Nói thật ra thì những đứa trẻ đó cũng rất đáng thương.
Nếu cha mẹ không tốt, con cái sẽ thường bị ảnh hưởng, con cái không được sự dạy dỗ tốt của cha mẹ, cả đời cũng sẽ vậy.
A Uyển sửng sốt, kỳ lạ nói, “Nương, chẳng lẽ hai người đã xảy ra chuyện gì ở thủ phủ thành Dương sao?” Liền nhớ lại bức thư mà nàng nhận được từ Mạnh Hân, trong thư nói rằng phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi được mời đến phủ Thành thủ dự tiệc, lại xảy ra một số chuyện bất ngờ, cũng may không có chuyện gì, nên không nói kĩ là chuyện gì.
Trưởng Công chúa Khang Nghi liếc mắt nhìn phu quân đang chơi đùa với cháu trai, ôn tồn nói: "Chỉ là có mấy tên không có mắt muốn nạp thêm thiếp cho phụ thân của con thôi."
“Hả?”
A Uyển lắp bắp, vội vàng nhìn về phía cha Phò mã đang làm chơi với cháu như con trai mình, nhìn kỹ thì cha Phò mã vẫn chưa đến tuổi 40, hơn nữa bình thường vì có những thói quen lành mạnh nên thích đọc những cuốn sách về lễ nghi quân tử, có thể nói là một quân tử như ngọc. Khí chất rất xứng với dung mạo ưa nhìn, trông ông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật, trông như một mỹ nam khoảng ba mươi tuổi.
Phụ nữ ba mươi tuổi kém xa đàn ông ba mươi tuổi, mặc dù La Diệp đôi khi là người cảm tính, trước mặt con cái thì trông hơi ngốc nghếch, nhưng khi ra ngoài nhất định là một vân sĩ tài hoa, phong lưu phóng khoáng, đương nhiên sẽ có nữ nhân bên ngoài điên đảo vì ông.
Cho nên, đây là có người phải lòng cha Phò mã, rồi muốn tự mình chẩm tịch, nhưng cuối cùng lại bị uy nghiêm của Công chúa dập tắt?
Tuy thân phận của Trưởng Công chúa Khang Nghi ở đó, nhưng vì hành động kín tiếng, nên danh tiếng của bà không vang dội như Trưởng Công chúa Khang Bình, càng không nói bên phía Tây Bắc. Vì vậy, khi cả hai đến thành Dương, Phò mã trẻ trung, tuấn tú đã bị một số cô nương nhìn trúng, còn to gan thể hiện tình yêu của mình sau lưng Công chúa.
Người ở Tây Bắc mạnh mẽ, nữ nhân thường nghĩ thoáng hơn nhiều so với ở kinh thành, thấy thanh niên dung mạo tuấn mỹ, liền tỏ tình ngay trước mắt mọi người.
“Sau đó thì sao?” A Uyển hưng phấn hỏi.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười không nói gì, đây là chuyện của phu thê bọn họ, dù là con gái cũng không dễ nói, nên phải cho trượng phu chút mặt mũi.
A Uyển hơi thất vọng, quyết định bí mật viết thư cho Mạnh Hân, chắc chắn để biết lại những gì đã xảy ra lúc đó. Nàng nhìn thoáng qua gương mặt đẹp như hoa xuân Vệ Huyên, cảm thấy nàng phải học hỏi mẹ Công chúa, không thể nữ nhân khác động vào nam nhân của mình.
Nghe Trưởng Công chúa Khang Nghi nhắc đến Lưu Thành thủ ở thành Dương, ánh mắt của Vệ Huyên hơi lóe qua, hắn hiểu chuyện gì đã xảy ra với Công chúa Khang Nghi.
Năm ngoái, hắn và Thẩm Khánh đã âm thầm điều tra trong một thời gian dài, gián điệp mà hắn sai Lộ Bình gài vào thành Dương vài năm trước, cuối cùng đã xác định được nguyên nhân khiến thành Dương bị tiêu diệt và cái chết của Thẩm gia ở kiếp trước, đều là do Lưu Thành thủ ở thành Dương.
Lưu Thành thủ ở thành Dương bây giờ là một tên tiểu nhân ham mê quyền lực, là một Thành thủ, ông ta luôn muốn nhúng tay vào chiến sự của thành Dương, nhưng lại không ngờ Tướng quân Chấn Uy là người có tài, không cho hắn động vào bất kì chuyện gì, trong mười năm trở lại đây, Tướng quân Chấn Uy và Lưu Thành thủ hình thành một mối quan hệ cân bằng, cũng không ai hạ được ai. Lưu Thành thủ vẫn luôn không chịu khuất phục trước Thẩm gia, quá mê quyền lực và tiền bạc, nên ông ga đã cấu kết với bọn Man tộc, cũng là nguyên nhân khiến kiếp trước thành Dương bị chiếm lấy, là vì ông ta đã phản bội thành Dương.
Hành vi của Lưu Thành thủ có thể được gọi là thông đồng với kẻ thù quản quốc rồi, mặc dù cuối cùng ông ta cũng chết trong cuộc chiến đó, nhưng những đứa con của ông ga đã sớm được đưa đến nơi an toàn.
Lần này La Diệp được một nữ tử bày tỏ tình cảm, người đó lại là nữ nhi mà Lưu Thành thủ yêu thương nhất, tuy không phải con vợ cả, nhưng lại được nuông chiều đến hư hỏng, thấy vẻ ngoài đẹp trai của La Diệp, trong thành hiếm nam tử nào có thể sánh bằng ông, liền thầm lên kế hoạch, hoàn toàn làm lơ Trưởng Công chúa Khang Nghi, nhân cơ hội liền đuổi người đi, chạy đến chỗ La Diệp để thể hiện tình cảm, muốn cùng ông mây mưa một trận.
Tiếc là mệnh nàng không tốt, La Diệp không hợp tác, Trưởng Công chúa Khang Nghi phát hiện kịp thời, phá hủy mọi thứ do nàng tạo nên, hơn nữa còn xử lý nàng một trận, chịu khổ nhiều, không dám có lần sau nữa.
Trưởng Công chúa Khang Nghi có thể chỗ đứng vững trong hậu cung đấu đá lẫn nhau kia, chắc chắn không phải là người dễ bắt nạt, chỉ là bình thường vì tích đức cho nữ nhi. Nhìn bà dịu dàng như nước, kính yêu trượng phu, yêu thương nữ nhi, nhưng chỉ cần chạm vào vảy ngược của bà, sẽ giận lôi đình ra tay vô cùng sắc bén. Trong lòng bà, vẩy ngược mà không ai có thể chạm vào chính là trượng phu và nữ nhi của bà, vì vậy số phận của Lưu cô nương dám thèm muốn La Diệp chính là một kiệt tác trong cơn tức giận của Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Vệ Huyên sớm đã biết chuyện này từ tên gián điệp được gài trong thành Dương, cũng biết rõ cách hành xử của Lưu Thành thủ rồi. Năm ngoái, hắn còn bí mật giúp Thẩm Khánh chấn chỉnh lại mối quan hệ trong thành Dương, nắm được nhược điểm Lưu Thành thủ thông đồng với địch, giao cho Thẩm gia, để xem Thẩm gia thế nào.
Vốn dĩ vào mùa hè năm nay, sẽ có một trận chiến lớn ở thành Dương, thảm khốc đến nỗi Thẩm Khánh và Mạnh Hân đều bị giết chết trong trận chiến này. Bây giờ Thẩm gia đã nắm được điểm yếu của Lưu Thành thủ, nếu không có chuyện Lưu Thành thủ bắt tay với kẻ thù, kiếp này thành Dương sẽ không bị mất.
Sau khi nói chuyện một lúc, âm thanh ngâm nga của tiểu Trường Cực đột nhiên vang lên, A Uyển và Công chúa Khang Nghi cẩn thận nhìn sang, thấy La Diệp đã thành thạo kiểm tra xem có phải bé tè dầm không, phát hiện ra rằng đúng là có ướt, ông tự tay thay tã cho bé, động tác rất khéo léo.
Vệ Huyên liếc mắt nhìn, thấy A Uyển nở nụ cười, trong lòng bĩu môi, thầm nghĩ cũng chẳng có gì to tát cả, hắn cũng sẽ thay tã cho cục nợ kia.
Sau khi Vệ Huyên từ thôn trang trở về, lại tiếp tục cuộc sống như lúc không có chiến tranh, ở trong phủ cùng A Uyển, khi có chiến tranh thì đến kinh thành để giám sát. Chỉ là trong một năm qua thành Minh Thủy không có trận chiến nào lớn, chỉ có mấy chuyện đánh lộn vặt vãnh là nhiều, thương vong cũng không lớn.
Trong tình huống này, mọi người đều vui mừng, không ai thích chiến tranh và hy sinh cả.
Sau khi ở trong phủ quá nhiều, Vệ Huyên không tránh khỏi bị A Uyển lợi dụng, cho hắn cơ hội để vun đắp tình cảm cha con.
Mặc dù La Diệp và Trưởng Công chúa Khang Nghi rất yêu thương cháu của mình, muốn nuôi nấng thằng bé ở bên cạnh, nhưng họ cũng biết nữ nhi mình không nỡ xa con, nên cả ngày ở bên cạnh không rời, mỗi buổi chiều sẽ cho bà vú đưa cháu ngoại tới chính viện, để hai vợ chồng son cùng nhau chăm sóc.
Vẻ mặt của Vệ Huyên luôn đần mặt ra mỗi khi bế thằng bé lên, nhưng điều đặc biệt là hắn còn thành thạo những việc như thay quần áo, thay tã, bón cho con ăn, uống nước hơn cả mẫu thân là A Uyển.
Vệ Huyên nói thế này: "Sức khỏe nàng không tốt, còn phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, đừng cả ngày cứ vây quanh nó rồi làm mình mệt." Vì vậy, chỉ cần hắn ở đó, hắn sẽ nhận những việc chăm sóc nhi tử, để A Uyển nghỉ ngơi.
A Uyển nghe xong chỉ cười, mà không nói gì.
Sau nửa tháng, Trường Cực đột nhiên đổ bệnh, lên cơn sốt cao, cả khuôn mặt đỏ bừng, A Uyển sợ hãi, ngay cả Vệ Huyên cũng có chút lo lắng, nhìn chằm chằm vào thằng bé đang khóc vì khó chịu, có cảm giác bó tay. Hắn tưởng là do bà vú và nha hoàn không chăm sóc họ cẩn thận, liền nhìn họ với ánh mắt sắc bén.
Đám bà vú liền quỳ xuống thỉnh tội.
Khi phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe tin cháu mình bị ốm, liền vội vàng chạy đến.
May m thay, sau khi Bạch Thái y và Úc đại phu đến kiểm tra, họ phát hiện bé chỉ sốt vì mọc răng, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, dù tiểu Trường Cực bị sốt mọc răng nhưng A Uyển và những người khác vẫn không dám thảnh thơi, căng thẳng bên cạnh trông thằng bé, hận không thể ở lại đây luôn.
Vệ Huyên thấy khó chịu, đưa nàng trở về. "Có dượng và cô mẫu ở đây rồi, nàng cũng đừng ở đây nữa. Nàng còn cần nghỉ ngơi nhiều, không chịu được mệt mỏi đâu, nếu nàng tự làm tổn thương mình, thì sau này ai chăm sóc cục nợ này?”
Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe con rể gọi cháu mình là "cục nợ", lông mày của bà nhảy dựng lên, nhưng bà cũng cảm thấy rằng Vệ Huyên nói đúng, liền thuyết phục: "A Uyển, nghe lời Huyên nhi đi, con cứ về nghỉ ngơi, ở đây đã có ta và cha con là đủ rồi, đừng lo lắng, chúng ta vẫn chưa già mà, vẫn còn sức để chăm cháu. Con phải giữ gìn sức khỏe, không về già lại bị liên lụy.”
La Diệp cuối cùng cũng dời mắt khỏi cháu trai, thuyết phục con gái: "Nương con nói đúng đấy, A Uyển nghe lời đi, con là một cô bé ngoan mà, đừng cố chấp nữa."
Như được cả đám thuyết phục đến vô lý, A Uyển bị Vệ Huyên lôi về phòng nằm nghỉ.
Nhưng nàng đâu có thể an tâm nghỉ ngơi lúc này? Được một lúc lại đứng dậy sai người đi hỏi thăm bệnh tình của con, mãi đến 3 canh giờ sau, nghe nói đã hạ sốt, nàng mới nằm yên không lăn lộn nữa.
Vệ Huyên bị nàng làm lăn lộn đến buồn bực, nhưng hắn biết tính khí của nàng, chỉ có thể kiên nhẫn đi cùng, cho đến khi nghe tin tiểu Trường Cục đã hạ sốt, A Uyển cuối cùng cũng dừng lại, hắn mới ôm lại nàng trở lại giường và lẩm bẩm: "Đúng là cục nợ phiền phức, chỉ biết giày vò người khác... "
A Uyển căng thẳng cả ngày cuối cùng cũng thả lỏng, lúc này mệt quá không ngủ được, dựa vào hắn mà ngủ, nghe hắn lẩm bẩm, liền thản nhiên nói: “Chàng đối với phụ vương mà nói, cũng là một cục nợ đó. Con cái nào với cha mẹ, mà chẳng là một cục nợ? "
Vệ Huyên bị nàng làm cho đuối lý không nói nên lời.
Ngày hôm sau, ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, A Uyển đã giục Vệ Huyên dậy, sau đó đến chỗ vợ chồng Công chúa Khang Nghi gặp nhi tử.
Vì tiểu Trường Cực bị ốm, nên Trưởng Công chúa Khang Nghi đã đưa thằng bé đến chỗ bà để tiện chăm sóc. Bà đã từng nuôi dạy nàng, người từng bị Thái y đánh giá là không sống được lâu, cẩn thận nuôi lớn, có cách nuôi dạy con riêng, cho nên tiểu Trường Cực bị bệnh, Trưởng Công chúa Khang Nhi ở đó, A Uyển cũng yên tâm, tuy không nỡ rời xa con mình, nhưng cũng không dám hành xử theo cảm tính.
Khi hai phu thê qua đó, tiểu Trường Cực vẫn còn ngủ say, cũng đã hạ sốt, nhưng vì bị ốm, khiến khuôn mặt bánh bao trông gầy đi một chút, sắc mặt cũng không còn hồng hào như trước, có chút tái nhợt, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Hai phu thê ngồi ở trước giường một lát, đến khi tiểu Trường Cực tỉnh tỉnh dậy vì đói bụng, vừa thấy hai người bên cạnh, liền vươn tay đòi bế.
Tiểu Trường Cực hiện đã 6 tháng tuổi, biết cách nhận biết mọi người, cả ngày sẽ dính lấy cha mẹ và phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi. Mặc dù Vệ Huyên từ trước tới nay có vẻ không bao giờ nể mặt nhi tử mình, nhưng hắn còn làm tốt hơn những nam nhân khác trên đời, thậm chí còn để ý đến chi tiết chăm sóc trẻ con, tiểu Trường Cực giờ còn nhỏ, không biết nhìn sắc mặt, ngày nào cũng được hắn ôm, nên quen hơi của hắn, đương nhiên sẽ dính lấy hắn.
A Uyển bế nhi tử lên, lấy chiếc khăn nha hoàn đã chuẩn bị lau mặt cho thằng bé, sau đó phớt lờ khuôn mặt đã biến thành màu đen của Vệ Huyên, tránh tới bình phong cho con bú.
Sau khi ăn no nê, thay tã cho thằng bé, A Uyển đưa con cho Vệ Huyên, nhờ hắn dỗ tiểu Trường Cực đi ngủ.
Sắc mặt Vệ Huyên tuy có chút khó coi, nhưng hắn đã điều chỉnh tư thế một cách thuần thục, giữ thằng bé ở tư thế thoải mái nhất, vỗ về lắc lư thân thể của nó, chưa tới một nén nhang, mí mắt của tiểu Trường Kỳ đã dần nhắm lại, rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ.
“Cẩn thận, đừng đánh thức con.” A Uyển thấp giọng, ý bảo hắn đặt nhi tử trở lại trên giường.
Vệ Huyên bất mãn nói: “Thằng bé thích ngủ, nàng đừng quá căng thẳng thế.” Cho dù như vậy, động tác vẫn nhẹ đi rất nhiều.
A Uyển thấy vậy, cong môi cười.
Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp đứng ngoài cửa, nhìn thấy cặp vợ chồng trẻ đứng bên giường, hai người nhìn nhau cười, trong lòng rất yên tâm.
Tuy trông Vệ Huyên không thích tiểu Trường Cực lắm, nhưng bất đắc dĩ vì A Uyển, hắn sắp trở thành bảo mẫu sau La Diệp rồi, nhưng chính hắn cũng không chịu thừa nhận.
Sau khi được nửa tháng, tiểu Trường Cực cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lại là một bánh bao nhỏ đáng yêu, dần dần từ học lẫy sang học bò, nhưng chân không có lực, chỉ biết bò như con rùa, dùng bụng tiến về phía trước. Lúc này, nếu Vệ Huyên ở đó, hắn sẽ duỗi một ngón tay ra đè quần áo của thằng bé xuống, khiến thằng bé một chút cũng không bò được, cuối cùng tức giận đến phát khóc.
Khi cả nhac bốn người đang vây quanh đứa trẻ, kinh thành truyền đến thư.
Trong nội dung bức thư lần này có tin Thái hậu lâm bệnh nặng.
A Uyển liền giật mình khi xem xong thư, thậm chí càng ngạc nhiên về giấc mơ của Thái hậu mà Mạnh Vân nói trong thư. Tháng 7 năm 26 Văn Đế, Vệ Huyên chết trận ở gò Mã Ngôi cách mười dặm bên ngoài thành Minh Thủy.
Khi thời tiết đẹp vào mùa xuân, nàng cũng từng cưỡi ngựa qua gò Mã Ngôi cùng mấy người Chu Phu nhân, ở đó có mọc một loại rau dại rất mềm và có thể ăn được, giòn và ngon ngọt, chiên với dầu vị ăn vô cùng sảng khoái, rất thích hợp để ăn cùng cơm. Mà đất ở gò Mã Ngôi thực chất là đất đen có lẫn một ít màu vàng, dùng xẻng sắt xúc xuống, nhìn vào mặt cắt mịn thì có thể thấy rằng màu sắc kết hợp với nhau, giống như một ngăn cách nhau bởi hai màu vậy, rất đặc biệt.
Thái hậu thậm chí có thể mơ thấy những chi tiết nhỏ như vậy, nó có thực sự là một giấc mơ của lời tiên tri?
Mặc dù không tin, nhưng A Uyển vẫn có gì đó rung động, cả người có chút sững sờ.
Vệ Huyên cũng nhận được bức thư từ Thái hậu, nội dung bức thư cũng giống như bức thư viết cho A Uyển. Hắn ngây người ra, sau đó đứng trước cửa sổ phía Nam của thư phòng, không lên tiếng hồi lâu.
Vì đã chết một lần, nên hắn tin rằng mọi thứ trên đời này không phải là chắc chắn, hắn có thể sống lại, tại sao Thái hậu lại không thể mơ thấy cái chết của hắn trong trận chiến ở kiếp trước cơ chứ? Nếu giấc mơ của Thái hậu là sự thật, sau khi chết sẽ được phong là Trung liệt vương, được hai đời Hoàng đế truy phong, mặc dù bên trong có diễn, nhưng cũng là một vinh dự lớn, thắng được danh tiếng về sau.
Thành Minh Thủy, sườn núi Mã Ngôi, là nơi chôn cất hắn kiếp trước.
Vào tháng bảy năm sau, sẽ là ngày hắn chết kiếp trước.
Nhưng hắn không hiểu, tại sao ông trời lại muốn Thái hậu mơ thấy chuyện này?
Vệ Huyên gọi Lộ Sơn mang chậu than ra, đốt bức thư.
Sau khi đốt xong bức thư, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức rời khỏi thư phòng, vội vàng về phòng chính.
Quả nhiên, vừa vào cửa, liền nhìn thấy A Uyển trên tay cầm một bức thư, sắc mặt có chút tái nhợt, thấy hắn đi vào, ánh mắt chậm rãi nhìn qua, trong ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi.
“Chàng……”
“A Uyển, nghe nói Hoàng tổ mẫu bệnh nặng lắm.” Vệ Huyên bước vào, đem thân hình mảnh mai của nàng ôm vào trong lòng, sau đó ôm nàng ngồi ở trên ghế, “Đừng sợ, không sao cả.” Hắn nói, ầm thầm lướt qua bức thư, quả nhiên nhìn thấy những từ "Thái hậu", "Giấc mộng", "Sườn núi Mã Ngôi", trong lòng hiểu ra.
Với giao tình giữa A Uyển và Mạnh Vân, Mạnh Vân đương nhiên sẽ nói với A Uyển về vấn đề này, để còn đề phòng.
A Uyển vội vàng gập bức thư lại nói với hắn: "Đúng vậy, Thái tử phi trong thư có nói rồi, nghe nói Thái hậu nhớ chàng lắm đó, không biết Hoàng thượng có triệu chàng hồi kinh không."
“Sẽ không có chuyện đó đâu!”
Nghe thấy hắn chắc chắn như vậy, A Uyển khó hiểu nói: "Tại sao lại không? Nói không chừng Thái hậu nhìn thấy chàng, sức khỏe sẽ tốt hơn thì sao? Hoàng thượng lấy hiếu trị thiên hạ, vì Thái hậu, thế nào cũng cho gọi chàng vào cung một chuyến.”
Vệ Huyên dùng ngón tay ấm áp sờ lên mặt nàng, cười rõ ràng, nhưng trong mắt không có ý cười: " Hoàng bá phụ là người có chủ kiến, hiện tại thành Minh Thủy còn đang chiến đấu, bên Địch tộc vẫn luôn chuẩn bị nghênh chiến, Hoàng bá phụ cần ta canh giữ ở đây để đề phòng, sẽ không dễ dàng triệu ta hồi kinh đâu.” Hắn thở dài,“ Ông ấy có đủ tư cách làm một Hoàng đế.
A Uyển im lặng.
Vệ Huyên ngẩng mặt lên, áp vào trán nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng muốn ta hồi kinh sao?”
A Uyển trước kia không hi vọng điều đó, vì nàng thấy rằng khi ở đây, Vệ Huyên đã sống một cuộc sống sinh động hơn trước, hắn rõ ràng thích thế giới tự do và rộng lớn ở thành Minh Thủy này, mà nàng cũng cảm thấy ở đây rất nhàn nhã và tự do, không có gì là không tốt cả. Nhưng giấc mơ của Thái hậu... đã mang đến cho nàng một điềm báo xấu, nàng sợ rằng đó thực sự là một giấc mơ không lường trước được điều gì.
Nghĩ đến đó, nàng siết tay ôm chặt lấy hắn, để mình vào trong lòng hắn.