A Trần..
Ánh mắt nam hài lóe một chút.
Cho tới bây giờ không ai dám gọi hắn như vậy, cũng không ai dám không kiêng nể gì đối với hắn.
Nữ nhân này là người thứ nhất!
A Trần đứng nguyên tại chỗ, thần sắc trên mặt có chút mà biến ảo.
"Nữ nhân nên dịu dàng một chút." A Trần đột nhiên cảm khái: "Lần sau đừng bạo lực như vậy, huyết tinh như vậy.."
Phượng Sở Ca sững sờ: "Ngươi thấy được chuyện vừa rồi?"
A Trần trịnh trọng gật đầu.
Phượng Ca thấy vậy sờ đầu hắn: "Ai, chưa để lại bóng ma tâm lý cho ngươi đi, A Trần bảo bối.."
A Trần bảo bối..
A Trần giật giật môi, trán hiện lên một đạo hắc tuyến.
Bên cạnh, Tử Lan, Bích La cùng Lục Trúc đã sớm cả kinh sững sờ tại chỗ rồi.
Từ trước đến giờ các nàng chưa bao giờ thấy qua tiểu thư như vậy.
Cảm thấy thế nào ấy..
Hôm nay, hành động của tiểu thư giống như là đang đùa giỡn hài tử A Trần này vậy.
Nhìn bộ dạng Phượng Sở Ca như vậy, Tử Lan thật muốn gầm nhẹ.
Tiểu thư, tiết tháo người đi đâu hết rồi?
Từ khi sự tình kia qua đi, nhóm người Phượng Sở Ca liền an tâm ở lại Lâm Thuỷ Các.
Không ai dám đến quấy rầy họ.
Mẹ con Nhị phu nhân ba người thì hai người bị trọng thương, một người bị đổ phấn ngứa lên mặt. Ba người đều ở trong phòng mà an tâm dưỡng thương, căn bản không đến đây.
Phượng Triêu Dương thì kiêng kị thực lực của Tử Lan nên không dám đến.
Mà đám hạ nhân kia lại càng chân chính sợ Phượng Sở Ca bọn họ rồi.
Cả nhóm Phượng Sở Ca cũng nhàn rỗi thanh nhàn.
Trong Lâm Thuỷ Các, Phượng Sở Ca tìm một gian phòng chuyên môn dùng để chế dược.
Ngày hôm đó, Phượng Sở Ca đang bận rộn trong phòng luyện dược, đột nhiên cửa bị đẩy ra, A Trần đi vào.
Nhìn bài trí bên trong, A Trần kinh ngạc. Cùng lúc đó, ngữ khí của hắn cũng lộ ra vài phần vui sướng.
"Nữ nhân, ngươi là trung cấp Luyện dược sư?"
"Đúng vậy, thế nào, có phải tỷ tỷ rất lợi hại không?" Phượng Sở Ca quay người thấy thân thể nho nhỏ A Trần đang đứng ngoài cửa, hơi giương khoé mắt vừa cười vừa nói.
"Ân, cũng được đi."
"Cũng được? Tiểu quỷ, ngươi biết Luyện dược sư là gì sao?"
"Ta đương nhiên biết."
A Trần buông thõng mắt: "Luyện dược sư ở Vân Thiên Đại Lục rất khan hiếm. Một trung cấp Luyện dược sư có thể trợ giúp thực lực tu luyện của một người tăng lên năm mươi năm.." A Trần nói xong, đáy mắt hiện lên vài phần ám quang như đang do dự điều gì.
"Không sai, biết rõ nhiều như vậy." Phượng Sở Ca đánh giá A Trần.
Nếu không phải thân thể này của A Trần, Phượng Sở Ca cơ hồ hoài nghi A Trần tối thiểu phải mười bảy mười tám tuổi rồi.
Bỗng nhiên, đáy lòng Phượng Sở Ca hiện lên một ý niệm..
Đứa nhỏ này cũng xuyên không đến giống mình sao?
"A Trần, ngươi cũng xuyên không đến sao?"
"Xuyên không?" Trong mắt A Trần lộ ra vài phần nghi hoặc.
Bộ dạng kia không giống làm bộ, Phượng Sở Ca phất phất tay: "Không có gì, thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Nha." A Trần gật đầu. Thật lâu sau rũ mắt xuống, che giấu khác thường trong đáy mắt. "Nữ nhân, ngươi đã là Luyện dược sư, có thể giúp ta một việc không?"
"Việc gì?"
"Ta muốn luyện chế một loại đan dược."
"Hả?"
"Chỉ là dược liệu có chút khó lấy, theo thứ tự là: Xuyên ô, thiên ly dịch, bách chuyển thuỷ, thiên niên linh chi, băng tằm huyết."
"Tiểu quỷ, ngươi muốn luyện chế dược này làm gì?" Phượng Sở Ca nhìn A Trần nói ra các loại dược liệu, hỏi.