Editor: Phong Hà
Nếu sớm biết thực lực chân chính của Phượng Sở Ca, hắn nhất định sẽ không tại thời điểm lui hôn cùng nàng nó những lời như thế!
Thần sắc Hách Liên Cẩn Du càng thêm khó coi.
Hiện tại quả nhiên hắn đã hối hận đến xanh ruột rồi..
Ánh đột nhiên lườm Phượng Viễn Hàng cách đó không xa, thần sắc Hách Liên Cẩn Du trì trệ.
Không rảnh bận tâm đến quan hệ của Phượng Sở Ca cùng Đế Tuyệt Trần rốt cuộc thế nào, hắn ngẩng đầu lên như đã hiểu rõ điều gì: "Phượng Sở Ca, lần này ngươi có thể vào được Vân Thiên học viện còn không phải nhờ vào vận khí? Ai biết Phượng Viễn Hàng có nói cho ngươi biết trước khi xuất chiêu không? Nói không chừng vừa rồi các ngươi ở giữa thông đồng hết thảy, ta cũng không tin thực lực của ngươi có bao nhiêu lợi hại.."
"..."
Hắn chưa nói hết đã bị một lực đạo cường đạo đánh xuống, chỉ cảm thấy cánh tay đau xót, ngay sau đó cả người ngã về một bên.
"Phanh! Thanh âm vật nặng rơi xuống đất vang lên, Hách Liên Cẩn Du ngã gục tại chỗ.
Người vây xem chung quanh khán đài còn chưa hoàn toàn tản ra.
Thu vào đáy mắt màn này, mọi người sôi nổi nở nụ cười.
" Người này thật sự là đệ ngũ mỹ nam Hách Liên Cẩn Du sao? Thật sự quá uất ức! Một chút so ra cũng kém Đế Tuyệt Trần vừa rồi cùng với Vân sư huynh chúng ta.. "
" Phải không? Cũng may là hắn chưa vào Vân Thiên học viện của chúng ta.. "
" Người này thật không biết lượng sức rồi, vừa rồi trắc ra tiểu sư muội Sở Ca đạt cao cấp Linh sư, hắn còn dám đi khiêu khích! "
Những tiếng nghị luận bên cạnh dứt khoát truyền thẳng vào tai Hách Liên Cẩn Du.
Khuôn mặt Hách Liên Cẩn Du tức giận đến trắng bệch..
Phượng Sở Ca thì rất tiêu sai phủi phủi tay.
Sau đó nàng khoanh tay trước ngực đứng một bên cười nhạt:" Như thế nào? Hách Liên Cẩn Du, còn muốn thử nữa không? Không phải ngươi cảm thấy thực lực ngươi mạnh hơn ta sao? Ta đang ở đây, không phải thử là rõ hay sao? "
Hách Liên Cẩn Du chậm rãi bò từ trên mặt đất lên, cả người không nhịn nổi run rẩy..
Hắn là tam vương gia tôn quý nhất Thiên Khải quốc, nào từng chịu qua khuất nhục như vậy?
Tựa hồ từ sau khi gặp Phượng Sở Ca, hắn chưa từng gặp qua chuyện tốt gì.
Tất cả phẫn hận, khuất nhục xông thẳng lên đầu.
Phượng Sở Ca tươi cười như đâm thật sâu vào mắt Hách Liên Cẩn Du, đau nhói..
Hách Liên Cẩn Du muốn phát tác nhưng biết tài nghệ không bằng người nên chỉ cót thể nhịn xuống.
Hắn trừng mắt Phượng Sở Ca, đáy mắt nổi lên sát ý!
* * *
Ở một nơi khác, sau khi vội vàng rời đi, Đế Tuyệt Trần đến thẳng một nơi hẻo lánh của Vân Thiên học viện.
Gió nhẹ nổi lên bốn phía, bốn phía đều có hương hoa truyền vào.
Mặc dù chỉ là một nơi hẻo lánh của Vân Thiên học viện nhưng cảnh sắc nơi này lại càng lịch sự tao nhã.
Bốn phía rải đều hòn non bộ, cành liễu bên cạnh khẽ đong đưa, hoa sen trong nước, nước kênh chảy róc rách không ngừng.
Thập lý phong hà khinh duệ vu yên thủy gian, hồ thủy khinh diễm như đồng lưu quang. *
*Mười dặm hoa sen trong gió nhẹ nhàng giữa giữa làn khói (sương) và nước, hồ nước tươi đẹp như tỏa ra ánh sáng.
Hoàn cảnh lịch sự tao nhã như thế, chỉ có khách quý mới có thể đến chỗ này.
Mà Đế Tuyệt Trần thì càng là khách quý nhất!
Đế Tuyệt Trần một thân trường bào màu tím bay giữa không trung, cho đến khi gần sân nhỏ, tốc độ của hắn mới chậm lại.
Giữa không trung, hắn chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể đang dần tiêu hao theo thời gian.
Đế Tuyệt Trần biết rõ, nguyên nhân là do tiêu dao hồi xuân tán..
Giải dược của tiêu dao hồi xuân tán cần phải phục dụng ba tháng mới có hiệu quả.
Tối hôm qua vừa vặn là đêm trăng tròn, sau khi Đế Tuyệt Trần dùng một viên đan dược, bạo tăng linh lực mới có thể kéo dài một chút thời gian.
Trường bào màu tím đọng dài trên người, thời điểm Đế Tuyệt Trần đi vào tất nhiên đã biến thành bộ dạng tiểu hài tử.
Hắc Huyền vẫn luôn thủ bên ngoài vừa thấy được thân ảnh Đế Tuyệt Trần, lập tức tiến lên.
Hắc Huyền cũng không rõ lắm công hiệu của tiêu dao hồi xuân tán, hắn có chút kinh ngạc đánh giá Đế Tuyệt Trần:" Chủ tử.. Cái này.."
Rõ ràng tối qua đã khôi phục như người bình thường, hiện tại lại thu nhỏ lại.