A Hạo xưa nay tính tình tốt, lại chẳng phải người dễ bị khi dễ.
Nàng vừa tiến phủ liền được hầu hạ bên cạnh lão thái thái, lão thái thái đối đãi nàng tốt, nha hoàn ghen ghét nàng ở Cẩm Đường cũng không phải không có. Nếu nàng nhường nhịn không làm gì thì hiện giờ cũng sẽ không được sống an ổn. Nếu như không có Quốc công phu nhân đem nàng đưa tới Ký Đường Hiên thì có lẽ nàng vẫn sẽ vui vẻ ở cạnh lão thái thái lại còn có thể ra phủ trước thời hạn.
A Hạo thấy Uyển Thước lại lên cơn thịnh nộ, Cẩm Sắt đứng ở một bên từ đầu tới cuối vẫn không nói chuyện nhưng thật ra cô ta chính là người xúi giục nàng.
Đáng tiếc là Uyển Thước cùng với bà điên giống nhau, rống to kêu to.
A Hạo không nhanh không chậm gom lại xiêm y lúc sau mới nói:
""Ngươi nếu còn hồ ngôn loạn ngữ thì không đơn giản chỉ là một cái tát."" Nàng lại dường như không có việc gì đem quyển sách cầm lên, tiếp tục nói, ""Nếu ngươi muốn quyển sách nhỏ này thì cứ đường hoàng mà tới lấy, ta tuyệt không cản ngươi. Nhưng nói trước cho ngươi một tiếng, quyển sách này cũng chẳng phải của ta.""
Nghe được lời này mặt Cẩm Sắt lập tức liền biến đổi.
A Hạo mấy ngày nay vẫn luôn ở bên người thế tử hầu hạ, đến cả gã sai vặt như Trúc Sanh cũng đối với nàng khách khí.
Thế tử tuy cũng là một nam nhân khỏe mạnh nhưng nàng hiểu được quan hệ giữa hai người thật đúng là không có chuyện này. Buổi tối trong phòng không có động tĩnh, đệm giường của thế tử mỗi ngày đều là sạch sẽ, không có dấu vết cũng không có hương vị, đủ thấy hai người trong sạch. Nhưng nam nữ ở với nhau thời gian dài thì sao nói trước được. Lúc này thế tử thích A Hạo như vậy nói không chừng quyển sách này cũng là...
Cẩm Sắt hiểu rõ năng lực của A Hạo, bằng không cũng chẳng có khả năng nàng nhỏ tuổi như vậy mà lại được đến hầu hạ lão thái thái, sau đó mới đến Ký Đường Yên hơn một ngày Quốc công còn đặc biệt làm Phương Châu cô cô tới tìm A Hạo.
Cho nên...Chọc không được.
Nàng luôn luôn bình tĩnh, đối với cách hành xử của Uyển Thước nàng cũng không hề ngăn trở. Nếu là hôm nay chuyện này bị làm lớn lên, đối với hai nàng cũng không có chỗ nào tốt. Hơn nữa, thế tử lại cố ý che chở cho A Hạo, cuối cùng người xui xẻo vẫn là các nàng. Kể từ đó, ở Ký Đường Yên A Hạo không phải là được hưởng lợi lớn sao.
Cẩm Sắt nghĩ chút mà sợ, nhìn A Hạo, thấy nàng dường như phẫn nộ, gương mặt đẹp hơi phiến hồng, càng thêm lộ ra vẻ kiều mị, nàng áy náy nói:
""Chuyện này Uyển Thước có chút làm thiếu thỏa đáng, A Hạo ngươi đừng để trong lòng, Uyển Thước xưa nay tính tình chính là như vậy, thẳng thắng...""
""Cẩm Sắt tỷ tỷ, tỷ........"" Uyển Thước mở to hai mắt.
Cẩm Sắt đánh gãy lời của nàng, hướng về phía nàng trừng mắt, ý bảo nàng không được nói tiếp.
Uyển Thước nhìn thấy, ủy khuất bĩu môi, rõ ràng là không phục.
A Hạo nhìn thấy vết hằn trên cổ không lớn, hơn nữa cũng bất quá là sáu bảy phần công lực cho nên nhìn sơ qua cũng chẳng thấy. Thấy Uyển Thước chịu an phận, Cẩm Sắt mới nói:
""Ngươi yên tâm, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài. Chúng ta đều là nha hoàn ở Ký Đường Hiên này, làm lớn chuyện này lên sẽ làm mất thể diện của thế tử. Cho nên...là Uyển Thước làm sai trước, A Hạo người cũng đừng để bụng, chuyện này cứ như vậy cho qua có được không?
A Hạo vốn không đem chuyện này để ở trong lòng, nghe xong bất quá là thoáng gật đầu, sau đó lại đi đến trước cửa sổ sửa sang lại tóc.
Buổi tối lúc A Hạo đi hầu hạ, Tiêu Hành nhìn thấy vết hằn trên cổ nàng, liền hỏi:
""Sao lại thế này?""
A Hạo không nghĩ tới thế tử sẽ chú ý cái này, vừa rồi nàng mới dùng phấn che nhưng vẫn là che không được. A Hạo nói:
""Nô tỳ là không cẩn thận.""
Tiêu Hành nghe xong không nói chuyện.
A Hạo nghĩ thế tử bất quá là tùy tiện hỏi thôi. Nhưng buổi tối lúc nàng trải giường cho thế tử lại thấy hắn lấy ra từ giường biên một cái bình sứ nhỏ, có lần thế tử bị đánh, lão thái thái đặc biệt bảo Lâm cô cô đem tới bình thuốc mỡ. A Hạo không dám đi tiếp, vết hằn trên cổ của nàng cũng khá mờ, không đáng dùng thuốc mỡ tốt như vậy.
Tiêu Hành nói:
""Ta nhìn chướng mắt.""
A Hạo mặt có chút đơ ra, hóa ra là tự nàng đa tình. Nàng nhận lấy bình sứ, uốn gối nói một tiếng: ""Đa tạ thế tử."" Sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
A Hạo ngồi ở mép giường, thoáng rộng mở cổ áo, cẩn thận mở ra tiểu bình sứ, trút ra một ít thuốc mỡ. Thuốc mỡ này có mùi vị khá là dễ ngửi. Chỉ là nàng hiểu được thuốc mỡ này quý giá nên cũng chẳng dám dùng nhiều.
Ngày hôm sau, A Hạo cố ý xuống bếp làm một mâm sườn heo chua ngọt xem như là cảm tạ lọ thuốc mỡ kia của thế tử.
Buổi chiều nàng là đi theo thế tử đến thư phòng, ở bên cạnh hầu hạ. Bất quá thế tử cũng không để nàng đứng ngốc ở đó mà là đưa cho nàng mộtquyển ""Tần Mậu Dung du ký"" bảo nàng chép lại.
Vì cha cũng là tú tài, A Hạo từ nhỏ liền thích đọc sách viết chữ. Nàng thật sự rất thích được đọc sách. Chỉ là thân phận không cho phép, đôi lúc nàng muốn chuyên tâm xem sách nhưng vẫn là không có cơ hội xem. Tần Mậu Dung là người nước Tề, năm mười sáu tuổi liền bắt đầu đi du lịch qua các quốc gia, nàng xưa nay luôn rất ngưỡng mộ người này. Trước mắt người khác đây chỉ là một quyển sách bình thường nhưng đối với nàng so với châu báu nó còn quý giá hơn nhiều, nhìn qua một cái liền không chớp mắt.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn đến nỗi không chớp mắt của tiểu cô nương, Tiêu Hành cố ý hỏi:
""Như thế nào? không viết được?""
""không, không phải."" A Hạo vội trả lời, sợ hắn lấy lại quyển sách này. Nàng mỉm cười tiếp nhận, đối với Tiêu Hành nói, ""Nô tỳ nhất định sẽ nghiêm túc sao chép."" Được chép sách mà không phải làm việc gì khác nàng dĩ nhiên là rất vui lòng.
A Hạo cầm quyển sách đi đến bên cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ, chuẩn bị tốt giấy và bút mực nghiêm túc sao chép. Nàng vừa xem vừa chép lại, viết đến trông rất là nghiêm túc. Chữ viết của nàng cũng thật sự rất đẹp, không chỗ nào chê được. Thời gian ở Cẩm Đường, lão thái thái cũng thường xuyên bảo nàng sao kinh Phật, đã mấy năm nàng tất nhiên là tiến bộ lên không ít.
Suốt cả một buổi chiều, A Hạo đã chép được một chồng thật dày.
Nhìn bên ngoài cửa sổ trời đã dần tối, mới thấy không ổn: Nàng chỉ lo đọc với chép sách nên đã quên chuẩn bị nước trà cho thế tử. A Hạo ảo não không thôi, nhưng nâng nâng mắt nhìn thế tử đọc sách đến nghiêm túc, nhất thời nàng cũng không dám quấy rầy.
Tiêu Hành đóng sách lại, đi tới xem thành quả cả buổi chiều của nàng.
Nghiêm túc nhìn, lúc sau mới không tiếc khen nói:
""Chữ viết thật không tồi."" hắn hiểu được nàng làm việc vẫn luôn có khả năng làm đến tốt nhất, hơn nữa từ nhỏ thông minh, người khác mất đến ba ngày để học một thứ gì đó nhưng nàng một ngày là có thể học được.
Tiêu Hành lại đem hộp gỗ nhỏ hôm qua vừa mua để ở trên bàn.
A Hạo chớp chớp mắt có chút không hiều rõ, mấp mấy môi nghi hoặc nói:
""Thế tử?""
Tiêu Hành mặt không đổi sắc, nói:
""Trang sức này Lục cô nương không thích, ta cũng không thể dùng. Người đã nhiều ngày giúp ta sao chép mấy quyển du ký, cái này...liền cho ngươi đi.""
A Hạo cảm thấy, thế tử là quá lãng phí rồi đi.
Hôm nay nàng có duyên nhìn thấy mấy quyển du ký này đã là may mắn ba đời, thù lao này hình như có hơi cao thì phải. Nhưng về phương diện khác, A Hạo cũng có chút tự trách, Lục cô nương không thích trang sức này nhưng đó đều là do nàng chọn. Trước mắt thế tử đem trang sức này cho nàng, chẳng lẽ là chỉ trích ánh mắt của nàng sao?
Suy nghĩ một lát, A Hạo đề nghị nói:
""Lục cô nương nếu không thích trang sức này, ngày mai có thể mang theo đến Lâm Lang Quán đổi. Như vậy chẳng phải tốt rồi sao?"" nói xong, nàng lại giương mắt nhìn biểu tình trên mặt của nam nhân đối diện.
Tiêu Hành dáng người cao dài, tiểu cô nương bên cạnh bất quá chỉ đứng tới ngực hắn, ánh mắt nhàn nhạt khẽ mở môi mỏng nói:
""không cần.""
Như thế không hợp lí, A Hạo cũng không thể nói tiếp. Nhưng trang sức này đáng giá hơn hai trăm lượng bạc, có thể mua đến hai mươi người hầu như nàng. Chỉ là----nàng thấy thế tử sắc mặt càng thêm khó coi, trong lòng có chút khó xử. Nàng hiểu được Đại Hộ Nhân công tử mỗi người đều là sĩ diện, nàng không nhận chính là không cho hắn mặt mũi. Ban đầu nàng còn tưởng rằng thế tử cùng các công tử khác không giống nhau nhưng rốt cục là từ nhỏ sống trong nhung lụa, thói quen vẫn sửa không xong.
A Hạo nói:
""Nô tỳ...Đa tạ thế tử.""
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Hành lúc này mới thoáng hòa hoãn chút, đối với A Hạo nói:
""Ba ngày sau người cùng ta đi Tuyên Bình Hầu phủ.""
Ba ngày sau là tiệc đầy tháng của cháu gái ngoại thế tử, thế tử đương nhiên muốn đi. Mấy ngày nay, A Hạo cũng quá quen với việc thế tử mang nàng theo bên người, trước mắt nghe xong cũng bất quá là gật gật đầu, nói:
""Vâng, nô tỳ đã hiểu.""
Lúc A Hạo quay trở lại hạ nhân phòng, Uyển Thước cùng Cẩm Sắt vừa lúc không có ở đó. Tuy trong lòng nàng không có ý gì nhưng trước mắt nhận của thế tử nhiều trang sức quý giá như vậy, nếu là bị nhìn thấy, nàng chính là không thể nói rõ ràng.
A Hạo nhăn nhăn mày.
Nàng chậm rãi đem rương mở ra, nhìn bên trong là chiếc châu thoa bằng vàng, vòng tay san hô, vòng cổ khảm kim châu... Mỗi thứ này đều là tinh xảo. Trang sức đẹp như vậy, nàng không hiểu được Lục cô nương vì sao lại không thích, nhưng tưởng tượng đến Lục cô nương cũng không thiếu những trang sức xinh đẹp, trong cung cũng đều ban thưởng không ít, đối với nàng không thích những thứ này cũng chẳng có gì lạ.
Từ khi A Hạo mười tuổi đến Tĩnh Quốc công phủ đến giờ, đều chưa bao giờ bạc đãi chính mình. Trừ bỏ đồ trên người dùng, mỗi năm đến sinh nhật nàng đều sẽ mua một món trang sức xinh đẹp để tặng cho chính mình. Những chiếc trâm cài đó tuy rằng không xuất phát từ Lâm Lang Quán nhưng đối với nàng nó cũng thực xa xỉ.
A Hạo vuốt vòng tay san hô, cười cười.
Nghe được tiếng gõ cửa, A Hạo nhanh chóng đem vòng tay san hô bỏ vào hộp nhỏ, đứng dậy đi mở cửa. Nhìn thấy là Như Ý, A Hạo mới khách khí hành lễ:
""Như Ý cô cô.""
Như Ý hiểu được tiểu nha hoàn này ở trong lòng thế tử không bình thường, ít nhất hiện tại còn nóng hổi, đối với A Hạo sắc mặt ôn hòa, nói:
""Ta chính là cố ý đến đây cùng ngươi nói một tiếng, Cẩm Sắt cùng Uyển Thước đều dọn đến phòng đối diện ở đi. Về sau nơi này một mình ngươi ở, nếu còn có yêu cầu gì cứ việc nói với ta...""