Sủng Thiếp Dưỡng Thành Ký

Chương 13

Hôm sau tỉnh dậy, đầu A Hạo đau đến muốn nứt ra. Lúc nàng mở mắt ra thì trời đã sáng. Nàng xưa nay làm việc ổn thỏa, lúc hầu hạ chủ nhân hiếm khi làm sai việc, hôm nay lại ngủ đến giờ này nàng cảm thấy mình thật có lỗi với chủ nhân.

không kịp nghĩ nữa, A Hạo vội đứng dậy đi thay y phục. Nàng đi vào phòng trong, bất chợt bước chân dừng một chút, gương mặt bắt đầu nóng lên, mấp mấy môi nói:

""Thế tử, nô tỳ...""

Tiêu Hành đang mặc áo choàng, tay dừng một chút, đột nhiên cảm thấy chột dạ, lúc sau lại dường như không có việc gì nhìn nàng một cái, nói:

""Lại đây đi.""

A Hạo hiểu được lúc này chính mình nói cái gì cũng không được hay cho lắm, chỉ có thể hầu hạ thế tử thật tốt. Nàng lấy thắt lưng buộc vào cho nam nhân trước mặt rồi vuốt phẳng áo choàng. Vì phải hầu hạ thế tử xúc miệng rửa mặt nên nàng mới nhịn không giương mắt đánh giá sắc mặt của thế tử. Thế tử sinh ra đã anh tuấn tiêu sái, là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp, ngày thường đều là ít nói ít cười, giờ đây ánh mắt lại lộ ra vài phần nhu hòa.

Nghĩ đến tâm tình nàng cũng vui lên không ít.

A Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thầm nghĩ: Nếu thế tử thấy không có vấn đề gì thì nàng cũng không phải nghĩ vớ vẫn nữa rồi.

Tiêu Hành nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của nàng, cảm thấy chính mình phải nói cái gì đó, nghĩ nghĩ liền mở miệng nói:

""Hôm nay ngươi không cần hầu hạ ta.""

A Hạo hoảng sợ, ""Thình thịch"" một tiếng liền quỳ xuống, ngẩng đầu lên vội nói:

""Nô tỳ biết sai rồi, chi bằng thế tử hãy trách phạt nô tỳ đi nhưng...đừng đuổi nô tỳ ra ngoài có được không."" Nếu thế tử mà đem nàng đuổi ra khỏi Ký Đường Hiên thì thôi nàng liền xong rồi.

Tiêu Hành không ngờ nàng lại có phản ứng như vậy, lập tức đem nàng đỡ lên. hắn nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch, trên người còn nhàn nhạt mùi rượu, lúc này mới giải thích nói:

""Ta không nói muốn phạt ngươi. sự việc hôm qua là ta đã làm khó ngươi. không ngờ tửu lượng ngươi lại kém đến vậy..."" Đến đây, Tiêu Hành cao giọng nhìn tiểu cô nương mắt đã ngập nước, tiếp tục nói:

""Hôm nay cho ngươi nghỉ một ngày, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.""

Nghe thấy vậy, miệng A Hạo khẽ nhếch lên, tinh thần đều được khôi phục trở lại.

Chỉ là...chỉ là hôm nay mà thôi.

Mới vừa rồi thế tử nói vậy đã đem nàng dọa chết khiếp. Nếu thế tử tức giận không cần nàng nữa, nàng cũng không có khả năng trở lại Cẩm Đường hầu hạ lão thái thái, hơn nữa lúc trước Quốc Công phu nhân còn dặn nàng phải hầu hạ thế tử thật tốt...A Hạo bỗng nhiên hiểu được, ở Tĩnh Quốc Công phủ này, người duy nhất nàng có thể dựa vào chỉ có mình thế tử.

Tuy là lo sợ một hồi nhưng A Hạo vẫn có chút hổ thẹn, cắn cắn môi, ngữ khí kiên định nói:

""Nô tỳ thật sự biết sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không phạm lỗi nữa.""

Thân phận không cho phép, Tiêu Hành cũng không thể nói thêm cái gì trấn an nàng chỉ có thể làm cho nàng an tâm. hắn cũng hiểu rõ, nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm việc ổn thỏa nhưng vẫn là một tiểu cô nương mười bốn tuổi. Tưởng tượng như vậy, Tiêu Hành dùng ngữ khí chế nhạo nói:

""Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, ta rất đáng sợ sao?""

Nàng nào dám nghĩ như vậy a?

A Hạo nghe xong nhanh chóng lắc đầu, thấp giọng áy náy nói:

""không phải. Chỉ là do nô tỳ làm việc thiếu thỏa đáng thôi...""

Tiêu Hành không muốn nghe những lời tự trách của nàng, mỗi câu nói ra đều làm hắn chột dạ, ngữ khí nhàn nhạt nói:

""Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Kêu Trúc Sanh lại đây.""

A Hạo gật đầu, nhanh chóng lui ra.

A Hạo trở về hạ nhân phòng, ngồi trước gương nhìn khuôn mặt của mình.

Tới Ký Đường Hiên không đến một tháng, nàng mới phát hiện gương mặt của mình ngày càng láng mịn. Nữ nhân ở Đại Tề đều coi trọng nhất là dung mạo, trừ bỏ những cái khác thì còn phải có thân hình hấp dẫn. một người có khuôn mặt tinh xảo cộng với thân thể thướt tha thì mới được xem là mỹ nhân. Nàng tuy còn nhỏ tuổi nhưng hiểu được không ít về những chuyện này cho nên nàng luôn luôn yêu quý bản thân mình. Người ta thường nói ""Nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm"", nhưng A Hạo lại cảm thấy, không có cô nương nào trên đời lại không thích bản thân xinh đẹp cả.

A Hạo nghĩ, nhìn chính mình trong gương, cong cong môi. Hôm nay nàng làm ra sai lầm lớn như vậy, thế tử gia chẳng những không phạt nàng mà lại còn cho nàng nghĩ ngơi.

A Hạo cảm thấy có chút may mắn

------thế tử quả là một người rộng lượng.

Khó lắm hôm nay nàng mới có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa tâm tình lại tốt, A Hạo liền vào bếp làm một ít điểm tâm đem đến chỗ Hạnh Dao. Hạnh Dao ở một căn phòng dành cho sáu ngươi ở, chẳng qua lúc này tất cả mọi người đều đi rồi chỉ còn lại một mình Hạnh Dao. Hai người ngồi ở bên cửa sổ tán gẫu.

A Hạo đem sự tình hôm qua kể từ đầu tới cuối cho Hạnh Dao nghe, cuối cùng lại nhịn không được khen thế tử một chút.

Hạnh Dao ăn điểm tâm, kinh ngạc nói:

""Ta vẫn luôn cho rằng thế tử tính tình nặng nề không ngờ lại rất biết hưởng thụ."" Nàng dừng lại một chút, lại nói:

""Buổi tối, một nam một nữ cùng nhau uống rượu, ngươi đừng nói với ta hai ngươi sự tình gì đều không có...""

A Hạo hiểu được, Hạnh Dao vẫn luôn mong muốn nàng trở thành thông phòng của thế tử, về sau thuận lợi lên làm di nương thì không cần phải lo cơm áo nữa rồi.

""Thế tử là chính nhân quân tử, ngươi đừng nói bừa."" A Hạo ngữ khí có chút bênh vực người mình. Nhưng lại nói tiếp, buổi tối hôm qua sau khi nàng say có hay không phát sinh sự tình, nàng thực không nhớ rõ. Nhưng thế tử là người như thế nào, nàng đã hầu hạ nhiều ngày như vậy làm sao nàng lại không rõ ràng. Nàng nhìn vẻ không tin của Hạnh Dao, liền tiếp tục nói:

""Ta hầu hạ bên cạnh thế tử nhiều ngày như vậy, thế tử vẫn luôn không có ý gì khác...""

Hạnh Dao chớp chớp mắt, cắn một miếng bánh hoa quế trong tay, thanh âm hàm hồ nói:

""Lúc tắm gội...Ngươi chẳng lẽ cũng không chạm vào hắn sao?""

Chạm vào thế tử.

A Hạo đột nhiên nhớ tới hôm thế tử kêu nàng tới hầu hạ....Thân hình đẹp đến mức không nói nên lời, nàng nhận thấy lỗ tai mình có chút đỏ, vội lắc đầu:

""không có, thế tử không cho ta hầu hạ gần người.""

""thật kì lạ a."" Hạnh Dao hơi nhíu mày nói. Lúc sau nghĩ tới cái gì, tặc lưỡi cười hề hề, đối với A Hạo vẫy vẫy tay. A Hạo nhìn, liền đem đầu lại gần mộtít, nghe Hạnh Dao nói:

""không biết có thật không, ở Tĩnh Quốc Công phủ, đối với thế tử còn có một cách nói...""

""Là gì?"" A Hạo không rõ, chớp chớp mắt hỏi.

""Chính là, nghe nói----thế tử thích nam nhân."" nói xong lời này, mặt Hạnh Dao có chút hồng.

A Hạo thần sắc đờ đẫn, có chút khiếp sợ, lẩm bẩm nói:

""không thể nào?"" Thế tử là một nam nhân bình thường, sao có thể...Sao có thể yêu thích cái thể loại đó?

""Như thế nào không có khả năng?"" Hạnh Dao chu chu môi, vì muốn làm A Hạo tin tưởng chính mình nên ra vẻ nghiêm trang nói:

""Ngươi nghĩ thử xem, ở Yến Thành này có nhà nào công tử đã hai mươi lăm tuổi mà còn chưa chạm qua nữ nhân? Liền tính là giống tam công tử là một người ngay thẳng nhưng không phải cũng để cho các nàng ở gần hầu hạ sao? Ngươi lại nghĩ, ở Ký Đường Hiên nha hoàn nhiều như vậy, thế tử là một nam nhân bình thường, sao lại không thích nha hoàn ở gần hầu hạ. Hơn nữa...."" Hạnh Dao nhìn từ trên xuống đánh giá A Hạo, càng thêm chắc chắn nói:

""Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, cả ngày lại ở bên cạnh thế tử, thế tử lại một chút tâm tư cũng không có, như thế vẫn là một nam nhân bình thường sao?""

Thế tử như vậy trước mắt Hạnh Dao liền thành ""không phải nam nhân.""

A Hạo cười cười, căn bản không đem những chuyện Hạnh Dao bịa ra để ở trong lòng. Bí mật ở Tĩnh Quốc Công phủ rất khó giữ kín nếu có người biết, chỉ cần một chuyện nhỏ là liền có thể truyền ra rất nhiều phiên bản, không thể tin được.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Hạnh Dao liền đưa A Hạo trở về.

Lúc đi qua hoa viên, các nàng nhìn thấy một thân hình cao lớn, ăn mặc một thân áo gấm màu xanh lục, bên cạnh có một gã sai vặt đi theo, đó chính là nhị công tử của Tĩnh Quốc Công phủ Tiêu Tông cùng gã sai vặt Thường Thụy. Hạnh Dao sắc mặt cứng đờ, hiểu được lúc này trốn cũng không kịp nữa rồi, chỉ căng da đầu cùng A Hạo uốn gối hành lễ:

""Nô tỳ chào nhị công tử.""

Nhị công tử Tiêu Tông khuôn mặt tuấn lãng, chỉ có một đôi mắt ngả ngớn phóng đảng cho thấy bản tính ăn chơi trác táng. hiện giờ trùng hợp gặp phải hai tiểu nha hoàn dung mạo xinh đẹp, gương mặt lộ vẻ vui mừng. Chẳng qua là trước mặt mọi người, hắn không dám làm ra chuyện gì lớn nhưng trong lòng có chút ngứa ngáy.

hắn tinh tế đánh giá hai tiểu nha hoàn, thầm nghĩ: Quả thực là mỹ nhân, dáng người cũng thật đẹp.

Tiêu Tông nói:

""không cần đa lễ."" hắn hàm chứa ý cười, một đôi mắt đen đuôi sao nhìn có vẻ phong lưu phóng khoáng, nhìn về phía Hạnh Dao nói:

""Hạnh Dao cô nương càng ngày càng xinh đẹp.""

Vị nhị công tử này ngữ khí phóng đãng, Hạnh Dao tức khắc liền cảm thấy bực bội trong lòng, Nhưng rốt cục hắn vẫn là chủ nhân, nàng cũng khôngdám nổi giận, chỉ hơi mỉm cười nói:

""Nhị công tử quá khen. Bọn nô tỳ còn có việc phải làm, không dám quấy rầy nhị công tử."" nói xong, liền kéo A Hạo chạy nhanh đi.

Tiêu Tông khóe miệng nhếch lên, xoay người nhìn thân ảnh hai tiểu nha hoàn vừa lướt qua, đối với gã sai vặt bên cạnh nói:

""Hai nha hoàn này bộ dáng cũng thật đẹp. Dáng người cũng thật tuyệt mỹ, nếu nuôi dưỡng một năm sẽ là không ai sánh bằng...""

Gã sai vặt Thường Thụy ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nói:

""Nhị công tử nha hoàn bên cạnh Hạnh Dao là người hầu ở Ký Đường Hiên.""

Tiêu Tông sắc mặt hơi khó chịu, không vui nói:

""Ký Đường Hiên thì sao? cô nương đẹp đến vậy đưa tới cho thế tử quả thực lãng phí. Hơn nữa---lần trước ta đến thăm lão thái thái, lão thái thái nóicái gì hắn đều không chịu."" Tiêu Tông có chút bất mãn, lẩm bẩm nói:

""Nếu là như vậy ta liền không tính là nhảy vào hố lửa đi...""

Thường thụy nghĩ thầm: Ngài còn không phải là chọc vào hố lửa sao?

Tiêu Tông ngày thường không ưa Tiêu Hành, hắn thầm nghĩ: Nếu không phải Lan thị là con nhà quyền quý, lại có thái hậu làm chỗ dựa, lấy năng lực của hắn làm sao xứng với thân phận thế tử của Tĩnh Quốc Công phủ? Tiêu Tông cau mày nói:

""hắn ở Ký Đường Yên có tiền đồ gì chứ? Làm sao có thể gả làm phu nhân của hắn? Hai nha hoàn này mà theo ta ít nhất có thể nếm thử tiêu hồn tư vị, nếu hầu hạ tốt, về sau trở thành di nương cũng không thành vấn đề."" Tiêu Tông tuy rằng phong lưu nhưng nhất quán hiểu được thế nào là sủng ái nữ nhân. Đặc biệt chính là thời điểm mặn nồng, đều coi nữ nhân như bảo bối, muốn hắn lấy ánh trăng trên bầu trời xuống hắn đều nguyện ý.

Tiêu Tông vươn chân dài hướng tới bên người Thường Thụy đá một cái, lạnh lùng nói:

""Có nghe không hả, còn không mau đi đem hai nữ nhân kia về đây cho ta."" hắn quả thật rất để ý đến chuyện này. Lúc mới nhìn thấy chỉ cảm thấy hai tiểu nha hoàn này xinh đẹp nhưng giờ đây lại càng ngày càng muốn, cũng không hiểu được cảm giác này là thế nào?

Thường Thụy khó xử nói:

""Nhưng...Nhưng đó là người của lão thái thái.""

Tiêu Tông liếc mắt nhìn Thường Thụy một cái, biểu tình có chút ghét bỏ, đúng là một tên nô tài vô dụng, chậm rãi mở miệng nói:

""một người là của lão thái thái nhưng một người thì không.""

Thường Thụy lại lập tức nói:

""Đó là người của thế tử...""Thế tử càng không thể chọc được a.

Tiêu Tông xoải bước đi tới, ngữ khí lười nhác nói:

""Chuyện này ta mặc kệ dù sao ít nhất ngươi cũng phải đưa một người lại đây cho ta..."" đang nói bỗng nhiên hắn dừng chân, quay đầu lại nói:

""Nghe thấy không!""

Nghe vậy, Thường Thụy thân liền run lên, đành phải gật đầu.

Hạnh Dao nhìn nhị công tử đi xa chút mới ngừng chân lại. Vì lúc nãy chạy gấp quá nên nàng có chút mệt. Nàng thở hổn hển đối với A Hạo nói:

""Ngươi cần phải cẩn thận đấy, ta..Ta thấy nhị công tử không có ý tốt.""

A Hạo hiểu rõ lời Hạnh Dao nói, gật đầu nói:

""Ta biết."" Nàng vẫn luôn hầu hạ bên cạnh thế tử, chỉ cần không rời khỏi Ký Đường Hiên thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhị công tử dù có khôngan phận đến đâu cũng sẽ không dám chọc đến thế tử. Ngược lại nàng lại có chút lo lắng cho Hạnh Dao, liền nhìn về phía Hạnh Dao nói: ""Ngươi cũng nên cẩn thận một chút."" Là một nha hoàn có chút tư sắc trong phủ phần lớn đều bị các vị công tử theo đuổi. Nếu có việc gì quá phận thì cũng là thuận theo một chút nhưng các nàng đều không muốn như vậy.

Hạnh Dao cong cong môi, đôi mắt lấp lánh nói:

""Ngươi yên tâm, ta có thể có chuyện gì được sao?"" nói xong nàng lại chớp chớp mắt, vẻ mặt kiêu ngạo nói:

""Ta chính là người của Tam công tử.""

Nghe vậy, A Hạo nhịn không được cười cười.

Nhìn Hạnh Dao một cái, sự tình còn chưa có phát sinh thế mà dám nói mình là người của Tam công tử. Chỉ là---thiếu nữ mơ mộng cũng là một việc thường thấy. Nàng xưa nay đầu óc thông minh, làm việc gì cũng luôn ổn thỏa, duy chỉ có phương diện này thì có chút khiếm khuyết.

nói có chút khiếm khuyết là vẫn còn nhẹ, thực chất là rất đần độn.

Ví dụ như lúc đầu năm, có một gã sai vặt gương mặt thanh tú tới tìm nàng viết thư gửi về nhà. Nàng biết rõ thế nào là đạo lí làm người, hạ nhân lại không dễ làm thế thì càng nên giúp đỡ lẫn nhau, thế là liền giúp hắn viết vài lá thư. Chuyện viết thư mỗi tháng một lần, có khi nửa tháng một lần nhưng sau đó nàng phát hiện ra gã sai vặt kia biết chữ mà những lá thư đó căn bản không gửi về nhà. Sau khi biết chuyện này, gặp mặt hắn nàng liền vạch trần, trong lòng có chút tức giận. Cảm thấy nàng có ý tốt thì người ta lại đùa cợt với nàng, xem nàng như đồ chơi. Sau đó nàng đem chuyện này kể với Hạnh Dao, Hạnh Dao nhịn không được ôm bụng cười thật to còn nói nàng là một kẻ ngốc.

Hạnh Dao nói:

""Ngày thường thấy ngươi rất thông minh, sao gặp phải chuyện này lại trở nên hồ đồ như thế? Người ta là thích ngươi, mới nghĩ tới biện pháp để tiếp cận ngươi. Vậy mà ngươi lại làm người ta sợ chạy mất rồi.""

A Hạo thật sự không rõ, nếu thích nàng thì vì sao phải lừa nàng?

Chỉ là chuyện này thật sự bị Hạnh Dao nói trúng rồi, sau lần đó gã sai vặt kia không còn tới tìm nàng nữa, mỗi khi bắt gặp cũng quay đầu nhìn chỗ khác giống như gặp quỷ vậy.

Bất quá hiện tại nhớ tới nàng lại cảm thấy vô cùng thú vị.

A Hạo trở về Ký Đường Hiên, lại không cho chính mình nhàn rỗi. Tuy thế tử cho nàng nghỉ phép một ngày nhưng nàng cũng chẳng có việc gì làm, hơn nữa trong lòng cũng có chút áy náy nên đành nghiêm túc ngồi chép sách vậy.

Hai ngày sau, Yến Thành có trận tuyết rất lớn.

Bên ngoài Ký Đường Hiên đều một mảnh trắng xóa. Những chiếc lá rơi xuống tuyết làm cành cây trở nên trơ trọi, gió lại thổi mạnh, thổi trúng người đau tựa như đao cắt, nhưng không thể không nói, khung cảnh như vậy thực rất hợp lòng người---chỉ là A Hạo không thích, nàng sợ nhất là lạnh mà.

Bọn hạ nhân dậy thật sớm để quét sân, đem tất cả tuyết đều quét đi sạch sẽ.

Chẳng qua lúc này tuyết lớn nên nhìn vẫn còn một tầng tuyết mỏng.

Hôm nay thế tử muốn đi Tuyên Bình Hầu phủ.

A Hạo một thân áo choàng màu xanh đen, tuy rằng bọc kín mít nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh đến phát run, hận không thể đem cổ mình cắt đi rồi lấy áo choàng bao toàn thân lại.

Nàng thấy thế tử ra tới, chạy nhanh lại bung dù che cho thế tử.

Hôm nay đến làm khách nên thế tử ăn mặc có chút long trọng, một thân áo màu xanh ngọc, tay áo bạch kim thêu kim trúc diệp văn, cùng với đai lưng bằng lụa và dương chi ngọc bội. Vốn đã là nam nhân anh tuấn, bây giờ ăn mặc như vậy lại càng thêm đẹp.

Chỉ là A Hạo cảm thấy còn thiếu, liền nói:

""Thế tử, bên ngoài tuyết lớn như vậy, để nô tỳ vào lấy cho người một cái áo choàng?""

Tiêu Hành không phải người sợ lạnh nhưng trước mắt nghe nàng nói như vậy cũng liền gật đầu.

A Hạo chạy nhanh vào trong lấy áo choàng, trong lòng lại nghĩ:Tuy thế tử không sợ lạnh nhưng nếu để Quốc Công phu nhân nhìn thấy thế tử ăn mặc mỏng manh như vậy nhất định sẽ cảm thấy đau lòng, lại sẽ quở trách nàng.

Trước mắt thế tử chịu phối hợp như vậy nàng cũng đỡ phải nhìu lời.

A Hạo từ trong tủ quần áo cầm một cái áo choàng màu đen, vuốt cho phẳng lại, sau đó liền cong cong môi đi ra ngoài. Nàng đi đến bên ngoài, tính đem áo choàng đưa cho thế tử, lại phát hiện thế tử đang dùng đôi mắt đào hoa nhìn mình, tay lại không nhúc nhích.

A Hạo hiểu ý, chạy nhanh tới cởi bỏ thắt lưng rồi phủ thêm áo choàng cho thế tử.

So với nàng thế tử là quá cao, hầu hạ hắn mặc quần áo cũng là một việc không dễ, cũng may thế tử phối hợp, khom lưng xuống một chút.

Tiêu Hành nhìn tiểu cô nương khuôn mặt lạnh đến phát tím, ánh mắt dừng một chút, cảm thấy bàn tay chạm vào cổ mình lạnh như băng, mới nói:

""Sao lại lạnh như vậy?""

A Hạo hiểu được ngón tay của mình đụng đến cổ của thế tử, liền có chút ngượng ngùng, rút tay về rồi đáp:

""Nô tỳ đã mặc rất nhiều áo nhưng chỉ là từ nhỏ đã sợ lạnh..."" Sau đó lập tức nói:

""Thế tử, chúng ta đi ra ngoài đi.""

" Được."" Tiêu Hành gật đầu, xoay người đi ra ngoài sân.

A Hạo đi theo bên cạnh, cầm ô che cho thế tử.

Phía trước xa xa có một bóng dáng nhỏ xinh linh động, đến gần một chút, A Hạo mới nhận ra đó là Lục cô nương Tiêu Ngọc Đề. Hôm nay Lục cônương khoác một thân áo choàng gấm màu hồng anh đào, lại thêm nhan sắc xinh đẹp làm cho tiểu cô nương mười ba tuổi càng thêm đáng yêu. Vì thời tiết quá lạnh, Đầu nhỏ cũng mang một cái áo lông xù xù nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cùng lắm là lớn bằng bàn tay.

Tiêu Ngọc Đề mặt giãn ra gọi một tiếng ""Ca ca"", lúc sau lại làm như thấy được chuyện rất buồn cười, ""Phụt"" một tiếng không kiêng nể mà bật cười.

Tiêu Ngọc Đề đi đến bên cạnh ca ca mình, mỉm cười nhìn A Hạo bên cạnh nói:

""Ca ca huynh cao như vậy, sao lại bắt A Hạo tỷ tỷ phải cầm dù che cho huynh? Nhìn một cái nào, A Hạo tỷ tỷ hình như rất mệt a.""

A Hạo nghe xong tức khắc liền đơ ra, ngay cả cảm giác lạnh cũng không còn. Kỳ thật...Cái này không thể trách nàng, thế tử lớn lên cao như vậy, so với nàng phải hơn một cái đầu, mà nàng làm sao cao được như vậy chứ.

Nghe vậy, Tiêu Hành mới nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương bên cạnh.

Thấy nàng ra sức đem tay đẩy lên cao, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ rực, một đôi mắt đẹp như mặt hồ mùa xuân giờ phút này có chút co quắp. hắn nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa, nhất thời không rảnh để ý đến cái gì thân phận, đem tay phủ lên tay cầm ô của nàng, bình tĩnh nói:

""Để ta giúp ngươi.""
Bình Luận (0)
Comment