A Hạo nhất thời có chút ngơ ngẩn, đôi mắt sáng, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn nam nhân ngồi trên giường.
Ở phủ Tĩnh Quốc Công lâu như vậy, nàng cũng biết mấy vị công tử thường có đến mấy nha hoàn làm ấm giường. nói là nha hoàn làm ấm giường nhưng sự thật là làm cái gì thì mọi người đều rõ ràng. Phủ Tĩnh Quốc Công cũng không có bạc đãi mấy vị công tử, mùa đông đốt lò sưởi trong phòng rất ấm, làm sao có thể bị đông lạnh? Cho nên làm ấm giường này nói trắng ra là thông phòng.
Lúc trước nàng đến Ký Đường Hiên, còn ôm ấp rất nhiều mộng tưởng nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể làm chủ được chuyện này. Ở chung với thế tử bao lâu nay, nàng hiểu được thế tử không giống với mấy vị công tử khác, đối xử với nàng như một nha hoàn bình thường, cũng không có ý tứ gì khác.
Mà hiện nay---
A Hạo trong lòng do dự, không rõ trong lòng thế tử đang suy nghĩ gì? hắn là thật sự lạnh hay là…
Tiêu Hành thấy nàng lộ vẻ khó xử, có chút mất mát, lúc này mới cong môi nói:
""nói giỡn thôi. Ta xưa nay không sợ lạnh, chỉ là…chỉ là hơi đói bụng.’’
A Hạo tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Nàng hiểu được tối nay thế tử ăn ít hơn so với ngày thường, lúc này mới nói:
""Nô tỳ sẽ đi làm một chén mì cho thế tử, có được không?’’
Tiêu Hành cũng không phải thật sự đói, thấy nàng nói như vậy, liền gật đầu.
hắn nhìn tiểu cô nương bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, nhất thời có chút hoảng loạn. hắn duỗi tay sờ soạng đệm giường bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới khi xưa hai người thân mật triền miên. Nàng xưa nay là một cô nương ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cũng có lúc mơ hồ, khi biết yêu không tránh khỏi thẹn thùng, nhưng hắn lại thích tính tình của nàng.
Tiêu Hành suy nghĩ rất nhiều khiến cho thân nhiệt ngày càng tăng lên.
không bao lâu sau, A Hạo bưng tô mì thơm ngào ngạt tiến vào, nàng còn chuẩn bị bếp than để làm cho căn phòng ấm hơn.
Tiêu Hành ăn xong, A Hạo liền đi vào bếp rửa sạch chén đũa. Lúc sau mới rửa mặt chải đầu một phen, sau đó đi vào phòng ngủ. Bên trong muội muội đã đi ngủ, A Hạo cẩn thận xốc chăn lên nằm vào, lúc sau mới nhận ra cái gì nhỏ giọng hỏi:
""Chưa ngủ sao?’’
Người bên cạnh không trả lời rõ ràng là vẫn đang giận.
A Hạo có chút bất đắc dĩ, tính tình của muội muội nàng trước giờ đều như vậy.
một lúc lâu Thanh Thanh bên cạnh mới rầu rĩ nói:
""Những trang sức đó…Là Tiêu thế tử đưa sao?’’
A Hạo không ngờ muội muội sẽ hỏi cái này, cũng chẳng dấu diếm, nhẹ nhàng ""Ừ’’ một tiếng.
Thanh Thanh nghe xong, lúc này mới trở mình nhìn tỷ tỷ của mình, nhỏ giọng nói:
""Tỷ, thực xin lỗi.’’ Lúc sau lại tiếp tục nói:
""Chúng ta là tỷ muội, có thứ gì tốt thì phải chia sẻ với nhau thế nên muội vừa nãy có chút tức giận. Nhưng nếu đổi lại là muội, nếu trang sức đó là Kỳ đại ca đưa, muội cũng sẽ không muốn cho.’’
Muội muội này tuy rằng nhỏ hơn nàng một tuổi, có lúc tùy hứng nhưng ở phương diện này so với nàng thì trưởng thành hơn nhiều. Lúc trước nàng cũng biết Thanh Thanh thích Kỳ Tuyển nhưng khi đó nàng chỉ cho rằng bọn chúng là hai đứa trẻ chơi đùa cùng nhau thôi. Hai người các nàng thường xuyên bị người ta trêu cợt, đều là Kỳ Tuyển đứng ra giúp đỡ các nàng cho nên Thanh Thanh sinh ra tính ỷ lại vào Kỳ Tuyển cũng là điều bình thường.
Nhưng mà thế tử và nàng lại không giống như vậy.
A Hạo nói:
""Muội yên tâm, nếu muội thích trang sức đẹp, lần tới tỷ nhất định sẽ mua cho muội. Trong bao quần áo của tỷ còn vài món khác, tuy rằng không đẹp bằng bốn món kia nhưng cũng đều mới tinh, ngày mai tỷ sẽ đưa cho muội.’’
Thanh Thanh vui vẻ nói một tiếng:
""Cảm ơn tỷ.’’ Lúc sau lại ôm cánh tay của A Hạo nói:
""Tỷ, tỷ có hận cha mẹ không?’’
A Hạo nghĩ nghĩ, không nói chuyện.
Thanh Thanh lại nói:
""Kỳ thật mọi chuyện muội đều biết hết. Khi đó tuy muội lo lắng cho A Vũ nhưng lúc biết cha mẹ định đem chúng ta bán để lấy tiền, muội thật sự rất sợ người đó sẽ là mình. Tỷ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn so với muội, càng không lười biếng và hay gặp rắc rối cho nên muội sợ cha mẹ sẽ bán muội. Lúc tỷ bị bán đi, muội cũng rất khổ sở, không ngày nào ngủ ngon giấc cả, nếu có ngủ cũng đều mơ thấy tỷ hận muội…Tỷ, muội nói những lời này tỷ có cảm thấy muội ích kỷ không?’’ Nàng hiểu được mình xưa nay đều như thế, sự tình gì cũng đều suy nghĩ cho bản thân trước.
A Hạo nói:
""Đừng suy nghĩ nhiều. Muội còn nhỏ lắm.’’
Thanh Thanh cười cười, nói:
""Chúng ta chỉ kém nhau một tuổi mà thôi. Bất quá, muội cũng hiểu được mình rất ích kỷ---không ai là không mong mình sẽ có những ngày tháng tốt lành, muội thật sự rất ghét cảnh nghèo khổ thế này. Tỷ, tỷ nghĩ lại xem, tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu tính về sau ra khỏi phủ gả cho một người thành thật lỡ như không gả được thì tỷ phải làm sao? Hôm nay muội thấy Tiêu thế tử rất thích A Vũ, điểm này không giống giả vờ, hơn nữa…’’ Thanh Thanh dừng một chút, nhỏ giọng nói:
""Muội cảm thấy Tiêu thế tử thích tỷ.’’
A Hạo cảm thấy có chút buồn cười, duỗi tay nhéo lấy gương mặt phấn nộn của muội muội, nói: ""Muội không biết đó thôi, thế tử đối xử với hạ nhân rất tốt.’’
Như biết trước được A Hạo sẽ nói như thế, Thanh Thanh liền nói:
""Dù có tốt như thế nào cũng sẽ không đến mức đến nhà của nha hoàn đâu. Hơn nữa hôm nay còn chuẩn bị quà. Hành động như vậy, một chút cũng không giống chủ tử đến thăm nhà của hạ nhân, rõ ràng là đi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu mà…’’
A Hạo nghe muội muội nói vậy, nhất thời không nói được gì.
Nàng tuy rằng hiểu được lời của Thanh Thanh quá mức vớ vẩn, nhưng khi nghĩ kĩ, thế tử đối xử với nàng so với những hạ nhân khác không giống nhau. Chỉ là thế tử người này, ngày thường đối xử với nàng lúc xa lúc gần, nàng thật sự không hiểu được trong lòng hắn suy nghĩ gì nữa.
Thanh Thanh tiếp tục nói:
""Cho nên muội liền nghĩ, một nam nhân tốt như vậy thích tỷ, đương nhiên phải nắm thật chắc. Hơn nữa---nếu ngày sau tỷ thành thiếp của thế tử, nhà chúng ta cũng được thơm lây.’’ Nàng thừa nhận chính mình có tâm tư nhưng loại chuyện này có lợi mà chẳng hại ai, vì sao lại không làm?
Chỉ là nàng hiểu được suy nghĩ tỷ tỷ và của mình không giống nhau. Tính của tỷ tỷ giống cha, còn tính nàng lại giống mẹ. Thanh Thanh dùng sức ôm cánh tay của tỷ tỷ, cảm thấy bên cạnh có tỷ tỷ cùng nhau ngủ thật tốt. Ba năm nay, nàng không có ngủ cùng tỷ tỷ rồi. Nàng cong cong môi, lại lấy tay sờ sờ, nghe tỷ tỷ hô một tiếng mới nhịn không được cười khanh khách, nói:
""Tỷ, nơi này của tỷ lớn lên thật tốt…’’
""…’’ A Hạo hiểu được tính tình của muội muội luôn rất tùy tiện, nhưng nàng không thể hiểu nổi muội muội làm vậy mà vẫn không xấu hổ.
Thanh Thanh lại nói tiếp:
""Nếu muội mà là nam nhân, muội cũng sẽ thích người như tỷ. Chúng ta chính là đầu thai nhằm nhà, nếu mà được sinh ra ở trong gia đình phú quý, có lẽ khi cầu thân còn sẽ bị đập vỡ cửa.’’ Nàng luôn tự tin với dung mạo của mình, lại cũng hiểu được tỷ tỷ so với nàng còn đẹp hơn. Tỷ tỷ ở Đại Hộ Nhân gia được đối xử khác với nàng, thế nên trên người cũng có khí chất của tiểu thư con nhà quan.
A Hạo nghĩ nghĩ, nhưng thật ra không nói chuyện, chỉ nói:
""không còn sớm, muội mau ngủ đi.’’
""Dạ.’’ Thanh Thanh gật đầu, thực mau liền ngủ rồi.
A Hạo nghe tiếng hít thở đều đều của muội muội, duỗi tay sửa lại đệm chăn cho nàng, rồi sau đó mới nhắm mắt ngủ.
Ngày kế vừa sáng sớm A Hạo liền dậy.
Muội muội đã tỉnh dậy từ lúc nào, nàng đứng dậy mặc tốt xiêm y, sau đó mới sửa lại đệm chăn cho muội muội thật tốt. Nàng rửa mặt chải đầu mộtphen sau đó mới đi tới phòng của thế tử. A Hạo gõ gõ cửa, nghe người bên trong lên tiếng, biết được thế tử đã tỉnh, lúc này mới đi vào hầu hạ thế tử mặc quần áo rửa mặt.
Nàng đi vào, lại thấy thế tử đứng đưa lưng về phía mình, đứng cạnh cái bô, còn có…Tiếng nước xôn xao.
Đây là đang làm cái gì, đã rất rõ ràng rồi.
A Hạo không đi tiếp nữa, nhất thời bất động thanh sắc, chạy nhanh ra ngoài.
Sau khi không còn nghe thấy tiếng nước nữa mới bưng chậu rửa mặt vào. Nàng có chút khó xử, lúc ở Ký Đường Hiên, nàng chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Chẳng qua Tiêu Hành là mặt vẫn không đổi sắc, hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Sắc mặt hắn vẫn như thường tùy ý để A Hạo hầu hạ rửa mặt chải đầu, sau đó ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài dùng cơm sáng.
Mà lúc này, mới sáng sớm trong nhà đã có khách.
A Hạo đi ra ngoài nhìn một cái.
Nàng thấy Thanh Thanh không chút rụt rè ôm cánh tay của nam tử, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Nam tử kia mặc một thân áo choàng màu lục đậm, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, cao lớn tuấn lãng lại hào hoa phong nhã. A Hạo liếc mắt mộtcái liền nhận ra, kinh ngạc nói:
""Kỳ đại ca, huynh trở về khi nào vậy?’’ Hôm qua nghe Thanh Thanh nói, Kỳ Tuyển này là đi Nghi Châu.
cô nương trước mặt mặc một thân hồng lăng đoản áo, bộ dáng xinh đẹp như hoa mẫu đơn nở rộ. hắn cũng vừa nghe tin, nói là trước cửa Lục gia có một chiếc xe ngựa, lúc này mới qua nhìn xem. Kỳ Tuyển nói:
""Ta mới trở về tối hôm qua.’’ hắn thấy Thanh Thanh bên cạnh cùng hắn cử chỉ có chút thân mật, liền thấp giọng trấn an làm nàng buông tay, rốt cuộc giữa nam và nữ vẫn không thể tùy ý thế được.
Thanh Thanh đỏ mặt buông lỏng tay, ngượng ngùng nói:
""Kỳ đại ca thật tốt, vừa trở về liền tới nhà thăm muội.’’
Kỳ Tuyển ""Ừ’’ một tiếng, muốn nói A Hạo cái gì đó, thì thấy A Vũ đi ra. A Vũ xưa nay thích Kỳ Tuyển, đã lâu không thấy càng hưng phấn chạy qua, sau đó ngẩng đầu thân mật gọi một tiếng: ""Kỳ đại ca.’’
Kỳ Tuyển mỉm cười, duỗi tay sờ đầu A Vũ. hắn vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện phía sau A Vũ còn có một người.
Kỳ Tuyển nhìn người trước mặt khuôn mặt tuấn lãng, cử chỉ bất phàm, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía A Hạo.
A Hạo không hiểu được nên giới thiệu thế tử như thế nào, theo lí thì nên nói ra thân phận của hắn nhưng Kỳ Tuyển và người nhà của nàng khônggiống nhau. Đúng lúc này, Kỳ Tuyển lại khách khí nói:
""Kỳ Tuyển.’’
Tiêu Hành nhìn người nam nhân trước mắt, nhớ tới mấy chuyện cũ, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần không thoải mái, lúc sau mới nhàn nhạt nói:
""Tiêu Hành.’’
Thấy Kỳ Tuyển có lời muốn nói với muội muội, A Hạo liền dắt theo đệ đệ về phòng thế tử, cũng nói với Tiêu Hành:
""Thế tử, đi vào dùng cơm sáng đi.’’
Tiêu Hành gật đầu, đi theo A Hạo vào phòng.
Lúc sau Kỳ Tuyển mới nhìn về phía Thanh Thanh, làm như tùy ý hỏi:
""Vị mới vừa rồi là…’’
Thanh Thanh lúc này vô cùng vui vẻ, nhỏ giọng nói với Kỳ Tuyển:
""Vị kia là người rất có địa vị, là thế tử của phủ Tĩnh Quốc Công.’’
Kỳ Tuyển ngẩn người, lại có chút tính toán, kinh ngạc nói:
""Vì sao lại đến đây?’’ hắn biết ba năm trước, A Hạo bị bán vào phủ Tĩnh Quốc Công làm nha hoàn, mà Tiêu Hành này lại là thế tử của phủ Tĩnh Quốc Công, nghĩ đến cũng là chủ nhân của A Hạo.
Thanh Thanh nói:
""nói là thích rượu hoa mai của thôn chúng ta nên mới tới…’’ Nàng dừng một chút, lại chớp chớp mắt nói:
""Nhưng mà muội cảm thấy, vị Tiêu thế tử này khẳng định là rất coi trọng tỷ tỷ. Kỳ đại ca, huynh đến thăm muội làm cho muội rất vui.’’
Kỳ Tuyển như suy nghĩ gì, nhìn tiểu cô nương trước mặt nói:
""Việc của cha muội, xử lí thế nào rồi?’’
Thanh Thanh nói:
""Huynh yên tâm đi, tỷ của muội đem bạc tới đã đưa cho người ta rồi. Lúc này đã không có việc gì.’’ Nàng lại nói:
""Lát nữa bọn muội sẽ đi Mai Lâm, Kỳ đại ca huynh đi cùng nhé, muội có mấy lời phải nói với huynh.’’
Ánh mắt ái mộ của thiếu nữ cực nóng, Kỳ Tuyển khó có thể chống đỡ, hắn nghe nàng nói hai chữ ""Bọn muội’’, lúc này mới gật đầu.
Thanh Thanh vui mừng một trận, nhón chân hôn Kỳ Tuyển một cái, lúc sau khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, thẹn thùng chạy vào trong phòng.
A Hạo nói:
""Kỳ đại ca càng lớn càng anh tuấn.’’
Tay cầm đũa của Tiêu Hành dừng một chút, mày nhăn lại, mặt cũng bắt đầu đen kịt.
Thanh Thanh vẻ mặt cười cười, tự hào nói:
""Còn không phải sao, Kỳ đại ca là người đẹp trai nhất thôn, không biết có bao nhiêu cô nương thích huynh ấy đâu.’’
A Vũ gặm màn thầu trong tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn Thanh Thanh, thanh âm hàm hồ nói:
""Nhị tỷ không biết xấu hổ…’’
Thanh Thanh duỗi tay gõ nhẹ vào đầu đệ đệ, ra vẻ tức giận nói:
""Đệ lo ăn đi. Màn thầu lớn như vậy mà cũng không bịt được miệng của đệ.’’ nói vậy nhưng trên mặt nàng lại là ý cười hòa thuận vui vẻ---nàng chính là thích Kỳ Tuyển, điểm này trước nay đều không che giấu. Lại nói, về sau nàng phải gả cho Kỳ Tuyển, sớm muộn gì cũng là người một nhà, còn kiêng dè sao?
Ăn sáng xong, đoàn người liền đi Tề Hoa Sơn bên cạnh thôn Hoàn Nam, nơi nổi tiếng nhất ở đây là Mai Lâm.
Thanh Thanh muốn đi cùng Kỳ Tuyển nên A Hạo dẫn đệ đệ ra xe ngựa của thế tử. Ngày thường nàng đi cùng với thế tử, đa phần đều an tĩnh khôngnói lời nào nhưng hôm nay có thêm A Vũ nữa. A Vũ cùng thế tử hợp ý, hai người nói chuyện huyên thuyên khiến cho xe ngựa bỗng chốc liền náo nhiệt.
A Hạo còn lo lắng thế tử ngại A Vũ ồn ào, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt của thế tử, nhìn thế tử khuôn mặt ôn hòa liền cảm thấy yên tâm.
…Thế tử thật sự rất thích A Vũ.
Kỳ thật nàng hoàn toàn chưa hiểu hết tính tình của thế tử. Ngày thường ở phủ Tĩnh Quốc Công, thế tử và các công tử khác cũng rất ít lui tới. Nàng ở Ký Đường Hiên hầu hạ hai tháng, cũng chỉ có Tam công tử tới một lần. Trừ Tam công tử thì chỉ có Quốc Công phu nhân và Lục cô nương là thường xuyên lui tới. Đến Quốc Công gia, một lần cũng không thấy tới. Nàng vốn tưởng rằng thế tử từ nhỏ đối xử với mọi người vẫn luôn nhạt nhẽo như vậy lại không nghĩ đến hắn đối xử với mỗi người khác nhau.
A Vũ quấn lấy Tiêu Hành nghe kể chuyện ở Yến Thành.
Tiêu Hành lại cười nói:
""Yến Thành luôn rất náo nhiệt, không an tĩnh như ở nơi này. Sắp tới chính là Tết Thượnng Nguyên, đến lúc đó còn sẽ đốt pháo hoa.’’
A Vũ nghiêm túc nghe, đôi mắt to chớp chớp, trong lòng có chút rục rịch, đối với A Hạo nói:
""Đại tỷ, đệ muốn vào thành xem pháo hoa.’’
A Hạo nghe xong, có chút khó xử nhìn nhìn mặt của thế tử. Thấy hắn cũng đang nhìn mình, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Thế tử đi với nàng mấy ngày nay, bạc đưa đến người nhà cũng thấy, có lẽ ngày mai liền phải trở về cũng không chừng.
Tiêu Hành duỗi tay sờ đầu A Vũ, nói:
""Ngươi nếu muốn, lần tới ta sẽ dẫn các ngươi đi.’’
hắn nói chính là ""Các ngươi.’’
A Vũ nghe xong vui mừng không thôi, nói:
""Cảm ơn Tiêu đại ca.’’
Xe ngựa thực mau liền đến Mai Lâm.
A Hạo vén rèm lên, liền ngửi thấy mùi hoa mai nồng đậm tức khắc cũng vui vẻ thoải mái hơn. Ba người đi xuống xe ngựa, A Hạo chỉ chỉ phía trước, nóivới Tiêu Hành:
""Chỗ đó gọi là "Hoa Mai Ổ’ chuyên bán bánh hoa mai, rượu hoa mai, lát nữa sau khi xem hoa mai xong, có thể đi đến đó mua rượu.’’
Tiêu Hành gật gật đầu. hắn đã tới đây vài lần, dĩ nhiên là quen thuộc.
Hôm qua có tuyết rơi, lúc này tuyết còn đọng lại chưa kịp tan, trên mặt đất phủ kín một tầng tuyết trắng. Xa xa nhìn lại, hoa mai hoa hải cũng có mộttầng tuyết như được che bởi một cái thảm nhung. Hoa mai nơi này chủ yếu có hai loại màu hồng và màu trắng, hoa lớn lại đẹp càng tô điểm thêm màu sắc. Các vị cô nương đều thích hoa, A Hạo cũng không ngoại lệ, nhiều năm nàng đã không thấy hoa mai, nên nhất thời cũng ngây người.
A Hạo và Tiêu Hành đi vào Mai Lâm.
A Hạo nhìn hoa mai trắng trên cây đang nở rộ, nhịn không được duỗi tay hái một bông, đưa lên mũi ngửi ngửi, mà A Vũ thì lại vừa đi vừa chơi tuyết. một lát sau, thấy Kỳ Tuyển và Thanh Thanh đi tới.
Kỳ Tuyển là nam tử tuấn lãng, tuy mới mười bảy tuổi nhưng nhìn lại rất trầm ổn.
Thanh thanh đi đến bên cạnh A Hạo, nhỏ giọng nói:
""Tỷ, muội muốn mua bánh hoa mai.’’
A Hạo nghe xong, liền từ túi tiền lấy ra mấy đồng. Thanh Thanh cầm tiền, nói một tiếng ""Cảm ơn tỷ’’ rồi chạy tới Hoa Mai Ổ. A Vũ lại không tham ăn giống nhị tỷ nhà mình, ngẩng đầu lên nói với Tiêu Hành:
""Tiêu đại ca, chúng ta qua bên kia xem đi.’’
nói xong, liền kéo Tiêu Hành đến bên kia.
Tiêu Hành ninh mi, liếc mắt nhìn A Hạo một cái sau đó theo A Vũ đi qua.
Nhất thời chỉ còn lại hai người A Hạo và Kỳ Tuyển.
đã ba năm không gặp, hai người cảm thấy có chút xa lạ. A Hạo nhìn phía Hoa Mai Ổ, nói với Kỳ Tuyển:
""Tính của Thanh Thanh rất trẻ con nhưng nó luôn rất nghe lời huynh.’’
nói đến Thanh Thanh, Kỳ Tuyển cũng lộ ra một tia sủng nịnh, mở miệng nói:
""Kỳ thực Thanh Thanh rất ngoan ngoãn.’’ Sau đó lại nói:
""Mấy năm nay, muội ở phủ Tĩnh Quốc Công sống có tốt không?’’
A Hạo nhoẻn miệng cười, nói:
""Huynh nhìn muội hiện tại không tốt sao?’’
Kỳ Tuyển cười cười, nói một tiếng:
""không phải vậy.’’ hắn hiểu được nàng xưa nay là một cô nương hiểu chuyện, khi nàng bị bán, ba ngày sau hắn mới nghe Thanh Thanh nói. Lúc ấy hắn tận lực nghĩ biện pháp đem nàng chuộc ra, hắn đi xin cha mẹ mười lượng bạc nhưng khi cầm tới Lục gia thì bị Tiết thị cự tuyệt.
Tiết thị nói, A Hạo là đi Đại Hộ Nhân gia hưởng phúc, kêu hắn không cần quản.
Lúc ấy trong lòng hắn nghĩ: Nàng chỉ là một tiểu cô nương, nếu bị người ta khi dễ, đến lúc đó không có người nào chịu giúp nàng, nàng là đi hưởng phúc sao? Hơn nữa, hạ nhân thường bị người ta coi thường, chỉ cần sơ suất một chút liền bị đánh chửi trách phạt, hắn cơ hồ không dám tưởng tượng một tiểu cô nương mười tuổi sẽ chịu nổi.
Bất quá hôm nay nhìn nàng tốt như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ Tuyển nhìn tiểu cô nương trước mặt, mỉm cười. hắn nhìn cánh hoa dừng ở cái mũi nhỏ tinh tế của nàng, liền giống như khi còn nhỏ không e dè thế nàng bắt lấy.
Mà ở xa xa, A Vũ đột nhiên kinh ngạc ""Oa’’ một tiếng, ngửa đầu nói với Tiêu Hành:
""Tiêu đại ca, Kỳ đại ca đang sờ mặt của đại tỷ.’’
Tiêu Hành thấy thế, tức khắc sắc mặt tối sầm, sau đó xoải bước đi qua---