Sủng Thiếp Dưỡng Thành Ký

Chương 32

Edit: Dưa Hấu

Beta: Đang đợi beta

______________________________________

Nếu đổi lại là trước kia, hắn đương nhiên sẽ không để ý chuyện tuổi tác. Nhưng hôm nay nghe Giang Tu Viễn nói ra, hắn cảm thấy có chút không thoải mái---hăn đã già thật rồi!

Khi mới gặp, nàng vẫn là một đứa bé gái. Giống như kiếp trước, cung cung kính kính, nhìn hắn nhút nhát sợ sệt, làm gì cũng sợ chọc hắn không vui. Mà tuổi tác của mình, đích xác so với nàng lớn hơn một ít.

...Tuổi.

Nghe thế tử nói xong, A Hạo không lập tức trả lời, chỉ nhíu mày nghĩ nghĩ, đôi mắt đen láy nhanh chóng di chuyển. Tuổi của thế tử so với nàng lớn hơn một con giáp, đích xác...Đích xác có chút lớn. Nhưng Hạnh Dao đã từng nói với nàng, nam nhân lớn tuổi một chút làm sẽ càng đau. Hơn nữa giờ phút này thế tử hỏi như vậy, khẳng định là đang nghĩ đến chuyện này, cho nên nàng đương nhiên trả lời làm cho hắn vui. Nghĩ như vậy, A Hạo đi đến gần, cọ cọ gương mặt vào ngực nam nhân, thanh âm mềm mại nói:

""Nô tỳ thích thế tử như vậy.""

Nàng lặng lẽ giương mắt quan sát biểu tình của nam nhân, nhìn hắn mặt mày ôn hòa, hiểu được lúc này không có tức giận.

Tiêu Hành thấy được ánh mắt nhìn trộm của nàng, lập tức cúi đầu ngăn chặn môi của tiểu cô nương. Nàng vốn xinh đẹp, hôm nay lại mặc phấn sam váy áo lại càng trở nên thướt tha yêu kiều, lộ ra vẻ xinh đẹp. Bốn bề vắng lặng, làm sao hắn nhẫn nhịn không khi dễ nàng được. Huống hồ còn có Giang Tu Viễn không biết sống chết mà thích nàng.

""Ưm...""

Bàn tay to đang để trên đầu người trong ngực, sau đó từ từ dịch xuống, thoáng dùng chút lực, liền đem nàng ấn vào người mình.

A Hạo bị buộc mở miệng ra nhưng cảm thấy loại chuyện này có chút thẹn thùng. Thế tử lại không biết mệt, coi miệng nàng giống đồ ăn mà ăn. Nàng bị cắn đau, hắn mới thoáng ôn nhu một chút, chỉ là cái lưỡi của hắn vẫn ở trong miệng nàng, đảo tới đảo lui, quấn lấy nàng. Nàng có chút không thở nổi, đến lúc thế tử buông ra thì hai người mới chậm rãi tách ra. Nàng mở to đôi mắt, vừa lúc nhìn hai đôi môi tách ra lại thấy có nước bọt của nàng.

Nàng vô cùng xấu hổ, vội lấy khăn từ trong ngực thay thế tử lau miệng.

Nói như thế nào, đó cũng là nước bọt của nàng.

Bên tai truyền đến tiếng cười của thế tử.

A Hạo cảm thấy gương mặt mình nóng lên, e thẹn không dám nhìn người bên cạnh. Nàng tuy rằng không phải mới hôn môi thế tử, nhưng lại là lần đầu ở bên ngoài, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt. Nàng đem đầu vùi vào ngực hắn, trong lòng nghĩ: Cảm thấy mình so với hôm qua càng thích thế tử.

Giờ phút này Giang Bích Như một thân phấn sam váy trắng đang đứng thẫn thờ dưới cây đào. Nàng không bao giờ nghĩ, Tiêu Hành cũng có một mặt ôn nhu như vậy.

Ở trong lòng nàng, Hành biểu ca luôn là người lãnh đạm, đối với tình yêu nam nữ, có lẽ cũng như thế. Nàng đã sớm nhìn ra tiểu nha hoàn này và Hành biểu ca có quan hệ không bình thường, nhưng nàng biết, đây là thông phòng mà dì an bài cho Hành biểu ca, là để khai trai cho Hành biểu ca. Nàng ái mộ Hành biểu ca nhưng cũng biết nếu sau này nàng gả cho Hành biểu ca, Hành biểu ca không chỉ có một nữ nhân. Nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, có mấy thông phòng xinh đẹp cũng là lẽ đương nhiên, rốt cuộc người đã lớn tuổi như thế tử, bên người cũng phải có nữ nhân.

Nhưng còn bây giờ thì sao.

Hành biểu ca cự tuyệt nàng, lại đối với nha hoàn này sủng ái như vậy. Thậm chí...Thậm chí ở rừng đào, còn không chịu được mà làm chuyện thân mật.

Nha hoàn bên cạnh Giang Bích Như cũng sợ tới mức không nói nên lời, nàng hiểu được tiểu thư nhà mình đối với Tiêu thế tử một lòng si tình, hiện giờ thấy Tiêu thế tử thân mật cùng cô nương khác. Này...Này làm sao chịu nổi đây?

Giang Bích Như ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn hai người đã đi xa, lúc này mới hung hăng bẽ gãy một cành hoa đào.

""Tiểu thư, tay của tiểu thư.""

""Đi!"" Giang nhị cô nương được nuông chiều từ bé lập tức ""Oa"" một tiếng thương tâm khóc lớn.

A Hạo và Tiêu Hành trở về vừa lúc thấy Tiêu Ngọc Đề cầm cung tiễn trong tay bắn vào bia ngắm.

""Vèo"" một tiếng.

Vũ tiễn ở giữa hồng tâm, làm cho mọi người reo hò.

A Hạo nhìn Lục cô nương, tức khắc lộ ra ánh mắt kính nể, lại thấy Đường Mộ Trinh tiếp nhận cung tên, lúc sau lại lui ra bảy tám bước, sau đó kéo căng dây cung, liền thấy cây tiễn kia bay tới hồng tâm. Mũi tên kia chẳng những vững chắc, lại còn làm cho mũi tên của Tiêu Ngọc Đề rớt xuống dưới.

""Đường cô nương thật lợi hại."" A Hạo nhịn không được khen.

Tiêu Hành nhìn thoáng qua, lại không tỏ vẻ gì, bất quá nhìn nàng như vậy lại cảm thấy hứng thú, nghĩ đến kiếp trước nàng còn không có chạm qua cung tiễn, liền nói:

""Nếu nàng thích, lần tới ta sẽ dạy nàng.""

A Hạo chớp chớp mắt, cong môi nói:

""Thế tử thật tốt.""

""Ừ."" Khóe miệng Tiêu Hành nhếch lên, tâm tình cũng tốt lên vài phần.

Tiêu Ngọc Đề nhìn thấy ca ca nhà mình tới, lập tức đi đến, vừa mới thi đấu thua nên có chút không vui, liền bảo Tiêu Hành chơi một ván trả thù cho nàng. Nhưng Tiêu Hành sao có thể chơi với một cô nương, chỉ không nhanh không chậm nói một câu:

""Chơi không tốt bằng người ta, về nhà luyện tập lại đi.""

Đó, vết thương trong lòng như bị xát muối, đây là ca ca của nàng sao? Tiêu Ngọc Đề bĩu môi, sau đó thân mật nắm cánh tay A Hạo, đôi mắt mở lớn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, tán thưởng nói:

""A Hạo tỷ tỷ hôm nay thật xinh đẹp. Bất quá, tỷ nhìn tính tình của ca ca ta, ương ngạnh như vậy.""

Loại biểu tình này, tiểu cô nương đây là đang nịnh mình sao.

A Hạo nghe xong lời này chỉ cong môi cười cười, nhưng thật ra không nói gì thêm, huống hồ nàng cũng không dám nói. Đúng là thế tử có chút quái quái, bất quá đối xử với nàng rất tốt. A Hạo nhìn Tiêu Ngọc Đề kéo nàng ngồi xuống, sau đó ân cần đưa cho nàng một cái bánh hoa quế.

A Hạo từ chối thì bất kính, lúc này mới nói một tiếng:

""Cảm ơn Lục cô nương"".

Tiêu Ngọc Đề làm mặt quỷ nói:

""Khách khí với ta gì chứ. Ta còn phải cảm ơn tỷ đã vất vả chăm sóc cho ca ca ta."" Ca ca nàng thật không dễ dàng mới thích một cô nương mà.

Nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc Đề nhịn không được sờ sờ túi tiền trong ngực, sau đó nhìn xung quanh một chút.

A Hạo thấy nàng như đang tìm người, liền biết là đang đợi công tử Đường Mộ Lễ. Nàng gặp qua Đường công tử vài lần, bộ dáng nho nhã lịch sự, rất tuấn tú, quan trọng nhất là luôn nghe lời Lục cô nương, kêu gì cũng làm, không biết có bao nhiêu cô nương hâm mộ đâu.

Ít lâu sau, Tiêu Ngọc Đề nghe Đường Mộ Lễ đến, vội đứng dậy, lại nghĩ đến sĩ diện của mình, bình tĩnh ngồi xuống. Bất quá rốt cuộc nhịn không được, vẫn là giương mắt nhìn. Nhưng lại không nghĩ đến, giờ phút này Đường Mộ Lễ toàn thân ướt đẫm đỡ Tiêu Ngọc Tiêm đi tới.

Quần áo ướt đẫm, giờ phút này Tiêu Ngọc Tiêm đang mặc áo ngoài của Đường Mộ Lễ, sợi tóc ướt dính trên mặt, làm cho khuôn mặt nhỏ càng thêm nhu nhược.

Tiêu Ngọc Đề nhăn mày lại, liền ngồi không yên, lập tức đứng dậy.

Tiêu Đường thân là huynh trưởng, đương nhiên đi qua, trên dưới đánh giá một phen, quan tâm hỏi Tiêu Ngọc Tiêm:

""Sao lại thế này?""

Tiêu Ngọc Tiêm lúc này cả người phát run, môi vì lạnh mà thành màu tím, mở miệng nói:

"" Ca ca, vừa rồi muội không cẩn thận té xuống sông bên cạnh rừng đào, là Đường công tử đã cứu muội...""Lời này còn chưa nói xong, liền ngất đi, người liền ngả vào Tiêu Đường.

Tiêu Đường vội đem muội muội bế lên, hướng về phía Đường Mộ Lễ nói:

""Lần này Đường công tử đã cứu muội muội của ta, ngày sau ta nhất định sẽ đến cảm tạ."" Nói xong, liền ôm muội muội trong ngực đi tới xe ngựa.

Tiêu Ngọc Tiêm tuy là thứ nữ của phủ Tĩnh Quốc Công nhưng cũng rất được sủng ái, trước mắt lại xảy ra chuyện này, mấy người còn lại cũng thấy không tốt mà đi về. Tiêu Ngọc Đề nhìn bộ dáng chật vật của Đường Mộ Lễ, vẫn là nhịn không được nói:

""Cái tên đầu gỗ này còn đứng đây làm gì, không mau hồi phủ thay xiêm y.""

Trong lòng lại sốt ruột: Bây giờ là tháng ba, nếu cảm lạnh thì làm sao đây?

Sắc mặt Đường Mộ Lễ tái nhợt, hắn hiểu được Tiêu Ngọc Đề không thích vị Ngũ tỷ tỷ kia của nàng, nhưng rốt cuộc vẫn là tính mạng con người, hắn không thể không cứu. Hiện giờ thấy nàng không những không tức giận mà còn lo lắng cho mình, nhất thời cười cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, nói:

""Được...Huynh đi trước, ngày khác huynh đến phủ Quốc Công thăm muội."" Hắn muốn đi, lại nghĩ đến cái gì, khuôn mặt tuấn lãng đỏ rực, mở miệng nói:

""Nhưng mà----túi tiền kia....""

Hắn làm sao biết mình chuẩn bị túi tiền? Hơn nữa còn là đưa cho hắn.

Tiêu Ngọc Đề đột nhiên có chút xấu hổ, cảm thấy hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, loại chuyện này có gì phải thẹn thùng. Nàng ngượng ngùng một lúc, sau đó rất tự nhiên đem túi tiền nhét vào trong tay tên ngốc trước mặt, liền xoay người rời đi.

Đường Mộ Lễ nhìn tiểu cô nương đã chạy xa, lại cúi đầu nhìn túi tiền trong tay, tuy rằng kim chỉ xiêu xiêu vạo vẹo, nhưng hắn lại thích, không nhịn được ngây ngốc cười.

Đường Mộ Trinh bên cạnh nhịn không được, duỗi tay đánh lên vai hắn, vội nói:

""Đi rồi, đừng có đứng ngốc ở đó nữa."" Trong lòng lại nghĩ: Ca ca ngốc này, không biết hôm nay mình gặp phải chuyện gì sao.

Ngũ cô nương kia, cũng chẳng phải tốt lành gì?

Hôm nay Đường công tử cứu ngũ cô nương, tuy là chuyện tốt nhưng rốt cuộc ở đấy nhiều người thấy như vậy, thanh danh của ngũ cô nương cũng coi như hỏng rồi. Giờ phút này ngồi trên xe ngựa, A Hạo nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ngọc Đề bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng. Đường công tử và Lục cô nương là thanh mai trúc mã cảm tình tốt thế nào, cái này người ngoài đều nhìn ra, nếu Ngũ cô nương mà cố chấp chen vào, không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Tiêu Ngọc Đề lúc trước không nghĩ đến, chỉ lo lắng cho thân thể Đường Mộ Lễ nhưng trước mắt bình tĩnh nghĩ lại, có chút sợ sệt. Nàng nắm chặt tay, lưng lạnh toát.

Tính tình của vị Ngũ tỷ tỷ này, nàng sao lại không biết? Một người cẩn thận như vậy, sao đang yên đang lành lại rơi xuống nước? Lại còn trùng hợp bị Đường Mộ Lễ nhìn thấy. Tiêu Ngọc Đề càng nghĩ càng thấy không ổn, trong lòng cũng nóng nảy. Nhưng loại chuyện này, nàng cũng không thể nói với ca ca, chỉ mong mau hồi phủ nói với nương.

A Hạo nhìn bộ dáng của Tiêu Ngọc Đề, hiểu rằng bây giờ nàng cũng đang nghĩ đến.

Xe ngựa an tĩnh rất mau liền trở về phủ Tĩnh Quốc Công. Xe ngựa vừa dừng lại, Tiêu Ngọc Đề vội vàng xuống xe, A Hạo thấy biểu tình này, nhíu mày lo lắng nói:

""Thế tử, người nói Lục cô nương có thể có chuyện hay không?""

Tiêu Hành là người thương muội muội, vừa thấy Đường Mộ Lễ đỡ Tiêu Ngọc Tiêm, hắn liền nhăn mày.

Tiêu Hành không nói lời nào, A Hạo cũng cảm thấy quá dọa người, lúc xuống xe ngựa cũng không có dẫm lên ghế đỡ, thế nên cả người liền ngã xuống. Tiêu Hành sợ tới mức tim sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, ôm lấy eo nàng đỡ xuống, cảm giác tiểu cô nương đã đứng vững, lúc này mới nhịn không được quát:

""Mắt để ở đâu!""

A Hạo cũng bị dọa sợ không nhẹ. Nhưng bị Tiêu Hành quát như vậy, sắc mặt thoáng chốc liền tái nhợt. Nàng run rẩy cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:

""Nô tỳ biết sai rồi.""

Tiêu Hành thở dài một hơi, biết mình quát làm nàng sợ, khuôn mặt tức khắc ôn hòa một chút, nói:

""Được rồi, lần sau chú ý một chút."" Hắn đem người ôm xuống, lúc này mới buông lỏng tay.

Hai người trở về Ký Đường Hiên, A Hạo vẫn còn sợ nên không dám quá thân mật với hắn như thường, ngay cả tư thế cũng là cung kính.

Tiêu Hành thấy nàng như vậy cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn không nghĩ sẽ nhìn thấy bộ dáng sợ hãi mình của nàng. Hắn đi qua đem người ôm vào trong ngực, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói:

""Làm nàng sợ sao?""

""Đúng."" A Hạo theo bản năng nói một tiếng, lúc sau lại cảm thấy không đúng lập tức lắc đầu. Nàng biết thế tử là lo lắng chuyện của Lục cô nương, hơn nữa...Chuyện nhỏ này của mình căn bản không sao cả.

Tiêu Hành xoa đôi tay của tiểu cô nương trước mặt, cảm thấy tay nàng lạnh băng, liền nhịn không được nắm chặt. Hắn đem người đến bên giường, ngồi xuống, sau đó đem nàng ôm vào ngực, môi kề sát vào tai nàng, thở dài nói:

""Ngày thường không phải rất thông minh sao, sao hiện tại lại trở nên ngốc như vậy.""

A Hạo nhỏ giọng:

""Nô tỳ không có mà.""

Biết chơi trò trẻ con cùng hắn. Tiêu Hành cong môi cười cười, hôn khuôn mặt trắng nõn của nàng một cái, cảm thấy ôm nàng như vậy không nhìn thấy đôi mắt nàng, dứt khoát đem người đẩy xuống giường, đặt tay lên trán nàng nói:

""Lần sau còn như vậy, ta sẽ khiến cho nàng cười trong đau khổ, như vậy mới không quên nữa."" Nói xong, bàn tay to còn nhẹ nhẹ vỗ mông nàng.

A Hạo xấu hổ đến mức không nói được gì.

Cảm thấy thế tử hiện tại so với lúc trước hoàn toàn khác nhau, giống như một người khác vậy.

Như Ý định bưng trà tiến vào, xuyên qua khe cửa lại nhìn thấy thế tử và A Hạo hai người thân mật nằm trên giường, đây là đang làm gì tất nhiên không cần nói cũng biết, Như Ý lập tức dừng bước không dám đi vào. Như Ý tuy lớn tuổi nhưng nhìn hình ảnh này cũng nhịn không được mặt nóng lên, rồi lại theo bản năng liếc mắt một cái.

Thế tử thật là sức trẻ dồi dào, ban ngày liền như vậy...

Trong lòng Như Ý cân nhắc:

""Thế tử đã như vậy, rượu Lộc Huyết mà Quốc Công phu nhân phân phó còn cần chuẩn bị nữa sao?
Bình Luận (0)
Comment