Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 200



Tiêu diệt quân phản bội vừa tạm lui, thật vất vả giành lại Vĩnh Định môn.

Chúng tướng sĩ lại nhanh chóng đi hết.

Có quân tốt cho dù nghi hoặc cũng nghe theo quân lệnh nhanh chóng theo ở phía sau.

(Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
" Đội trưởng, Vĩnh Định môn chúng ta thật vất vả mới đánh xuống, điện hạ lúc trước hạ lệnh nói nhất định phải giữ vững cửa này, như thế nào hiện thời lại..."
Đại hán đội trưởng lông đầy mặt, thân cao bảy thước có thừa, vừa nhìn là biết tên hổ tướng.

Trên đường phố cực ít có kỵ binh , kỵ binh ở địa phương này cũng không ổn, cho nên dù hắn là đầu lĩnh, cũng phải dùng chân mà chạy.

Hắn đã một ngày hai đêm không có ngủ , thể lực sớm đã tiêu hao giờ chạy hô hấp thô trọng, thở hồng hộc.
"Ngươi đừng hỏi nhiều, điện hạ xưa nay liệu địch như thần, nhất định là có chỗ an bài.

Chúng ta tuy không thường ra chiến trường , nhưng năm đó điện hạ dẫn đầu chúng ta đánh Tartar tư thế oai hùng , hùng phong vẫn ở trước mắt, lẽ nào ngươi nghi vấn điện hạ?"
Câu hỏi này làm quân tốt gãi đầu, cười khan nói: " Không có, tiểu nhân chỉ là cảm thấy kỳ quái.

Chúng ta trước đó vì cửa thành này mà cùng quân phản loạn tranh tới tranh lui, chết bao nhiêu huynh đệ, hiện thời lại đơn giản buông ra, thật sự có chút không thông."
"Để cho ngươi thông suốt ai cần , ngươi không phải là điện hạ ! Ngươi còn là tên lính quèn! Đừng nói chuyện tào lao các huynh đệ tốc độ mau lên!"
Nghe vậy, quân tốt gấp rút bất chấp chạy theo ở phía sau.

(Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
Đầu lĩnh đầy râu quai nón lại cười khổ.


Phía dưới không rõ ràng bọn họ là những tướng lãnh lại là rõ ràng Tấn Vương hiện thời binh lực quả thực có hạn.

Vốn là lấy thiếu địch nhiều, đánh là đánh bất ngờ, đánh có mưu lược.

Bởi vì không có ai thủ cửa thành nên bất lực.

Địch nhiều ta ít thì liền rút lui, địch ít ta liền đánh về, cho nên mới phải vì một cửa thành mà giành tựa như trò đùa.

Kỳ thật nói trắng ra chính là điện hạ không muốn thủ hạ hy sinh.

Giờ rút lui khỏi thành chỉ sợ là điện hạ thu binh lực, đánh trên đường phố mưu đồ kéo dài thời gian.
Có thể bọn họ có quân chi viện? (Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
Kinh đô và vùng lân cận những nơi quan trọng đều có binh lực hội tụ, có thể tới sớm đã đến , không thể là quân phản loạn, chẳng lẽ là điện hạ còn có thể từ địa phương khác chuyển cứu binh tới? Cho dù có thể chuyển đến, thời gian kịp sao? Cho dù binh gần nhất muốn đến kinh cũng phải có vài ngày.

Nghi hoặc không có ai có thể giải đáp, mà sau đó Tấn Vương phát lệnh lấy Tấn Vương phủ làm cứ điểm, cùng quân phản loạn tiến hành chiến đấu.
Kinh tam doanh tuy là hùng vĩ, tiếng tăm lừng lẫy nhưng ở kinh sư nhiều năm, không ra chiến trường nên thiếu vài phân lãnh huyết.

Đặc biệt là kinh tam doanh phần lớn tướng lãnh trung - cao cấp đều là dòng dõi con em thế gia, để bọn họ đánh đi săn, đấu cẩu thì tạm được, chứ tác chiến là mới nghe lần đầu chứ chưa hề thấy.
Mà thủ hạ Tấn Vương đồng dạng cũng là một đám ô hợp, bọn lính mất chỉ huy hợp lại mà thành.

Tục ngữ nói, binh hừng hực một cái, đem hừng hực một ổ.

Tấn Vương hành quân bày trận phải xưng là “ quỷ đạo”, hắn đánh trận không giống người thường.

Mà Ninh Quốc công phủ nhiều năm yên lặng, nhưng vẫn có không ít tâm phúc gia tướng.

(Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
Tấn Vương từ Tấn châu trở về kinh, tuy không lộ ra ngoài nhưng kì thực đều mang đến phủ Vệ gia là quân tinh nhuệ.

Trải qua chiến trường tôi luyện, cùng với người chưa thấy qua chiến trường hoàn toàn bất đồng.

Dựa vào tướng lãnh, Tấn Vương đem thủ hạ cùng binh lực toàn bộ phân tán ra, ẩn giấu đường tắt rồi tiến hành giáp công.
Đầu tiên là lợi dụng địa thế đem binh lực đối phương phân tán rồi đánh bại.
Chướng ngại vật trên đường, hàng rào, tên lửa, cây trẩu, bao cát, thứ có thể sử dụng đều dùng tới , làm cho binh tướng ngũ quân doanh nghẹn họng nhìn trân trối, tuyệt đối không nghĩ tới đánh trận còn có thể đánh như thế, không phải ỷ vào người đông thế mạnh mà đồng loạt xông lên nghiền yết đối thủ sao.
Không chỉ giảo hoạt họ còn hô vang khẩu hiệu.
" Không chống cự chuyện cũ sẽ bỏ qua! Ngoan cố chống lại chém không tha!"
"Bảo vệ quốc gia, cứu xã tắc! Giết gian nịnh, Thiên Hữu Đại Kiền!"
Rất nhiều binh sĩ căn bản không biết chuyện làm gì, chỉ biết là kinh trung có quân phản loạn, bọn họ đến để dọn sạch quân phản loạn.

Nhưng hôm nay không kịp đánh nhau, đã có người nói cho bọn họ biết, họ mới là quân phản loạn, là gian nịnh, ai cũng cực kỳ ghét.
Sợ là loạn, hành quân đánh trận tối kỵ binh loạn, một người loạn cũng xong, một đám người loạn, đặc biệt lại là ở nơi chật chội nhỏ hẹp này, một khi loạn, quả thực chính là tai họa.
Không cần bị đánh, đã tự giết chết vô số, thật vất vả mới ổn định đội hình, ngẩng đầu đã nghe đối phương kêu gọi lại.

(Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
Quả thực là kêu cha gọi mẹ, đánh tơi bời.
Còn có người không quên vừa đánh vừa nói: "Quân phản loạn ám hại đương kim bệ hạ, tru sát lương thần, người gặp người giết, bọn ngươi nối giáo cho giặc, còn có mặt mũi nào mà tồn tại, không thấy phụ lòng Giang Đông phụ lão, không thấy phụ lòng cha mẹ thê nhi?"
Quân tâm vừa loạn, liền mất chiến ý, tự nhiên quân lính tan rã.
Đương nhiên cũng có người không tin tà thuyết mê hoặc người khác, bị chửi nên nóng nảy phản bác, phản bác liền biến thành chửi nhau.

Một đám quân hán lại cãi nhau, còn “ân cần thăm hỏi” chuyện trong nhà đối thủ, coi như là nhất đại kỳ quan.

(Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)

Bất quá mấy chuyện đó chiếm số ít, có thể trở thành hùng sư, cũng không phải là hư danh nói chơi vẫn có một bộ phận binh lực tinh nhuệ.

Phần lớn đều đánh lui quân Tấn Vương.
Chiến tuyến không ngừng, Tấn Vương phủ cũng có thể nghe tiếng chém giết đầy trời.
Đến lúc này, tất cả mọi người không cách nào trấn định nữa, nhị bảo lại hỏi, Ngọc Nương cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nơi cao nhất Tấn Vương phủ là tòa lâu ngắm tinh tượng ba tầng, hai người đứng đó.

Một người mặc giáp đen mỏng, áo khoác ngắn tay mỏng, với áo choàng một tay thả lỏng phía sau, lẳng lặng nhìn chăm chú vào chiến tuyến giằng co.

Từ nơi này không thấy rõ chết bao nhiêu người, chỉ có thể nhìn thấy mây đen thôn tính bầu trời, như muốn xơi tái nuốt trôi hết thảy.
"Điện hạ, viện quân có thể đến đúng lúc sao?"
Tấn Vương không nói gì, ánh mắt vẫn như cũ nhìn phương xa.
Xa xa , mơ hồ có thể thấy nơi xa xôi đó có bụi đất quằn quại, người kia thuận nhìn lại, một chút hào quang ánh lên trong mắt.
"Đến rồi !" (Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
*
Trong Tử Cấm Thành, yên tĩnh tựa như chỗ không người.

Thường ngày đầy cung nữ thái giám, trong một đêm không biết đi chỗ nào , ngẫu nhiên nhìn thấy một người cũng là vội vàng chạy giống như là có quỷ sau lưng.
Lý Đức Toàn lẳng lặng ngồi sau tẩm điện trong Càn Thanh Cung như một cái tượng đá, có thể thời gian rất lâu ông ta đều không nhúc nhích .
Già rồi cánh tay cái chân đều mất linh hoạt, từ lúc Hoằng Cảnh Đế băng hà , Lý Đức Toàn giống như mất tinh thần già hơn mười tuổi.
Thấy đáng thương nên thái giám hầu hạ trước kia ở Càn Thanh Cung cũng không đành lòng.

Đều giống nhau, giờ mắng chửi Lý Đức Toàn sợ chết, làm người vô liêm sỉ thì bọn họ cũng không tốt lên, có chí khí thì hiện thời không ở chỗ này mà vào ngày đó làm đi.
Đại Vương lộ diện không dùng được Lý Đức Toàn, liền không quan tâm.

Chỉ cần không làm loạn thì muốn ở nơi nào cứ ở, mà Lý Đức Toàn thích ở sau tẩm điện, nơi còn thi thể Hoằng Cảnh Đế.

(Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
Bởi vì Đại Vương vội vàng làm nghiệp lớn, cũng không có khâm liệm, người khác cũng không dám tùy ý lộn xộn, trời tháng bảy tháng tám nóng , không thể nhìn thi thể thối rửa, dù sao trong cung cũng không thiếu băng, họ liền chuyển băng ướp thi thể.
Có người nhìn thi thể sống động, làn da còn kết một tầng sương, đặt một thời gian cũng không sợ hỏng.

Cho nên Đại Vương yên tâm thoải mái đi tranh nghiệp lớn , bất quá lại không tới sau tẩm điện.

Bên trong trừ Lý Đức Toàn cùng một tiểu thái giám chịu trách nhiệm cơ hồ không có ai đến.

(Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
Trong điện tĩnh phảng phất như thời gian đều dừng lại , tiểu Mực tử nhìn thoáng qua Lý Đức Toàn, xoa xoa tóc gáy liền đi .
Hắn cũng không muốn ở lại đây, bên trong có một người chết nhiều ngày, một người sắp sửa sẽ chết, còn chưa đi vào đã cảm thấy u ám .
Một lát sau, Lý Đức Toàn đột nhiên đứng lên, rón rén lướt qua giường rồng, đi đến màn che vén lên, có một tủ đứng, trên mặt đặt rất nhiều vật trang trí.

Lý Đức Toàn duỗi tay đụng vào một lư hương vài cái, tủ đứng đột nhiên chia ra làm hai, lộ ra một hắc động.
Ông ta khẽ cong thắt lưng đi vào, rất nhanh tủ đứng lại khôi phục nguyên trạng.

Màn che rũ xuống, trên giường rồng có một người trông rất sống động.
...
Trên giường một lão nhân đang nằm, không phải là người chết, lại là người chết.
Lý Đức Toàn vừa thấy người này là đỏ mắt, cũng không dám khóc, vội vội vàng vàng từ trong lồng ngực móc ra một bình sứ, cúi người đem thứ trong bình nhỏ vào trong miệng.
"Lão nô không có bản lĩnh, bị quản rất chặt, hiện thời bát súp cũng lấy không được.

Bệ hạ ngài uống tạm chút, uống nhiều mới có thể bảo tồn long thể..."
Hoằng Cảnh Đế sắc mặt khô vàng, mặt mũi tràn đầy bệnh tật, đổ vào trong miệng thay cơm, sống cả đời lúc chật vật là lúc này.


Cũng không oán ai, nếu oán thì oán mình bảo thủ, tin sai người.

(Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
"Bên ngoài thế nào ?"
"Nghe nói Tấn Vương điện hạ cùng trung cung giằng co.

Cụ thể lão nô cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết mấy ngày này Đại Vương liên tiếp nổi giận thôi."
" Lòng muông dạ thú, đáng tiếc không dùng được, nó không phải là đối thủ của lão Ngũ ." Hoằng Cảnh Đế trong mắt đục ngầu cuối cùng cũng có hào quang.
Lý Đức Toàn không dám lên tiếng, đem chuyện hôm nay ông ta nghe giấu vào trong bụng.

Ngũ quân doanh đã vào thành , Tấn Vương trong tay ít người sao có thể là đối thủ.

Nói ra sợ bệ hạ liền sụp đổ , vốn bệ hạ đã sa cơ lỡ vận rồi.
Không ai nghĩ Thường Kiến An sẽ phản bội Hoằng Cảnh Đế, ông ta cũng không nghĩ tới.

Đoạn thời gian đó Hoằng Cảnh Đế liên tục hôn mê bất tỉnh, có tỉnh lại một lần, lại vì thiên tính đa nghi, vốn định trong bóng tối sai người trong bóng tối điều tra chuyện sau lưng lại đột nhiên phát hiện trong một đêm lại không thể dùng ai.
Hoằng Cảnh Đế bỗng chốc mất đi tai mắt tay chân, lại sợ bị người phát hiện sẽ hạ độc thủ.

Rơi vào đường cùng, ông lấy thế thân thay vào, còn Hoằng Cảnh Đế thật bị Lý Đức Toàn giấu ở trong mật thất.

(Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
May là Hoằng Cảnh Đế đa nghi mới cứu được ông ta, qua ngày kế thì gặp chuyện không may .
Mấy ngày nay Hoằng Cảnh Đế trốn tại mật thất này, lúc tỉnh lúc hôn mê, mê chiếm đa số.

Cũng không biết bị hạ dược gì, độc tính lợi hại làm toàn thân mềm nhũn vô lực, rất nhiều thời điểm căn bản khống chế không nổi, liền ngủ mất .
"Ngươi đừng quên lính giữ gìn hoàng lăng." (Soái- Đào Quân Trang- 22/08/2018)
Hoằng Cảnh Đế hiểu rõ tâm tư Lý Đức Toàn đột nhiên nói một câu.
Lý Đức Toàn kinh nghi nói: "Bệ hạ nói là?"
Yến Sơn là nơi có Kiền đế lăng, cách kinh thành không xa là nơi thái bình hưng thịnh.
Hoàng đế Đại Kiền thường chôn ở đó, vì bảo vệ đế lăng không bị kẻ ác ý phá hư, cho nên địa phương đó có đóng quân.

Lăng binh không thuộc về bộ binh, cũng không thuộc về hàng ngũ lính bảo vệ kinh, lại gần kinh thành cổ binh lực trong bóng tối.
Chỉ là bình thường họ không lộ mặt, nên bị người khác xem nhẹ mà thôi.
Hoằng Cảnh Đế ừ một tiếng, "Ngươi đừng quên lúc trước trẫm để lão Thất đi thủ lăng, hắn không hề oán hận, trẫm liền biết hắn nhất định có tính toán.

Hắn cho rằng trẫm không biết sau lưng hắn đã làm gì, kỳ thật trẫm đều biết rõ."
Lý Đức Toàn ngạc nhiên mừng rỡ vừa khóc vừa cười: "Bệ hạ thật may mắn chúng ta đã có thể được cứu."
Hoằng Cảnh Đế cảm giác đầu óc hỗn độn , thần trí bắt đầu mơ hồ không rõ, cố gắng tỉnh tâm lại phát hiện căn bản đã bất lực.

Con mắt ông chậm rãi đục ngầu, mí mắt cũng kéo xuống, thanh âm yếu ớt từ trong cổ họng truyền ra: "Lý Đức Toàn, Cảnh Nhân cung...!Mật đạo..."
Lý Đức Toàn giật mình, cả người giống như là nước đá thấm qua, cảm giác lạnh.
" Vâng, lão nô biết .".


Bình Luận (0)
Comment