Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 212



Nghe nói như thế, Ngọc Nương trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, kinh ngạc nhìn Lưu Lương Y.
Đối phương vuốt râu cười nói: "Mới hơn một tháng, mạch tượng còn không hiện ra, nhưng hẳn là không lầm ."
Ngọc Nương lúc này mới nhớ tới nguyệt sự không tới , chỉ nghĩ là do thời gian trước vội vàng chuyện phong hậu nên sơ sẩy , trước đó Lục Hy có nói, nàng nghiêng đầu liền quên .
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương."
Đám người Lục Hy ào ào tiến lên phía trước nói chúc mừng, Ngọc Nương chóng mặt , trừ cười cũng chỉ có thể cười.
Ngưng cười, tất nhiên là muốn ban thưởng , Khôn Ninh cung từ trên xuống dưới đều thưởng một tháng lương, như Ngọc Thiền cùng Lục Hy thân cận được thưởng ba tháng.

Khôn Ninh cung cũng phái người báo cho Tấn An đế tin mừng, chắc hẳn lát nữa còn một lớp ban thưởng.
Tin tức tốt trong chốc lát truyền khắp cung, toàn bộ Tử Cấm Thành đều biết Hoàng hậu nương nương có thai.

Không người nào không hâm mộ Hoàng hậu nương nương có phúc khí, cũng không phải là có bầu là phúc khí, mà là thời điểm khéo quá.
Mới vừa phong hậu không bao lâu, liền hoài thai .
Không phúc khí, thì là cái gì!
Đặc biệt là gần đây trong triều không tính thái bình lắm , mắt thấy hoàng hậu là vị trí không thay đổi nên có đại thần đề nghị Tấn An đế mở rộng hậu cung.
Theo lý thuyết đường đường là vua của một nước, trong hậu cung chỉ có mấy con mèo nhỏ với hai phi tần là không thể nào , hậu cung phi tần nhiều, mới có thể có nhiều con nối dòng, mới có thể bảo vệ giang sơn vạn năm thái bình.

Là hoàng đế thì cái gì cũng có thể nhấc lên tới giang sơn xã tắc.
Tấn An đế đang ở Dưỡng Tâm Điện cùng các lão đại thần nghị luận chuyện này, mấy đại thần nói văng cả nước miếng, hắn cứ im miệng không nói.

Giờ Khôn Ninh cung đưa tới tin tức tốt, đúng là ứng với lời vừa mới rồi Tấn An đế đã nói trẫm đã có hai hoàng tử, hoàng hậu trẻ tuổi nhiều phúc, tạm không cần mở rộng hậu cung.
Tấn An đế nghe thấy mừng rỡ, liền đem chúng đại thần ném ra sau, các vị đại thần cũng chỉ có thể sờ sờ mũi xuất cung.
Hỉ sự còn không xong, vì ngày kế Tấn An đế hạ phong hoàng trưởng tử Triệu Sâm làm thái tử.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Chuyện này tự nhiên ở trên triều đình lại gây trận gió sóng, hoàng trưởng tử chưa năm tuổi, đứa bé dễ dàng chết non, lúc trước tiền thái tử, cũng qua năm tuổi mới phong.
Bất quá hoàng trưởng tử làm một đám đại thần không có nhiều lý do để phản đối ngụy trang, chỉ có thể nói hoàng trưởng tử quá bé mà khuyên can.

Bất quá sóng gió chưa kịp lớn đã im bặt.

Tại Càn Thanh Cung thái thượng hoàng từ lúc nhường ngôi ra thánh chỉ thứ nhất, phong hoàng trưởng tử Triệu Sâm làm thái tử, lập tức sóng gió trên triều đình tan hết.
Hai thánh chỉ thêm sức nặng, không phải là tăng gấp bội, mà là tăng bao nhiêu lần.

Có thánh chỉ của thái thượng hoàng, chỉ cần hoàng trưởng tử không tự tìm đường chết đi mưu nghịch hoặc làm mấy thứ tội không thể đặc xá, cơ hồ có thể an ổn không lo ngồi làm thái tử, sau này ván đã đóng thuyền thành vua của một nước.
Cho dù có một ngày Tấn An đế muốn phế thái tử, cũng phải trước lướt qua thánh chỉ cùa thái thượng hoàng mới nói sau.

Có thể khi đó nói không chừng thái thượng hoàng đã băng hà , hoàng đế muốn lật lại ý chỉ tiên đế, là thân cha, thì chẳng khác gì là bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu.
Khôn Ninh cung lại lần nữa thành nơi vạn người chú ý, thế nhân không khỏi nói nếu có thể có một phân nhỏ phúc khí của Hoàng hậu nương nương phúc khí dính trên người mình, cả đời này đều không cần sầu rồi.
Vì sao?
Một nữ nhân mới chỉ hai mươi tuổi hoa, tương lai khâm định là thái hậu , phúc khí dài đằng đẳng thật sự là muốn ghen chết tất cả nữ nhân.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Trong lúc này thừa ân Hầu phủ Tô gia ở kinh thành thành là nơi chạm tay có thể bỏng, thậm chí là Diêu gia cũng thành thượng khách ở kinh thành.
Bởi vì trung cung nhất hệ rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, muốn thông vào trung cung phải cần có môi giới mới được.
Mấy đạo thánh chỉ đi xuống, làm rất nhiều người thay đổi ý tưởng, nếu nói chỉ riêng Tô hoàng hậu liền xong, giờ thêm một thái tử phòng thủ kiên cố.

Tử lấy mẫu quý, mẫu theo tử quý, hỗ trợ lẫn nhau , thái tử địa vị kiên cố, Tô hoàng hậu địa vị tự nhiên cũng không gì phá nổi.
Đã như vậy, những người từng nghĩ tới việc đem hoàng hậu kéo xuống, đổi lại người phe họ, không khỏi muốn phụ thuộc mà lên, cũng là con đường thênh thang.
Còn trong Khôn Ninh cung, Ngọc Nương cứ toàn tâm toàn ý an thai, đối với phía ngoài mưa gió thế nào nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Một ngày đầu Kiều thị vào cung chúc mừng, ngày kế Tiếu Kế Nhu cũng tới .
Hai người ngồi cùng một chỗ nói rất nhiều lời.

Không giống với Kiều thị, Tiếu Kế Nhu rất ít khi lộ diện, vào cung nếu có thể không đến thì liền không đến, trước đó nàng có một lần vào cung, là lúc Ngọc Nương phong hậu chúng mệnh phụ phải vào cung.
"Ngươi nói ngươi chuyển về Tiếu gia ?" Tiếu Kế Nhu cũng không nói rõ, nhưng trong lúc đó Ngọc Nương vẫn nghe được , không khỏi kinh ngạc hỏi.
Tiếu Kế Nhu cười khổ, kỳ thật nàng ấy cũng không muốn gạt Ngọc Nương, vốn chuyện này cũng không gạt được, nếu không phải do dự này nàng ấy cũng không rối rắm đến hôm nay mới vào cung.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Thấy đối phương không nói lời nào, Ngọc Nương lại hỏi: "Vì cái gì? Ngươi chẳng lẽ còn ở giận Thất đệ?"
"Ta không có giận hắn, chuyện đã lâu , sớm liền quên."
" Thế vì sao?"
Vì sao? Nàng ta cũng nói không được.
Ngọc Nương tính tình bình đạm, thấy Tiếu Kế Nhu không muốn nói, nàng cũng không hỏi nhiều.

Hai người nói chút chuyện khác, sau đó Tiếu Kế Nhu liền xuất cung .
*
Hôm nay Khánh Vương cũng tiến cung .
Không giống với đám An vương, giờ Khánh Vương là công thần.
Khánh Vương tuy phạm sai lầm lớn, nhưng lần này công bình loạn quá mức lớn, ưu khuyết giằng co, Tấn An đế hạ chỉ lưu hắn ở kinh, cũng phong chức Đề đốc kinh tam doanh.
Hiện thời Khánh Vương làm Đề đốc, là tâm phúc của hoàng đế, hiện thời ở trong triều cũng là nhân vật chạm tay có thể bỏng.
Tiếu Kế Nhu mới vừa ngồi trên xe ngựa, đang nghĩ tới lời Ngọc Nương hỏi nàng, đột nhiên cửa sổ xe bị gõ vang .
Nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy Khánh Vương.
Khánh Vương so với trước kia gầy rất nhiều, tướng mạo cũng kiên nghị rất nhiều.
Đại khái tâm tính có thể ảnh hưởng tới tướng mạo, trước kia Khánh Vương anh tuấn, cởi mở, nhưng trên mặt thấy rõ non nớt.

Hiện thời trên mặt nét êm dịu đã thay đổi thành đường cong sắc bén.
Không ai biết Khánh Vương ở Yến Sơn đế lăng đã ăn bao nhiêu khổ, Tấn An đế không phải là người nhân từ mà nương tay, hắn hạ quyết tâm ma luyện Khánh Vương, nên sẽ không chùn tay.
Cho nên lúc ban đầu mới đến Yến Sơn, Khánh Vương thật muốn cả đời ở tại nơi hoang sơn dã lĩnh cũng không thể quay về.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Nhưng đập vào mắt lúc đó, khắp núi khắp nơi đều là tảng đá, bốn phía lạnh tanh , không có ai nói chuyện với hắn.

Mà vào ban đêm, gió rít gào khóc thảm thiết , chỉ có một chiếc đèn cô quạnh, thật có thể đem người hành hạ thành điên.
May mắn khi đó Khánh Vương còn đắm chìm trong hối hận không có tâm tình đi chú ý mấy cái này chút nào.
Về sau tinh thần trở lại hắn nhớ tới lời Tấn Vương nói với mình, liền bắt đầu quan sát quân đội đóng tại đế lăng.
Không giống nơi khác quân giữ gìn Yến Sơn bởi vì đóng trong núi lớn, xa rời quần chúng, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, tướng sĩ cùng quân tốt dính không khí nơi đây cũng lạnh như băng giống người đá.
Tại đây không có ai ghé mắt nhìn Khánh Vương, thậm chí ngay cả ánh mắt khinh bỉ cũng không có.

Nếu như là người bình thường, khẳng định chịu không nổi loại khinh thường thậm chí không đếm xỉa này, Khánh Vương cần chút ít.


(Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Có Tấn Vương an bài, Khánh Vương cải trang thành một người bình thường như các quân tốt khác.

Chờ khi thật sự dung nhập quân giữ lăng, hắn mới phát hiện bên trong là khoảng trời riêng.
Bởi vì nơi này hoang tàn vắng vẻ, trừ rừng núi chính là tảng đá, quân tốt cũng không thể chế thuốc sinh sống này nọ, mỗi ngày trừ thao luyện chính là thao luyện.

Bọn họ mỗi ngày đều thao luyện đủ năm canh giờ, từ vùng núi chiến, đồng bằng chiến, công thành chiến, thậm chí là chiến đấu trên đường phố, các binh sĩ đối chiến, thậm chí mỗi tháng đều có toàn quân tỷ thí, thắng là lên cấp, thua là giáng vị, hết thảy đều dựa theo thực lực mà nói chuyện.
Khánh Vương khi đi thời điểm đó tự xưng là có một thân võ nghệ, cũng từng lĩnh binh đánh giặc, cũng không đem ai để vào mắt.

Cho đến khi hắn tỷ thí bị một quân tốt thấp hơn cả cái đầu đè xuống đất hung hăng chà đạp, hắn mới hiểu được cái gì gọi là người giỏi có người còn giỏi hơn.
Từ đó về sau hắn thay đổi thái độ, chậm rãi đánh thắng thăng chức từ tiểu kỳ, tổng kỳ, bách hộ, đến khi có thủ hạ thắng đối thủ, rồi thành Chỉ huy phó.

Lại lên Chỉ huy sứ có gặp một lão nhân.

Lão nhân đã rất già, Khánh Vương mới biết được lão nhân này là người của Tấn Vương, năm đó Tấn Vương đã từng đến đây, là bị Ninh Quốc công mang đến , Tấn Vương ở bên trong chờ đợi nửa năm, sau khi rời khỏi đây bộ dáng mới đại biến.
Năm đó Tấn Vương mười lăm.
Khánh Vương hồi tưởng, khi đó mình đang làm gì? (Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Tựa hồ lo lắng Ngũ ca xuất cung, Vĩnh Vương cùng Lỗ vương nếu tìm mình gây sự thì nên làm gì bây giờ? Suốt ngày đắm chìm trong buồn bã tự oán vừa hèn mọn vừa đáng thương.
Cho đến giờ hắn mới hiểu được, khi hắn cảm thấy Ngũ ca từ lúc sinh ra cao quý hơn hắn vì Tấn Vương có mẫu phi, có ông ngoại quyền cao chức trọng, có cậu làm Đại tướng quân.
Là hoàng tử có mẫu tộc quyền cao chức trọng, lúc nào cũng ưu việt rất nhiều.
Này lúc hắn mới hiểu được như thế nào là buồn cười, không có ai trời sinh là có được hết thảy, trời cho ngươi này nọ, ngươi phải có năng lực tiếp thu mới thành.
...
"Có chuyện gì?" Tiếu Kế Nhu cách cửa sổ xe hỏi.
"Ta đưa ngươi trở về."
Thân hình Khánh Vương cao lớn, mặc thân vương phục, □□ là ngự tứ Ðại uyên bảo mã.

Uy phong lẫm liệt, oai hùng phi phàm, lúc này là người có địa vị cao đứng trước người có địa vị thấp mà nửa khom người, ghé vào xe ngựa Tiếu gia rõ ràng không được tự nhiên, cũng làm cho người cảm thán.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Tiếu Kế Nhu cũng không phải là không biết hiện thời Khánh Vương ở kinh thành là người chạm tay có thể bỏng, nam nhân Tiếu gia đều làm quan, quan văn có võ tướng cũng có, tự nhiên nghe nói rất nhiều.
Nam nhân trong nhà tuy không nói gì, nhưng hai chị dâu sẽ ở bên tai nàng nói vài câu, nói nàng ngốc, rõ ràng cả đời phú quý không cần sầu lại không chịu, Khánh Vương cũng thật tâm hối cải cần gì phải so sánh hơn thiệt.
Nàng ????
Tiếu Kế Nhu cũng không biết, nàng thật không biết mình đang suy nghĩ gì.
"Vẫn không được, Khánh Vương gia bận rộn, tiểu phụ nhân sẽ tự trở về."
"Kế Nhu..."
"Hồi phủ."
Nghe thúc giục, người đánh xe cũng không dám đứng lại, kéo ngựa xe vội vàng đi .
Xe đã đi rất xa, nha đầu Quỳnh Như bên người Tiếu Kế Nhu đột nhiên nói: "Vương phi, vương gia vẫn ở sau xe."
"Đã nói mấy lần đừng gọi ta vương phi ."
" Sao có thể..."
"Ta đã không phải là vương phi , sớm đã không phải.

Hắn trở về , ta cũng không phải là ."
*(Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Khánh Vương bám theo xe ngựa đến cửa hông Tiếu phủ thấy Tiếu Kế Nhu lúc xuống xe cũng không nhìn mình một lần, mới ảm đạm quay đầu ngựa lại.
Hắn cũng không có việc gì, cứ như vậy cưỡi ngựa chậm rãi đi tới.
Hắn là không có việc gì, nhưng người khác có sự.

Khánh Vương đầu óc trống rỗng, giống như nghĩ rất nhiều, lại giống như không nghĩ gì.

Lính Khánh Vương phủ cưỡi ngựa ở phía sau hắn cách đó không xa.
Đột nhiên từ bên cạnh vang lên: "Lão Thất, ngươi thế nào lại cúi đầu ủ rũ , bao kỹ nữ bị đệ muội bắt gặp à?"
Khánh Vương ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lỗ vương.
Đối phương cũng cưỡi ngựa, đi theo phía sau có vài hộ vệ, mặt cười nhìn có chút hả hê, không chút nào che giấu ác ý.
Khánh Vương không muốn để ý hắn, điều khiển ngựa tiếp tục đi lên phía trước, nhưng còn chưa đi đã bị Lỗ vương ngăn cản lại .
"Ngươi thế này là thế nào ? Nói đến cùng chúng ta cũng là huynh đệ, ngươi có chuyện gì khó xử cứ nói với ca ca một chút, nói không chừng ca ca còn có thể cho ngươi chủ ý."

"Tránh ra!" (Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Mày rậm của Lỗ vương dựng lên, lấy ánh mắt liếc hắn: "Hay lắm lão Thất, ỷ vào mình là sủng thần, xem thường Lục ca phải không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi có lên trời, ca ca vẫn là ca ca ngươi đấy."
"Cút!"
Khánh Vương lòng đầy bực bội, lại bị Lỗ vương dây dưa không ngừng, không khỏi nổi giận lên đầu, giương cao roi ngựa trong tay đánh Lỗ vương.
Lỗ vương không ngờ bại tướng dưới tay hắn là Khánh Vương, thế nhưng lá gan mập lên dám khiêu chiến hắn, không nói hai lời hai người từ trên ngựa đánh tới dưới ngựa, đánh hồn nhiên quên mình.
Hai ông chủ đánh nhau , hộ vệ cũng không dám giả chết, gấp rút xua dân chúng hai bên đường.

Đồng thời âm thầm lo lắng tin hai vị thân vương ở trên đường cái đánh nhau , nếu truyền tới tai bệ hạ thì nên làm cái gì bây giờ.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
Họ lại không dám tiến lên kéo ra, chỉ có thể vây quanh lo lắng suông.
Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, khi hai người cuối cùng đánh mệt mỏi , từng người co quắp trên mặt đất tựa như một bãi thịt chết.

Đoàn nội thị cưỡi khoái mã vội vã tìm đến.
"Bệ hạ khẩu dụ, tuyên Lỗ vương cùng Khánh Vương tiến cung gặp vua."
*
Trong Dưỡng Tâm Điện Tấn An đế sầm mặt ngồi trên long tọa.
Phía dưới Khánh Vương cùng Lỗ vương đứng đó, cả hai người mặt mũi bầm dập.

Khánh Vương đen một cái vành mắt, khóe miệng chảy huyết, Lỗ vương so với hắn thảm hại hơn, hai vành mắt tím bầm, nửa bên mặt sưng to như đầu heo.
" Tiến bộ hơn đúng không? Đường đường thân vương, ngay phố xá sầm uất ẩu đả, mặt đều không cần nữa phải hay không?"
Nghe nói như thế, Lỗ vương phá lệ ủy khuất.
Trước kia đều là hắn đánh Khánh Vương, hiện thời hắn có thể đánh lại không chiếm được thượng phong.

Không những như thế, còn bị đối phương đánh thành dạng này, Lỗ vương không cần soi gương cũng biết mình chật vật thế nào .
"Ngũ ca, không phải ta ra tay trước, mà là lão Thất! Ngài nhìn một chút hắn đánh ta thành cái dạng gì.

Ta không phải là vì thấy hắn không vui, mới hảo tâm hỏi hắn vài câu sao, hắn liền trở mặt , một chút cũng không có tự giác là em trai."
Bàn về miệng lưỡi, Khánh Vương không bằng Lỗ vương, hắn cũng không giống Lỗ vương không biết xấu hổ, có thể mở to mắt mà đổi trắng thay đen.
"Là thần lỗ mãng , mong bệ hạ trách phạt!" (Soái- Đào Quân Trang- 17/09/2018)
"Ngươi cũng biết ngươi lỗ mãng ? Thật sự là chó không sủa sẽ cắn người, trước kia sao ta lại không biết ngươi có bản lĩnh, đánh Lục ca như đánh tặc, ta đã nói với ngươi chuyện này ta không để yên đâu."
"Ta tạ lỗi với Lục ca là được." Khánh Vương kìm nén bực bội nói.
"Bồi không phải là hết chuyện? Ta đã nói với ngươi..."
" Thôi , ngươi cũng không phải thứ gì tốt, làm như trẫm không biết tính tình ngươi, không có việc gì ngươi còn muốn tìm chút chuyện!" Tấn An đế vừa khiển trách, thì bỗng một cái nghiên mực từ đâu bay tới, bay giữa hai người, đập xuống đất, vỡ thành mấy khối.
"Đều phạt bổng lộc nửa năm, cút cho trẫm!"
Hai người bị phạt còn phải tạ ơn, mặt xám xịt ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Đi ở trên đường ra cung, Lỗ vương lại chứng nào tật nấy, bỉ ổi cười hề hề hỏi Khánh Vương như thế nào.

Khánh Vương làm sao có thể nói cho hắn biết, mãi không lên tiếng.
Lỗ vương không thể nhìn Khánh Vương bộ dạng như khắp thiên hạ đều phụ ta, liếc mắt nhìn hắn giễu cợt: "Ta cho ngươi mặt mũi, còn diễn thật xem như ta không biết ngươi ở Tiếu gia bị ngộp đi về.

Ngươi cứ thế này , Lục đệ muội nặng nhẹ với ngươi là tốt rồi , nói không chừng người ta sáng mai liền tái giá , đến thời điểm..."
Lời còn chưa nói hết, một quả đấm liền vung đến, hai người lần nữa đánh thành một đoàn, làm cung nhân kinh hồn táng đảm .
Cho đến khi Phúc Thành nhận được tin tức đuổi lại đây, "Xem như ta thỉnh cầu hai vị điện hạ, nếu lại làm bệ hạ phát giận, thật không còn biện pháp kết thúc ."
Hai người mới ỉu xìu ỉu xìu ngừng tay.
Sợ hai người lại ở trong cung đánh nhau, Phúc Thành bảo một tiểu thái giám đưa hai người xuất cung.
Ra cửa Tây, Lỗ vương ngắm Khánh Vương một cái: "Haha, ngươi thật không cầu ta giúp ngươi? Ta nghe nói Tiếu gia giúp Lục đệ muội tìm nam nhân khác, nam nhân đó cũng nhìn trúng Lục đệ muội , đến thời điểm đó ngươi cũng đừng hối hận.".


Bình Luận (0)
Comment