Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 222



“Bệ hạ làm sao vậy?” Cảm giác có người đụng chạm, Tấn An Đế mới phản ứng lại, thì thấy nàng đã đi đến trước mặt, nhón chân muốn sờ trán hắn.

Thân thể hắn cơ bắp lập tức căng chặt lên, đây là phản ứng nhiều năm qua vì không thích nữ tử đụng chạm mà ăn sâu bén rễ vào người.

Theo phản xạ hắn muốn né, lại không biết vì sao ráng nhịn xuống.

Hắn nhớ mình là không chán ghét nàng.

Không chỉ không chán ghét, thậm chí là còn thích.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nàng có khuôn mặt nhỏ trắng nõn, môi đỏ phức mềm, có nhè nhẹ u hương chui vào chóp mũi, làm người ta nhịn không được muốn sát vào chút, lại để sát vào một chút.

Nàng nôn nóng, tựa hồ thực lo lắng cho thân thể này.
Hoàng Hậu.

(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
Nhìn ra được thân thể này cực kỳ sủng ái nàng, bằng không sẽ không phong hậu! Ngọc Nương cũng không phát hiện ra, người nam nhân này đang xem kỹ nàng.
“Không có nóng, có phải chàng lại đau đầu? Trước cứ ăn vài thứ lót dạ, đợi một chút thiếp giúp ngươi xoa đầu.

Hay là bảo Lưu Lương Y đến xem nhé, gần đây chàng quá thường xuyên đau đầu.”
Nàng lải nhải, nắm tay hắn dẫn tới trước bàn, đã có cung nữ hầu thiện múc cháo.

Cháo ngao thật sự nấu rất tốt, mễ hoa đều nấu nở bung, thoạt nhìn thơm nồng ngon miệng.

Tấn An Đế sững sờ nhìn chén cháo trước mặt, Ngọc Nương nghi hoặc nhìn hắn một cái, đang muốn nói cái gì, không nghĩ tới Tứ Bảo đã lao ra.

(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
“Cha, cha nhanh ăn đi, không ăn lát nữa Tam ca đều ăn hết.” Bé gái phấn nộn nộn nói, đồng thời lại lấy cái gạch cua để ở trong tay.

Gạch cua chỉ cỡ lòng bàn tay, loại thời tiết này muốn ăn mẻ cua từ vùng duyên hải châu lặn lội đường xa đưa tới Kinh Thành.

Cả đường đi đều dùng nước biển nuôi dưỡng, mỗi ngày phải đổi vài lần, đưa đến Kinh Thành vẫn còn tung tăng nhảy nhót, chính là cống phẩm Sơn Đông.


Tổng cộng không nhiều không ít, Dao Nương cân nhắc tặng một ít, còn dư lại đều để ở Khôn Ninh cung.
Thấy muội muội nói mình như vậy, Tam Bảo tà tà liếc mắt một cái:
“Cũng không biết ai ăn nhiều nhất.”
Tứ Bảo chun mũi nhỏ hừ một tiếng, buông đũa, đắc ý lấy một bao đồ.

Trong cái khăn hồng nhạt căng phồng, Tứ Bảo đem mở lên bàn, bên trong có vài cái gạch cua bao.
Hách! Còn có thể như vậy!
Tam Bảo đem giật mình cống hiến cho muội muội.kakakka.

Tứ Bảo càng thêm đắc ý, cười thấy răng không thấy mắt: “Tổng cộng có năm cái, muội cho đại ca một cái, cho Nhị ca một cái, còn có phụ hoàng cùng hoàng gia gia, dư lại một cái là của muội.”
Bé đếm ngón tay.

(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
Tam Bảo có chút hụt hẫng: “ Của Tam ca đâu?”
“Không phải đang ăn sao.” Thấy Tam ca lộ ra bi thương, Tứ Bảo lập tức sửa miệng:
“ Cái dư chúng ta phân chia đi.”
Ngọc Nương bật cười nói: “Còn đợi con cất sao, nương đã sớm để phần, chờ lát nữa đưa cho hoàng gia gia một đĩa, Càn Tây Ngũ Sở cũng có.”
Đến phiên Tứ Bảo giật mình, bé đi trộm là vô dụng a.
Thấy nữ nhi uể oải, Ngọc Nương sờ đầu bé:
“ Được rồi, nương biết Tiểu Tứ Nhi hiếu thuận, chỉ là muốn để phần cho hoàng gia gia với phụ hoàng, có thể nói rõ với nương không cần trộm giấu đi nha.” Phải biết rằng Tứ Bảo rất thích gạch cua bao, có thể chia vài cái đã cực kỳ khó được.
“ Con còn tưởng rằng ....” Tứ Bảo nghe nương khen mình hiếu thuận, rất cao hứng.

bé hào phóng nhảy xuống ghế dựa đi vào người Tấn An Đế đem thứ trong tay khăn cho hắn: (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
“Phụ hoàng đều cho cha đấy, Tiểu Tứ Nhi ăn no rồi.”
Tấn An Đế vẫn bàng quan, nhìn ra được nàng dạy hai đứa nhỏ rất khá, thực khoẻ mạnh, thực hoạt bát, cũng thực hiếu thuận.

Nhưng trừ bàng quan, tất cả đều là cảm giác không dám tin tưởng, hắn cùng nàng không chỉ có Tiểu Bảo, còn có Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo.
Bốn đứa! Nghĩ ngẫm lại, nàng không chết, hắn cũng thực khoẻ mạnh, tất nhiên còn sẽ có hài tử lục tục sinh ra.

Hắn đột nhiên có cảm giác ghen ghét thân thể này, hắn ghét ‘ hắn ’ cùng nàng có cơ hội đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện , mà những cái đó cũng là ước mơ trong lòng hắn tha thiết có.
Tha thiết ước mơ? Tấn An Đế đột nhiên minh bạch biết vì sao hắn luôn nằm mơ mơ thấy nàng.

Là tiếc nuối sao? Hay là thích? Nhất định là có yêu thích, chỉ là bại bởi không kịp thời điểm.
Trong mắt hắn có mạch nước ngầm kích động, cúi đầu xem bé con trước mắt.

Bạch bạch nộn nộn , tiểu béo mặt phấn nộn nộn chỉ lớn hơn bàn tay một chút…… Hắn đóng mắt, đem lệ chớp trở về, mới nhận cái khăn.

Muốn nói lại không thể nói, càng sợ bị người phát hiện ra thân thể này đã thay đổi.
Tứ Bảo chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn cha: “Cha, sao cha không ôm Tứ Bảo?”
Ách……(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
Tấn An Đế do dự nhìn tiểu nữ oa.
Ngọc Nương nói: “Phụ hoàng phải ăn cháo, sao con còn muốn phụ hoàng ôm.”
“ Nhưng lúc trước phụ hoàng đều ôm Tiểu Tứ Nhi a, cho dù là dùng bữa cũng sẽ ôm con mà.” Tiểu nữ oa thực ủy khuất.
Ngọc Nương đang muốn nói gì đó, liền thấy Tấn An Đế ôm Tứ Bảo lên, rất vụng về khi ôm, tư thế thoạt nhìn hơi quái dị.
Nàng nghi hoặc nhìn hắn một cái, cũng không nghĩ nhiều, nói với Tứ Bảo: “ Ngồi ở trên đùi phụ hoàng, không cho quấy rầy phụ hoàng dùng bữa.”
Tiểu nữ oa vui vẻ ra mặt mà đồng ý, mà đồng thời Tấn An Đế cũng đem nàng đặt ở trên gối.
“Cha, ăn đi Tiểu Tứ Nhi nhìn cha ăn.”
Đôi mắt sạch sẽ bên trong đều là tình cảm với phụ thân, Tấn An Đế vươn tay vụng về sờ sờ đầu tiểu nữ oa, từ trong khăn lấy ra một cái gạch cua bao, nhét vào tay nhỏ.
“Tiểu Tứ Nhi cũng ăn đi.” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
Đợi ăn sáng xong, Tứ Bảo muốn đi tới Càn Thanh cung, hai huynh muội tay cầm tay mà đi rồi.

Dao Nương quay đầu lại nhìn thoáng qua Tấn An Đế, tò mò hỏi:
“Hôm nay sao hạ triều sớm như vậy? Không có việc gì chứ?”
Đầu Tấn An Đế hiện lên câu nữ tử không được tham gia vào chính sự.

Nhưng bởi vì hắn không phải nguyên chủ, nên do dự một chút, lại thấy nàng quay đầu lại phân phó cung nhân đem gạch cua bao đến thượng thư phòng, đồ nóng mới ăn ngon mà hiện tại Tiểu Bảo Nhị Bảo đều ở thượng thư phòng.

Hắn mới hiểu nàng kỳ thật chính là thuận miệng hỏi một câu, căn bản không phải cố ý nhìn trộm việc trên triều.
Xem ra hai người này cũng không phải một lần hai lần, ‘ hắn ’ thật đúng là sủng ái nàng.

Suy nghĩ không khỏi bắt đầu phát tán, nhịn không được nghĩ nếu là ‘ hắn ’ sẽ như thế nào, đang nghĩ ngợi tới đột nhiên phát hiện nàng ngồi trên giường đất lôi kéo hắn nằm trên đùi nàng.

Hắn theo bản năng muốn kháng cự, liền nghe nàng nói: “ Hôm nay chàng làm sao vậy, hơi quái quái?”
“ Có sao?”
Hắn thuận theo đem đầu nằm ở trên đùi nàng, nàng đem hắn cánh thiện quan gỡ xuống.


Hắn còn chưa bao giờ cho người sờ qua long đầu, hết sức không khoẻ, lại cố nén.
Nàng lại gỡ búi tóc hắn, mái tóc đen nhánh lập tức rối tung, rải đầy giường đất, nàng từng chút một vuốt ve, nói: “ Tóc bệ hạ thật tốt, vừa đen lại cứng cỏi, giống tựa sa tanh tốt nhất.” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
Bàn tay Ngọc Nương mềm mại nhẹ nhàng ấn rồi sau đó đem mái tóc đen nhánh chải vuốt lại.

Lại kêu cung nữ cầm lược sừng tê giác tới, vì hắn chải.

Cứ như vậy chải từ da đầu đến cuối đuôi tóc, Tấn An Đế không tự chủ được mà thả lỏng thân thể, vén mí mắt xem nàng.

Liền thấy nàng cười nhẹ, biểu tình nghiêm túc, giữa mày mang theo thân mật cùng ngọt ngào.

Loại thân mật cùng ngọt ngào này Tấn An Đế chưa bao giờ gặp qua, nó tượng trưng cho việc hai người không hề có ngăn cách mà rất thân mật khăng khít.

Hắn có chút hoảng hốt, suy nghĩ không khỏi phiêu đãng, nhưng lại tựa hồ cái gì cũng không hề nghĩ.

Những người hầu đứng ở cách đó không xa thấy Đế hậu phi thường thân mật tư thái ngồi nằm trên giường đất.

Có ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ bắn vào, ấm áp dào dạt, đẹp như là một bức họa.
“Bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi một chút mới được, không cần luôn bận rộn như vậy, có một số việc không cần có thể trước thả lỏng, hôm nay làm không xong còn có ngày mai mà.”
“Xã tắc là việc trọng, trẫm chậm trễ một ngày, dân chúng không biết sẽ chịu bao nhiêu khổ.

Ngày mai còn có việc ngày mai, nếu ôm loại ý tưởng này, chính vụ càng ngày càng nhiều, về sau nàng không cần nói cùng trẫm lời.”
Nói xong, Tấn An Đế mới ý thức được khẩu khí mình không tốt.

Quả nhiên, Ngọc Nương kinh ngạc thậm chí nhìn hắn bằng ánh mắt bi tổn thương.

Xem ra ‘ hắn ’ sẽ không dùng khẩu khí này nói chuyện, hắn vội bổ cứu nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều, trẫm có chút mệt.” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
Ngọc Nương nhẹ thở một hơi: “ Hôm nay chàng rất lạ?” Nàng lại lặp lại nghi hoặc, mới vừa rồi là nàng thuận miệng một câu, Tấn An Đế hỏi nàng, nàng cũng quên đáp.

Lúc này mới nghĩ đến thật sự không chỉ có chút quái đâu, đặc biệt là dáng ngồi.

Nàng lại muốn gọi Lưu Lương Y đến xem, vội nói: “ Có phải chàng có chỗ nào không thoải mái? Thiếp bảo Lưu Lương Y đến xem nhé.”
Nói xong, nàng liền giương giọng sai người đi thỉnh Lưu Lương Y.

Cũng không phát hiện thân mình hắn có chút căng thẳng.

Lưu Lương Y đến làm Tấn An Đế kinh ngạc, hắn càng ngày càng cảm thấy chuyện này quỷ dị.

Rõ ràng hắn chính là hắn, nhưng vì sao có nhiều bất đồng vậy?
Lưu Lương Y bắt mạch cho Tấn An Đế cũng không có gì không ổn, Ngọc Nương lúc này mới an tâm.

Mà Tấn An Đế lòng nặng trĩu, nhớ tới vừa rồi Ngọc Nương nói mình quái, liền không tự chủ được muốn lảng tránh để đỡ lộ ra manh mối, ít nhất hắn phải biết rõ vì sao như thế này.

Tấn An Đế cũng không ở lâu tại Khôn Ninh cung, hắn lấy cớ còn có việc rời đi.

Trong lúc đi trên đường hắn vốn muốn tới Càn Thanh cung, may mà Phúc Thành tò mò hỏi hắn có phải muốn thăm Thái Thượng Hoàng không, hắn mới biết Càn Thanh cung hiện giờ là nơi Thái Thượng Hoàng ở.

Thái Thượng Hoàng không chết? Vậy hắn ở chỗ nào? Chẳng lẽ là Khôn Ninh cung? Hắn lại cảm thấy không phải, Đế hậu không có khả năng sẽ cùng ở một cung điện, chẳng sợ ‘ hắn ’ sủng ái nàng.

Đặc biệt hoàng đế có việc triều chính muốn xử lý, không có khả năng ở điện Thái Hòa tiến hành, tất nhiên có một chỗ khác.

Tấn An Đế rốt cuộc là Tấn An Đế, thực mau hắn căn cứ vào kiến trúc bố cục Tử Cấm Thành mà phân tích ra cụ thể phương vị.

Quả nhiên hắn tới Dưỡng Tâm Điện Phúc Thành cũng không nói gì.

Tới Dưỡng Tâm Điện, hắn cũng không giống lời nói lúc nãy có việc muốn làm, mà bảo muốn nghỉ tạm, cho mọi người bao gồm cả Phúc Thành lui xuống.

(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
Tấn An Đế cũng không biết Phúc Thành nghi ngờ, bệ hạ nghỉ ngơi cũng không kỳ quái gì, nhưng rõ ràng ở Khôn Ninh cung lại phải về Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi là rất kỳ quái.

Bất quá Phúc Thành cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Tấn An Đế mệt mỏi.

Suốt một ngày Tấn An Đế đều ở trong tẩm điện, trong lúc đó Khôn Ninh cung có cho hỏi cơm trưa hắn có về không, cũng bị hắn lấy cớ cự tuyệt.

Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Phúc Thành mới hỏi hắn phải về Khôn Ninh cung chưa, thấy đối phương ẩn ẩn lộ khác thường trong mắt, Tấn An Đế rốt cuộc kiên trì không được, quyết định về Khôn Ninh cung, từng bước học thói quen nguyên chủ là được.
Hắn trở về, nàng đã ngủ.
Trải qua một ngày này, Tấn An Đế đã không cảm giác được cái gì kinh hỉ, trên thực tế ‘ hắn ’ xác thật phi thường sủng ái nàng, hai người cho hắn cảm giác họ không như là Đế hậu mà lại giống phu thê bình thường hơn.

Tỷ như tới thời điểm, thê tử sẽ hỏi trượng phu có muốn về nhà ăn cơm không.

Nếu không trở về thì sẽ dặn dò hắn phải nhớ ăn.

Mà nàng sẽ không cố tình ăn diện lộng lẫy chờ hắn trở về, mà là cứ tùy ý nên thế nào thì thế ấy.

Ngọc Nương mới vừa nằm xuống, Tấn An Đế đã trở lại, nàng tính chờ hắn, ai ngờ hắn vẫn tắm ra nàng đã ngủ rồi.

Thẳng đến khi nàng đột nhiên có cảm giác trên giường có người nhưng không giống như bình thường có thân hình ấm áp ôm lấy nàng, trong lòng nàng còn mơ mơ hồ hồ nghĩ, hắn làm gì.

Lúc này Ngọc Nương vẫn đang trong trạng thái mơ màng, đầu óc phản ứng đặc biệt chậm chạp, một lát sau, vẫn không thấy người đâu, nàng mới xoay người xem hắn.

(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 15/10/2018)
Hắn thế nhưng ngủ riêng một ổ chăn! Trên giường bình thường vẫn luôn chuẩn bị hai chăn đệm, nhưng tới bây giờ vẫn không cần dùng.

Mắt đẹp của nàng trợn lên, tức khắc buồn ngủ tan biến, trong lòng cũng có chút ủy khuất, đồng thời bắt đầu miên man suy nghĩ lên.

Tấn An Đế cũng không biết người bên gối rõ ràng nhận ra đối phương quái dị.

Tấn An Đế khi ở cùng Ngọc Nương nhìn như đứng đắn, nhưng cho tới bây giờ chưa đứng đắn bao giờ.

Khi thì xoa xoa tay, khi thì sờ sờ khuôn mặt nhỏ đều là chuyện thường ngày, Tấn An Đế có thói quen nhỏ, khi hai người đơn độc ở chung hắn sẽ luôn cầm tay nàng nhẹ nhàng xoa nắn.

Có khi ngẫu nhiên véo ngực, chụp mông gì đó.

Với hai người đây là chuyện tư mật, coi như tình thú, nhưng hôm nay Tấn An Đế lại khác thường.
Ngọc Nương tất nhiên là không thể tưởng ra nam nhân này thay ruột giữ vỏ, nàng cho rằng hắn có chỗ nào không thoải mái, mà khi vấn đề không thoải mái được bài trừ, nàng liền bắt đầu suy nghĩ lệch lạc.

Kỳ thật trong tận đáy lòng, Ngọc Nương vẫn luôn sợ hãi có một ngày tuổi già sắc suy, Tấn An Đế sẽ không thích nàng.

Hoặc là hắn gặp gỡ các cô nương nhan sắc tươi mới hơn, liền có tân hoan mà quên yêu thương cũ.

Đây là chuyện tận đáy lòng sâu nhất của nàng chỉ là nàng chưa bao giờ nói, cái gì nàng cũng đều có thể nói với Tấn An Đế, duy chỉ có chuyện này nàng vô pháp nói ra.

Mà những năm gần đây tuy là hắn cũng không đề cập những việc này, nhưng mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều làm nàng an tâm, thậm chí đã quên đi khủng hoảng này.

Nhưng hôm nay hắn thế này lại làm nàng nhớ tới điều này.

Có phải hắn có người khác? Cho nên mới như vậy? Trong cung không có phi tần ạ, trừ bỏ nàng thì chỉ còn người đã bị giam cầm.

Hay là cung nữ? Hay là nàng thật sự nghĩ nhiều? Nàng cấp bách muốn hắn có một hồi đáp, nhưng không thể mở miệng hỏi, nàng chỉ có thể dùng khác chứng minh.

Nàng liền chui vào chăn của Tấn An Đế, theo thân thể căng chặt thân hình dính sát vào hắn, Tấn An Đế căng thẳng miệng khô lưỡi khô.
“Bệ hạ làm sao vậy?”
Nàng nửa nằm trước ngực hắn, sóng mắt lưu chuyển mà nhìn hắn, một tia mị hoặc lơ đãng trôi nổi ra thật câu hồn nhiếp phách, làm Tấn An Đế không thể hô hấp.

Còn chưa đợi hắn phản ứng, một đôi môi đỏ đã chủ động đưa lên, phức mềm, hương hoạt, giống như mật.

Tấn An Đế hô hấp rối loạn, Ngọc Nương ôm cổ hắn, liếm môi hắn đồng thời, lưỡi nàng nghịch ngợm câu lôi kéo lưỡi hắn.

Trước kia toàn là hắn quấy nhiễu nàng, hôm nay lại trốn tránh nàng.

Ngọc Nương hôn càng sâu, không nghĩ tới lúc này trong cơ thể Tấn An Đế dâng lên biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong đầu hắn không ngừng rít gào.
“Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai? Mau cút cho trẫm, không cho ngươi chạm vào Hoàng Hậu của trẫm!”.


Bình Luận (0)
Comment