Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 36

"Nương nương….."
     
Tấn vương phi cười đến mức thở không ra hơi, vẫn là Tử Yên đỡ lấy nàng ta, nàng ta mới ngưng cười: "Khi ấy ả vào phủ, ngươi nói với thân phận của ta thì cần gì tranh với ả, nói ả nhảy nhót không được mấy ngày, nhìn đi, đây không phải là ví dụ chói lóa đó sao, Tử Yên, ta nói cho ngươi biết, một khi bước vào hậu trạch, không phải là gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió xuân, cho dù ngươi không muốn đấu, cũng có vô số người bức ngươi phải đấu, ngươi không đấu, ngươi chỉ có thể chờ chết….."
     
Tử Yên nghĩ tới mấy lời người cấp dưới báo lên trong mấy ngày nay, nói người của Hồ trắc phi kiêu ngạo lớn lối, thường xuyên đối chọi gay gắt với người của các nàng, lại lôi kéo không ít hạ nhân, Tử Yên cảm thấy không biết phải nói gì.
     
Là tầm mắt nàng thiển cận, nhưng nàng vẫn muốn nói, nếu như nương nương đã không thích mấy chuyện này, sao không tránh xa một chút, với thân phận của vương phi, căn bản là Hồ trắc phi dao động không được địa vị của ngài, nhưng chẳng qua chỉ mới hơn một năm thời gian, thực tế đã hung hăng quăng cho nàng một cái tát.
     
Hồ trắc phi bỉ ổi ti tiện thì thế nào, có vị kia chống ở phía sau, cho dù nàng ta xuất thân là kỹ nữ, nàng ta cũng có thể đè ở trên đầu Tấn vương phi cao quý.
     
"Năm đó, nương ta chính là ăn loại thiệt thòi này, tự cho rằng thân phận cao quý, ai cũng dao động không được địa vị, đè nén hơn nửa đời người, trơ mắt nhìn người kia tử nữ song toàn, còn bản thân thì chỉ sinh được một nữ nhi, ngay cả nương ta mà ta cũng không bằng, còn không biết về sau sẽ bị ả ta cắt gọt chà đạp như thế nào….."
     
Tử Yên vốn muốn an ủi Tấn vương phi vài câu, nào biết nàng ta lại ngồi dậy: "Không được, ta không thể ngồi bó tay chờ chết, nếu hắn đã chán ghét ta, vậy trước tiên ta tìm vài người cho hắn, đợi đến lúc sinh hài tử thì ôm đến bên cạnh nuôi dưỡng, dù sao ai cũng có thể, chỉ có Lưu Xuân Quán là không thể."
     
"Nương nương, vậy chúng ta - - - "
     
“Kêu người bên trong Tiểu Vượt Viện hành động, xem có thể xui khiến được tiểu nhũ mẫu ngu xuẩn không hiểu biết kia hay không, gần quan hưởng lộc mà cũng không hiểu, đúng là loại người hạ tiện bại hoại, lát nữa kêu Phùng hầu thiếp đến đây, mặt khác nói người dưới ra ngoài tìm kiếm thêm, bản phi không tin, ai cũng đoạt không được sự nổi trội của tiện nhân kia!"
     
Vừa nói xong câu này, mắt Tấn vương phi sáng lên sự sắc bén, cho đến lúc này, vị thiên chi kiều nữ năm đó của Từ gia mới có vài phần phong thái thanh cao kiêu ngạo khi xưa, có lẽ thời gian đã làm hao mòn sự ngông nghênh ngạo mạn của nàng ta, nhưng không làm tiêu ma tâm trí của nàng ta.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
"Dạ."
     

*****
     

Ngọc Nương không hề biết chuyện gì xảy ra, bởi vì đêm nào nam nhân kia cũng chui vào phòng nàng, còn bị nóng đến chịu không nổi, vì để cho chính mình cũng là làm cho nàng thoải mái một chút, thế nhưng lại đưa tới nhiều chuyện như vậy, nếu như nàng biết, đại khái sẽ bị dọa đến không nhẹ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Bề trên mới vừa lên tiếng, buổi chiều đã có người đưa băng tới phủ.
     
Ngoại trừ tiểu quận chúa và Mục ma ma, trong phòng ba vị nhũ mẫu cũng có một người một khối, Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu cười đến thấy răng không thấy mắt, mấy hạ nhân khác đều kính trọng ao ước không thôi, duy chỉ có Ngọc Nương là cảm thấy thật quá khéo.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Lúc băng được đưa đến, rất nhiều hạ nhân vây xem nghênh đón.
     
Vài nha hoàn tuổi không lớn lắm hết nhìn phòng này lại ngó phòng kia, còn có người nói khối băng trong phòng Ngọc Nương và khối băng trong phòng Tiền nhũ mẫu không giống nhau.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Tất cả mọi người vốn đang cao hứng, lời này vừa nói ra cũng có phần mất hứng.
     
Tiền nhũ mẫu là người có lòng dạ hẹp hòi, nghe nói như thế thì trong lòng không vui, liền mượn cớ đi đến phòng Ngọc Nương.
     
Ngọc Nương đang dọn dẹp phòng, khối băng này không phải là nhỏ, chiếm địa phương rất lớn, nàng cố ý xê dịch vị trí mới đặt xuống, lại đi múc chậu nước đến lau khối băng từ trên xuống dưới một lần, hình như vật này vừa chuyển ra từ trong kho, trên mặt dính chút ít bụi bậm. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Tiền nhũ mẫu đến khiến Ngọc Nương có chút kinh ngạc, giờ này hẳn là mọi người đều bận rộn trong phòng của mình mới đúng.
     
Nào biết, sau khi đến thì ánh mắt của Tiền nhũ mẫu cứ dính tại khối băng, tròng mắt đảo qua đảo lại ở đó vài cái, hừ một tiếng, nghiêng đầu đi ra ngoài.
     
Tiền nhũ mẫu vừa đi ra, ngay sau đó A Hạ bước vào.
     
Nàng nhìn bóng lưng Tiền nhũ mẫu, có phần nóng nảy nói với Ngọc Nương: "Tô nhũ mẫu, ta nghe các nàng nói đồ đạc không đồng nhất dạng."
     
"Đồ đạc gì không đồng dạng?"
     
A Hạ đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng, ánh mắt rơi ở khối băng.
     
Nàng có phần ngây người, chỉ chỉ khối băng nói: "Chính là cái này không đồng nhất dạng."
     
Ngọc Nương quay đầu lại nhìn khối băng kia một hồi, trong lòng còn đang ngẫm nghĩ đến cùng là chỗ nào không giống nhau, cho đến khi nghe A Hạ diễn tả, nàng mới biết được là chỗ nào không đồng nhất dạng.
     
Đầu tiên là màu sắc không đồng dạng, thùng đựng băng đều là làm bằng đồng, của Tiền nhũ mẫu là đồng thau, cái của Ngọc Nương cũng là đồng thau, nhưng hoa văn hình thức chi tiết thì không giống nhau.
     
Loại tình huống này, Ngọc Nương cũng không thể tự mình đi qua nhìn, chỉ có thể nhờ A Hạ đi xem của Vương nhũ mẫu là dạng gì, phòng của Vương nhũ mẫu ở tây sương góc phía nam, nàng ta vừa mới chuyển qua.
     
A Hạ trở về, nói của Vương nhũ mẫu và Tiền nhũ mẫu là giống nhau, nhất thời Ngọc Nương nói không ra lời.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Đây không phải là tìm việc sao!
     
Mấy gã sai vặt đưa băng đang định rời đi, vừa đi đến đình viện đã bị Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu ngăn lại.
     
"Mấy vị tiểu ca, có phải đưa đồ đạc sai người rồi hay không?"
     
Gã sai vặt dẫn đầu nghi ngờ nhìn hai người: "Đưa sai cái gì?"
     
"Mấy vật này không đồng nhất dạng!" Tiền nhũ mẫu cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể chỉ tay phía tây sương, nói năng có hơi kích động lại lộn xộn.
     
Gã sai vặt nghe không hiểu.
     
Vương nhũ mẫu cười cười đẩy Tiền nhũ mẫu ra chen vào nói: "Tiểu ca đừng hiểu lầm, nàng ấy không biết nói chuyện, chính là băng mới vừa đưa tới đây, trong đó có một khối không giống hai khối khác."
     
Gã sai vặt nhăn mày: "Có cái gì không giống nhau? Đồ đạc là cấp trên ra lệnh cho chúng ta đưa tới, nếu có cái gì không đồng nhất dạng, đó cũng là cấp trên an bài."
     
Nghe nói như thế, Tiền nhũ mẫu còn muốn nói gì đó, ngay lập tức bị Vương nhũ mẫu hung hăng kéo một cái từ phía sau.
     
"Mấy vị tiểu ca đi thong thả." Vương nhũ mẫu cười nói.
     
Đám người đó đi rồi, Vương nhũ mẫu mới tức giận trừng Tiền nhũ mẫu: "Ta đã nói là đừng hỏi, ngươi cứ nhất định hỏi."
     
Nói xong, Vương nhũ mẫu liền rời đi, lưu lại một mình Tiền nhũ mẫu đứng ở nơi đó, một lát sau Tiền nhũ mẫu mới căm giận giậm chân một cái, hung hăng trừng gian phòng của Ngọc Nương một cái, vội vã trở về phòng.
     
Đông sương, tất cả mọi người không hề phát hiện Mục ma ma đang đứng ở hành lang.
     
Ngọc Yến đứng ở bên cạnh bà.
     
"Cứ xem như không biết." Mục ma ma nói.
     
Ngọc Yến gật đầu.
     

*****
     

Ngọc Nương đi phòng bếp nhỏ ăn cơm tối.
     
Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu đã ở đó, thấy nàng đi vào, hai người cũng không chào hỏi giống như lúc trước, nhất là Tiền nhũ mẫu, trên mặt viết đầy vẻ không cam lòng. 
     
Ngược lại người trong phòng bếp nhỏ vẫn đối đãi thân mật với Ngọc Nương, thậm chí còn có vẻ thắm thiết hơn xưa.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Thật ra, ngẫm lại cũng đúng thôi, đây chẳng qua là lời sắc bén giữa ba vị nhũ mẫu, đối với vài người mà nói, chỉ cần biết rõ chủ tử coi trọng ai, là biết phải nên xử sự như thế nào.
     
Sự coi trọng này quá rõ ràng, làm cho Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh trước kia, đổi lại chỉ là muốn bảo trì vài phần mặt mũi bên ngoài mà thôi.
     
Vẻ mặt của Vương bà tử tràn đầy sự ân cần bưng cơm tối của Ngọc Nương đưa cho nàng, lần này không giống mấy lần trước, cố ý dùng hộp để đựng thức ăn.
     
Nên biết, trước đó đều là dùng khay, giờ dùng hộp đựng thức ăn là có ý gì, còn không phải là bởi vì bên trong có này nọ không muốn cho người khác biết, trên mặt Tiền nhũ mẫu treo nụ cười cứng ngắc, trong mắt ẩn chứa lửa giận, tuy không rõ ràng như nàng ta, nhưng sắc mặt của Vương nhũ mẫu cũng không sao đẹp mắt. 
     
Ngọc Nương tiếp nhận hộp cơm, vội vã rời đi ngay lập tức, còn hai vị nhũ mẫu Tiền và Vương thì ở lại phòng bếp nhỏ, muốn nói gì muốn làm gì, nàng không muốn biết, cũng lười quan tâm, càng không có thời gian để quan tâm, bởi vì nàng đoán, tối nay Tấn vương lại sẽ đến.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Quả nhiên, khi đêm khuya yên tĩnh, hắn đến.
     
Gần đây Tấn vương tới rất nhiều lần, cơ hồ là đêm nào cũng đến, đại khái là nếm được tư vị ngon ngọt tận xương tủy, hắn càng muốn đặc biệt tham.
     
Chỉ duy chỉ có một sự kiện khiến Ngọc Nương nghi hoặc khó hiểu, đó chính là lần nào Tấn vương cũng đều ‘giải quyết’ ở bên ngoài.
     
Ở phương diện này Tấn vương không hề có vấn đề gì, kiếp trước Ngọc Nương đích thân trải qua, đời này hắn không giống, có đôi khi chân của nàng bị ma sát đến đỏ, nhưng hắn nhất định thà rằng gãi không đúng chỗ ngứa cũng không tiến vào, chẳng lẽ là hắn ngại thân thể nàng bẩn?
     
Chẳng biết tại sao, trong nội tâm của Ngọc Nương hiện lên ý nghĩ này.
     
Rõ ràng không nên nghĩ theo hướng này, nhưng xác thực là nàng nhịn không được, bởi vì chỉ có lí do như vậy mới có thể giải thích.
     
Nhưng Ngọc Nương lại không dám đề một chữ đến chuyện này, gần đây nội tâm của nàng rất rối rắm, cảm thấy dạng này cũng tốt, giảm bớt không ít phiền toái, một phần cũng do nàng cảm thấy tự ti, nếu Tấn vương thật sự ghét bỏ thân thể nàng không sạch sẽ, nàng lại buột miệng hỏi, còn không phải là tự rước lấy nhục sao.
     
Bởi vì chuyện này, ở thời điểm hầu hạ Tấn Vương, Ngọc Nương không khỏi để lộ ra chút ít manh mối.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Tấn vương không hiểu, chỉ nghĩ là trong lòng nàng vẫn không muốn hầu hạ mình, hay là ở trước mặt nàng mình không có mạnh mẽ như nam nhân kia, vì thế lại càng ép buộc nàng lăn qua lăn lại ác hơn.
     
Chẳng qua lăn qua lăn lại vô số lần, Tấn vương cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, đến cùng là chỗ nào không thích hợp, hắn cũng không nói ra được, cứ thấy cái loại cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa đó càng ngày càng rõ rệt.
     
Đối với chuyện hoan ái giữa nam nữ, Tấn vương biết đến là do hắn nghe những hán tử thô lỗ ở trong quân doanh nói bậy nói bạ.
     
Hắn biết nữ nhân có một cái miệng nhỏ nhắn, là cảnh cực lạc của nam nhân, hắn cũng đã nếm qua, xác thực là mỹ vị không thể tả, khiến hắn ăn bao nhiêu cũng không đủ, về phần cái gì đó khác, hắn chỉ biết trên mặt chữ, không giải thích ý nghĩa.
     
Kỳ thật theo lý là một hoàng tử, không nên ngốc nghếch như thế, phàm là lần đầu tiên của hoàng tử thì bên trong cung đều sẽ phái cung nữ dạy bảo hầu hạ, nhưng chuyện này hoàn toàn là rủi ro do năm đó gây ra, khiến Tấn vương đối với thân thể nữ nhân sinh ra bóng ma, cho đến sau khi cưới Tấn vương phi, lại gặp phải một sự việc khác, càng làm cho bóng ma này biến thành bệnh mãn tính.
     
Vừa nhìn thấy thân thể nữ tử là lập tức nôn mửa không thôi.
     
Còn như cùng Hồ trắc phi, trận đó chẳng qua là ngoài ý muốn, cũng vì thế mà có tiểu quận chúa, nhưng chỉ vẻn vẹn một lần như vậy mà thôi.
     
Nói nghiêm túc, Tấn vương rõ ràng là non nớt từ đầu tới đuôi.
     
Nhưng làm sao có thể để cho người khác biết chuyện này, Tấn vương cũng sẽ không cho người nào biết.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Chẳng qua gần đây nhìn thần sắc tiểu nhũ mẫu rối rắm, hình như nàng có tâm sự gì đó, điều này không khỏi đả kích sự tự tôn thuộc về nam nhân của Tấn vương, căn cứ theo những lời thô tục mà hắn đã nghe mấy nhóm quân hán kia nói, "..." "..." "..." "..." "..." "..."
     
Chút ít manh mối này Tấn Vương đều nhất nhất tự mình so sánh qua, duy chỉ có câu 'Tiến vào là muốn chết ở bên trong' kia, hắn thấy có chút không giống.
     
Tiến vào chỗ nào? Vì sao muốn chết ở bên trong?!
     
Vì thế, Tấn vương cố ý đi tìm tị hỏa đồ về để quan sát học tập.
     
Mấy loại vật này, trong hoàng cung có nhiều nhất, chẳng qua trước kia Tấn vương không xem mà thôi, có lần ngoài ý muốn nhìn thấy một bản, thiếu chút nữa làm cho hắn mắc ói, lần này hắn ôm tâm tình đập nồi dìm thuyền, sai người tìm một bản về cho mình học tập.
     
Đánh giá xem xét, quả thực không bao lâu, Tấn vương phát hiện ra một vùng đất mới.
     
Tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn ra căn nguyên ngọn nguồn, nhưng đã nắm giữ vài cách thức mới, đêm đó đi tìm Ngọc Nương thử nghiệm, lăn qua lăn lại đến mức làm cho linh hồn nhỏ bé của Ngọc Nương thiếu chút nữa không còn.
     
Mặc dù Tấn vương không biết cách tiến vào, nhưng vật cực đại của hắn không chịu nổi, cứ bắt được điểm nào đó lại dùng sức đụng, nhiều lần suýt nữa là cách xiêm y tiến vào trong, Ngọc Nương vốn mẫn cảm, nhiều lần như vậy nàng quả thực muốn chết, cuối cùng, Tấn vương cũng hiểu ra những lời bậy bạ kia là có ý gì, thật là làm cho hắn mở rộng tầm mắt. 
     
Bởi vì chuyện này, gần đây Tấn vương cảm thấy vô cùng hứng thú đối với mấy loại tị hỏa đồ, còn cố ý sai người đi vơ vét thêm, cấp dưới đại khái là xuất phát từ tâm tình muốn nịnh nọt, tiện thể dâng tặng mấy quyển lưu hành nhất trên thị trường hiện nay.
     
Tấn vương nghiêm túc học hỏi, xem kỹ hết mấy cuốn này, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra là chỗ nào có vấn đề.
     

*****
     

Ánh sáng trong phòng mờ tối, giữa phòng bày một cái mâm đồng, trên đó có đặt khối băng, phả cả phòng đều mát lạnh.
     
Tấn vương đến, Ngọc Nương hầu hạ hắn cởi y phục lên giường.
     
Hắn chỉ mặc một thân y phục lót màu tím, tà áo mở phân nửa, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, chân dài hơi cong, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngọc Nương đang lề mề không muốn lên giường.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Ngọc Nương đã uống một bụng nước, nhưng vẫn cầm cái tách đưa lên cái miệng nhỏ mút, gần đây nàng càng ngày càng sợ Tấn vương, luôn có một loại cảm giác không dám đối mặt với hắn.
     
Tấn vương ho nhẹ một tiếng, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh, vô cùng rõ ràng
     
Tay Ngọc Nương run lên một cái, tim đập như hươu chạy, cũng biết rõ là nếu còn chậm trễ nữa thì hắn sẽ tức giận, lập tức bỏ cái tách xuống, đi đến trước giường, người mới vừa đi tới liền bị túm lên giường.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Tiếng kêu bị nghẹn ở trong miệng, bên tây sương này cũng không phải chỉ có một mình nàng ở, Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu cũng đều ở tây sương, trung gian còn cách phòng của Thúy Trúc đang trống không, nhưng Ngọc Nương vẫn sợ bị người ta phát hiện.
     
Tấn vương kéo xiêm y của nàng ra, cúi đầu xuống, Ngọc Nương thẳng tay đẩy hắn: "Không được, không được….."
     
Nàng giãy giụa có phần kịch liệt, Tấn vương không hiểu nhìn nàng.
     
Mặt Ngọc Nương đỏ tựa như trích máu, đích xác là không chịu nổi, duỗi tay che mặt mình, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Gần đây tiểu quận chúa không đủ sữa….."
     
Lời nói đơn giản, Tấn vương cũng không phải kẻ ngốc, đây là nói hắn đoạt lương thực của nữ nhi?Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     
     
Dù Tấn vương tự cho là da mặt vững như thiết, lúc này cũng không nhịn được mà có chút xấu hổ, hắn che giấu ho nhẹ một tiếng, chuyển dời sang địa phương khác.
     
Tấn Vương bắt đầu bắt nạt nàng, một tay đặt sau cổ của Ngọc Nương, một tay sờ soạng xuống phía dưới, thăm dò tới thăm dò lui mò tiến vào trong váy nàng, Ngọc Nương khẽ nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản, đến khi tay của Tấn vương tìm được nơi không thể nói ra miệng kia, nàng vẫn là nhịn không được mà giơ tay đè tay hắn lại.
     
Tấn vương nhướng nhướng mày, ánh mắt u ám, nàng chột dạ nhát gan lập tức lấy tay ra.
     
Sau đó nàng liền hối hận, mặc dù động tác của Tấn vương có chút ngốc ngốc, nhưng lại đặt ngay tại ‘tử huyệt’ của nàng.
     
"Điện hạ….."

************************************************************************

Hết chương 36


Bình Luận (0)
Comment