Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 47

Thấy Tiền bà vú bị bắt xuống, Ngọc Nương cũng không đồng tình nàng.

Có lẽ, đã từng, kiếp trước nàng có thể sẽ, nhưng đời này nàng sẽ không.

Nếu không phải Tấn Vương đột nhiên ra mặt, nàng bây giờ không biết ra sao rồi. Ngọc Nương không phải chưa thấy qua chuyện chịu không nổi hèo, mà lựa chọn che giấu lương tâm nàng đã từng bị như thế, nàng không muốn trở thành loại người mình từng rất thống hận.

Nàng lại nghĩ đến Tấn Vương, điện hạ là vì bảo vệ vương phi, mới ra mặt ngăn lại đúng không? Vẫn là...

"Tô thị, ngươi mặt có chút sưng, ta đi lấy ít băng đến cho ngươi thoa?" Lục Hy.

Ngọc Nương sờ nhẹ mặt, lúc nãy sự tình phát sinh dồn dập, nàng căn bản không có cảm giác đau, giờ thấy rát cả mảng.

" Không cần phiền thế, không có gì."

Mục ma ma nhìn nàng thở dài: "Hôm nay ngươi cũng chấn kinh, trở về phòng nghỉ ngơi đi, bên trong có Ngọc Yến Ngọc Thúy các nàng trông là được."

"Nhưng là tiểu Quận chúa... Tiền bà vú lại..."

Mục ma ma nhìn Vương bà vú, nói: "Còn có Vương bà vú ở chỗ này, ngươi không cần lo lắng."

" Vâng."

*

Tấn Vương ra khỏi tiểu viện, sắc mặt liền âm trầm xuống.

Phúc Thành đi theo phía sau hắn, không dám thở mạnh.

"Đi thăm dò ngay, ngươi cũng đi đi."

Cái "Ngươi" này cũng không chỉ rõ, nhưng người núp trong bóng tối Thập Dạ rất nhanh biến mất, Phúc Thành cũng cúi đầu xác nhận.

Hồ Trắc Phi nếu đã dám an bài như vở kịch lúc nãy đã diễn, chắc chắc người khác không tra được đến cùng, nhưng khác cũng không phải là Tấn Vương.

Làm người đứng đầu, Tấn Vương nếu muốn tra gì sẽ không thể nào tra không được, chỉ là hắn cho người đi thăm dò. Hiển nhiên Hồ Trắc Phi lại một lần nữa đụng chạm điều cấm kỵ, lần trước hắn chuyển tiểu Quận chúa từ Lưu Xuân Quán ra, chính là vì nàng lấy tiểu Quận chúa làm bè, không nghĩ tới nàng không thông minh thế, mới mấy ngày đã quên dạy dỗ.

Lại còn đem Tô bà vú dính vào.

Phúc Thành vụng trộm nhìn Tấn Vương, nghĩ thầm điện hạ tức vậy chỉ sợ nguyên nhân lớn là bởi vì Tô bà vú.

Hắn mặc kệ chuyện này là vương phi làm, hay Hồ Trắc Phi tự biên tự diễn, đừng thấy điện hạ hiện tại vì đại cục đem sự tình ấn xuống là xong, sau đó còn phải thanh toán.

Tô bà vú kia khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị đánh sưng, Phúc Thành cũng không bỏ sót khi đó mắt điện hạ nhà mình phủ sương.

Đến Triều Huy Đường, Phúc Thành vội vội vàng vàng đi xuống làm việc.

Hắn cảm thấy phải xử lý ngay, điện hạ không nói rõ, các nô tài cũng phải biết chút ít.

Phúc Thành tuy là thái giám, nhưng những năm gần đây gặp qua không ít nữ nhân. Các nữ nhân đầu óc bụng dạ nhỏ, nếu Tô thị vì điện hạ không ra mặt cho nàng, mà oán giận rồi cùng điện hạ nháo, gặp nạn chính là nô tài bọn họ.

Nói thẳng ra tên nô tài đó khẳng định là hắn, ai kêu hắn là người bên cạnh chi.

*

Lưu Lương Y lại tới một chuyến, xác định tiểu Quận chúa đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, liền rời đi.

Mục ma ma lớn tuổi, không được trực đêm, nên Ngọc Thúy Ngọc Yến cùng Vương bà vú trông tiểu Quận chúa. Nhóm Lục Nga cũng không xuống nghỉ ngơi, mà là ở bên ngoài tùy tiện tìm chỗ nghỉ thôi, chỉ sợ có tình huống phản ứng không kịp.

Đêm đã rất dài, mọi âm thanh đều yên tĩnh.

Trong phòng ánh sáng bóng vàng, một mảnh yên tĩnh không tiếng động.

Ngọc Thúy đã ngủ gật, Ngọc Yến cùng Vương bà vú còn canh trước giường.

Ngọc Yến đột nhiên đứng lên, hù Vương bà vú giật mình.

"Ngọc Yến cô nương..."

Ngọc Yến cười nói: "Vương bà vú không cần căng thẳng, ta muốn đi phòng tắm, ngươi ở đây trực đi, nếu có chuyện gọi Ngọc Thúy, ta lập tức sẽ trở lại."

Vương bà vú gật đầu, Ngọc Yến ra ngoài phòng.

Trong phòng lại an tĩnh, tĩnh đến mức nghe không được bất kỳ thanh âm gì, trừ tiếng tim Vương bà vú đập bịch bịch, cẩn thận quay đầu nhìn ghế quý phi Ngọc Thúy đang nằm. Quan sát xíu thấy đối phương ngủ say rồi, nàng mới đứng lên, cúi người đụng tiểu Quận chúa một cái.

Tiểu Quận chúa uống thuốc có thành phần an giấc và vì bệnh nên khó chịu, nàng tỉnh sẽ khóc khàn cả giọng, dụ dỗ sao cũng không được. Cho nên Lưu Lương Y cố ý cho thuốc để nàng ngủ yên, cũng đỡ phải cho nàng khóc quá mức, mà sinh bệnh khác.

Vương bà vú lại thử nhéo nhéo gò má tiểu Quận chúa, thấy nàng không tỉnh lại, mới lấy tay bóp má tiểu Quận chúa, tay kia đưa một ngón vào miệng tiểu Quận chúa móc loạn.

Móc cẩn thận, cạnh kẻ góc đều không bỏ sót.

Vương bà vú trong đầu lại nhớ chuyện hôm đó - -

Hồ Trắc Phi bảo nàng trong bóng tối ra tay khiến tiểu Quận chúa bệnh. Vương bà vú chẳng hề ngốc, chuyện này làm không tốt, liên luỵ rất lớn cho nên nàng cố ý xúi giục Tiền bà vú, làm người ngu ngốc đó càng bất mãn Tô thị, quả nhiên sự tình phát sinh, đối phương liền nhảy ra, căn bản nàng không cần làm gì.

Không người nào biết tiểu Quận chúa bệnh sởi xác thực là bởi vì cua, nhưng cũng không phải là gạch cua trong mâm, mà là Vương bà vú thừa dịp người ta không chú ý nhét thịt cua vào miệng tiểu Quận chúa.

Tiểu Quận chúa đã mọc răng, thấy cái gì cũng muốn cho vào miệng cắn. Cho nên Vương bà vú nhét qua, tiểu Quận chúa liền phối hợp ngậm.

Vương bà vú cũng biết rõ, tiểu Quận chúa căn bản chưa nhai được, nàng nhét thêm chút ít bánh mì trắng cho nàng ăn, nàng ăn rất vui vẻ, nhưng rất cũng không thể hoàn toàn nuốt xuống, có khi còn để lại một chút ở trong miệng. Tháng này trẻ nhỏ ít khi ói, tập tính cũng khác nhau, ai biết lỡ thịt cua đó tiểu Quận chúa không nuốt vào, mà còn trong miệng nàng ở một góc nào bên trong, hay là dưới đầu lưỡi.

Nói trắng ra, Vương bà vú chột dạ, đại khái là lần đầu tiên làm chuyện này, trong đầu nàng lúc nào cũng thoáng hiện ra kết cục thê thảm khi bị phát hiện.

Đặc biệt là điện hạ anh minh thần võ, hắn trong bóng tối hạ độc thủ, tra ra là nàng làm?

Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng nghĩ, cho nên Vương bà vú mới thừa dịp không người ở đây nhìn miệng tiểu Quận chúa một chút. Không có là tốt nhất, nếu thật sự có, nàng tất nhiên muốn quét sạch dấu vết.

Ngón tay Vương bà vú ngón trong miệng tiểu Quận chúa dò xét, may là dược của Lưu Lương Y rất tốt, tiểu Quận chúa vẫn không có tỉnh lại.

Đột nhiên ở bên cạnh vang lên âm thanh, "Vương bà vú, tay ngươi sạch không đó?"

Vương bà vú vô thức đáp: "Rửa rồi, rất sạch sẽ."

Chợt nàng phản ứng lại, đây cũng không bình thường Ngọc Yến Ngọc Thúy luôn dặn dò các nàng muốn ôm tiểu Quận chúa phải rửa tay, mà là - -

Cổ nàng cứng ngắc nghiêng đầu nhìn, thấy Ngọc Thúy cười lạnh ngó nàng.

Cách đó không xa Ngọc Yến đứng đó sắc mặt hết sức khó coi.

"Ta, ta..."

*

Tấn Vương ngồi trong thư phòng ngồi suốt một buổi tối.

Điện hạ cơn giận chưa tan, phía dưới nhân cũng không dám xuất hiện người nào người nấy như chim cút lủi thủi, rất sợ Tấn Vương giận chó đánh mèo.

Trong phòng chỉ một chiếc đèn sáng, Tấn Vương ngồi đó sắc mặt đen tối.

Phúc Thành đứng ở trước thư án, bẩm: "... Lý do gạch cua xuất hiện chưa giải thích được, gần đây trong phủ có mua cua, chỉ vương phi ăn, vương phi xưa nay thích cua người trong phủ đều biết rõ...

" Và tra ra được Hồ Trắc Phi thường xuyên gọi Vương bà vú nói chuyện về tiểu Quận chúa,khi Tiểu Quận chúa bệnh, có người trông thấy Cầm nhi tiến vào phòng Tô bà vú, nàng là người của Hồ Trắc Phi. Mặt khác ma ma cũng có hoài nghi Vương bà vú, cho nên cùng Ngọc Yến Ngọc Thúy diễn một vở kịch Vương bà vú quả nhiên trúng kế..."

"Xác định cùng Tư Ý viện không có quan hệ?" ngón tay Tấn Vương nhẹ gõ trước bàn hỏi, sắc mặt biến ảo không ngừng, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Phúc Thành gật gật đầu, hắn đương nhiên minh bạch tâm tư điện hạ.

Nghiêm túc nói đến, tuy là tất cả mọi người nhìn ra Hồ Trắc Phi có dụng ý khác, nhưng nữ nhân này cũng không phải người thông minh. Ai biết có phải hay không bị Tấn Vương phi bố trí, làm cho nàng chui vào, dù sao nhìn thái độ của Tấn Vương phi đúng là rất có khả năng này. Đặc biệt là gần đây Hồ Trắc Phi nhiệt tình gây rối khiến nàng không thoải mái, Tấn Vương phi muốn báo thù cũng bình thường.

Người khác không rõ nội tình, Phúc Thành đi theo Tấn Vương tất nhiên biết.

Đã hơn một năm nếu không phải Tấn Vương liên tục vì nàng tạo thế, thậm chí trong bóng tối còn sai người chiếu khán, Hồ Trắc Phi sao đủ sức so đấu cùng Tấn Vương phi sợ còn không biết chết thế nào rồi.

Đáng tiếc là, nàng không biết hưởng phúc, làm trời làm đất nhất định đem kiên nhẫn của điện hạ mất hết, mặc kệ nàng, nàng còn cao hứng.

Nếu không phải tiểu Quận chúa, nếu không phải...

Tấn Vương đột nhiên đứng lên, cắt đứt suy nghĩ Phúc Thành, hắn vô thức cất bước.

"Đừng theo."

Phúc Thành liền biết điện hạ đi tìm Tô bà vú.

*

Ngọc Nương nghĩ rất nhiều, cho đến mơ mơ màng màng ngủ.

Trong lúc đó, liền bị sức nóng trên người làm muốn tỉnh lại.

Dù nóng, Ngọc Nương không thật tỉnh táo nên bỏ qua.

Cảm giác hắn liên tục sờ mặt mình, đau rát, trong lòng nàng tức giận.

Nàng bị Hồ Trắc Phi vu oan còn tát một cái, hắn không nói gì, còn xách muối đắp vết thương là sao! Nàng lui về phía sau, muốn cách hắn xa một chút, đáng tiếc hắn như cái lồng giam, nàng không có chỗ trốn.

" Ngươi ngu xuẩn, ngươi ngốc, để bị đánh đáng đời..."

Còn mắng nàng!

Ngọc Nương trong lòng ủy khuất, rõ ràng thân thể mềm mại, còn đánh đuổi yêu thích, cưỡng lại nhiệt tình đẩy hắn ra.

Trong phòng không đốt đèn, tối đen như mực.

Hắc ám cho người ta thêm dũng khí, cho nên gan nàng cũng lớn.

Tựa hồ nhìn không thấy mặt hắn, nàng muốn làm càn.

Phiền muộn thì phiền muộn, giận thì giận, không được thì nàng dọn đồ về nhà!

Thấy hắn cứ đụng chạm, Ngọc Nương cả gan cắn trên vai hắn, muốn hắn bị đau mà buông nàng.

Nào biết hắn căn bản không để vào mắt, ngược lại bàn tay còn đi xuống, đem nàng giữ chặt tiện đường đánh trên mông nàng.

Tiếng vang trong trẻo....

"Gan lớn..." Hắn vừa nói vừa kéo chân nàng.

Ngọc Nương run rẩy kêu lên.

Tiếp đến nàng không có ấn tượng gì nữa, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ hắn một lát lại hỏi một câu, hỏi nàng có phải muốn về nhà, có phải hay không còn nhớ người bán hàng rong kia.

Nàng muốn về nhà là thật, còn người bán hàng rong?

Người bán hàng rong nào nhỉ!?
Bình Luận (0)
Comment