Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 57



Quý nhân trở mặt vô tình, lần đầu tiên Diêu gia thấy được.
Trước còn cười tủm tỉm nhìn mình , giờ vẫn như cũ vẫn là cười tủm tỉm , nhưng trong tươi cười lại chất chứa những vật khác.
Những vật này làm lòng bọn họ run lên, trong nội viện những hộ vệ như tảng đá đột nhiên liền sống , ngăn cản ở trước mặt bọn họ.

Vốn là gần trong gang tấc đột nhiên liền thay đổi như vậy , mong muốn không thể thành.
Diêu Thành đầu đầy mồ hôi, bị ngăn trở đường, không cho hắn vào gần Tây Sương.

Tuệ nương đứng bên cạnh hắn, im lặng không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tấn Vương từ Tây Sương cũng không nhìn hai người một cái, liền bước lên xe ngựa.
Hai người căn bản không dám lên tiếng.
Một lát sau, Ngọc Nương xuất hiện ở cửa, Tuệ nương mới kêu lên một tiếng: "Ngọc Ngọc."
Ngọc Nương nhìn lại: "Tỷ - - "
"Ngươi đi thật sao?" Tuệ nương nhìn Tiểu Bảo được Phúc Thành ôm vào trong ngực , trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Nương gật đầu, rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ, lại nhất thời không thể nói.

Cuối cùng chỉ hóa thành một câu: "Tỷ, ngươi cùng tỷ phu phải sống thật tốt , muội rảnh sẽ tới thăm tỷ."
Tuệ Nương gật gật đầu, mắt thấy muội muội lên chiếc xe kia.
Mãi cho đến này đại đội nhân mã rời đi, nàng mới thu hồi ánh mắt.
Nàng nhìn thoáng qua Diêu Thành, không nói gì, trở về trong phòng .
Diêu Thành mặt chợt xanh chợt trắng, lại nghe Lý Thị ở bên cạnh nhỏ giọng cằn nhằn Tấn Vương trở mặt, Tô Ngọc Nương đĩ thõa vong ân bội nghĩa, lập tức liền nổ tung .
"Ngươi làm gì thì làm đi, Diêu Yến nhi trong vòng một tháng phải gả ra ngoài, nếu không ta sẽ đưa nàng đi ni cô miếu!"
"Ngươi là đồ không có lương tâm , lòng lang dạ sói..."
Còn muốn nói lại nhìn thấy sự quyết tuyệt trong mắt Diêu Thành cuối cùng im luôn.


Lý Thị biết rõ, lần này nhi tử không nói đùa, Diêu Thành là nghiêm túc .
*
Tiếng xe lộc cộc, Ngọc Nương ngồi bên cạnh Tấn Vương không dám lên tiếng.
Chiếc xe thập phần xa hoa, bên trong đầy đủ hết, một góc trong toa xe còn có cái lò để nấu nước pha trà dùng.
Tấn Vương lên xe, liền từ trong hốc tối lấy một quyển sách, dựa vào trên giường.

Ngọc Nương theo lời hắn chỉ dẫn , lấy ra ấm trà, chén trà cùng lá trà, chờ nước sôi rồi pha trà cho hắn.
Nước cuối cùng cũng sôi , Ngọc Nương đem lá trà dùng ủ một lần, rồi mới ngâm trà .
Ngọc Nương rót trà cung kính rót cho Tấn Vương.
Tấn Vương mặt cũng không nâng, gõ bàn, Ngọc Nương liền đặt chén trà trên bàn.
Bàn thấp cùng chén trà đều là đặc chế , chén trà đặt lên dù xe tròng trành cũng không ảnh hưởng một chút.
Ngọc Nương qua lớp khói lượn lờ thấy mặt Tấn Vương có chút mông lung , chẳng biết tại sao lại nghĩ tới lời Phúc Thành vừa nói.
Nàng kinh ngạc không biết đang suy nghĩ gì, cũng không phát hiện Tấn Vương ngước mắt nhìn nàng.
Tấn Vương gõ bàn thấp, cắt đứt suy nghĩ Ngọc Nương,nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tấn Vương mặt lại điểm hồng.
" Bóp vai cho bản vương ."
Ngọc Nương cũng không dám làm trễ nãi, gấp rút tới.
Bởi vì đằng sau là vách tường, Ngọc Nương chỉ có thể tựa ở bên cạnh hắn bóp một bên bả vai.
Bả vai Tấn Vương vừa cứng lại rắn chắc, Ngọc Nương hao phí rất nhiều khí lực mới có thể bóp được.

Nàng lúc bóp , ánh mắt nhìn vành tai của Tấn Vương thấy một nốt ruồi màu hồng.
Nàng cảm thấy nó có chút quen mắt, nghĩ một lát mới nhớ tới sau tai Tiểu Bảo cũng có .
Ngọc Nương cũng không để ở trong lòng, suy nghĩ tan rã miên man, lực trong tay nhẹ một xíu, liền biết không yên lòng.

Tấn Vương ánh mắt nhìn ở trong sách, lại cảm giác bên tai có chút ngứa, từng đợt nhiệt khí ấm áp thổi quét ở vành tai hắn, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm.
Tấn Vương đôi mắt tối tăm, nghiêng thân đem tà áo Ngọc Nương đẩy ra , lộ cái yếm màu xanh thêu mai vàng.
Hai màu bất đồng , càng lộ vẻ trơn bóng .
Ngọc Nương a một tiếng, hai tay khẩn cấp vòng ở phía trên.

Bởi vì đè ép lại lộ ra sự lôi cuốn người xem vào cảnh ngoạn mục.
"Lại đây để bản vương xem một chút, hôm đó tốt lắm mà?"
Nhắc tới hôm đó, Ngọc Nương tự nhiên e lệ .
Nghĩ khước từ, nhưng không tự chủ được liền nhớ tới những việc Tấn Vương làm , với lại Tấn Vương cũng không nói với nàng sẽ an trí Tiểu Bảo thế nào, nếu nàng nịnh nọt hắn, hắn có cho Tiểu Bảo ở bên cạnh mình?
Bởi vì ý tưởng này, cũng có thể là vô thức thuận theo, Ngọc Nương tới gần, run run rẩy rẩy buông hai tay.
Mắt Tấn Vương thập phần thích Ngọc Nương như thế, đuôi lông mày thậm chí vểnh lên, như nhấm nháp cao lương mỹ vị , hắn mở dây yếm cảnh đẹp hiện ra ở trước mắt rồi.
Hai đóa trắng nõn nà đỏ tươi, Tấn Vương sung huyết.
Cùng là tia máu, nhưng nếu là nhìn kỹ có thể nhìn ra nó không phải do nghỉ ngơi không tốt.
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ gẩy gẩy, hoa nhỏ lập tức ngạo nghễ ưỡn lên.
"Bản vương đói ."
Tấn Vương nói Ngọc Nương đỏ mặt.
*
Khi Ngọc Nương tỉnh lại lần nữa nàng vẫn ở trên xe ngựa.
Mới biết nàng hôn mê bất tỉnh, lại nhìn trên người xiêm y chỉnh tề, không có gì chỗ không ổn, hiển nhiên là đã thanh lý qua .
Tấn Vương nằm ở bên người nàng, tuấn mắt nửa khép, tựa hồ ngủ .
Nàng chống thân thể ngồi dậy, thấy Tấn Vương không có tỉnh, liền đi rót chén trà uống.
Trong lòng có chút nóng nảy, Tiểu Bảo được Phúc Thành ôm đằng sau một chiếc xe, giờ đã xế chiều, cũng không biết Tiểu Bảo thế nào , có khóc hay không, có đói không .
Càng nghĩ trong lòng càng như thiêu như đốt, hiện thời bọn họ đang ở trên đường, lấy gì cho Tiểu Bảo ăn, có đói bụng đến khóc không.

Lại nhìn Tấn Vương một cái, thấy hắn vẫn như cũ ngủ say, Ngọc Nương cẩn thận đến phía trước cửa sổ, quả nhiên họ vẫn trên đường, có vài hộ vệ cưỡi con ngựa cao to , Ngọc Nương ráng không thèm nghĩ động tĩnh trong xe có bị nghe thấy, trong lòng suy nghĩ hỏi thăm thế nào đây.
Nàng đỏ mặt do dự cận hộ vệ đã thấy.
Lúc nãy cũng nghe được chút ít uyển chuyển nức nở thật sự là làm lòng người ngứa ngáy, nhưng cũng không dám khinh nhờn.

Lúc này trong cửa sổ xe lộ ra mỹ nhân , lập tức trong đầu những hình ảnh lúc nãy hiện ra đầy đủ hết .
Một hộ vệ nhẹ kẹp bụng ngựa đi tới, "Phu nhân có gì phân phó?"
Hầu thiếp của Tấn Vương thì không có danh phận, bình thường đều gọi là phu nhân.

Mặc dù phu nhân này chính là quả phụ.

Hộ vệ đến xem nếu là hắn thì mỹ nhân đừng nói là quả phụ , cho dù là quả phụ độc ác, hắn cũng nâng niu trong lòng bàn tay như bảo vật.
Ngọc Nương cũng không biết nên nói như thế nào, lẽ nào hỏi người ta con mình có muốn ăn chưa? .
Nhìn nàng mặt mày đỏ bừng , hắn bỗng nghĩ ra: " Phúc nội thị truyền lời rằng phu nhân không cần lo lắng cho hài tử."
Ngọc Nương vội vã gật đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn, liền đem rèm xe bỏ xuống .
Hộ vệ thấy rèm buông, trong nội tâm buồn bã mất mát cảm giác.
Ngọc Nương nghiêng đầu đã thấy mắt Tấn Vương sâu kín nhìn mình, nàng cũng ý thức được nàng có xíu không hợp quy củ, sợ Tấn Vương giận, nàng gấp rút lại gần.
Tấn Vương hừ lạnh một tiếng, Ngọc Nương dè dặt dán qua , cũng không dám nói gì cử chỉ nịnh nọt.
Thấy nàng kiều kiều nhược nhược , Tấn Vương cũng không nổi giận được, cũng không thể ra vẻ mình nhỏ mọn, không cho nàng cùng nam nhân nói chuyện.

Trong lòng suy nghĩ sáng mai đem hộ vệ kia ném ra xa , ôm khối bánh bao vân vê nắm lại, xem như phát giận .
*
Trong chiếc xe đằng sau kia, Phúc Thành ôm Tiểu Bảo, dùng thìa bạc nhỏ múc bánh mì ngâm cháo trong chén cho hắn ăn.
Tấn Vương lần này mang theo toàn đại nam nhân, cũng không thể để những người tay chân vụng về hầu hạ trẻ nhỏ, họ sẽ làm nó khóc , Tô bà vú lại nên đau lòng , cùng điện hạ nháo.

Cho nên Phúc Thành là người có địa vị cao lại làm người có địa vị thấp , chính mình chiếu cố Tiểu Bảo.
Từ lúc Tấn Vương phong phiên vương, Phúc Thành nghiễm nhiên dưới một người trên vạn người, đâu cần hầu hạ người khác.

Bất quá hắn hầu Tấn Vương thành thói quen rồi, nô tài để làm chi , chính là hầu hạ người khác , cho nên dù hắn có chút vụng về, cũng có thể đảm nhiệm.
"Ngươi thằng nhãi con, Phúc gia gia ta còn chưa phải làm thế bao giờ , tính ra tiểu tử ngươi có phúc " Phúc Thành dù mắng , động tác lại nhẹ nhàng, rất sợ sơ sẩy thìa bạc chọc bị thương miệng hài tử miệng, đặc biệt là đang ở trên xe.
Tiểu Bảo đói bụng, cũng biết có người cho ăn liền đàng hoàng ngồi trên đùi Phúc Thành.

Phúc Thành đưa thìa bạc đến, hắn phối hợp mở miệng nhỏ.
Đại khái khi không còn đói bụng , hắn ăn không vội vàng nữa, tay béo sờ sờ Phúc Thành , Phúc Thành khiển trách hắn vài tiếng, hắn đều không có tự giác, còn nhe hàm không răng ra cười.
Phúc Thành làm sao có thể tức hắn, thấy thế lắc đầu, lấy ngón tay điểm đầu hắn nói: "Nhìn ngươi động lòng người rất đáng yêu, nếu nương ngươi có thể sinh cho điện hạ một tiểu tử giống như ngươi mập mạp làm người thích, đừng nói ngươi bắt Phúc gia gia cho ngươi ăn cơm, cưỡi trên đầu cũng được, mong bụng nương ngươi không chịu thua kém ."
Tiểu Bảo cũng biết Phúc Thành nói chuyện với hắn, con mắt nháy nháy nhìn miệng, vẻ mặt hiếu kỳ, thiên chân hồn nhiên.

Phúc Thành bật cười: "Phúc gia gia nói cho ngươi , ngươi cũng nghe không hiểu!"
Tiểu Bảo đương nhiên nghe hiểu được đấy.
Kiếp trước sống hai mươi, Tiểu Bảo chính là cái ấm sắc thuốc.

Hắn vẫn cho là hắn bệnh từ trong thai, về sau mới biết kỳ thật có nguyên nhân khác.
Phụ hoàng chỉ một đứa con trai, Tiểu Bảo cũng biết hắn không có nương.
Tiểu Bảo lúc còn rất nhỏ tò mò nương ra sao , hắn hỏi phụ hoàng, phụ hoàng im lặng không lên tiếng, người biết về nương hắn cũng đều giữ kín như bưng, mặc kệ hắn hỏi như thế nào cũng không nói cho hắn.

Về sau khi Tiểu Bảo lớn lên, vụng trộm tra mới biết được, nguyên lai nương đã sớm chết .
Nương chỉ là một tiểu hầu thiếp, khi hắn hơn một tuổi liền mất còn mất ra sao Tiểu Bảo chỉ biết là chết vì tranh thủ tình cảm.


Đối với kết quả này Tiểu Bảo là có chút nghi vấn , vì từ khi hắn hiểu chuyện tới nay, phụ hoàng sống thanh tâm quả dục, tựa như nhà tăng khổ hạnh, bên cạnh có phi tử, chỉ vẻn vẹn như bài trí.
Đối với chuyện này, trên triều đình từng làm ầm ĩ một lần, phụ hoàng hắn thủ đoạn lãnh huyết, cả triều trên dưới không người nào dám ngỗ nghịch.

Mà hắn dù là ma ốm cứ an ổn làm thái tử , cho đến ngàyhắn này không chống đỡ nổi.
Trước khi chết, Tiểu Bảo mới biết được thân thể mình từ lúc còn rất nhỏ bị trúng độc.
Hắn may mắn trốn đi qua một kiếp không chết liền.
Vì duy trì thân thể hư hao này, phụ hoàng hắn tìm kiếm danh y thần dược, cuối cùng dốc toàn lực Đại Kiền cũng chỉ giúp hắn thêm hai mươi năm.

Khi hắn như đèn cạn dầu , phụ hoàng hắn đã ký thác cho quỷ thần , trong cung hoà thượng đạo hoành hành, chướng khí mù mịt.
Kỳ thật Tiểu Bảo rất muốn nói với phụ hoàng sinh một hoàng tử đi, nhìn phụ hoàng tóc mai điểm nhẹ, nhếch khóe miệng, tựa như hàn băng , hắn lại nói không nên lời.
Cuối cùng Tiểu Bảo chết hắn nghĩ hắn leo lên cực lạc , nào biết vừa mở mắt lại chứng kiến khi phụ hoàng còn trẻ, vẻ mặt ghét bỏ mình.
Tiểu Bảo từ nhỏ thể chất yếu, không thể như hài đồng khác ngược xuôi, chỉ có thể nhàn hạ thoải mái ký thác niềm vui vào sách , trên thông thiên văn dưới rành địa lý, cũng xem qua không ít thoại bản chí dị.
Hắn suy nghĩ đã trùng sinh ?Hắn quả nhiên trùng sinh ! Trở lại lúc mấy tháng tuổi, chẳng những chứng kiến tuổi trẻ của phụ hoàng còn có lão ô quy Phúc Thành, còn thấy nương.
Mà nương cũng không phải là hầu thiếp, người ta gọi nàng là Tô bà vú, mà hắn cũng không phải là con phụ hoàng mà là con người bán hàng rong sinh ra.
Dùng đầu óc thân thể rất mệt mỏi , hắn ở trong lòng Phúc Thành duỗi cánh tay ngăn Phúc Thành không ăn nữa, vẻ mặt ghét bỏ .
Phúc Thành cười mắng: "Nhãi con thông minh, thành tinh."
Tiểu Bảo mở miệng ngáp.
Chuyện thế nào hắn phải làm cho rõ , nếu lão Thiên cho hắn trùng sinh , hắn muốn bảo vệ nương , không để phụ hoàng cô tịch một đời.
Mặc dù chưa ai nói với hắn, Tiểu Bảo nhìn ra được phụ hoàng phẳng lặng tĩnh mịch khi đó chẳng giống như người khác nói , phụ hoàng có chuyện xưa?
Mang ý niệm này trong đầu, Tiểu Bảo chìm vào giấc ngủ.
Phúc Thành vừa muốn cười mắng hắn, lại sợ đánh thức hắn, cẩn thận để hắn trên giường êm.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Bảo: Ta dĩ nhiên là ta nương cùng một cái người bán hàng rong sinh đi? ! Lẽ nào ta cha kiếp trước lại bị nhân uổng công nuôi nhiều năm nhi tử (⊙_⊙ )
Tấn Vương: →.

→ bá đạo tổng tài mặt
Ngọc Nương: (⊙_⊙ ) ta cũng vậy bố cát đảo.
- - - - - -
Ở trên đều là cười giỡn.
Nói hảo canh ba, bởi vì hai mặt buổi tối muốn dụ dỗ cục cưng ngủ, thời gian khả năng không quá đầy đủ, cho nên canh hai hợp nhất phát ra.

( đừng xem số chữ không nhiều, thêm blog đúng lúc 6000, hắc hắc, ta bị cho là rất chính xác )
Khác, kéo đèn ở ít ỏi.

Khụ khụ khụ khụ...!Vẫn là lão lệ cũ, chính mình lục soát mấu chốt từ, cũng chính là Không thể miêu tả, nếu là không có có thể ít ỏi cá nhân ta, bởi vì ta khả năng xóa bỏ.

Đối , còn nhớ chú ý ta nha.
Hồng bao vẫn là hàng trước cùng ngẫu nhiên,.


Bình Luận (0)
Comment