Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 63



Mà những nữ nhân này vắt óc tìm mưu kế cầu sủng, Tấn Vương lại ngày ngày học hái hoa tặc thăm dò hương khuê.
Đối với bên ngoài, Tấn Vương điện hạ không mê nữ sắc, Hồ Trắc Phi danh tiếng vẫn giống như ngày xưa.
Mấy ngày Lưu Xuân Quán đặc biệt náo nhiệt, Hồ Trắc Phi tìm hiểu Liễu trắc phi cùng vài cái hầu thiếp mới đến , kể cả Từ Nguyệt Như.
Ban đầu Hồ Trắc Phi là không thích Từ Nguyệt Như cũng không biết là Từ Nguyệt Như làm cái gì, hai lần ngồi xuống giờ hai người thế nhưng trò chuyện với nhau thật vui, còn chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.
Tiểu viện mọi người xem cuộc vui , mỗi ngày đều có đề tài mới.
Từ Trắc Phi tới thăm tiểu Quận chúa,là lần đầu tiên nàng vấn an tiểu Quận chúa đi cùng Hồ Trắc Phi.

Hai người đến tiểu viện, nhìn thấy tiểu Quận chúa trắng trẻo mập mạp, Từ Trắc Phi không cần bạc thật cũng khen nức lời , làm Hồ Trắc Phi cười liên tục.
"Tỷ tỷ thật sự là hảo phúc khí, nếu một ngày ta cũng có thể vì điện hạ sinh hạ một tiểu Quận chúa, này cuộc đời đã đủ ."
Hồ Trắc Phi trong lòng suy nghĩ: Chỉ bằng ngươi? Ngoài miệng lại hư tình giả ý nói: "Muội muội khẳng định là có phúc khí , nói không chừng còn có thể sinh cho điện hạ một tiểu công tử đó"
Từ Trắc Phi cũng thích nghe , nhếch lên đuôi lông mày, hàm súc nói: " Sinh nam hay sinh nữ đều là trời định , không phải chúng ta nói là được, phải có phúc khí mới thành."
Nàng vốn muốn khiêm tốn, cũng bày tỏ việc nàng không có tâm sinh nhi tử để không làm Hồ Trắc Phi khó chịu để còn mượn cơ hội đến gần điện hạ, nào biết vẫn bị Hồ Trắc Phi hiểu lầm .
Hồ Trắc Phi hiểu lầm nàng có ý riêng, nói nàng sinh tiểu Quận chúa là nàng không có phúc khí!
Nên biết Hồ Trắc Phi vẫn tiếc nếu nàng có thể một lần mà sinh được con trai, thì đám nữ nhân này làm gì có chỗ, đáng tiếc là nữ nhi.
Hồ Trắc Phi chắc chắn sẽ không vì câu nói này mà trở mặt, Từ Trắc Phi đối với nàng mà nói còn hữu dụng , ánh mắt thoáng nhìn Ngọc Nương : "Tô bà vú, còn không mau đổi tã.

Ngươi nói một chút nuôi các ngươi có ích lợi gì, mông tiểu Quận chúa đều hồng , nếu để cho điện hạ biết, sẽ tức giận." Nàng là muốn khoe khoang Tấn Vương coi trọng tiểu Quận chúa.
Ngọc Nương hôm qua bị lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, cầu xin nửa ngày, Tấn Vương mới buông tha nàng.


Hồ Trắc Phi đến , nàng tìm nơi hẻo lánh đợi, nào biết nàng đứng cũng có thể ngủ gà ngủ gật.

Nghe nói như thế, giật mình gấp rút đi lên mở tã tiểu Quận chúa ra mới phát hiện tiểu Quận chúa căn bản không có tè, mà là Hồ Trắc Phi lại lấy nàng làm bè.
Xem ánh mắt ghen tức lại ao ước của Từ Trắc Phi, Ngọc Nương hiểu trong lòng thở dài, thuận tay lấy tã thay cho tiểu Quận chúa.
Nào biết tiểu Quận chúa lớn, cũng nghịch ngợm cực kỳ, không muốn nằm, nhất định dùng sức ngồi dậy.

Ngọc Nương liền giúp nàng nào biết nàng thích tóc , duỗi tay liền nắm .
Ngọc Nương quở trách một tiếng, cẩn thận tách bàn tay nhỏ bé ra muốn đem tóc cầm về.

Hồ Trắc Phi không vui , "Tiểu Quận chúa muốn bắt, ngươi cho nàng bắt!"
Ngọc Nương bất đắc dĩ nhịn đau, thấp cổ đổ thắt lưng thay tã cho tiểu Quận chúa .
Tấn Vương vừa vào thấy vậy, ấn đường nhíu một cái thấy bên cạnh đứng hai nữ nhân.
Từ Trắc Phi nhìn thấy thân ảnh vào, liền nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Điện hạ!"
Hồ Trắc Phi trong nội tâm hối hận vì mang Từ Trắc Phi lại đây.

Kỳ thật nàng cũng không nghĩ tới Tấn Vương sẽ đến, nếu không sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
"Điện hạ." Nàng cười nịnh nọt đi đến, khom gối hành lễ.
Tấn Vương mặt lạnh, không nói gì, mắt xem đầu Ngọc Nương bị tiểu Quận chúa nắm tóc.
Phúc Thành cũng chứng kiến một màn kia , vội cười đi phía trước một bước: " Sao không tháo tay tiểu Quận chúa vậy để nàng nắm đau tay thì sao, còn không mau tới giúp đỡ thả lỏng!"
Ngọc Yến đã định đi lên, chỉ là Tấn Vương đột nhiên đến cắt đứt , nghe nói như thế vội vàng đi tới, giúp đỡ Ngọc Nương , Ngọc Nương sửa mái tóc qua một bên.
Hồ Trắc Phi tự đòi mất mặt, trong lòng thập phần ủy khuất.
Nàng chân trước mới vừa nói có gì con nàng không thể bắt , chân sau Phúc Thành liền nói đừng đem tay nhỏ làm đau.

Còn không đợi nàng giải thích cái gì, đã cảm thấy mắt Tấn Vương sắt lạnh rơi trên người nàng, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi .
"Điện hạ - -" Hồ Trắc Phi gấp rút đuổi ra ngoài.
Từ Trắc Phi đứng ở tại chỗ, không biết nghĩ tới điều gì, cũng vội vàng đi theo.
Đợi nàng ra ngoài căn bản không thấy Tấn Vương, chỉ thấy Hồ Trắc Phi đứng ở trong sân thở phì phì .
"Hồ tỷ tỷ, điện hạ đâu."
Vừa thấy Từ Trắc Phi đi qua , Hồ Trắc Phi gấp rút thu hồi biểu hiện trên mặt, cười nói: "Điện hạ a, điện hạ còn có công vụ, chỉ đến xem tiểu Quận chúa một cái.

Xem xong , dĩ nhiên là đi rồi ."
Từ Trắc Phi điểm gật đầu.

Không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên lại hỏi: "Hồ tỷ tỷ, Tô thị là vú em?"
Hồ Trắc Phi có chút không kiên nhẫn gật đầu, nàng tràn đầy ảo não, mới không có tâm tư .
Nào biết Từ Trắc Phi ý tứ không rõ cười: "Ta thấy nàng không giống vú em, cho dạng người này ở cạnh tiểu Quận chúa , tỷ tỷ cũng thật khoan dung rộng lượng."
Ban đầu Hồ Trắc Phi không hiểu sau đó lập tức phiền muộn , tràn đầy không kiên nhẫn nhìn đối phương: "Người không phải là ta đưa , là tỷ tỷ tốt của ngươi đặt ."
Nhắc tới Tấn Vương phi, Từ Trắc Phi liền thu liễm không đếm xỉa tới, "Là vương phi?"

Hồ Trắc Phi cười lạnh một tiếng, gật đầu.
Từ Trắc Phi ngắm Hồ Trắc Phi một cái, có chút do dự nói: "Nếu là nàng, Hồ tỷ tỷ phải cẩn thận , tỷ tỷ ta từ trước đến giờ không làm việc vô dụng.

Nàng năm đó khi chưa xuất giá lúc, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, đánh cờ hạ tốt nhất, đánh cờ phải chú ý địch trước, tung hoành ngang dọc, thường đi một bước sớm đã tính hơn mười bước, cẩn thận một chút mới được."
Từ Trắc Phi vốn muốn xúi giục khi đối phương đại loạn, nàng mới có cơ hội có thể lợi dụng.

Lại may điều này làm Hồ Trắc Phi tâm tư thấp thỏm .
Nàng nhịn không được nghĩ đến việc Tấn Vương mỗi lần đến Lưu Xuân Quán, lại ở trong tiểu lâu qua đêm, lẽ nào vương phi biết rõ ...
Sắc mặt lập tức khó nhìn.

Từ Trắc Phi thấy vậy trong nội tâm cười rộ, liền mở miệng cáo từ .
Mà Hồ Trắc Phi đứng ở tại chỗ nghĩ một lát , nghiêng đầu đi tới tiểu lâu.
*
"Tô bà vú ngươi không có sao chứ?" thấy Ngọc Nương xoa thái dương, Ngọc Thúy đi tới hỏi.
Ngọc Nương kéo lấy nàng, tay vân vê thái dương: "Không cần , không có việc gì , lập tức tốt thôi."
"Tiểu Quận chúa cũng thật lạ thích túm đầu người ta." Không chỉ túm Ngọc Nương, hai bà vú em cũng túm, có đôi khi Ngọc Yến Ngọc Thúy cũng không may mắn thoát khỏi.
" Tiểu hài tử đều là dạng này , Tiểu Bảo cũng thế." Bất quá bây giờ Tiểu Bảo lại không túm , cho dù túm, ra tay cũng rất nhẹ, căn bản không đau, mà muốn giành sự chú ý là chủ yếu.

Có đôi khi Ngọc Nương không khỏi thấy kỳ lạ, cảm thấy Tiểu Bảo so với trẻ cùng lứa thông minh hiểu chuyện hơn.
Hồ Trắc Phi đột nhiên từ bên ngoài đi tới, lập tức không ai nói chuyện .
"Trắc phi nương nương." Vài nha đầu khom gối hành lễ, Ngọc Nương cũng đứng lên, cong cong đầu gối.
Hồ Trắc Phi gật đầu, ngồi xuống.
Vì Hồ Trắc Phi cùng Từ Trắc Phi mới rời đi, trà đã thu thập xuống , chỉ có thể lại ngâm tiếp.
Ngọc Nương cảm thấy ánh mắt Hồ Trắc Phi là lạ , dỗ tiểu Quận chúa ngủ nên Ngọc Nương đem tiểu Quận chúa tiếp nhận , dù trong lòng ôm tiểu Quận chúa, Ngọc Nương vẫn cảm thấy Hồ Trắc Phi nhìn nàng.
Hồ Trắc Phi cảm giác mình thật sự là bị mù, lại bị lá cây che mắt.
Cảm thấy Tô thị thành thật, tướng mạo cũng không xuất chúng, không có để trong lòng.

Giờ đổi tâm tình khác đến xem, lại nhìn ra manh mối, bà vú tướng mạo thành thật, nhưng thân thể rất tốt.
Nhìn một chút là thấy ngực cong mông khủng , trước / 凸 / sau / vểnh lên, đối với nam nhân thật là vật tốt.
Nàng nên biết vương phi không làm việc vô dụng sự, uổng nàng đem Thúy Trúc bắt đi , đã cảm thấy yên giấc không lo.
Hồ Trắc Phi xuất thân thanh lâu, biết rất nhiều chuyện người ta không biết rõ , này nữ nhân hương vị hoàn toàn là khác biệt, giúp nam nhân thoải mái hay không cũng hoàn toàn bất đồng.
Nhìn đối phương sắc mặt trong trắng ửng hồng, làn da trơn mượt bóng loáng, mặt mày nhi đều mang ý xuân □□, vừa nhìn chính là mỗi ngày có nam nhân cực kỳ chuyên cần cày cấy.
Hồ Trắc Phi nghĩ tới sáng nay nàng soi gương trong mắt mơ hồ ngậm oán, làn da vẫn trắng nõn, lại có chút khô ráo , khóe mắt cùng đuôi lông mày giống như cái giếng cạn, ...
Cũng ngẫm lại, tiện nhân này nếu cùng điện hạ cẩu thả, tuyệt đối không vẫn ở nơi này chịu tội, vừa nãy cũng thấy điện hạ nhìn nàng nhiều.
Hồ Trắc Phi thu hồi ánh mắt, dự định tìm người tra một chút.
Hồ Trắc Phi ngồi đó uống hai hớp trà không nói gì rời đi .
*
Hồ Trắc Phi ánh mắt đó nhìn nàng, Ngọc Nương hơi lo cũng đem tiểu Quận chúa dỗ ngủ xong, nàng liền mượn cớ trở về nhà.
Nàng soi gương cảm giác cũng không bất đồng, chính là xiêm y chật một chút, là nàng ăn nhiều .

Đối với chuyện béo, Ngọc Nương rất là phiền nhiễu.
Nàng có hai đứa trẻ ăn sữa, còn có...!các loại thuốc bổ dưỡng , lượng cơm ăn cũng lớn , kết cục là thân thể càng ngày càng mập .
Ngực so với trước lớn hơn rất nhiều, bên hông cũng nhiều thịt, nàng nghĩ Tấn Vương nhất định sẽ phải ghét bỏ , nào biết hắn lại thích hơn...
Nghĩ tới những thứ này, Ngọc Nương đỏ mặt.

Vừa liếc nhìn gương, nàng cảm giác khi may xiêm y phải làm rộng rãi chút.
Ban đêm.
Tiểu Bảo vẫn đang ngủ hạ trước, bị đưa tới cách vách.
Hắn trong khoảng thời gian này rất dính Ngọc Nương, lúc bị Tấn Vương bắt gặp Tiểu Bảo buổi tối ngủ cùng Ngọc Nương , Tấn Vương lăn qua lăn lại đến mệt, Ngọc Nương không dám khiêu chiến hắn .
Kỳ thật Tiểu Bảo là cố ý , cố ý dính lấy Ngọc Nương, hắn mới có thể trông thấy phụ hoàng.

Nếu không hắn là con người bán hàng rong , sao có thể mới nhìn thấy phụ hoàng a.
Tiểu Bảo nghĩ, dựa vào bề ngoài hắn đáng yêu, hơn nữa phụ hoàng lại thích nương, nói không chừng có thể đả động đối phương.

Đáng tiếc thực tế không cho hắn bất cứ cơ hội nào, bằng vào hắn là Thằng nhãi con người bán hàng rong, đủ trở thành cái gai trong lòng Tấn Vương .
Tiểu Bảo cúi đầu ủ rũ bị Ngọc Nương giao cho A Hạ, trông thấy nhi tử như thế, Ngọc Nương vạn phần không đành lòng.
Hài nhi đều dính nương , nàng nhịn không được vuốt đầu Tiểu Bảo , "Tiểu Bảo ngoan ngoãn nhé, tối mai con có thể ngủ cùng nương ."
Tiểu Bảo liếc nàng một cái, nàng lấy cớ này dùng bao nhiêu lần rồi bắt nạt tiểu hài tử không nói chuyện.

Trong lòng hắn tức giận, nằm trên vai A Hạ không để ý tới nàng.
Ngọc Nương thở dài , hồi phòng.
Ban đêm, Tấn Vương đúng hạn mà đến.
Đã là canh ba đêm hoàn toàn yên tĩnh.
Có trăng nhưng ánh trăng chẳng hề sáng ngời, ẻo lả ẩn sau mặt may thỉnh thoảng lộ mặt ra.
Một bóng dáng đến Tây Sương, lặng lẽ ngồi xổm ở dưới cửa sổ.
Trong phòng có động tĩnh, cách xa không nghe, nhưng để sát tai vào lại hết sức rõ ràng.
Tiếng nữ tử uyển chuyển câu dẫn người , tựa như khóc cũng không phải khóc, giống như cười mà cũng như không cười, có tiếng nam tử khó chịu nữ tử bị thảo phạt quá mức mà truyền ra cầu xin: "...!Hảo ca ca, ngươi tha cho ta đi..."
Người nghe lén kích động run rẩy, hận không thể đem cái thân béo ụ dán ở trên tường, đem đầu chui vào trong cửa sổ xem.
Nhưng ý tưởng nàng chẳng dám áp dụng, chỉ dám dựng thẳng lỗ tai nghe, trong lòng suy nghĩ Tô bà vú thật đúng là cái **, thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới a!
Tác giả có lời muốn nói: buổi sáng kia chương tu cái trùng, Ngọc Nương cảm thán kia một đoạn, ( hay là bởi vì biết rõ từ lúc hắn có nàng về sau, liền không còn có chạm qua những người khác, cho nên nhịn không được có tham niệm? )
Hẳn là Ngọc Nương biết rõ Tấn Vương cùng chính mình cùng một chỗ sau, liền không có đi tìm những người khác, hai mặt biểu đạt có sai ..


Bình Luận (0)
Comment