Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 8

Bên trong Nhã Vân Các gió mát phất phơ, bên ngoài mặt trời rực rỡ, ánh nắng vàng chói lọi chiếu xuống trên mái ngói lưu ly xanh biếc. 

Cũng vừa vào tháng tư, thế nhưng trời Tấn Châu lại nóng lên chút ít, ánh nắng gay gắt khiến người ta hoa mắt choáng váng.

Chẳng qua tất cả đều không liên can gì tới Nhã Vân Các.

Nhã Vân Các xây cất ở trong hậu hoa viên của vương phủ, trong hoa viên hoa lá và cây cảnh um tùm, lại có khe suối, chỉ cần một trận gió nhẹ thổi đến, chính là từng trận từng trận mát rượi, chim chóc kêu ríu ra ríu rít trên đầu cành, thật sự là nơi chốn bình yên chim hót hoa thơm.

Ngọc Nương chỉ ngồi trên nửa cái ghế, mắt rũ xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngay lúc nàng đang suy tư tâm sự của chính mình, đồng thời ngồi ở đối diện cũng có một người đang nhìn nàng.

Cha nương của Thúy Trúc là sai sự ở điền trang hồi môn của Tấn vương phi, bản thân nàng ta cũng đã gả cho một người đứng đầu ở điền trang khác, đáng tiếc số mệnh nàng ta không tốt, mới vừa mang thai, nam nhân lại qua đời, nhà trượng phu không còn ai, nhà mẹ đẻ còn có ca ca tẩu tử, nàng ta cũng không thể dựa vào nhà mẹ đẻ mà ăn không ngồi rồi, vì vậy mới nhờ quan hệ để vào vương phủ làm công việc nhũ nương này.

Thân di di của Thúy Trúc là mụ mụ quản sự dưới quyền vương phi, dạng mụ mụ quản sự này, bên cạnh Tấn vương phi có hơn mười người, ai có chức nấy, nhưng cũng có vài việc người bên trên muốn làm nhưng không tiện ra mặt, vì thế không tránh khỏi người phía dưới biết chút ít nội dung, mà Thúy Trúc cũng biết được chút chuyện mà người khác không biết.  

Nàng ta chính là hướng về điều đó, nên mới bất kể mọi thứ muốn làm cho được công việc này.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Kỳ thật trong suy nghĩ của Thúy Trúc, nàng ta đã sớm muốn vào vương phủ làm việc, chẳng qua nương của nàng ta là thị tì của Tấn vương phi, biết rõ cá tính của vương phi nhà mình, không muốn cho nữ nhi vào phủ bấu víu cành cao, đỡ phải hại chết người một nhà, vì thế, chỉ cần là thị tì hồi môn của Từ gia theo đến đây, nếu như trong nhà có loại nha đầu nhan sắc đẹp như Thúy Trúc, đều sẽ không để cho nữ nhi đến bên cạnh vương phi.

Vì chuyện này mà Thúy Trúc oán giận cha nương không chỉ một lần, cảm thấy nếu không phải bọn họ ngăn trở thì nàng ta cũng sẽ không phải gả cho một người như vậy, cuối cùng còn trở thành quả phụ.

Lần này bên trên lộ ra ẩn ý, Thúy Trúc vội vã lo lắng suy tính, liều mạng bỏ lại đại nữ nhi mới hơn ba tháng tuổi của mình mà đi đến đây.

Đây là đường ra duy nhất của nàng ta.

Nhưng Thúy Trúc còn biết, lần này bên trên nhiều lắm chỉ sẽ lưu lại hai người, mà người ngồi ở đối diện kia là đại địch.

Từ lúc người nọ đi vào, Thúy Trúc đã biết, khẳng định là người này cũng ôm mục đích giống như nàng ta, nếu không thì tìm dạng nhũ nương gì mà không được, lại cứ nhất định phải tìm dạng người như thế kia. 

Người như thế, vừa nhìn chính là để cho các chủ tử ngột ngạt!

Thúy Trúc cắn môi dưới đỏ tươi, nhịn không được siết chặt ống tay áo, mắt phượng liếc xéo qua bên kia tràn đầy sự ghen tị.

Vì ngày hôm nay, nàng ta cố ý mặc xiêm y mà mình ẩn giấu dưới đáy hòm đã lâu, đầu tóc là mới vừa gội sạch, còn cố ý bôi dầu mùi hoa quế, tóc do nương của nàng ta chải búi lên, còn cài cây trâm vàng duy nhất của mình.

Từ nhỏ Thúy Trúc đã thích chưng diện, cũng thích buôn đi bán lại chính mình, sau khi sinh hạ nữ nhi, nàng ta đặc biệt ăn kiêng để lấy lại vóc dáng, vì vậy dáng người đã sớm khôi phục, lấy ánh mắt của Thúy Trúc đến nhìn, nàng ta tuyệt đối không xinh đẹp bằng trước khi xuất giá, bởi vì chỉ có phụ nhân từng gả cho người mới biết được, cho dù những tiểu cô nương có xinh đẹp trẻ trung hơn nữa, cũng không thể sánh bằng phụ nhân đã khai khiếu.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Nhưng nàng - -

Thúy Trúc lại dùng ánh mắt ghen tị đỏ hồng nhìn người ngồi đối diện một lần nữa, trong lòng hận không thể cào nát mặt của nàng mới có thể hả giận!

Ngọc Nương cảm thấy có người đang trừng mình, ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt cáu bực pha lẫn sự ghen ghét của người ngồi ở đối diện, mặc dù đối phương rủ mắt xuống rất nhanh, nhưng vừa vặn bị nàng nhìn thấy được.

Tim nàng đập có hơi nhanh.

Là do ánh mắt của đối phương, loại ánh mắt này, nếu không phải có thù có oán, ai sẽ nhìn người khác như vậy.

Trong lòng Ngọc Nương cười khổ, kiếp trước nàng liên tiếp gặp rất nhiều khó khăn, lúc mới vào vương phủ, căn bản tâm tư không ở trên công việc, chỉ lo buồn bã tự oán, trách mình bất đắc dĩ bỏ lại nhi tử, có một lần thiếu chút nữa là bị người đánh chết, rốt cuộc vì bảo vệ tính mạng mà cố gắng tỉnh táo lại, vì thế có rất nhiều chuyện phát sinh lúc nàng vừa vào vương phủ, trí nhớ của Ngọc Nương cũng không rõ ràng, căn bản nàng không nhớ nổi kiếp trước Thúy Trúc có nhìn mình như vậy hay không.  

Đồng thời nàng không khỏi có chút nghi hoặc, tại sao Thúy Trúc lại lộ ra loại ánh mắt này. 

Dù sao, hiện tại chỉ vừa vào vương phủ, nhũ nương hầu hạ tiểu quận chúa căn bản là chưa có định ra, nàng và Thúy Trúc cũng không phải là đối thủ, Thúy Trúc cần gì phải ghen ghét nàng như vậy. 

Chẳng lẽ, Thúy Trúc cũng là trùng sinh?

Ngọc Nương chợt có cảm giác mình nghĩ nhiều, bởi vì kiếp trước lúc nàng chết, Thúy Trúc sống khá tốt, đang ở bên cạnh tiểu quận chúa làm nhũ nương uy phong lẫm liệt của nàng ta.

Nếu Thúy Trúc này không phải trùng sinh, sao thái độ lại đến mức như thế kia?

Chỉ có một cách giải thích, đó chính là Thúy Trúc biết gì đó, hay là Thúy Trúc đã sớm biết trước người được chọn, cho nên mới căm thù nàng như vậy, nhưng những điều này cũng không thuyết phục, bởi vì dù Thúy Trúc biết trước, nàng đâu có làm gì sai trái, đối phương cần gì phải căm thù nàng như thế?

Ngọc Nương không phải là người rất thông minh, nghĩ một hồi, nghĩ không ra thì không thèm suy nghĩ nữa, nhưng sự kiện này lưu lại bóng ma ở trong lòng nàng.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Bỗng nhiên ngoài cửa có người hắng giọng một cái.

Ngay lập tức, vốn đang ngồi, mọi người đều đứng lên, có hơi thỏm nhìn nha hoàn đứng ngoài cửa.

Tuổi của nha hoàn này cũng không lớn, dáng dấp chừng mười hai mười ba tuổi, trương khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhìn mọi người vài lần, quay đầu đi mất. 

Trong lúc mọi người thấp thỏm bất an trong lòng, bên ngoài đi tới vài bà tử lớn tuổi.

Quần áo của họ rất đẹp, vẻ mặt trang nghiêm, dáng vẻ không tầm thường, vừa nhìn đã biết là mụ mụ quản sự bên trong phủ.

Dẫn đầu là một vị có búi tóc bóng loáng trơn nhẵn, khuôn mặt dài, nét mặt tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, mặc áo tơ màu đỏ sậm, áo khoác màu xanh ngọc, phía dưới mặc một cái váy màu xanh đậm, trên đầu chỉ cài một cây ngân trâm xưa cũ, tai đeo một đôi hoa tai đá mắt mèo, mà cặp mắt cũng tựa như đôi hoa tai đá mắt mèo kia, tinh quang bắn ra bốn phía, sáng ngời có thần, vừa nhìn chính là không dễ sống chung.

Ngọc Nương nhận biết người này, bà là Lý mụ mụ bên cạnh vương phi, quản rất nhiều sự vụ trong phủ, cũng xem như là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh vương phi.

Ngọc Nương cũng đã từng thấy khuôn mặt tươi cười khi chào đón người của người này, đó chính là lúc nàng vừa mới được Tấn vương sủng ái, vương phi cho nàng mặt mũi, ngay cả hạ nhân bên cạnh vương phi cũng cho nàng thể diện thập phần.

Mặc dù thời gian Ngọc Nương ở vương phủ chỉ có một năm, thế nhưng đã thấy qua nhiều hạ nhân bên trong phủ trở mặt như lật sách, một khắc trước còn mặt cười đón người, một khắc sau lại tràn đầy khinh bỉ, đồng dạng như vậy, chỉ cần có thế lực, ở trong mắt bọn họ chính là chủ tử, thất thế, đó là ngay cả con chó cũng không bằng. 

Ngọc Nương không chỉ nhìn thấy một lần, đằng trước còn nhất mực cung kính gọi nàng là Ngọc phu nhân, quay đầu nói nàng là đứa hạ nhân hồ mị tử.

Nàng phẫn nộ, nàng khổ sở, hào hứng cũng dần mất hết.

May mắn, rốt cuộc đời này nàng không cần đối mặt với những chuyện đó, trước khi vào phủ Ngọc Nương đã nghĩ kỹ, kiếp trước sở dĩ nàng phải chết, đó cũng do nàng vướng mắt người khác, chỉ cần nàng không bị Thúy Trúc thiết kế, nàng có thể an an ổn ổn ở bên cạnh tiểu quận chúa làm công việc nhũ nương của mình, rốt cuộc cũng không cần phải xen vào hậu viện của Tấn vương.

Nàng không cần làm quá lâu, một hai năm là được, chỉ cần tích góp đủ bạc có thể nuôi lớn Tiểu Bảo, nàng sẽ rời khỏi ngay lập tức.

Nghĩ như thế, Ngọc Nương cũng trấn định lại, chấp nhận để mấy mụ mụ nhìn kỹ mặt mũi của mình.

"Thân thể đều khoẻ mạnh? Sữa có đủ không? Đây không giống với hạ nhân khác trong phủ, là hầu hạ tiểu chủ tử, cũng không thể phạm sai lầm."

Vài tiểu phụ nhân mau mồm mau miệng, liên tục không ngừng bảy miệng tám lời hồi đáp, Lý mụ mụ không kiểm tra được chợt cau mày, nhưng cũng không lộ ra không kiên nhẫn, chỉ là không quan tâm đến bọn họ, hỏi một tiểu nha hoàn bên cạnh: "Người đã mời đến chưa?"

Tiểu nha hoàn giòn giã nói: "Bẩm mụ mụ, mời đến, đang đợi ở bên ngoài."

Không lâu sau, một lão giả tuổi trên năm mươi đi vào, một gã sai vặt xách cái hòm thuốc đi theo phía sau.

"Đại phu trong vương phủ của chúng ta sẽ bắt mạch cho các vị."

Vì vậy, theo thứ tự đi đến bên cạnh đại phu, vươn cổ tay để đối phương bắt mạch, hình như có một người bị chẩn ra loại bệnh không tiện nói, gọi hạ nhân dẫn đi ra ngoài, thời điểm bị dẫn đi, trong miệng tiểu phụ nhân kia còn kêu oan uổng, nói từ trước đến giờ thân thể mình luôn khoẻ mạnh, tuyệt đối không dám lừa gạt.

Bởi vì xảy ra chuyện này, mọi người không khỏi có phần chưa tỉnh hồn, chẳng qua chỉ là tuyển nhũ nương, tại sao lại phức tạp như thế? Nhưng Ngọc Nương biết, phức tạp còn ở phía sau.

Lý mụ mụ liếc nhìn mấy người một cái, phân phó: "Dẫn họ đi ra phía sau xem một chút."

"Dạ."

Vài mụ mụ cúi đầu đáp, sau đó dẫn đám người Ngọc Nương đi vào một phòng tối phía bên trong.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Loại kinh nghiệm này, kiếp trước nàng cũng đã trải qua, bởi vì quá mức khó quên nên Ngọc Nương còn nhớ cực kỳ rõ ràng.

Đó là lần đầu tiên nàng lõa lồ thân thể ở trước mặt người ngoài, còn bị người xoay qua xoay lại nhìn, có cảm giá vô cùng khuất nhục, ký ức vẫn còn đặc biệt mới mẻ.

Mụ mụ chịu trách nhiệm kiểm tra nàng thập phần cẩn thận, không chỉ kiểm tra chỗ riêng tư có bị thương tổn linh tinh gì hay không, thậm chí còn ngửi dưới nách, lại kêu nàng nằm lên trên một cái bàn dài trải vải bố, trận kiểm tra này không thể nói nên lời. 

Đại khái mụ mụ này cũng sợ Ngọc Nương sinh lòng chống đối, một mặt kiểm tra, một mặt nói: "Tiểu quận chúa là nữ nhi duy nhất của vương gia, còn là cháu gái của đương kim thánh thượng, là long tử phượng tôn trời sinh, ở Tấn Châu này khẳng định là không giống ở kinh thành, chỉ có thể tìm nhũ nương ở bên ngoài, nhưng tuyệt đối phải chọn lựa cẩn thận, một khi tiểu quận chúa có gì sơ sót, chính là rơi đầu....." 

Ngọc Nương cắn môi, nhắm mắt, không nói gì, cảm giác được bàn tay của đối phương ước lượng ngực của mình, lại nghe đối phương nói: "Vừa nhìn ngươi là biết có nhiều sữa, ừ, cũng không tệ, xuống đây đi."

Nàng vội vàng lật xuống từ trên cái bàn dài, cúi đầu mặc xiêm y vào.

Cho đến sau khi rời khỏi đó, sắc mặt của mọi người khác nhau, hiển nhiên là gặp phải cảnh ngộ giống nhau.

Ngay khi tất cả mọi người chờ chuyện tiếp theo, Lý mụ mụ không nói lời nào đi ra ngoài, mấy mụ mụ khác vẫn lưu lại phòng khách.

Hình như chuyện này cũng không đáng làm cho người ta kinh ngạc, nhưng Ngọc Nương lại nhịn không được mà lưu tâm.

Lý mụ mụ đi ra cửa, liền hướng hành lang bên trái mà đi.

Nếu là rời khỏi Nhã Vân Các, hẳn là phải đi thẳng ra phía ngoài, sao bà ấy lại đi về hướng đó?

Chỗ kia là nơi nào?

Ngọc Nương vắt hết óc nghĩ, đột nhiên trong lòng căng thẳng.

A, nàng nhớ ra chỗ đó là địa phương nào.

Bình thường Nhã Vân Các này chính là nơi chiêu đãi tân khách, có một lần vương phủ mở tiệc khoản đãi quan viên trong thái ấp, vương phi cũng chiêu đãi nữ quyến của quan viên tại hậu trạch.

Khi đó Ngọc Nương đã là người bên cạnh Tấn vương, với thân phận của nàng thì không thể đến loại địa phương này, thế nhưng hôm đó nàng ở trong vườn ngắm hoa, lại đi lạc tới phụ cận Nhã Vân Các.

Nhã Vân Các này chiếm đất tương đối nhiều, lại có khe suối, một bên là nhà ấm trồng hoa, khi đó nàng chính là tham nhìn hoa mẫu đơn chớm nở, lơ đãng đi rẽ lối, ngay thời khắc xem hoa, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng nói chuyện, nàng không nhịn được mà đi tìm, trùng hợp là khi đó vị trí nàng đứng vừa vặn dễ dàng chứng kiến tình hình bên trong Nhã Vân Các.

Nàng cố gắng nhớ lại vị trí ngày đó, cũng không phải là phòng khách này.

Nhìn thoáng qua lò hương ba chân mạ vàng ở góc tường, bởi vì quá mức dễ bị nhìn thấy, lúc ở phía bên trong nàng đã thấy nó, khi đó, trong phòng khách này chỉ có vài vị quý phụ mặc quần áo hoa lệ ngồi, Ngọc Nương xưa nay nhát gan, rất sợ bị người khác phát hiện, hiểu lầm mình muốn rình coi cái gì nên vội vã rời đi.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Nhưng bởi vì ấn tượng quá sâu, ký ức của nàng hãy còn mới mẻ.

Ngọc Nương vô ý thức nhìn cửa sổ bên cạnh, tổng thể cửa sổ sơn màu đỏ thắm, trên mặt chạm rỗng các loại hoa văn đẹp mắt, phía sau còn có mảng lớn cành lá um tùm, thoạt nhìn, tựa hồ không có gì dị thường, nhưng nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn ra phiến cành lá sum xuê kia dường như ẩn ẩn rung động.

Đằng sau đó có người. 

Là ai? Ai ở chỗ đó nhìn?

Ngọc Nương không dám nhìn nữa, vội vàng giống như vô sự quay đầu sang chỗ khác, thế nhưng khóe mắt vẫn liếc chằm chằm chỗ kia.

Bất thình lình, phiến cành lá sum xuê kia rung rung vài cái, chỉ kịp trông thấy một đoạn vạt áo có hoa văn phức tạp xẹt qua, rồi không có động tĩnh khác nữa.

Nhưng rơi ở trong mắt Ngọc Nương, lại khiến cho nàng như là bị sét đánh.
Bình Luận (0)
Comment