Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối

Chương 2

Edit: Dạ Nguyệt. Beta: Dạ Nguyệt.

Ngay khi tay của đại thúc đáng khinh sắp chạm tới khuôn mặt trắng nõn tinh tế của Cali thì một đôi tay thon dài từ phía sau vòng trụ eo của Cali, đem cậu ôm lấy. Cali ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đỏ, một mái tóc đen, làn da tuyết trắng, khuôn mặt anh tuấn mang theo mỉm cười. Là một mỹ nam tử.

"Thiếu gia, người đang sợ hãi." Thanh âm từ tính một chút cũng không giống với âm thanh tà ác vừa rồi. "Vistor..." "Vâng, thiếu gia, xin ra lệnh đi!"

"Vistor, ta lệnh cho ngươi! Đem tất cả mọi người ở đây giết sạch, đốt nơi này!" Cali lớn tiếng mệnh lệnh. "Tuân mệnh, thiếu gia." Khóe miệng tà ác cong lên, đem Cali đặt ở trên mặt đất, một cước đạp ngay đại thúc đầu rong biển đáng khinh vừa mới muốn QJ(Cưỡng gian) Cali.

... ( hình ảnh bạo lực bỏ bớt một ngàn từ)

Vistor ôm ngang Cali, xuyên qua đường cái yên tĩnh vào ban đêm của Luân Đôn, đi vào nhà Tư Mễ Nặc Á. Hai tay Cali vòng quanh cổ Vistor, nhìn về phía "Nhà" bị cháy sạch không thể nào nhìn ra bộ dáng. Trong trí nhớ, gia tộc nhiều thế hệ Tư Mễ Nặc Á đều ở tại nơi này, chưa từng chuyển đi. Hiện tại, người có được huyết mạch của Tư Mễ Nặc Á cũng chỉ còn lại một mình chính mình... Ở hiện đại ba ba mụ mụ có thể hay không phát hiện nhi tử của bọn họ đã mất đây? Chỉ sợ bọn họ cần thời gian rất dài mới biết được đi, dù sao bọn hắn đã muốn tặng ta một tòa biệt thự để cho ta ở một mình...

Sáng sơm ngày thứ hai ——

"Biết không? Mấy ngày hôm trước nhà Tư Mễ Nặc Á bị đại hỏa cháy sạch không thể nào nhìn ra bộ dáng thần kỳ đã khôi phục nguyên dạng, vẫn là to lớn huy hoàng như dĩ vãng!" "Còn không phải sao, nghe nói hiện tại ở bên trong đó chính là huyết mạch cuối cùng của gia tộc Tư Mễ Nặc Á: Cali Tư Mễ Nặc Á. Tấm tắc, gia tộc khổng lồ như vậy cũng chỉ còn lại tiểu nam hài này, thật sự là đáng thương a." Mấy bà nội trợ một bên giặt quần áo một bên vô nghĩa.

"Nữ hoàng bệ hạ vừa mới hạ lệnh cho Cali Tư Mễ Nặc Á kế thừa chức vị Bá tước của gia tộc hắn!" Bà nội trợ nói xong chính mình lấy được tin tức mới nhất. "Nga, tiểu bá tước 8 tuổi!"

"Thiếu gia, người nên rời giường." Vistor kéo bức màn ra, ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu vào nhà, khiến cho Cali kéo mền che đầu, tiếp tục ngủ.

Tối hôm qua Cali mất rất lớn công phu mới xem lại hết cuốn sách thượng cổ thuật che dấu mà cậu từng xem qua đem khế ước che dấu, thế cho nên buổi sáng muốn ngủ nướng. "Thiếu gia, cái này không thể được nha." Vistor xốc lên mền tơ lụa che ở trên đầu Cali, vỗ vỗ hai má Cali. "Ngô..." Cali duỗi lưng một cái, mở ra con ngươi màu xanh thẳm trong suốt vô cùng. "Thiếu gia người..." Đồng tử Vistor co rụt lại, nhìn mắt phải của Cali. Khế ước đâu?

Thức ăn của Ác Ma đó là linh hồn. Ác Ma nếu muốn ăn được linh hồn, nhất định phải cùng linh hồn kẻ có được khế ước ký tên, thực hiện nguyện vọng của hắn. Làm linh hồn kẻ có được khế ước trên thế gian không còn vướng bận thì linh hồn mỹ vị kia liền thuộc về Ác Ma. Nếu khế ước tiêu thất, như vậy đồ ăn của Vistor liền bị hẫng.

"Ha ha..." Tiếng cười thanh thúy nhộn nhạo vang lên, Cali nhắm mắt lại, sau đó lại mở, nguyên bản trong con ngươi bên phải không một tia tạp chất hiện ra một cái tinh hình khế ước màu đỏ loá mắt. Sau khi Vistor chứng kiến khế ước thuộc về mình cùng Cali, ngẩn người, lấy xuống găng tay màu trắng nhìn nhìn lại hình khế ước ánh sao ở mặt trên bàn tay chính mình, bất đắc dĩ nở nụ cười. Tiểu thiếu gia của ta, thật là nghịch ngợm!

Nga nga, mỹ nam cười rộ lên thật là đẹp mắt! Cali nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vistor, đánh giá quần áo của hắn. Áo sơ mi trắng, đồ tây đen không một nếp uốn, một bộ dạng quản gia trong truyền thuyết! "Ngươi là quản gia của ta?"

Vistor cười trả lời: "Vâng, sau này ta sẽ là quản gia của thiếu gia. Thiếu gia, ta giúp ngài mặc quần áo đi." Cali vốn muốn cự tuyệt nhưng sau khi chứng kiến nhiều bộ y phục trên tay Vistor, vẫn là gật đầu. Nguyên nhân rất đơn giản, nhiều quá, cậu sẽ không mặc.
Bình Luận (0)
Comment