Sủng Thú Sư

Chương 15 - Hẻm Nhỏ Âm U.

Đại Khuân lái xe hàng đi vào một cửa tiệm khang trang trên đường lớn của Bắc thành.

Đây cũng là một cửa tiệm của Trần gia, chuyên bán những vật tư thu thập được của các Võ Sư Trần gia khi đi săn ma thú ở Đại Hải cũng như ở Phong Hải Sơn Mạch, đồng thời họ cũng bán ra những trang sức tinh chế từ ma thú, tựa như vòng tay mà Tiểu Cửu đang đeo.

Chủ cửa tiệm này là một nữ nhân lớn tuổi, khi thấy Đại Khuân đem xe muốn gửi nhờ thì trong mắt ẩn ẩn sự khinh thường.

Nhưng khi thấy một nữ nhân tuyệt đẹp mang trang phục nha hoàn của Trần gia, kế bên là một thiếu niên anh tuấn, khí chất cao quý đang ôm eo nàng ta thì bà ta nhanh chóng thu lại thái độ.

Người ngu cũng nhìn ra được, thiếu niên này trong Trần gia địa vị không thấp, bà ta cũng chỉ là một người làm công cho Trần gia, tuy địa vị cao hơn so với nhiều người khác nhưng so với huyết mạch Trần gia thì chẳng là gì.

Bà ta mỉm cười niềm nở tiếp đón ba người, nhưng Trần U chỉ gật đầu rồi ôm eo Tiểu Cửu đi ra ngoài, Đại Khuân cũng chào bà ta một cái rồi nhanh đi theo sau.

"Xương ma thú ở sâu dưới Đại Hải đây, có công dụng hạ nhiệt, thích hợp bố trí dưới giường vào những ngày nắng nóng, giá rẻ, mại dô mại dô."

"Ta đây có một viên Minh Châu, công dụng đã rõ, không nói gì thêm, thích hợp để đi săn trong Phong Hải Sơn Mạch, giá đảm bảo phải chăng nhất."

"Trứng của Diệp Xạ Chu, nuôi ấp từ nhỏ đảm bảo nghe lời, sau khi trưởng thành có thể tạo tơ để bán, có thể nhanh chóng hoàn lại vốn, giá cả cực kỳ phải chăng, chỉ còn có hai trứng, nhanh tay nhanh tay."

"Trứng của Diệp Xạ Chu?"

"Của ta, né ra, tán gia bại sản ta cũng mua."

"Lão bản, một kim đồng, nhanh bán cho ta."

….

Đường lớn của Bắc thành nhộn nhịp hơn ba nơi khác, dọc theo hai bên đường chi chít những sạp hàng, to có, nhỏ có, từ đơn giản như bày bán trên một tấm vải, đến dựng ra những cái sạp khan trang.

Chủ sạp miệng lớn hô bán những vật phẩm đắc giá nhất sạp của mình, còn người mua cũng đa dạng không kém cạnh. Người bình thường có, Võ Sư có, tổ đội chuẩn bị đi vào Phong Hải Sơn Mạch có, người sống từ Phong Hải Sơn Mạch trở về, trên người dính đầy máu me cũng có, thương đội cũng có, người ngoại thành cũng có,….

Bởi vì Bắc thành là cổng lớn hướng ra con đường đi đến những nơi khác ngoài kia, thương đội, nhân mạch đi vào cũng phải qua đây, mà đi ra cũng phải qua đây.

Trần U ôm eo Tiểu Cửu, đi dạo lướt qua các sạp hàng, kiếp trước hắn còn hứng thú tò mò ôm may mắn một phen, nhưng hiện tại đã có Tiên Thú Điển, nhìn lướt qua thì thông tin hắn liền nắm được.

Tiểu Cửu dựa sát vào người nhị thiếu gia, mắt thì ngó đông nhìn tây, tai nghe những chủ sạp giới thiệu. Còn Đại Khuân thì thong thả theo phía sau, nơi này hỗn tạp, đồ ngon thì hiếm mà đồ phế thì nhiều, nhiều người tán gia bại sản vì đám gian thương này lừa đảo hàng rồi.

Hai người Trần U đi đến đâu thì những người phía trước tự động nhường ra một lối đi.

Thứ nhất là hai người nhan sắc rất nổi bật, Trần U lại chỉ đứng đến cổ của Tiểu Cửu, tạo thành thế đũa lệch nên càng được chú ý.

Thứ hai là trang phục nha hoàn Trần gia mà Tiểu Cửu mặc trên người, người của Trần gia họ không dám chọc cũng không dám để ý.

Thứ ba là với nhan sắc của Tiểu Cửu thì mọi người thấy được mặc định nha hoàn này có đẳng cấp cao, vậy thiếu niên ôm nàng ta địa vị ít nhất là huyết mạch Trần gia.

Dù Trần U cũng là Sủng Thú Sư nhưng hắn luôn hành sự không quá nổi bật, như Trần Bảo và Trần Tôn mỗi khi ra khỏi thì đều có hộ vệ đi bên cạnh rất đông, những người trẻ cùng thế hệ cũng vậy nhưng số lượng hộ vệ ít hơn.

Còn Trần U mỗi lần ra khỏi thì đều là hộ vệ âm thầm bảo hộ, hắn lẻ loi đi một mình hoặc mang theo vài người như Đại Khuân theo.

Thế nên mặt của hắn chỉ có những người có địa vị cao của ba thế lực còn lại mới biết được, thậm chí đến cả người làm công cho Trần gia cũng ít người biết đến.

….

Trần U đi ngang qua một sạp hàng, hắn chợt dừng lại xem thử.

Trên sạp bày rất nhiều đồ tạp nham, từ dược liệu, thịt, da ma thú, chút ít khoáng mạch loại tệ, đến một vài trang sức làm bằng nguyên liệu ma thú.

Trần U đang nhìn một cây trâm màu bạc, phần đuôi là một hình tròn được khắc nhiều họa tiết. Thứ làm hắn quang tâm là cây trâm này làm từ Minh Châu, nghiền ra thành bột rồi trộn lẫn, thế nên về đêm thì cây trâm sẽ phát sáng.

Thứ này không có giá trị với hắn, nhưng tặng cho Tiểu Cửu thì không tồi. Loại trâm này hiếm vì làm nó quá tốn thời gian, nhất là khâu nghiền Minh Châu, nhưng bán lại không có lợi nhuận quá nhiều vì công dụng của nó chả có gì, nên ba gia tộc lớn không ai làm cả.

Trần U nhìn lão bản, là một lão già cũng gần tuổi xế chiều.

"Lão bản, cái này bán giá bao nhiêu."

Lão già lúc đầu tính hét giá cắt cổ, nhưng nhìn nha hoàn Trần gia bên cạnh thiếu niên thì liền nghẹn một họng, hét không ra lời.

Lão yểu xìu, thở dài nói:

"30 ngân đồng, không thể giảm."

Cây trâm này được làm từ một viên Minh Châu nhỏ, 30 ngân đồng chỉ là vừa hoàn lại vốn viên Minh Châu mà thôi, tiền công làm xem như công cóc, ẩn ẩn còn không thể hoàn lại vốn được, cuộc làm ăn này lỗ chắc rồi.

Nghe lão báo giá, Trần U hài lòng, hắn đưa tay vào túi tiền, lấy ra một kim đồng ném cho lão giả.

"Lão không hét giá, xem 70 ngân đồng còn lại thưởng công cho lão."

Hắn đưa tay lấy cây trâm, đưa nó cho Tiểu Cửu.

"Cảm ơn thiếu gia."

Nàng ta nhận lấy, cảm ơn hắn một cái rồi đưa tay quấn tóc mình lên, liến thoát, mái tóc dài đã được búi gọn dùng trâm cố định.

Tiểu Cửu lúc này thêm một loại vận vị khác, trông thành thục hơn, bớt đi chút non nớt chưa trải đời trên khuôn mặt.

Trần U ngay khoảng khắc đó liền bị hút hồn, lão bản cũng vậy, nhưng hắn đã được ngắm nhiều nữ nhân nhan sắc diễm lệ hơn rồi, định lực đã có nên nhanh chóng thoát ra, còn lão bản vốn đã lão, chỉ tạm kinh diễm với nhan sắc của Tiểu Cửu nên cũng lấy lại tinh thần.

Lão bản hướng hắn chấp tay:

"Cảm ơn sự hào phóng của ngài, cũng chúc tiểu nữ này mãi mãi giữ được nét xuân của mình."

"Cảm ơn lão bản."

Tiểu Cửu gật đầu cảm ơn, Trần U tiếp tục ôm eo thon đi dạo những sạp quầy khác.

Thời gian cứ trôi qua, rất nhanh hai người và một cái đuôi phía sau đã đi gần hết một vòng đường lớn.

Trần U mua được thêm một cái vòng tay làm bằng Ôn Lam Ngư, nhưng được xử lý khá thô nên công dụng của nó mạnh hơn vòng tay mà Tiểu Cửu đang đeo.

Nhưng Tiểu Cửu thể chất bình thường, đeo vòng tay này sẽ có thể gây ra một vài chuyện không tốt, không phải thứ gì mạnh hơn cũng tốt, thích hợp với người dùng mới là tốt nhất.

Trên cổ Trần U đang quấn một cái khăn choàng do Tiểu Cửu mua tặng, khăn này làm từ tơ của Diệp Xạ Chu, tốt hơn làm bằng vải thông thường.

Tiết trời đông sắp đến nên Tiểu Cửu mua tặng cho thiếu gia giữ ấm, dù cái khăn này sẽ không bằng được quần áo của thiếu gia được cấp trong tiết đông, nhưng đây là thứ tốt nhất mà Tiểu Cửu có thể mua được tặng cho thiếu gia.

"Cũng mừng vì thiếu gia thích nó, còn hôn má mình trước nhiều người như vậy nữa."

Còn Đại Khuân cũng mua vài món trang sức, dành tặng cho hai mẹ con kia khi gặp mặt.

Đi đến một con hẻm, không khí âm u không có ánh sáng, bên trong cũng có nhiều người trưng đồ ra bán nhưng vì khung cảnh nên không nhộn nhịp như ở ngoài.

Bởi vì muốn buôn bán bên ngoài thì phải nộp phí, đăng ký lên Phủ Thành Chủ, còn trong hẻm thì không cần, buôn nhanh bán gọn.

Trần U thả tay khỏi vòng eo Tiểu Cửu, vỗ nhẹ mông nàng vài cái, nói với Đại Khuân:

"Ngươi đưa Tiểu Cửu về cửa tiệm, chuẩn bị qua bên thành Tây bằng đường vòng, rồi về lại Trần gia, ta dạo chỗ này một chút sẽ đi về sau."

"Vâng nhị thiếu gia."

Tiểu Cửu mặt đỏ nhẹ, ừm một tiếng, nói:

"Nhị thiếu gia cẩn thận."

Tiểu Cửu được Đại Khuân hộ tống đi về hướng cửa hàng.

Trần U nhìn lại con hẻm, trong lòng kích động nổi lên mạnh mẽ, khó khăn lắm hắn mới bình ổn tâm tình được.

Thở dài một hơi, Trần U đưa chân đạp vào bóng tối của con hẻm, từng bước từng bước đi.

Người trong hẻm đều bày đồ ra một miếng vải trải trên mặt đất, không giới thiệu, không rao bán, trầm mặt ngồi đó như một cái xác chết.

Bọn họ thấy Trần U đi qua cũng không liết nhìn một cái, nếu không ngồi xuống trước sạp của bọn họ thì tất cả người qua lại đều là ma.

Trong hẻm đang có vài người giao dịch, họ cầm vật phẩm lên, ngắm nghía kiểm tra, đồng ý thì gật đầu, chủ sạp kiệm lời lúc này mới mở miệng báo giá, đồng ý thì chốt còn không thì bỏ hàng xuống rồi bước đi.

Hàng của những người này phần lớn bình thường, có vài món đồ ngon hơn những sạp hàng ngoài kia, nhưng đối với Trần U thì chúng không có giá trị.

Hắn một đường đi đến gần cuối con hẻm, càng đến gần thì bước chân hắn càng chậm lại, hơi thở bắt đầu nặng hơn, tim đập càng nhanh và mạnh thể hiện sự kích động của hắn bây giờ.

Dù kinh lịch hơn trăm năm, cái gì hắn cũng đã kinh qua nhưng tâm hắn lúc này thật sự rất khó ngăn cơn kích động trong lòng ngay lúc này.

Chậm chạp đi đến gần cuối con hẻm, Trần U thấy được một khuôn mặt hắn đã quên, cũng chưa từng nhớ lấy, nhưng thứ được người này bày bán thì hắn mãi không quên.

Dời tầm mắt xuống tấm vải của người bán hàng, hắn lại nhìn thấy những thông tin từ Tiên Thú Điển.

Đọc từng dòng trên đó, tâm trạng hắn càng kích động, mừng rỡ như điên, chợt Trần U cắn mạnh môi đến chảy máu, cảm giác đau đớn dẹp bay tất cả những cảm giác không cần thiết.

Con ngươi hắn dần dần bình tĩnh rồi hờ hững, như một thượng vị giả đang nhìn thấy thứ gì đó không đáng quan tâm.

Trên quầy hàng kia bày cơ duyên đầu tiên của hắn, và một cơ duyên khác mà khi làm nam 8.5 hắn đã bỏ lỡ.

Bình Luận (0)
Comment