Sủng Thú Sư

Chương 17 - Thị Nữ Trên Mặt Có Vết Bớt.

Ngồi trên xe, Tiểu Cửu lại hoạt bát như trước, thỉnh giáo Đại Khuân nhiều vấn đề, Trần U ngồi sau thành xe, đôi lúc góp lời vài câu.

Hắn không vội trở về Trần gia cất bảo vật làm gì, hắn vốn có nhiều kinh nghiệm lịch luyện nhưng từ vẻ bề ngoài đều không nhận định được đây là hai viên Thức Tỉnh Thạch.

Nhưng hắn không biết thì sẽ không mặc định cho rằng những người khác cũng không biết, chỉ cần để hai viên đá này nằm yên trong túi áo là được.

Người mà có thể tranh cướp hai viên đá này với hắn thì sẽ không sợ Trần gia, mà đã không sợ thì hắn ở đâu cũng như nhau mà thôi.

Ba người đã đi đến địa giới Tây thành.

Con hẻm giao giới giữa Tây thành và Bắc thành khá là đặc biệt, nó cũng âm u như khu đổ nát nhưng ‘nhộn nhịp’ hơn dù còn là ban ngày.

Bởi vì người ở đây không phải dân lang thang mà là dân của Hải Bình Thành, họ sống ở ranh giới hai thành, nơi giao lưu của hai văn hóa sống khác nhau, người Tây thành hung thần, bặm trợn, người Bắc thành gian thương quỷ quái, nên con hẻm giao giới này rất tạp nham.

Đi ngan qua con hẻm, Trần U thấy hàng loạt nữ nhân đứng cách nhau từ đầu hẻm đổ lại. Bọn họ mặc rất mỏng, chỉ có một cái áo lụa quấn thành một vòng che bên ngoài.

Nữ nhân đứng ngay đầu hẻm cầm một tẩu thuốc, rít một hơi rồi phả ra. Một nam nhân lực lưỡng, là người Tây thành đi đến, thân trên để trần còn đang dính máu ma thú.

Nam nhân đưa cho nữ nhân hai ngân đồng, nữ nhân mỉm cười nhận lấy rồi đưa tay kéo tà áo dưới của mình ra, làm lộ khu rừng rậm rạp mà không chút ngại ngùng gì.

Nam nhân cũng hạ quần thấp xuống một chút, xách thương tiến vào.

Nữ nhân nhắm mắt hưởng thụ từng cú nhấp của nam nhân, thỉnh thoảng còn đưa thuốc rít một hơi. Thấy tiểu bạch kiểm Trần U lướt qua nhìn mình, nữ nhân mị hoặc đá mắt hắn một cái rồi tiếp tục tận hưởng.

Cái đá mắt của nữ nhân làm da gà Trần U nổi hết lên, hắn nhanh quay mặt đi, trong đầu nhanh chóng xóa bỏ những ký ức không đẹp.

Xe hàng dừng lại ở tiệm vải Tây thành.

Trần U đến thành Tây là để may, mua cho Tiểu Cửu vài bộ y phục khác với kiểu dáng mà nàng ta thích, với lại để Đại Khuân sẵn tiện thăm hai người kia.

Hắn và Tiểu Cửu dạo tiệm trang phục, hai mẹ con kia được chủ tiệm cho nghỉ buổi chiều, Đại Khuân dắt hai người vào một quán trọ gần đó, làm chuyện mà ai cũng biết là gì.

Mặt trời khuất qua những ngôi nhà, nhường lại bầu trời cho những vì sao.

Tiểu Cửu thật sự rất biết chọn, nàng ta chỉ chọn bốn bộ y phục, mỗi bộ lại thay đổi kiểu tóc, trang điểm một chút thì Tiểu Cửu lại có thêm một loại vận vị khác, như thanh xuân tươi mới, dìu dàng nhu thuận, thành thục ổn trọng và quyến rũ mị hoặc.

Nhất là bộ cuối cùng quyến rũ mị hoặc, Trần U khi xem xém chút phọt cả máu mũi, nhưng vì tâm cảnh rất vững, thấy qua cũng nhiều nên không bị dụ quá lâu.

Vẽ quyến rũ mị hoặc của Tiểu Cửu nếu so sánh người cùng lứa trong ký ức của hắn, thì ở Hải Bình Thành nàng chỉ dưới yêu tinh kia của Kinh Tô Thương Hội.

….

Cũng đã qua sáu giờ chiều.

Đại Khuân lúc này cười ha hả, khuôn mặt tươi sáng, hai tay bế hai nữ nhân bước vào cửa tiệm, nhìn hắn lúc này còn uy phong hơn Trần U đang ngồi thưởng trà bên kia.

Đại Khuân đặt hai nữ nhân xuống đất, mặt hai người còn dư xuân sau cơn mưa, hai chân hơi run, cúi chào Trần U rồi chậm rãi lui vào trong.

Đại Khuân biết đã để thiếu gia chờ đợi nên nhanh chóng đi lấy xe, chở ba người về lại Trần gia.

Trần U ôm eo Tiểu Cửu về lại trạch viện, cất kỹ hai viên đá dưới giường, ám thở nhẹ một hơi, cũng may cả ngày không có chuyện gì xảy ra.

Trần U được Tiểu Cửu phục thị tắm rửa, tắm xong ăn tối rồi trở về phòng ngủ.

Tiểu Cửu như cũ, vẫn mặc bộ y phục hắn tặng, nhưng hôm nay chỉ còn một lớp lụa mỏng tan, hắn ôm ấp sờ mó, hôn hít nàng ta một hồi rồi chuẩn bị ngủ.

12h đêm.

Trần U vắt tay lên trán, hai mắt mở ráo, bên cạnh là Tiểu Cửu đang nép vào ngực hắn ngủ ngon lành.

Hắn thật sự rất khó ngủ, chỉ cầu mong ngày mai là lễ trưởng thành ngay tức khắc.

Tâm tình của hắn bây giờ rất hỗn tạp, một bên là tâm cảnh mà kiếp trước hắn có, nó muốn hắn bình tĩnh, cứ chờ mọi chuyện diễn ra. Một bên khác là sự kích động, chờ mong nhanh chóng đến lễ trưởng thành, thứ tâm tình mà hắn đã luôn đè nén nó cả kiếp trước.

Có lẽ cũng vì bị đè nén quá lâu, đến kiếp này mọi thứ hắn đã có, đã hiểu biết rất nhiều, sự e ngại với thế giới ngoài kia đã giảm đi nên tâm tình này mới bùng nổ.

Nhưng bên cạnh cũng vì hắn đã sở hữu Tiên Thạch, có thể làm cho sủng thú thức tỉnh hệ Tiên. Sở hữu sủng thú hệ Tiên luôn là mong ước của hắn, vì với hiểu biết của hắn, chỉ cần có sủng thú hệ Tiên thì hoàn toàn có thể trở thành cường giả, đạt đến những thứ mà hắn đã bỏ lỡ ở kiếp trước.

Người có cùng hoàn cảnh như hắn thì mới có thể hiểu được tâm trạng của hắn ngay lúc này.

Nếu bạn có một cơ hội quay lại, bạn có muốn sửa lại những lỗi lầm của quá khứ, muốn đưa tay mình giữ lấy những cơ hội mà mình đã bỏ lỡ ở kiếp trước không ?

Người thì có, người thì không, nhưng với Trần U, hắn chọn có.

Kiếp trước hắn vì thực lực không đủ, đau đớn vứt bỏ rất nhiều thứ quan trọng, đến khi quay trở lại nhìn thì lại càng hối hận tận cùng.

Nghĩ nhiều cũng không thể làm gì, cũng không ngủ được, Trần U nhẹ nhàng rút tay khỏi người Tiểu Cửu, choàng tạm một cái áo bên ngoài rồi đi ra trạch viện.

Hắn theo đường đá nhỏ, đi về hướng nơi mà những đội chuyển hàng nghỉ ngơi.

Hộ vệ tuần tra buổi tối rất nhiều, sau một lúc lại có một nhóm hộ vệ đi ngang qua hắn, họ gật đầu chào hắn rồi tiếp tục nhiệm vụ của mình.

"Nào nào Đại Khuân, ta mới nghe nói ngươi qua gặp hai mẹ con kia hả?"

"Ngươi còn phải hỏi, không nhìn thấy hắn mặt mày sáng quắc như vậy sao? Không những gặp mà còn tiêu hồn một thời gian nữa."

"Nhìn thấy hắn như vậy, không uổng công ta bị phạt nữa tháng lương a."

"….."

Trần U đi đến thì thấy nhóm chuyển hàng của Đại Khuân đang ngồi quanh đống lửa, trên đó đang quay một con lợn thơm phứt. Mọi ngươi tay cầm bầu rượu, vừa uống vừa trò chuyện.

Thấy Trần U đến, bọn họ liền đánh lái sang chuyện khác, kẻo lại trong cơn men nói ra chuyện họ lợi dụng nhị thiếu gia một vố thì hỏng bét.

Trần U đi đến, cắt một miếng thịt lớn, đưa lên miệng cắn một miếng, thịt quay rất ngon, da giòn, trong ngọt.

Một thanh niên ném cho Trần U bầu rượu, hắn đưa lên miệng uống ngụm lớn, lại cắn nốt miếng thịt heo còn lại vào mồm.

"Nhị thiếu gia sảng khoái, haha."

Tâm tình hỗn loạn trong lòng đã vơi đi một chút, Trần U ngồi xuống với mọi người, uống ngụm rượu hỏi:

"Các người giờ này sao còn thức?"

Đại Khuân cười nói:

"Chúng tôi sắp có một cuộc vận chuyển lúc 2h sáng, nên mọi người quyết định thức luôn, tránh tinh thần uể oải không tốt khi làm việc."

Mọi người dù trong lòng có thắc mắc nhưng không dám hỏi nguyên do nhị thiếu gia còn thức đến giờ này, kể cả Đại Khuân cũng vậy. Chuyện của nhị thiếu gia, bọn họ không nên chủ động bép xép hỏi.

Trần U gật đầu:

"Ta cũng vì khó ngủ nên mới lang thang một chút, thôi thì nhân tiện đúng dịp, mời mọi người."

Trần U đưa bầu rượu lên, lại uống ngụm lớn, mọi người cũng cười, uống vào một ngụm lớn.

"Sảng khoái."

"Sảng khoái."

"…."

"Để ta kể nhị thiếu gia nghe một câu chuyện."

"Dẹp đi, lại là câu chuyện cũ mèm đó của ngươi chứ gì? Bọn ta nghe đến phát chán rồi."

"Nhưng thiếu gia còn chưa nghe được, các ngươi im lặng để ta kể ngài nghe xem nào."

"Thưa thiếu gia, lúc tôi còn nhỏ, tôi cùng phụ thân đi vào phong hải sơn mạch, thấy được con ma thú……"

…..

….

…..

Mọi người vừa uống rượu ăn thịt, vừa kể một vài câu chuyện, của bản thân có, của người khác có, của phụ nhân nhà bên cũng có, thậm chí còn chân thật hơn những câu chuyện khác.

Nghe bọn họ kể chuyện, thời gian nhanh chóng trôi qua, giờ đã gần 2h rồi.

Trung niên trưởng đoàn lúc này mới xuất hiện, thấy Trần U thì bất ngờ, nhưng cũng chỉ cúi chào một cái rồi thôi.

"Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, chờ Lực Ngưu được cho ăn no là chúng ta sẽ xuất phát."

Trung niên đội trưởng hướng về mọi người nói, mọi người liền gật đầu, bắt đầu đi chuẩn bị.

Trần U cũng đứng dậy, tâm tình đã bình ổn rồi, hắn muốn về nghỉ ngơi.

Lúc này một thân ảnh cao gầy đi ra từ bóng tối, là một nữ nhân tuổi tầm 23, quần áo, đầu tóc lúc này dính đầy cây cỏ, là thức ăn cho Lực Ngưu.

Nữ nhân cơ thể hơi gầy, mặc trang phục thị nữ của Trần gia, khuôn mặt nhan sắc bình thường, một bên da hơi ngăm đen, còn một bên là một vết bớt đen bao phủ gần như là nữa khuôn mặt bên phải.

Thị nữ không nhận biết Trần U, đi đến cúi đầu chào đoàn trưởng:

"Thưa đoàn trưởng, Lực Ngưu đã được ăn no rồi ạ."

Đoàn trưởng gật đầu, đưa cho thị nữ đó một túi tiền nhỏ:

"Cảm ơn ngươi, xin lỗi vì đã làm phiền, chuyến vận chuyển này quá gấp nên bọn ta cũng không lường trước được."

Thị nữ hai tay nhận lấy túi tiền, cúi chào cảm ơn lần nữa.

Đoàn trưởng đưa tay hướng về phía Trần U:

"Đây là nhị thiếu gia Trần U, ngươi chào ngài một cái đi."

Thị nữ nghe vậy thì bất ngờ, quay qua nhìn lướt qua Trần U, định cúi chào nhưng chợt ngừng lại, cảm thấy cực kỳ bối rối, bởi nhị thiếu gia lúc này hai mắt mở lớn, nhìn chăm chăm vào nàng.

Bình Luận (0)
Comment