Về lại trạch viện, Trần U liền chui ngay vào phòng ngủ, triệu hồi Tiểu Tiểu ra ngoài, chuẩn bị tu luyện.
Trần U phân phó Tiểu Tiểu mở ra một phần nhỏ lớp chắn cho linh lực tràn vào, nhưng chỉ một phần nhỏ thôi mà linh lực trong không gian đã hình thành từng sợi mỏng tràn vào người Tiểu Tiểu.
Trần U vận chuyển Linh Pháp, thông qua liên kết giữa hắn và Tiểu Tiểu bắt đầu hấp thu linh lực.
Có thể hình dung linh lực thiên địa như một con sông lớn, mỗi ma thú là một nhánh nước nhỏ, Sủng Thú Sư muốn hấp thu linh lực phải mở nhánh nước của mình liên kết với nhánh nước của sủng thú, từ đó hấp thu nước từ sông lớn.
Nhưng cửa chặn là nằm trong tay của sủng thú, nếu nó chặn cửa, không cho nước tràn vào thì Sủng Thú Sư cũng vô pháp hấp thu nước được, mức hấp thu của Sủng Thú Sư cũng tùy thuộc vào mức hấp thu của sủng thú.
Độ sâu nhánh nước của Sủng Thú Sư cũng phụ thuộc vào sủng thú, sủng thú thất cấp thì Sủng Thú Sư không thể lục cấp được.
Trần U cảm giác linh lực hấp thu có gì đó là lạ, không phải giống cảm giác như kiếp trước, nó mang theo chút gì đó hơi ‘tiên’ mà Trần U rất khó tả được, chắc là do nhánh nước của hắn bị khí của nhánh nước Tiểu Tiểu ảnh hưởng.
Nhưng Trần U chợt tỉnh hồn lại.
Khí tức của hắn đã kéo lên cao, chỉ thiếu một chút xíu nữa là tiến vào Dẫn Linh Cảnh. Trần U ngay lập tức đình chỉ tu luyện, vận chuyển ngược Linh Pháp kiềm chế cảm giác đột phá.
Hắn chỉ mới nhận sủng thú hôm qua, hôm nay đột phá Dẫn Linh Cảnh thì không ổn cho lắm.
Cảm thấy linh lực cơ thể đã dừng kéo cao, còn ẩn ẩn bị đè nén, Trần U thở ra một hơi. Linh Pháp hắn đang tu luyện quá bá đạo, kết hợp với tiểu tiểu là Đế Vương, linh lực cuồn cuồn ùa vào, chất lượng lại rất cao, nên hắn chỉ mới vận chuyển một chu thiên, đã từ Nhập Linh hậu kỳ tiến vào Dẫn Linh Cảnh.
Cũng may tỉnh lại sớm, nếu không thì hết cách để che lấp thực rồi, những ngày sau có lẽ hắn chỉ nên để Tiểu Tiểu luyện thú kỹ trong phòng mà thôi.
Nghĩ là thực hiện, Trần U bắt đầu đọc ra một số cái tên thú kỹ hệ Tiên cho Tiểu Tiểu.
……
Bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng dày, không khí càng rét lạnh.
Trong mấy ngày qua, hoặc là Trần U luyện thú kỹ cho Tiểu Tiểu, còn không thì hắn cùng hai người kia bồi dưỡng tình cảm.
Cụ thể là ba người chơi ném cầu tuyết, đắp tượng tuyết, hoặc là Trần U dẫn hai người đi đến ao cá lớn phía sâu trong Trần gia, cùng họ câu cá rồi nướng lên ăn tại chỗ.
Những ngày qua vì cảm xúc vui vẻ, ăn uống ngủ nghỉ rất chất lượng nên Tiểu Như ‘mập’ ra rất nhanh, mỗi tối hắn kiểm tra đều cảm thấy mọi chỗ to hơn một chút.
Trong lúc luyện thú kỹ cho Tiểu Tiểu, Trần U lại phát hiện một công dụng khác của Tiên Thú Điển, là khi sủng thú phát triển đến một mức độ nào đó, Tiên Thú Điển sẽ cho biết phương pháp để học thú kỹ mới của sủng thú đó.
Sủng thú học được thú kỹ thì có ba cách, trừ thú kỹ của ma thú hệ Tiên là cách học hơi đặc thù.
Một là phát triển đến một mức độ nào đó, tự trong huyết mạch sâu xa sẽ tự biết được, tự học được, nhưng hầu hết chỉ là thú kỹ cơ bản.
Như ma thú hệ Hỏa, thường sẽ đều biết thú kỹ cơ bản là Phun Lửa, hệ Thủy thì Phun Nước,….
Hai là do rèn luyện, môi trường sống hoặc may mắn.
Như Hỏa Hồ Ly ở gần núi lửa, hằng ngày đi qua những vùng đất nóng thì có thể học được Vuốt Lửa. Hoặc có những nơi chuyên dạy về một loại thú kỹ của một hệ nào đó, chỉ cần đưa sủng thú cùng luyện tập là có thể học thú kỹ mới.
Hoặc là do may mắn ăn phải cây hoặc trái gì đó, bị tác dụng của nó ảnh hưởng nên tự dưng học được thú kỹ mới.
Cách thứ hai này thì thú kỹ học được phần lớn sẽ tốt hơn cách thứ nhất, nhưng cũng tùy vào trường hợp, không chắc chắn được.
Cách thứ ba là dùng Thú Kỹ Trục.
Thú Kỹ Trục là một loại quyển trục cổ xưa, đến nay đã thất truyền cách tạo ra. Trong quyển trục sẽ ghi chú về một loại thú kỹ nào đó, nhưng điều đặc biệt là chỉ cần cùng hệ với thú kỹ, bất kể ma thú nào cũng học được.
Nghe thì không có gì lạ, nhưng lại rất lạ.
Vì mỗi ma thú khác nhau sẽ có cách dùng linh lực để dùng thú kỹ khác nhau. Như Hỏa Hồ Ly thi triển Phun Lửa sẽ khác Hỏa Tê Xà thi triển Phun Lửa, mặc dù cùng là một thú kỹ.
Thú Kỹ Trục có thể bỏ qua sự khác biệt này, để cho ma thú dùng quyển trục hoàn toàn nắm được thú kỹ trong đó, hơn nữa, thú kỹ trong quyển trục hầu như là những thú kỹ rất mạnh, thế nên cực kỳ quý giá.
Mỗi lần Thú Kỹ Trục xuất hiện cũng là một cuộc tranh đoạt, diễn ra với các Sủng Thú Sư.
Nhưng Tiên Thú Điển lần này lại tiếp tục thể hiện một công dụng bá đạo khác của nó, chính là chỉ ra cách cho sủng thú học thú kỹ mới.
Một hôm, trong lúc Trần U cho Tiểu Tiểu luyện tập thì một ô chữ chợt hiện lên trong cảnh nhìn của hắn, nó ghi:
-Thú kỹ khả dụng: Hỏa Công Cảm Tử.
-Mô tả: Bao bọc bản thân ma thú trong ngọn lửa, lao lên đâm vào kẻ địch với tốc độ cao. Khi đâm trúng sẽ tạo một vụ bộc phá lớn, đẩy lùi kẻ địch. Lưu ý không nên dùng thú kỹ này quá nhiều lần sẽ ảnh hưởng đến chính ma thú thi triển.
-Phương pháp học: Ma thú phun lửa về phía trước, đồng thời bản thân nhanh chóng lao vào ngọn lửa, đồng thời cảm nhận cảm giác nóng cháy bên ngoài, sau một thời gian thích nghi sẽ học được thú kỹ này. Lưu ý, có thể cho ma thú dùng Liệt Diễm Thảo để tăng cường năng lực cảm nhận.
….
Khi Trần U thấy ô chữ này thì hắn cũng …..không còn giật mình hay bất ngờ gì nữa, dù sao Tiên Thú Điển đã có những công dụng quá bá đạo rồi, thêm một cái nữa cũng không tính là gì.
Trần U sau đó đưa Tiểu Tiểu ra sân để học thú kỹ này, chưa đến nửa ngày nó đã hoàn toàn nắm được.
Và cứ như thế, mười ngày đã trôi qua.
Tiểu Cửu lúc này hai tay ôm cột ở hành lang tựa vào, hai gò má đỏ lên, thở từng hơi mệt nhọc, đầu tóc, quần áo rối bời, dính đầy tuyết trắng.
Nàng ta thở tiếp một hơi mệt nhọc, nhìn về phía sau nói:
"Thiếu gia…. đừng nữa mà, nô tỳ xin chịu thua."
Tiểu Như cũng đang ôm cây cột chung với Tiểu Cửu, đầu óc quần áo cũng rối bời dính đầy tuyết, thậm chí vạt áo đã hở ra làm lộ bờ vai trắng.
Nàng ta cũng nhìn về phía sau, mệt nhọc cầu xin:
"Thiếu gia….hôm nay người chơi hai tỷ muội nô tỳ vậy là đủ rồi, người…...dừng lại đi."
Trần U và Tiểu Tiểu, một người tay cầm cầu tuyết, một Hồ dùng đuôi tưng tưng bóng tuyết đứng trong sân phía sau hai người, quái dị nhìn một màn này.
Bọn họ chia phe ném cầu tuyết, hắn và Tiểu Tiểu một phe, Tiểu Cửu, Tiểu Như một phe, chỉ mới ném có một chút mà hai người kia đã chạy dựa vào cột, nói ra những lời đầy ẩn ý như vậy.
Trần U nhắm một mắt, đưa tay ném quả bóng tuyết thẳng trúng vào cái mông của Tiểu Như đang chu ra trước mặt mình.
Tiểu Tiểu cũng bắt chước hắn, tung quả cầu tuyết lên rồi dùng đuôi đập về cái mông của Tiểu Cửu.
Cả hai người a một tiếng, cảm giác vừa lạnh vừa đau ở mông làm mắt hai người nhòe đi, nhìn về Trần U, ẩn ẩn sắp khóc.
Chiêu bài này hắn còn lạ gì hai người nữa, mấy hôm trước hai người thua câu cá cũng lấy chiêu này ra uy hiếp hắn, làm hắn phải nhận thua, bây giờ thì........Hừ, hắn quen rồi, nằm mơ đi thôi.
Trần U cúi người xuống nặn một quả cầu tuyết khác cầm trên tay, ánh mắt đe dọa nhìn hai người. Hai người thấy chiêu này hết công dụng rồi nên đưa tay lau đi nước mắt cá xấu, phồng má đi về phía Trần U.
Cá cược của bọn họ là nếu ai thua thì phải bị đắp tuyết, Trần U vì để hai người vui nên đã chịu thua mấy lần rồi, hôm nay thì không được nữa, hắn phải đắp hai người họ mới được.
Thấy hai người nhận thua đi đến, Trần U khởi động hai tay, trong đầu chuẩn bị ý tưởng nên đắp hai người thành hình dáng gì đây.
Bất chợt, hai người lao đến chộp lấy chân hắn, kéo lui về phía sau làm hắn ngã ra nền tuyết, Trần U muốn đứng dậy thì Tiểu Tiểu lại phản bội hắn, hất một mảng tuyết lớn phủ lên người hắn.
Hai người Tiểu Cửu, Tiểu Như cười ha hả, xoa đầu Tiểu Tiểu một phen rồi nhanh chóng đắp nặng Trần U.
Trần U ngửa mặt nhìn trời, mặt cho hai người kia dày vò, tạo hình lớp tuyết trên người hắn. Đồng đội lâm trận phản bội, còn gì đau khổ hơn nữa chứ.
Hai nữ lần này đắp Trần U thành một con Lực Ngưu với cái đầu của hắn lộ ra ngoài, đắp xong hai người ôm bụng cười lớn, cười thích chí, cười sảng khoái.
Tiểu Tiểu cũng vui vẻ vẩy đuôi, nhìn bộ dáng của Trần U trên nền tuyết.
Trần U tâm đã chết rồi, tiếng cười của hai người hắn không còn để ý đến nữa.
Hai nữ lúc này đi đến ngồi hai phía quanh đầu của Trần U, che miệng cười nhìn hắn, Trần U không quan tâm, giận hờn quay mặt đi.
Hai nữ cũng biết là Trần U nhường cho hai người, chứ với thực lực của hắn, mười người như bọn họ chưa chắc đã chạm vào hắn được chứ huống chi là hất hắn ngã ra.
Tiểu Cửu đưa tay ôm lấy má của thiếu gia, quay mặt hắn nhìn về phía mình, cười xin lỗi nói:
"Thôi mà thiếu gia, Tiểu Cửu xin lỗi người, lần sau Tiểu Cửu không dám nữa."
Nói rồi nàng cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi của thiếu gia, hai người lại hôn nồng nhiệt, sau phiên Tiểu Cửu thì Tiểu Như tiếp tục ‘xin lỗi’. Lúc này Trần U mới tạm vơi bớt giận, vùng người phá tuyết đứng lên, tiến hành trả thù Tiểu Tiểu dám phản bội mình.
Một người truy đuổi ném tuyết, một hồ vừa chạy vừa tránh, náo loạn cả trạch viện. Tiểu Như và Tiểu Cửu che miệng cười, vô nhà bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho buổi tối.