Thấy thái độ của Trần U như vậy, vẻ quyến rũ của Tô Khuynh Thành chợt biến mất, xong rất nhanh liền quay trở lại. Nàng nhanh chạy theo Trần U, ôm lấy cánh tay phải hắn ép vào bộ ngực lớn của mình.
Trần U chán ghét rút tay của mình ra, đưa tay đẩy vai của Tô Khuynh Thành, đẩy nàng tránh xa hắn một đoạn.
Nhưng Tô Khuynh Thành dường như không để ý đến biểu hiện của hắn, nàng che miệng cười khẽ, bước đến choàng hai tay qua cổ hắn, áp sát bộ ngực lớn vào hắn, tư thái quyến rũ nói:
"U đệ hà cớ gì phải giận dỗi? Tô Toàn đã bỏ tỷ đi rồi, chẳng lẽ đệ cũng muốn bỏ tỷ sao?"
Xong nàng kề miệng sát tai Trần U:
"Tỷ và Tô Toàn mới gặp nhau sáng nay, hắn vẫn chưa làm gì tỷ đâu, chỉ ôm eo một chút mà thôi, hôm nay không cần đệ đến Tô gia làm gì, tỷ tỷ tự tiến cử cái chiếu, U đệ thấy sao?"
Nói xong nàng đá mắt với hắn, chân trái cong lên, chạy dọc theo đùi của Trần U.
Chách.
Trần U đẩy Tô Khuynh Thành ra, tiện thể tát mạnh một cái bên má phải, hờ hững nói:
"Tiện nhân."
Tô Khuynh Thành đưa tay lên sờ má, cảm giác nóng rát từ nơi đó lan đến trong thâm tâm của nàng, nhưng nàng vẫn nhịn mọi thứ xuống, vẫn quyến rũ cười nói với Trần U:
"Ây za, sao đệ lại đánh tỷ, tỷ đã tuyển chọn đệ rồi, tại đệ không tranh thủ nhân cơ hội chứ sao lại trách tỷ? Nhưng cảm giác đệ đánh thật kỳ lạ, tỷ có một vài chỗ, nếu được U đệ đánh thì…hì hì."
Trần U quay mặt đi, không để ý với tiện nhân này.
Tiện nhân này tính tình phong tao như vậy? Nói không làm gì với Tô Toàn, hắn làm sao tin?
Cái gì mà tỷ chọn đệ, tại đệ không nắm bắt, chỉ là hắn chưa tìm ra cách bài bố, chứ đâu phải hắn không muốn tiện nhân này, nhưng không ngờ tiện nhân này lại câu được người khác.
Không đúng, tiện nhân này là của hắn, là người mà kiếp trước hắn mong muốn nhưng phải bỏ qua, kiếp này tại sao lại phải bỏ qua lần nữa?
Lao lên, chơi tiện nhân này chán chê rồi vứt bỏ, hắn là Sủng Thú Sư mà, hắn có Tiên thú, hắn là Dưỡng Thú Sư, hắn có nhiều tri thức, hắn có nhiều kỳ ngộ, nữ nhân đối với hắn không thiếu.
Không được, Tô Khuynh Thành không có lỗi, lỗi nằm ở hắn, chỉ cần hắn nói một câu là đã có thể ôm nàng ta về, nhưng hắn không nói.
Hừ, cần gì phải nói? Hắn đường đường là Phò Mã của Trung Châu Hoàng Triều, muốn chơi một con ả cũng cần phải đi nói chuyện sao?
Không được, tỉnh táo lại, nhanh tỉnh táo lại đi Trần U, ngươi không phải là dạng người đó.
Ngươi đừng nghe, kiếp trước ngươi vì không rõ ràng thế giới này nên lúc nào cũng phải kiềm chế khát vọng, không phải sao? Bây giờ ngươi đã biết rõ nhiều thứ, đừng kiềm chế nữa, hãy để khát vọng của ngươi được vút bay, đúng rồi, chơi con tiện nhân đó đi.
Trong đầu Trần U chợt xuất hiện hai dòng suy nghĩ, tranh đấu với nhau ong ong vang vọng bên tai hắn. Dần dần, suy nghĩ của hắn bắt đầu đổ theo một chiều hướng.
Hắn là Sủng Thú Sư, hắn có sủng thú hệ Tiên, hắn là Phò Mã, hắn.....…Tiện nhân này hắn đã chọn, ả là người của hắn, hắn muốn chơi ả ta, chơi ả…..
Trần U hai mắt hằng lên những tia máu, hắn chợt quay người lại, phóng về phía Tô Khuynh Thành. Tô Khuynh Thành còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Trần U đè lên nền tuyết, áo khoác đỏ bên ngoài bị hắn lột ra, để lộ bộ y phục màu đỏ dán sát một cơ thể phong tao, quyến rũ.
Trần U nắm lấy cổ áo của Tô Khuynh Thành, kéo mạnh.
Xoẹt....
Y phục bị xé rách kéo ra một mảng xuân sắc động lòng người, Trần U đưa tay bóp mạnh bộ ngực lớn của Tô Khuynh Thành, bóp rất mạnh, làm cho Tô Khuynh Thành cực kỳ đau đớn, đau ứa nước mắt làm hai mắt dần nhòa đi.
Xong nàng vẫn cố nhịn đau, quyến rũ nhìn hắn, nhưng khi thấy hai mắt Trần U đỏ ngầu thì sự quyến rũ biến mất, thay vào đó là cảm giác sợ hãi như đang nhìn một con hung thú.
Con hung thú này nó thèm khát nhìn nàng, ánh nhìn điên cuồng, dục vọng cực kỳ bùng nổ.
Lực đạo của Trần U trên ngực nàng vẫn không giảm, Tô Khuynh Thành cảm thấy bầu ngực sắp bị hắn bóp vỡ. Lúc này một vòng tròn đỏ xuất hiện bên cạnh Trần U, Tiểu Tiểu từ đó đi ra, không nói hai lời liền quất ba cái đuôi mạnh vào mặt hắn.
Trần U bị Tiểu Tiểu đánh văng, lăn xa trên nền tuyết hình thành một vết dài, cảm giác đau ở mặt và cái lạnh của tuyết làm cho hắn tỉnh táo lại.
Trần U giật mình không nhỏ, không ngờ tâm cánh hắn lại do chính bản thân hắn phá hoại.
Kiếp trước hắn nhịn nhục đủ điều, kiếp này đã lấy được ngạo khí, nhưng không ngờ sự nhịn nhục đó tích tụ đã quá lâu, dẫn lên ngạo khí của hắn bùng lên quá lớn.
Nhất là cái ngày định mệnh đó, hắn có Tiên Thạch, hắn có Khổng Cầm Như, hắn có hai thứ thuộc đỉnh cao của khí vận, hắn cuồng, hắn ngạo.
Những ngày vừa qua hắn ít gặp người ngoài, hoặc chỉ gặp người có địa vị cao hơn hắn, hoặc chưa chạm đến giới hạn, sự cao ngạo này vẫn chưa hiện ra.
Hắn lại kiềm nèn đột phá quá lâu, lại tiếp tục 'nhịn', khiến cho tâm tình của hắn càng trở nên méo mó.
May mắn hôm nay xảy ra chuyện này, hắn mới kịp thời phát hiện, nếu không, để nó càng ngày méo mó, nó dần dần thay đổi hắn trong âm thầm, hắn sẽ không còn là hắn mà hắn muốn nữa.
Trần U loại bỏ sự kìm nén đột phá, Tiểu Tiểu cũng mở lớp cản linh lực, cả hai ngồi trên nền tuyết bắt đầu đột phá.
Khí tức của cả hai kéo cao lên rất nhanh, nhẹ nhàng chọc thủng bức màn, tấn thăng lên bát cấp, vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
Tô Khuynh Thành ngồi bơ phờ trên đất, tóc tai quần áo tán loạn, nhìn về phía Trần U cùng sủng thú của hắn, hai mắt dần trở nên vô cự, nàng tự suy nghĩ tiến vào thế giới nội tâm của mình.
Nàng là con gái của một cơ kỹ, mẫu thân nhan sắc tuyệt đỉnh nên không khó để làm cơ kỹ đỉnh cấp ở Nguyệt Lâu của một tòa thành. Mẫu thân từng được một công tử thế gia chuộc thân, trở về làm thiếp, nhưng trước đêm đó, người bị một hắc y nhân lẻn vào cưỡng hiếp, mất đi tấm thân hoài bích.
Công tử đó nghe tin mẫu thân không còn nữa thì liền hủy chuộc thân, kinh tởm nói mẫu thân không còn xứng với hắn.
Mẫu thân tiếp tục ở lại Nguyệt Lâu, nhưng lần này không còn bán nghệ không bán thân, mà bị bắt đi tiếp khách, qua hơn nửa năm, nàng có mang.
Lâu Chủ muốn nàng bỏ đi cái thai, tiếp tục ở lại nơi này, vì theo quy định của Nguyệt Lâu, cơ kỹ có thai sẽ bị đá ra ngoài, không được mang theo bất cứ tài sản gì.
Mẫu thân nàng tất nhiên không đồng ý, liền bị Lâu Chủ đá ra khỏi Lâu không thương tiếc trong một buổi trời đông giá rét.
Mẫu thân vừa đói vừa rét, lang thang khắp nơi trong thành, trước khi kiệt sức thì may mắn gặp được Tô Biên.
Tô Biên là một trưởng lão của Tô gia ở Hải Bình Thành, chịu trách nhiệm đi buôn bán khắp nơi, trước khi rời khỏi tòa thành thì bắt gặp mẫu thân.
Tô Biên cho mẫu thân ăn no, mặc ấm, cho mẫu thân đồng hành cùng đoàn buôn, nhưng cái giá mẫu thân phải trả là phục vụ cho Tô Biên.
Mẫu thân dung mạo kinh diễm, dù hoài thai nhưng cũng không ngăn cản Tô Biên say đắm, trên đường đi cả hai hảo hợp rất nhiều lần, mỗi lần Tô Biên đều rất nhẹ nhàng theo yêu cầu của mẫu thân.
Đi theo đoàn buôn gần chín tháng, đi qua vài tòa thành, thấy được cảnh sắc nhân gian, mẫu thân nàng cuối cùng cũng hạ sinh ra nàng trên đường băng qua sa mạc.
Nhưng nàng chưa kịp mở mắt nhìn mặt mẫu thân, người đã mất đi với nụ cười mãn nguyện ngay sau lúc xuất sinh.
Tô Biên, mang di thể mẫu thân thiêu đi, tránh cho thân xác người bị ma thú trong sa mạc nhắm nuốt, đồng thời để những cơn gió sa mạc mang mẫu thân đi ngao du.
Dù đứa bé này không phải con gái của Tô Biên nhưng ông ta lại rất yêu quý nó, ông mang nó về Tô gia ở Hải Bình Thành, nhờ gia tộc bồi dưỡng, cứ đầu xuân sẽ về thăm một lần.
Vào năm, Tô Khuynh Thành 7 tuổi, nàng nhận được tin dữ, Tô Biên bị ma thú ở sa mạc tập kích, đã qua đời. Tô Khuynh Thành dù muốn khóc lắm, nhưng nàng biết phận mình, bây giờ nàng đã không còn ai thân cận, nàng phải mạnh mẽ.
Một người hầu lúc đó đưa đến một chiếc hộp, trong đó có một quyển sách nhỏ của Tô Biên, ghi lại mọi chuyện, đồng thời có một dây buộc tóc đã cũ. Đây là di vật duy nhất của mẫu thân nàng, đi theo mẫu thân từ rất sớm, bây giờ trao lại cho nàng.
Sau sự kiện đó, Tô Khuynh Thành luôn luôn phấn đấu, biến mình trở thành một người có giá trị, vì nàng đã không còn Tô Biên chở che, trong một gia tộc thương nhân chỉ nói chuyện lợi ích, kẻ không có giá trị thì muốn sống an bình cũng khó.
Kế thừa nhan sắc của mẫu thân, Tô Khuynh Thành lớn lên càng xinh đẹp, được Tô gia bồi dưỡng trở thành một người chủ trì Hội Đấu Giá, nhờ nhan sắc, thân thể, và tư thái quyến rũ, những hội đấu giá do Tô Khuynh Thành chủ trì lúc nào cũng đông đúc, danh tiếng Tô gia càng được tăng cao.
Cây cao thì đón gió, Tô Khuynh Thành cũng vậy, bị rất nhiều nữ tộc nhân ghen ghét, nhưng địa vị của họ không bằng nàng, ghen ghét cũng như không.
Chỉ là cách đây hai tháng, nhánh Tô gia của Tô Toàn gõ ý muốn liên kết trao đổi lợi ích với nhánh Tô gia của nàng, đổi lại, Tô Khuynh Thành phải gã cho Tô Toàn làm thiếp.
Đám ghen ghét nàng nhân dịp này vùng lên, tộc lão cũng cảm thấy hợp lý, liền quyết định như vậy, chẳng cần hỏi qua ý kiến của Tô Khuynh Thành làm gì.
Vì đơn giản, nàng chỉ là một công cụ lợi ích của Tô gia, được Tô gia đào tạo, nuôi dưỡng mà thôi.
Tô Khuynh Thành muốn gả cho Trần U cũng là thật, không phải vì hắn là Sủng Thú Sư, hay Dưỡng Thú Sư, hay là thiếu niên anh kiệt gì đó. Gả cho Tô Toàn cũng là gả, mà gả cho Trần U cũng là gả, khác nhau ở chỗ một lựa chọn là nơi đất khách quê người, một lựa chọn là ở nơi mình sinh sống suốt bấy lâu thôi.
Đáng tiếc, nàng ở Tô gia chờ hơn nửa tháng, vẫn không Trần U hay trưởng bối Trần gia đến gõ lời, nếu vậy, nàng chỉ còn duy nhất một con đường mà thôi.
Tô Toàn không làm gì nàng cũng là thật, hắn công việc bận rộn, sáng nay mới đến Tô gia để nhìn mặt nàng, xong nghe nói nàng thân với một Dưỡng Thú Sư nên muốn đến bái phỏng.
Trên đường đi, ngoài ôm eo nàng ra cũng không có làm gì khác.
Trần U nói nàng là tiện nhận, cũng không quá sai, người đàn ông nào nàng cũng có thể thể hiện tư thế quyến rũ, tựa sát, mị hoặc thì có thể nói thế nào bây giờ?
Nàng có muốn làm vậy không?
Không.
Nhưng nàng bắt buộc phải thể hiện như vậy, phận nữ nhi yếu đuối, không có ai dựa vào, lấy gì mà tỏ ra thanh cao chứ?