Tộc lão Tô gia nghe vậy thì gật đầu, trong lòng mừng như nở hoa. Tô Khuynh Thành đã được Tô Toàn ‘thanh toán’ hết, cho dù Trần U dẫn đi thì đám bọn họ cũng không nói được gì, nhưng giờ lại có thể kiếm thêm chút lợi ích nhỏ, không mừng sao được?
Tô Quan Ninh chấp tay gật đầu:
"Vậy cảm ơn đại nhân."
"Vãn bối xin phép cáo lui."
Trần U nói lời chào, nắm tay Tô Khuynh Thành đi ra ngoài, còn đám tộc lão Tô gia ở lại, bắt đầu bàn tính lợi ích mà Tô Toàn đã mang đến.
Ra khỏi sảnh, Tô Khuynh Thành dẫn Trần U đi về phòng của nàng. Phòng của Tô Khuynh Thành nằm ở phía đông Tô gia, nơi khá yên tĩnh với nhiều hồ nước đang đóng băng.
Tô Khuynh Thành đẩy cửa khuê phòng, Trần U nhìn quanh thì thấy hai thứ nhiều nhất, một là sách, kha khá sách về ma thú, về thế giới bên ngoài. Hai là quần áo, rất nhiều hình dáng và màu sắc khác nhau.
Tô Khuynh Thành đẩy hắn ngã ra giường, tháo áo khoác ấm rơi xuống đất, chân phải chống nghiêng dưới đất, chân trái co trên giường, ngã người về phía Trần U.
Trần U đưa tay sờ chiếc chân dài của nàng trên giường, dần dần tiến lên phía trên, Tô Khuynh Thành quyến rũ nhìn hắn, thổi hơi thở thơm vào mặt, đưa tay giải khai áo Dưỡng Thú Sư của Trần U.
Tay Trần U chợt kéo eo thon của nàng, làm nàng đổ lên người hắn, Trần U cười nói:
"Bây giờ ta phải về chuẩn bị, hai ngày sau ta phải đi đến Hải Sa Thành rồi, sau hội đấu giá ta sẽ trở về dẫn nàng đi."
Tô Khuynh Thành u oán nhìn hắn, có chút không tình nguyện gật đầu, Trần U xoay người lật nàng nằm phía dưới, đưa tay vạch bầu ngực lớn lộ ra ngoài.
Hắn cúi người xuống, bắt đầu nhấm mút một bên đại thỏ ngọc, bên còn lại hắn vẫn đối xử công bằng, dùng tay xoa nhẹ lấy.
Tô Khuynh Thành hai tay ôm lấy đầu Trần U, nhắm mắt tận hưởng cảm xúc từ bộ ngực truyền đến, hơi thở càng ngày càng nóng lên, càng ngày càng dồn dập.
Sau một lúc, Tô Khuynh Thành a nhẹ một phát, hai tay thả đầu Trần U ra, nắm chặt ra giường, cơ thể căng lên, phía dưới quần đã ướt một mảng lớn.
Tô Khuynh Thành mắt mở nhẹ, tận hưởng dư vị cao triều, lúc đó một đôi môi áp lên môi nàng bắt đầu tàn phá hai cánh môi mềm, Tô Khuynh Thành theo bản năng đáp lại, sau một lúc rồi cũng thiếp đi.
Trần U giúp Tô Khuynh Thành giải khai quần dưới, dù sao cũng đã ướt, mặc không tốt. U cốc phía dưới hiện ra, không ngờ là bạch hổ, vừa trắng vừa có nét hồng hào.
Trần U đưa tay chạm nhẹ, nước còn tồn động từ u cốc chảy ra tay hắn, hắn lấy quần của Tô Khuynh Thành lau sạch phía dưới, lau luôn tay mình, để qua một bên cùng áo khoác của nàng.
Trần U giúp Tô Khuynh Thành đắp chăn, trước khi rời đi nhẹ hôn lên môi nàng một cái, bước ra ngoài đóng cửa lại.
….
…
Về đến Trần gia, Trần U thông báo cho bá mẫu về chuyện hợp tác thêm với Tô gia, còn hợp tác thế nào, chuyện ra sao, hắn không quan tâm, chỉ cần làm cho có là được.
Đám người Tô gia chuyên bàn lợi ích này, không nên dính dáng quá sâu.
Chuyện thứ hai, Trần U đi bái phỏng tam đệ Trần Tôn.
Nói là bái phỏng cũng không đúng lắm, Trần U nhảy vào trạch viện của Trần Tôn, nhờ Tiểu Tiểu Hoặc Ảnh cho hắn thành một nha hoàn, dùng thân phận này đi dạo.
Mục đích của hắn là gặp sủng thú của Trần Tôn, Diệp Đường Lang.
May mắn, hắn đi ngang qua một cái cây đã thấy Diệp Đường Lang đang nằm ngủ trên đó, đáng tiếc là Tiên Thú Điển không hiện phương pháp thăng phẩm cho Diệp Đường Lang, mà chỉ hiển thị phương pháp học một thú kỹ.
-Thú kỹ khả dụng: Diệp Đao.
-Mô tả: Bao bọc một bộ phận của ma thú (thường là tay) trong một lớp linh lực màu xanh, lớp linh lực này sẽ hóa cứng, sắt bén như lưỡi đao, dùng để tấn công kẻ địch.
-Phương pháp học: Hai ngày đầu cho ma thú luyện đòn chặt trong suốt 3h, hai ngày sau điều khiển ma thú vận dụng linh lực cho đòn chặt, hai ngày cuối tiến hành châm kim trên bộ phận của ma thú, cưỡng ép linh lực chảy ra ngoài.
Trần U gãi cằm, phương pháp học thú kỹ này có hơi khổ luyện a, nhưng thành quả cũng xứng đáng
Trần U đi một vòng quanh trạch viện, đi qua phòng ngủ của Trần Tôn thì nghe tiếng nữ nhân giao hoan, giọng nói hơi hơi quen thuộc. Trần U nhìn quanh, không thấy người quan sát đâu thì liền lại gần chọc thủng tấm giấy trên cửa sổ.
Vừa nhìn vào trong hắn liền giật mình, Trần Tôn đang rong ruổi phía sau vị hôn thê của mình, phía trước vị hôn thê được thiếp thân nha hoàn của Trần Tôn và hai nha hoàn khác chăm sóc cẩn thận, không bỏ lọt một chỗ da thịt nào.
Tên tam đệ này, biện pháp đối phó với nữ nhân cũng quá kinh khủng đi, có thể thuần phục nữ nhân dòng chính của Tê gia cùng ba nha hoàn hảo hợp với mình, đồn ra ngoài có thể nói là thanh danh vang dội a.
Trần U dời tầm mắt, đi đến chỗ cũ rồi nhảy ra ngoài, Tiểu Tiểu xuất hiện loại bỏ lớp hoặc ảnh của hắn.
Trần U lại dùng chiêu cũ đi vào trạch viện của Trần Bảo, nhưng đáng tiếc Trần Bảo đã ra ngoài, nên hắn cũng không thấy Thạch Giáp Ngạc.
Bây giờ cũng đã gần tối, Trần U về lại trạch viện của mình, ăn uống, tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
……
…..
Sáng hôm sau.
Trần U tranh thủ chạy qua trạch viện của Trần Bảo, dùng chiêu cũ nhảy vào, đi dạo cả một vòng, hắn vẫn không thấy Thạch Giáp Ngạc đâu cả. Chọc thủng màng cửa phòng ngủ của Trần Bảo, thì thấy hắn đang ngáy ngủ ngon lành.
Trần U lắc lắc đầu, cơ hội hắn đã cho, đáng tiếc Trần Bảo không có khí vận nhận lấy được, thôi vậy.
Trần U quay về trạch viện, chợt hắn dừng ở chỗ hộ vệ canh cửa, nói nhỏ:
"Phân phó người đi qua chỗ Khương Uân đại sư đưa tin, nói ta muốn nhờ đại sư liên hệ với Thành Chủ."
Hộ vệ liền gật đầu, tách một người đi ra phân phó người đưa tin.
Trần U ăn sáng, chui vào phòng ngủ bắt đầu tính toán chuyện sắp tới, đến chiều, hắn nhờ Đại Khuân lái xe đưa hắn đi ra đường lớn, đi khắp từ thành Dông sang thành Bắc, để mua một số đồ dùng cần thiết chuẩn bị cho hành trì sắp tới.
Đại Khuân còn há hốc mồm vì thiếu gia có một cái túi thần kỳ, đựng bao nhiêu vậy cũng không thấy nó phình ra.
Hai người về lại Trần gia thì trời cũng đã tối, Trần U về lại trạch viện nghỉ ngơi một chút rồi làm chuẩn bị.
Hôm sau, Trần U bái phỏng gia gia, đồng thời xin người cho hắn rời đi Trần gia. Nếu Trần U xin Đại bá thì người cũng sẽ cho phép, nhưng phải qua đầu xuân mới cho hắn rời đi.
Trần U đi đến một viện nhỏ cổ kính ở sâu trong dãy trạch viện, nơi này không có hộ vệ cũng không có nha hoàn, chỉ có hoa thơm và cây cối.
Trần U đưa tay lên gõ cửa, một giọng nói trầm ấm vang lên:
"Ai ở đó?"
"Gia gia, con là Tiểu U, con có chuyện muốn gặp người."
"Vào đây đi."
Trần U vâng một tiếng, mở cửa đẩy vào.
Bên trong cổ viện chỉ có một căn nhà nhỏ, một cái sân nhỏ, vài cái cây nhỏ cùng một cái cây lớn, gia gia đang ngồi tạo Linh Đơn dưới bóng của tán cây, bên cạnh là Hoàng Chân Điểu đang nằm ngủ.
Trần U nhìn qua Hoàng Chân Điểu, Tiên Thú Điển không hiện phương pháp thăng phẩm hay học thú kỹ mới nào, có vẻ con sủng thú này vẫn chưa đến lúc.
Trần U đứng chờ, gia gia rèn xong viên Linh Đơn kia, mở nắp hộp đựng kế bên bỏ vào rồi đóng lại. Gia gia đứng dậy, cười nói với hắn:
"Tiểu U nhi đến thăm ta à, mau ngồi."
Hai người ngồi xuống ghế, gia gia chờ hắn mở lời.
Trần U liền chấp tay nói:
"Thưa gia gia, con muốn rời Trần gia, đi ra thế giới ngoài kia khám phá, mong gia gia thanh toàn."
Gia gia không gật đầu cũng không lắc đầu, người chỉ ôn tồn nói:
"Tiểu tử, con dù ở Trần gia, được dạy dỗ rất chu đáo, nhưng có một số chuyện vốn không có ai dạy, chỉ khi nào gặp đến một việc gì đó thì mới biết."
Trần U biểu tình chăm chú lắng nghe, kiếp trước, lúc gia gia tìm được hắn ở Phong Hải Sơn Mạch, từng nói qua cho hắn, nhưng chuyện vốn đã qua lâu rồi, hắn căn bản cũng không còn nhớ rõ nữa.
"Ba nhà chúng ta, Trần, Khôn, Tê, vốn không phải là người ở Hải Bình Thành. Ba nhà chúng ta từng sống ở một tòa thành rất xa xôi, các vị lão tổ cũng không có ghi lại tên của nơi đó, nhưng vì nội chiến riêng từng nhà, lan đến cả ba gia tộc, rồi bùng phát, dẫn đến tòa thành gần đến sự hủy diệt."
"Ba nhà chúng ta bị lưu đày, đi đến nơi cực Nam này trấn thủ, từ từ phát triển gia tộc, và phát triển cả tòa thành, mới đó đã qua hơn 800 năm rồi."
"Cũng vì quá khứ như thế, nên con mới thấy, cả ba nhà chúng ta nước giếng không phạm nước sông, cùng nhau phát triển. Trong gia tộc cũng cấm nội đấu người sống ta chết, mọi chuyện đều phải là cạnh tranh công bằng, nếu sai phạm lập tức bị đuổi ra khỏi gia tộc."
"Ta đôi lúc du ngoạn qua nhiều tòa thành khác, nhìn những gia tộc trong thành cười nói trước mặt nhưng sau lưng đâm chọt lẫn nhau, nên dù những gia tộc đó tồn tại lâu hơn chúng ta nhưng nhìn chung vẫn không phồn hoa bằng."
"Nên, ở đây, ta dạy con điều đầu tiên. Dù con ra ngoài kia có độc hành hay cùng huynh đệ, hãy luôn nhớ một điều, chớ đâm sau lưng người, chớ vì danh lợi mà hại huynh đệ, cuối cùng, người thiệt cũng chỉ là con mà thôi."
"Điều thứ hai, dù con không có tâm hại người nhưng phải có tâm phòng người, con không đâm người khác, không có nghĩa là người khác không đâm con. Hãy nhớ, dù chuyện gì xảy ra, nên giữ lại một chút tâm đề phòng, sinh tử chi giao, đôi khi vì lợi ích to lớn còn hóa nhạt như nước, huống chi là quen biết thông thường."
"Điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, ra ngoài đó con có hại người, hay giết người, hay cướp của, hay làm chuyện tốt, đừng bao giờ liên hệ con với Trần gia ở Hải Bình Thành. Một khi con bước chân ra khỏi Trần gia để ngao du, con không còn là người của Trần gia nữa, Trần gia cũng sẽ không phiền đến con."