Sủng Thú Sư

Chương 5 - Quyển 1: Kinh Nam Đảo, Đề: Một Lần Nữa, Bắt Đầu.

Nguyên lịch năm 9715.

Hải Bình Thành.

Đây là một tòa thành rộng lớn ven biển, tận cùng phía Nam của đại lục.

Vừa là hải cảng lớn, vừa xem như một cứ điểm biên giới thế nên nhân khí của tòa thành cực kỳ thịnh vượng, người ra, kẻ vào mỗi ngày không đường nào đếm được.

Thêm nữa là phía Tây của thành giáp với Phong Hải Sơn Mạch, là tập hợp của nhiều dãy núi cao lớn, trải dài theo thềm bờ biển.

Một bên núi tiếp xúc với biển, như là một bức tường thành hùng vĩ thiên địa tạo ra, một bên khác lại tiếp giáp với khí hậu đất liền.

Điều kiện đặc biệt này khiến cho Phong Hải Sơn Mạch có nhiều tài nguyên mà không nơi nào có được, nhất là hai loại như Hải Sơn Hoa và Hải Sơn Thạch.

Hải Sơn Hoa giúp ma thú hệ thủy có tỷ lệ rất nhỏ bé thức tỉnh thêm hệ đất, và ngược lại, giúp ma thú hệ đất có tỷ lệ thức tỉnh thêm hệ thủy.

Hải Sơn Thạch là những tảng đá được gió núi và sóng biển phong hóa hàng ngàn năm, nằm ẩn sâu trong nền đất của sơn mạch.

Nói là thạch nhưng nó lại có tính chất của thiết, có thể nung chảy bằng phương pháp đặc biệt để rèn đúc vũ khí, áo giáp.

Những vũ khí, áo giáp được làm từ loại đá này không chỉ bền hơn mà còn giúp ngăn cản một phần tổn hại do những ma thú hệ thủy hay hệ đất gây ra.

Chính hai tài nguyên này càng làm cho Hải Bình Thành phát triển càng vượt trội.

Trong Hải Bình Thành có bốn thế lực lớn, chia nhau quản lý nhiều tài nguyên của thành.

Thứ nhất là Phủ Thành Chủ: quản lý người dân trong thành, thu thuế, hỗ trợ trị an,,…

Còn ba thế lực còn lại là ba gia tộc lớn: Trần gia, Khôn gia, Tê gia.

Mỗi gia tộc có rất nhiều sản nghiệp kinh doanh, phần lớn sản nghiệp đều đã được chia đều đến độc tôn.

Như Trần gia kinh doanh vải, Khôn gia kinh doanh hương liệu, Tê gia kinh doanh vận chuyển, hộ tống,…

Còn những nhu yếu phẩm như muối, gạo, than, củi, dược liệu,....đều được cả ba nhà chia đều dưới sự quản lý của Phủ Thành Chủ.

Trăm năm qua đi, ba gia tộc này vẫn cứ theo đó mà làm, không hề có nhu cầu thâu tóm sản nghiệp hay đối phó lẫn nhau.

Bởi vì cả ba nhà, mỗi thế hệ đều có tộc nhân là Sủng Thú Sư cao quý, thế nên trừ khi có gia tộc không có Sủng Thú Sư tọa trấn, còn không thì cả ba nhà vẫn mãi nước giếng không phạm nước sông.

Sủng Thú Sư là chức nghiệp cao quý nhất đại lục, khả năng thức tỉnh là rất thấp, trừ khi trong huyết mạch có di truyền của Sủng Thú Sư đời trước, còn không thì khả năng thức tỉnh gần như bằng không.

Và cũng chính vì sự khan hiếm đó nên Sủng Thú Sư mới trở nên cao quý, quý giá.

Như đã biết, ma thú có khả năng hấp thu linh lực của thiên địa để uẩn dưỡng bản thân, tăng thêm sức mạnh, tuổi thọ.

Sủng Thú Sư là những người thức tỉnh được không gian sủng thú, từ đó có thể bắt, huấn luyện ma thú nghe lệnh.

Họ cũng có thể dùng sủng thú của mình như trung gian, thông qua nó để hấp thu linh lực, tăng cường cơ thể, tuổi thọ.

Nhưng đó cũng không phải điều làm cho họ được tôn kính.

Khả năng đặc biệt của Sủng Thú Sư là thay vì hấp thu linh lực cho bản thân dùng, họ có thể nén nó thành Linh Đơn.

Linh Đơn mới là thứ khiến họ được tôn kính.

Linh Đơn có thể cho bất cứ ai sử dụng, sau khi dùng họ có thể hấp thu linh lực trong đó, hóa thành chức nghiệp mới gọi là Võ Sư.

Võ Sư dùng Linh Đơn có thể làm cơ thể mạnh mẽ, tuổi thọ tăng cao, hay nói cách khác, họ là những Sủng Thú Sư mà không có sủng thú.

Theo đuổi sức mạnh, sống lâu luôn là thứ mà con người hướng về, thế nên dưới trướng của mỗi Sủng Thú sư Sư luôn có một nhóm nhân loại muốn trở thành Võ Sư, từ đó thế lực của họ khuếch trương càng cực đại.

Không ai dám đắt tội Sủng Thú Sư cũng bởi vì thế, Linh Đơn vừa ra, thế nhân điên cuồng.

…..

….

Trần gia.

Trong một gian trạch viện xa hoa.

Cộc cộc..

‘Tam thiếu gia, nô tỳ theo lời phu nhân đến đưa cho thiếu gia linh dược’.

‘Vào đây’.

Trong phòng vang lên giọng nói.

Nô tỳ vâng một cái, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Trong phòng được bài trí rất xa hoa, mỗi thứ đều có giá trị liên thành từ những thương nhân bên ngoài thành đến để giao dịch.

Mặc dù rất xa hoa nhưng trong phòng cũng rất ngăn nắp, lại mang theo mùi hương thơm nhẹ.

Gió từ rừng trúc thổi qua khung cửa phía đối diện làm căng phòng mát mẻ, lại mang theo một vẻ yên tỉnh.

Trên giường lớn lúc này đang ngồi xếp bằng một thiếu niên, tuổi khoảng 15.

Hắn nhan sắc hơn người, thân trên để trần, trông gầy gò nhưng lại không mang lại cảm giác yếu đuối.

‘Đem dược liệu đến đây’.

‘Vâng, tam thiếu gia’.

Nô tỳ gật đầu, nhanh chóng đưa cái mâm đựng dược liệu mà phu nhân đã chuẩn bị lên trước mặt tam thiếu gia.

Tam thiếu gia Trần Tôn xe nhẹ đường quen, lấy từng dược liệu theo thứ tự.

Dược liệu nào dùng lá, dược liệu nào dùng thân,.....đều được Trần Tôn nhanh chóng xử lý rồi bỏ vào mồm nhai sống.

Đến khi tất cả dược liệu trên mâm đã được sử dụng thì hắn lấy ra một viên thuốc màu vàng.

Đây chính là Linh Đơn cấp thấp mà phụ thân hắn đã cho hắn.

Trần Tôn phục dụng linh đơn, dùng linh lực của nó bắt đầu luyện hóa dược liệu trong cơ thể.

Đây là một phương pháp mà phụ thân hắn kiếm được, có thể giúp cường hóa cơ thể.

Phương pháp này cực kỳ thích hợp cho hắn, cũng như sở thích của hắn, đồng thời cũng không sợ phụ mẫu ngăn cấm.

Nô tỳ kia đứng chờ ở một bên, không có tam thiếu gia cho phép nô tỳ cũng không dám tự tiện rời khỏi.

Sau khoảng mười lăm phút, Trần Tôn cũng đã luyện hóa xong dược liệu.

Hắn đưa bàn tay lên nắm thử, cảm thấy sức mạnh bản thân tăng lên một chút, hắn hài lòng gật đầu.

Nhìn qua nô tỳ còn đang đứng đó, thấy nhan sắc nàng ta không tồi, Trần Tôn liền đưa tay choàng qua eo thon của nàng ta, kéo ngồi vào lòng mình.

Bàn tay khác của hắn nhanh chóng đưa vào trong váy áo, nhào nặng đôi thỏ ngọc mềm mại.

‘Ân…tam …thiếu gia’

Nô tỳ bị kích thích bắt đầu thở mệt nhọc, Trần Tôn nhìn nàng ta hỏi:

‘Ngươi mới vào phủ à ? Sao trước kia ta không thấy ngươi ở chỗ mẫu thân?’

Nô tỳ hỗn hễn:

‘Nô…tỳ…mới được tuyển đến chỗ phu nhân cách đây mấy hôm…ân….đây là lần đầu nô…ân …cũng gặp tam thiếu gia ạ’.

Váy áo của nàng ta rất nhanh đã bị Trần Tôn giải khai, bàn tay hắn dời từ eo lên chỗ thỏ ngọc, bàn tay còn lại mò xuống dưới bắt đầu thoát y.

‘Ân…thiếu gia…bây giờ trời còn …ân…sáng, để tối nô tỳ sẽ đến hầu hạ ngài’.

Trần Tôn nở nụ cười:

‘Ngươi mới đến phủ, không biết thiếu gia ta thích nhất là bạch nhật tuyên dâm sao?’

Nội khố của nha hoàn nhanh chóng bị hắn lột ra, rồi đặt nàng ta nằm trên giường.

Trần Tôn đang giải khai quần thì bị nha hoàn đưa nhẹ tay cản lại.

‘Thiếu gia, cửa.. sổ’.

Trần Tôn cười:

‘Một lát nữa ngươi sẽ phải chống tay lên đó đấy’.

Nói rồi hắn thoát quần, nhanh chóng áp lên thân thể nõn nà của nô tỳ.

Ư ….

…..

….

..

Trong một trạch viện xa hoa khác.

Một thân thể thiếu niên cũng đang nằm trên giường, cả người thoát đầy mồ hôi như sau cơn vận động mạnh.

Tay phải thiếu niên gác lên trán, thở ra từng hơi nặng nhọc.

Trần U đầu óc ong ong như có hàng vạn cây kim đang châm vào đầu mình.

Sau một lúc, cơn đau đầu thuyên giảm, Trần U cố lếch cơ thể rã rời như bị búa tạ đè lên này từng chút ngóc dậy.

Hắn đưa hai tay mình lên phía trước, bàng hoàng nhìn chúng, trên khuôn mặt hiện rõ sự kinh ngạc đến tột độ.

Hắn cố lếch thân xác ra khỏi giường, từng bước rã rời đi đến chỗ bàn đặt cái gương duy nhất trong phòng.

Trong gương là một thiếu niên có gương mặt anh tuấn, hai mắt đặc biệt đẹp, đầu tóc dài bây giờ rối tung, dính đầy mô hôi nhưng như thế lại làm nhan sắc của thiếu niên tăng lên một chút.

Cơ thể thiếu niên không quá cao cũng không quá lùn, không mập cũng không gầy, toàn thân cơ bắp nhưng trông cực kỳ linh hoạt, không quá sổ xề.

Hắn nhìn không gian trong phòng, não bắt đầu rà soát lại những ký ức cực kỳ xưa cũ, nhưng những ký ức ở đây có lẽ hắn cũng đã quên rồi.

‘Nha hoàn, vào đây’.

Thiếu niên hướng về cửa lớn phát ra mệnh lệnh.

‘Vâng nhị thiếu gia’.

Cửa lớn được đẩy ra, một nha hoàn khoảng 20 tuổi xuân xuất hiện, nàng ta nhìn thiếu gia một cái rồi cúi đầu xuống.

Dù trạng thái hiện tại của thiếu gia có ra sao đi nữa, nếu thiếu gia không nói thì nha hoàn như nàng cũng không dám nhiều chuyện, quan tâm.

Trần U nhìn thân ảnh nha hoàn này, trông rất quen thuộc, nhưng hắn mãi không nhớ được tên của nàng ta.

‘Năm nay là năm nào ?’

Trần U hướng về nha hoàn hỏi.

Nha hoàn dù không hiểu tại sao thiếu gia lại hỏi vậy nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.

‘Thưa thiếu gia, năm nay là nguyên lịch 9715, hôm nay là ngày 15 của tháng 9’.

‘Được rồi, ngươi lui ra đi’.

Nha hoàn cúi đầu chào, nhanh chóng lui ra ngoài đóng cửa lại.

Nguyên lịch 9715.

Đây là năm hắn 15 tuổi, vào đầu tiết trời đông nữa tháng nữa, Trần gia sẽ mở lễ thu sủng cũng như lễ trưởng thành cho bọn hắn.

Trần U nhìn gương, hỏi một câu hỏi mà hắn còn không rõ ràng:

‘Ta …quay lại rồi sao?’

Bình Luận (0)
Comment