Trần U theo đoàn xe đi ra khỏi cửa lớn.
Bên ngoài là một con đường đá xám chạy ngang, rất dài và rộng. Phía cuối con đường bên tay phải dẫn ra đại môn làm từ bốn trụ đá lớn.
Bên ngoài đại môn đó nhân khí mới thịnh vượng, người qua lại huyên náo nhiều không kể xiết.
Đoàn xe nhanh chóng di chuyển ra đại môn, những người đang đi đường thấy họ thì liền nhanh chóng nhường ra một con đường.
Đoàn xe rẽ về hướng bên trái của đại môn, đi theo con đường đá cực rộng về phía Đông của thành.
Đại lộ của Thành Hải Bình rộng đến trăm mét, toàn bộ được lót đá, hai bên đường hàng quán mở ra rất nhiều, dù là giờ trưa nhưng nhộn nhịp cũng không thuyên giảm.
Những người dân bình thường của thành thì di chuyển sát hai bên mép đường, còn đoàn vận chuyển thì đi ở giữa lộ, thành ra không ai đụng đến ai cũng không gây mất trật tự.
Có những đứa trẻ, thanh niên nhìn đoàn xe đi qua hai mắt tràn đầy hâm mộ.
Trần U đưa mắt nhìn khung cảnh nhộn nhịp, kiếp trước lần đầu thấy quy mô của tòa thành này hắn cực kỳ choáng ngợp.
Nhưng bây giờ hắn đã đi rất nhiều nơi, thấy được những tòa thành quy mô còn khinh khủng hơn như thế này rất nhiều.
Trong lòng Trần U ẩn ẩn thở dài.
Kiếp trước, ba năm sau, Kinh Nam Đảo sẽ bị thú triều càng quét, đến khi cường giả từ Nam châu tiến về thì tất cả đã bị hủy diệt.
Trần U lúc đó đang ở Nam châu, nghe phong phanh tin này thì thở dài.
Sau mấy năm du ngoạn thăm hỏi hắn cũng biết được chân tướng.
Con của Ma thú tam cấp ở Đại Hải bị nhân loại giết chết, nó đau khổ, giận dữ dẫn dắt ma thú đi càn quét nhân loại.
Không may cho Kinh Nam Đảo gần khu vực sống của ma thú đó, kết quả bị hủy diệt.
Sau khi cường giả Nam châu đến điều tra thì liền tìm giết con ma thú đó, từ đó mở ra một cuộc chiến nhỏ giữa Nam châu và ma thú trong Đại Hải.
Trong ba năm tấn thăng lên tam cấp thì Trần U không chắc, nhưng hắn chắc chắn có thể ngăn chăn cuộc chiến này.
Hắn biết một người ở Nam châu, người này có thực lực nhị cấp, không gia nhập thế lực nào.
Nhưng hắn có cách để người này trở thành thủ hộ của Kinh Nam Đảo, không cho đảo bị hủy diệt.
…
Tinh thần trở về thực tại, đoàn xe đã đi xa khỏi đại môn của Trần gia rồi.
Trần U nhìn lại thì thấy trên đùi mình đang đặt một con vịt quay nóng hổi, mùi thơm xông lên tới mũi.
Đại Khuân bên cạnh đang xe cái cổ vịt bỏ vào miệng cắn một cái, nhai nhồm nhoằm.
Thấy nhị thiếu gia đã ‘tỉnh’, hắn cười ha hả nói:
‘Thiếu gia, đây là ta mua cho ngài, nhân lúc còn nóng hổi ăn ngay đi, đảm bảo không để ngài thất vọng’.
Trần U nhìn quanh, thấy tất cả mọi người trên tay cầm nữa con vịt quay, vừa đi vừa nhai.
Trần U cũng không khách sáo, xắn tay áo lên rồi xé đi cái đùi vịt, đưa lên miệng cắn một miếng lớn.
Thịt vịt hơi béo, không bị bở, da bên ngoài thì giòn, bên trong còn giữ lại nước, hương vị không đến mức tuyệt hảo nhưng cũng không tồi.
Trần U vỗ vỗ vai Đại Khuân:
‘Được, không tồi, thịt béo thêm chút nữa là ngon’.
Trần U lại cắn thêm một miếng lớn.
Đại Khuân thấy thiếu gia không câu nệ hình tượng cũng bật cười.
‘Thiếu gia yên tâm, đồ ăn ta chấm điểm dù có thể không ngon bằng như trong phủ nhưng đảm bảo không thua kém quá nhiều đâu, ha ha’.
‘Đây đây, để ta giới thiệu cho thiếu gia một chút’.
‘Bên kia là quán bánh bao của lão Lưu, bánh mềm, nhân nhiều, cắn một cái là nước ùa vào trong miệng’.
‘Bên kia là một tiệm hương liệu của Khôn gia, có rất nhiều thứ hương liệu lạ mà ta chưa bao giờ thử qua’.
‘Bên kia là một tiêu cục của Tê gia, bọn họ phụ trách vận chuyển tất cả mọi thứ, từ người đến đồ vật.’
‘Bọn họ cũng có thể chuyển đến bất cứ đâu, từ Phong Hải Sơn Mạch đến ra Đại Hải, qua thành trì khác cũng không thể là không được, chỉ là xem số tiền bỏ ra đến đâu thôi’.
‘Nhiệm vụ hộ tống cũng vậy’.
Từ trong tiêu cục đi ra một nữ nhân ăn da rám nắng ăn mặc hỏa bạo, toàn thân trang bị rất nhiều vũ khí, giáp da nhẹ chỉ bọc những chỗ nên cần bọc.
Huýt huýt…
Thấy nữ nhân đó, Đại Khuân huýt sáo, một vài nam nhân trong đoàn cũng huýt theo.
Nữ nhân kia nghe được liền giận dữ, ánh mắt như muốn giết người nhìn về đoàn vận chuyển.
Từ phía sau nữ nhân đi ra một nam nhân lực lưỡng cao lớn, vỗ lên vai nàng ta một cái nhẹ, nói nhỏ gì đó rồi hướng về chỗ Trần U cuối chào.
Nữ nhân kia cũng cúi chào hắn một cái, Trần U gật đầu xem như đáp lại.
Nữ nhân ánh mắt vẫn hậm hực nhìn theo đoàn xe rời đi.
Đại Khuân cười ha hả:
‘Nữ nhân đó là em gái của khôi trưởng tiêu cục, thực lực Dẫn Linh hạ cấp, ăn mặc hở bạo nhưng ghét người khác nhòm ngó’.
‘Lúc chiến đấu nàng ta đánh rất bạo lực, nên nghĩ nghĩ cũng rất hoang dã trên giường’.
‘Ôi, nước da đó, cơ thể khỏe khoắn đó, thực lực đó, thật là..’.
Trần U hờ hững nói:
‘Ta thấy ngươi chảy nước dãi rồi kia, lau đi’.
Đại Khuân đưa tay lên quẹt mồm, cười nói tiếp:
‘Xin lỗi thiếu gia, để ta tiếp tục giới thiệu cho ngài’.
‘Bên kia là Hải Thực Lâu, chuyên những món ăn từ thịt của hải thú, đồ ăn ở đây rất ngon, Thành Chủ cũng thường xuyên ghé đến đây dùng bữa.’
‘Bên đó là Hải Nguyệt Lâu, ặc, cái này phải về đêm xem mới đẹp, ban ngày họ không hoạt động’.
‘Cô nương trong đó tất cả đều xuất thân từ những ngôi thành bên ngoài, trang phục cũng rất lạ, mang vẻ phong tình khác, ước gì Đại Khuân ta có đủ tiền đến đây tiêu sái một lần’.
‘Ặc xin lỗi thiếu gia, để ta lau mồm cái đã’.
‘Bên kia là…’
‘Bên đó là….’.
…
…
Hai giờ sau.
Trên đường đi, Đại Khuân cứ rôm rả giới thiệu cho hắn, làm cho chuyến đi bớt nhàm chán đi một chút.
Đoàn xe bây giờ dừng trước một tiệm vải quy mô rất lớn, sát bên cũng có một tiệm bán trang phục cũng lớn không kém.
Cả hai tiệm này đều là tài sản của Trần gia.
Từ trong tiệm vãi đi ra một nữ nhân cỡ chừng hơn ba mươi tuổi, nhan sắc lẫn vóc dáng đều tạm được.
Trung niên đội trưởng đi xuống xe, nhìn nữ nhân nói:
‘Ta phụng lệnh đến vận chuyển vải vóc qua bên Tây thành, trong kho ở đây còn dư nhiều không?’
Nữ nhân gật gật đầu:
‘Trong kho còn rất nhiều, ta vừa mới mua một sấp vải lụa thượng hạng từ thành bên cạnh, mong ngươi chuyển giúp hộ ta về tặng cho phu nhân’.
Trung niên gật đầu, đi đến chỗ của Trần U, chấp tay nói:
‘Thưa nhị thiếu gia, chuyển vải sẽ tốn một khoảng thời gian, mong thiếu gia vào trong nghỉ ngơi, lúc khởi hành lại tôi sẽ thông báo’.
Nữ nhân nghe ‘nhị thiếu gia’ liền giật mình, nàng cứ tưởng thiếu niên anh tuấn này là một thành viên mới gia nhập vào đoàn, không ngờ là thiếu gia.
Nữ nhân nhanh chóng bước đến cúi chào, nở một nụ cười, nói:
‘Không ngờ là thiếu gia đích thân đến, tôi thành thật xin lỗi, tiệm cũng không quá xa hoa nhưng mạn phép mời thiếu gia vào nghỉ chân’.
Trần U gật đầu, nhảy từ trên xe xuống.
Nữ nhân nhanh chóng dẫn hắn qua bên chỗ tiệm trang phục, còn mọi người thì tiến vào tiệm vải bắt đầu bê vải vóc ra.
Trần u được nữ nhân dẫn đến khu ngồi của khách, phân phó thị nữ trong tiệm nhanh bưng trà rót nước.
Những thị nữ này tuổi xuân chớm nở, trang phục đủ màu đủ kiểu như một vườn hoa nhỏ đủ màu đang khoe sắc.
Trần U nhấp một ngụm trà, nữ chủ tiệm cung kính đứng kế bên, nói:
‘Thưa nhị thiếu gia, không biết ngài có gì phân phó không ạ?’
Trần U lắc lắc đầu:
‘Cứ để ta tùy tiện, ngươi đi làm nhiệm vụ của mình đi, à, món quà kia của ngươi ta thay mặc bá mẫu cảm ơn’.
Nữ chủ tiệm cười tươi như hoa, cúi chào hắn:
‘Vậy cảm ơn thiếu gia, tôi xin mạn phép’.
‘Các ngươi ở đây nếu thiếu gia có phân phó gì thì nhanh chóng làm theo’.
Dặn dò thị nữ trong tiệm, nữ nhân nhanh chóng chạy qua tiệm vải, xem xét sổ sách.
‘Các ngươi cứ đi làm công việc của mình, để một người bên cạnh ta là được rồi’.
Những người khác cúi chào hắn, bắt đầu công việc của mình, để lại chỗ đó đứng một thị nữ khoảng 15 tuổi.
Thị nữ gương mặt non nớt, thân thể nhỏ nhắn, hai tay chấp phía trước, yên lặng đứng ở đó.
Trần U uống xong nửa chén trà thì đứng dậy, bắt đầu đi dạo trong tiệm, thị nữ kia như cái đuôi đi theo sau.
Trang phục trong tiệm rất rất đa dạng, đủ màu, đủ kiểu dáng, đủ loại vải, cũng đủ loại giá cả.
Phần lớn là trang phục của nữ nhân, nam nhân cũng có nhưng chiếm một phần nhỏ, cũng đúng vì nữ nhân mua sắm trang phục hơn nam nhân nhiều lắm.
Trần U lựa cho Tiểu Cửu hai bộ y phục, một lam, một lục rất kín đáo.
Nghe thị nữ kia giới thiệu thì chất liệu của hai bộ này giúp làm ấm cơ thể, trời cũng sắp vào tiết đông rồi nên hai bộ này rất thích hợp.
Tiểu Cửu phụng sự hắn lâu như vậy, hắn cũng nên có chút quà chứ.
Đi qua một chỗ, hắn thấy một bộ trang phục rất đặc biệt.
Trang phục bạch sắc, làm từ lụa mỏng xếp nhiều lớp lên nhau, bình thường trông thì kín đáo nhưng nếu mặc nội y khác màu thì lại phát huy hiệu quả kinh người.
Không nghĩ ngợi, hắn liền bảo thị nữ gói luôn bộ này.
Như nghĩ lại chuyện gì đó, hắn nhìn ra cửa lớn, nhìn về phía bầu trời trong xanh kia, chĩa ngón giữa của mình ra.
‘Để ta xem lần này mày còn ngăn cản tao không?’
Trần U thầm nghĩ.
Hắn quay trở lại chỗ ngồi, nhân lúc thời gian rỗi bắt đầu sắp xếp những thông tin trong đầu.
Bất giác thời gian trôi qua nhanh.
Cảm nhận được bờ vai mình được vỗ nhẹ, Trần U mở mắt ra, trung niên đội trưởng là người vỗ vai hắn.
Thấy hắn mở mắt, trung niên chấp tay nói:
‘Xin lỗi thiếu gia, nhưng đã sắp xong đồ rồi ạ, trời cũng đã gần tối rồi, một lát đoàn sẽ đi ngang qua đại môn Trần gia, thiếu gia về nghỉ ngơi ạ’.
Trần u lắc đầu:
‘Đi thì đi cho tới chỗ, ta cũng muốn xem ban đêm của thành như thế nào?’
Trần U đứng dậy, hướng ra chỗ đoàn xe.
Đoàn xe trống rỗng bây giờ đã tràn đầy vải vóc. Hắn đi đến xe của Đại Khuân ngồi xuống, đoàn xe lăn bánh về hướng Tây thành.