Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 42

Đứa bé nhìn nàng nhoẻn miệng cười tươi, nàng nhìn cũng đau lòng, đứa bé đẹp thế kia sao lại ra nông nỗi này.

"Mau ngồi xuống đi, đã ăn gì chưa?".

Nó gật đầu.

Nàng đổ ra viên thuốc chữa bách bệnh, cầm ly nước đưa cho nó.

"Đệ có tin ta không?".

Nó gật đầu mà không cần suy nghĩ.

"Vậy được, mau uống viên thuốc này đi".

Nó chần chừ hai giây rồi sau đó dốc vào miệng uống. Sau khi uống xong, sắc mặt nó trắng bệch, hơi thở dồn dập, nó nhìn nàng bằng ánh mắt đau khổ.

"Ráng chịu đựng, sẽ nhanh qua mau thôi".

Thuốc đắng dã tật, huống hồ chi là thuốc quý, nó rất đau đớn.

Sau một hồi lâu, nó gục lên trên bàn, có vẻ là đau đớn đã qua đi, nàng lấy khăn tay lau mồ hôi cho nó.

"Mau thử nói ra một tiếng cho tỷ nghe".

Nó đờ đẫn ra một hồi, sau đó cũng gật đầu nghe theo lời nàng. Nó bắt đầu hé mồm phát ra tiếng nói "A, a". Nó bắt đầu mừng rỡ, nói tiếp

"Đệ... tỷ... đệ... nói... được... rồi".

"Ừ, thế nào, thích không?".

"Thích... rất... thích".

"Được rồi, cứ từ từ luyện tập".

"Đệ... cảm... ơn... tỷ".

"Không sao, đệ tên gì?".

"Tân Phong".

"Tiểu Phong, tên đẹp lắm, người cũng rất đẹp trai", nàng nói xong còn lấy tay ghẹo cằm của nó làm cho nó đỏ mặt.

"Tỷ cũng vậy, tỷ là người xinh đẹp nhất mà đệ từng thấy".

"Cảm ơn đệ, tuy ta đã nghe rất nhiều nhưng vẫn cứ thích nghe, mà người nào đó vẫn keo kiệt rất ít nói ta đẹp".

"Tỷ đang nói tới hoàng thượng?".

Nàng cười mà gật đầu, trong mắt tản ra dư vị hạnh phúc, tay cũng vô thức xoa bụng. Tân Phong thấy được cũng nghi ngờ, "Tỷ đang có thai?".

"Ừ, nhìn không giống à?".

"Vâng, không giống, đặc biệt tỷ còn đánh nhau nữa, sao có thể tin được là tỷ có thai".

"Lúc đó bất đắc dĩ thôi, không sao cả, nào, đệ để tay lên đây".

Nàng kéo tay Tân Phong đặt lên bụng nàng, "Bảo bảo, đạp một cái đi".

Bụng nàng "bịch" một tiếng, có tiếng đạp, Tân Phong như không thể tin nổi, nó rút tay lại, ngơ ngác nhìn nàng. Thật đáng yêu, đứa bé này mà về tay người khác nàng không cam tâm, bởi vậy nàng quyết định làm mai con gái yêu của nàng cho nó.

"Tiểu Phong, sợ sao?".

"Không phải đâu, rất kỳ diệu".

"Haha, tốt, đệ năm nay bao nhiêu tuổi".

"Đệ sáu tuổi".

Cách biệt không lớn lắm, được, nàng thích.

"Trong bụng của ta là một nam một nữ, sau này đệ sẽ là bạn của tụi nó".

"Vâng, đệ sẽ cố gắng hết sức".

"Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi".

"Vâng, tỷ nghỉ ngơi tốt".

Sau khi Tân Phong đi rồi, trong phòng lại có tiếng nói của bé gái.

"Mẹ, vừa nãy là ai vậy?".

"Là một tiểu mỹ nam, sau này sẽ làm bạn của con, có thích không?".

"Thích lắm, mẹ, mà tiểu mỹ nam là gì?".

"Có nghĩa là nó rất đẹp trai, rất tốt, con gái yêu, sau này nhớ giữ lấy nó, không cho ai tranh giành cả".

"Vâng, mẫu thân".

Vậy là xong, đã hoàn thành công tác tư tưởng bắt lấy con rể của nàng, nàng yên tâm mà hưởng thụ một dàn mỹ nam bao quanh nàng. Oa, buồn ngủ quá, nàng lên giường đắp chăn đi ngủ.

Khinh Duật Phàm xừ lý chính sự xong quay về cung của nàng, thấy nàng ngoan ngoãn ngủ ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng như mời mọc hắn tới hôn lên. Hắn cũng cảm thấy buồn ngủ, nhanh chóng thay đồ bước lên giường ôm lấy nàng, hôn lên khuôn mặt kia sau đó mới ngủ.

Ngủ cả một buổi chiều, nàng dụi dụi mắt tỉnh dậy, thấy lồng ngực cường tráng quen thuộc đập vào mắt nàng, nàng mỉm cười ôm thắt lưng hắn, chậm rãi hôn môi hắn. 

"Yên nhi, vụng trộm như thế là không tốt, biết chưa".

"Hihi, thì ra chàng đã dậy".

"Ừ, từ lúc nàng dậy ta cũng đã tỉnh".

"Phàm, buổi sáng ta đã lên thiên đình lấy được một số thuốc, cũng đã chữa cho Tiểu Phong, còn có rất nhiều thuốc tốt".

"Ừ, làm rất tốt".

"A, Phàm, ta còn có chuyện này, ta quyết định sẽ thu nạp Tiểu Phong làm con rể của ta".

Hắn nhìn nàng, tật mê trai vẫn không đổi, ngay cả con gái bảo bối của hắn cũng đem ra bán.

"Không được".

"Tại sao không được?".

"Con gái bảo bối của ta sao lại dễ dàng buông cho tiểu tử kia được, vậy chẳng phải ta uổng công thương yêu nó sao?".

"Xí, đồ bảo thủ, nhưng mà ta đã quyết định rồi, chàng phải nghe ta, nếu không ta sẽ nổi giận, bỏ về nhà mẹ đẻ, xem chàng xử lý thế nào?".

Giỏi cho nàng còn có chiêu này để uy hiếp, hắn cũng đành chịu, đành phải để con gái trả nợ chứ hắn tuyệt không để mất cơ hội ôm ấp nàng.

"Được, nhưng nàng phải bồi thường tâm lí cho ta".

Nàng mừng còn không kịp, chưa suy nghĩ đến con sói kia quyết định như thế nào đã vội đồng ý.

Hắn thì thầm nói trong tai nàng, nàng đỏ mặt đánh hắn, thầm mắng BT. Gì chứ, bồi thường tâm lí hóa ra là phải dùng thân thể báo đáp, còn phải mỗi ngày cho hắn làm ấm tiểu đệ hắn. Ta khóc! Vì để con rể tới tay mà chịu khổ, huhu.

"Phàm, ta có ý này, hay là để cho tiểu Phong lên ngôi thay chàng, đương nhiên nó còn quá nhỏ, phải có Nhiếp chính vương thay quyền".

"Tại sao lại làm vậy?".

"Có gì không tốt, ta tin tưởng nó, đi mà, lão công".

"Được, nghe theo nàng. Thật ra ta cũng nghĩ đến điều này, nhưng chưa có người xuất hiện để thay ngôi, bây giờ có tiểu tử kia coi cũng được".

"Vậy chàng chọn Nhiếp chính vương là ai?".

"Đinh tướng quân".

"Ông ta á? Cũng được".

"Vậy xong chưa?".

"Cái gì xong?".

"Nói chuyện xong rồi thì thực hiện lời hứa của nàng đi".

"...", đồ sói háo sắc nhân một trăm lần.

Sau một màn làm người ta nóng mặt, hai người dừng lại thở, tiểu đệ Khinh Duật Phàm tiếp tục giữ ấm trong người Nam Yên.

"Phàm, thời hạn hai tháng sắp hết, ta không muốn nhìn thấy chàng chết".

"Ngoan, nàng cũng biết là không phải chết thật mà".

"Nhưng khi nghĩ đến ta vẫn đau lòng, chàng sẽ rất đau đớn".

"Không sao, đừng nghĩ nữa".

"Không được, ngày mai ta sẽ tiếp tục đi ăn trộm vài viên gây tê để chàng khỏi phải đau đớn".

"Ừ, cứ làm gì nàng thích".

"Ta cũng đã uống mấy viên bồi bổ cho bảo bảo".

"Ừ".

"Ta cũng mang về thuốc trường sinh cho mẫu hậu, cho tiểu Phong".

"Ừ".

"Phàm".

"Ơi".

"Ta yêu chàng".

"Ta cũng yêu nàng, Yên nhi".
Bình Luận (0)
Comment