Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 2

Thượng Vũ đế chỉ giả vờ đồng ý với Cố Ngạn, sáng sớm ngày thứ hai Cố Ngạn thức dậy bên cạnh Thượng Vũ đế, chuẩn bị rửa mặt thật sạch để quay về nhà mẹ đẻ.

​Thượng Vũ Đế để cho Cố Ngạn giúp mình chải đầu, thần sắc tối tăm phiền muộn.

​“Bệ hạ mất hứng? Ngày mai Cố Ngạn sẽ trở về, chỉ ở nhà bồi phụ mẫu trong ngày hôm nay.”

​Cái đầu gỗ này! Chủ đề đó đừng có nhắc lại nữa. Thượng Vũ đế cắn răng, nghẹn một hơi: “Đừng quên đâu mới là nhà của ngươi.”

​Động tác của Cố Ngạn chợt dừng lại, khiến cho da đầu của Thượng Vũ đế có chút đau.

​Bản thân Thượng Vũ đế cũng hiểu được lời nói vừa rồi có hơi quá, cũng không thể trưng ra vẻ mặt lấy lòng, ho nhẹ một tiếng, đợi Cố Ngạn chải đầu quấn tóc của hắn lên xong, mới đứng dậy, hai tay đè xuống vai Cố Ngạn, đem nam nhân đứng ở phía sau ấn ngồi trên ghế.

​“Cố Ngạn bảo bảo, chải đầu.” Thượng Vũ đế cầm lấy chiếc lược trong tay Cố Ngạn, vụng về chải đầu cho Cố Ngạn.

​Da đầu Cố Ngạn bị Thượng Vũ đế chải loạn khiến cho đau nhức, vô luận vị hoàng đế kia có cố gắng loay hoay chải như thế nào, vẫn biến thành một nùi.

​Cố Ngạn thấy dáng vẻ cắn môi chăm chú kia của Thượng Vũ đế, quả thật không nhịn cười được, ngăn lại động tác lấy lòng của hắn.

​“Tông Hoài, đừng chải nữa.”

​Thượng Vũ đế nhụt chí ném lược sang một bên, cúi đầu xuống, dựa trên đỉnh đầu Cố Ngạn, nhìn hai cái đầu chồng lên trong gương đồng, Thượng Vũ đế đột nhiên cảm thấy rất thú vị, cúi đầu hôn lên tóc của Cố Ngạn.

​Cảm giác rất mềm mại, nhẹ nhàng như lá liễu.

​Cố Ngạn biết rõ Thượng Vũ đế là người ôn hòa đấy, nhưng khi hắn ở đây, Thượng Vũ đế rất ít khi có biểu lộ nhu hòa như vậy.

​Thượng Vũ đế rất phối hợp mà hưởng thụ loại cảm giác này, đợi bên ngoài truyền đến tiếng nhắc nhở của tiểu Đa Tử lần nữa mới hồi phục lại tinh thần.

​“Cố Ngạn bảo bảo, trẫm vào triều đây.”

​Mặc dù Cố Ngạn không phải là người tinh ý, nhưng ở chung nhiều năm như vậy, một ánh mắt của Thượng Vũ đế hắn vẫn có thể hiểu được là ý tứ gì.

​Cố Ngạn một đầu rối bời đứng lên cúi đầu hôn lên bờ môi của Thượng Vũ đế, sau cùng, cười nói: “Bệ hạ, đừng để mệt mỏi quá.”

​Ra cửa điện, Thượng Vũ đế phân phó cho thống lĩnh thị vệ cử ra một đội thị vệ âm thầm đi theo bảo hộ Cố Ngạn. Tuy rằng Cố Ngạn chỉ là về nhà mẹ đẻ, nhưng chuyện Cố Ngạn chính là bảo bối của Thượng Vũ đế thì cả thiên hạ này đều biết, ai cũng không dám nhiều lời.

​Cố Ngạn ngồi lên cỗ kiệu chưa bao lâu đã đến Cố Gia viện, tẩm cung của Cố Ngạn sở dĩ gọi là cung Tam Lý (ba dặm), chính là khoảng cách từ Cố Gia viện đến hoàng cung.

​Chủ tử của Cố Gia viện này vốn là thừa tướng nước Tây Hạng láng giềng bên cạnh Đại An, hiện tại Tây Hạng đã diệt vong, Cố thừa tướng đáng ra phải nhận kết cục tử nạn nay ngược lại lại ở một đại viện to lớn như vậy, là nể mặt ai không cần phải nói ra trong lòng mỗi người đều biết rõ.

​Ngẫm lại thì Cố Ngạn là ai? Đó là nam sủng được đương kim thánh thượng nâng ở trong tay. Cố gia lấy chỗ gì dựa vào? Còn không phải do nhi tử làm nam sủng trong cung dùng nhan sắc mị hoặc hiếm có được thánh thượng ưu ái vài phần.

​Cái này nói ra làm cái mặt già của Cố lão thừa tướng biết đặt ở đâu? Vì vậy Cố lão thừa tướng lúc này đáng ra cần phải an hưởng tuổi già, dù cho đời này đều không sống xa hoa phung phí, vẫn là đối với nhi tử bị ‘nhốt’ trong cung kia vừa yêu lại vừa hận.

​Hiểu con không ai bằng cha mẹ. Cho dù bên ngoài có đồn đãi như thế nào, Cố lão thừa tướng làm sao không hiểu đứa nhỏ trưởng tử này.

​Tuy rằng đứa nhỏ này từ lúc sinh ra cho đến lớn lên đều dị thường nhu thuận, sau khi thành niên mặt mày càng quan ngọc, tuấn lãng vạn phần, thậm chí còn được mọi người nhã xưng là Lan công tử. Nhưng trừ những thứ đó ra, đừng nói bên ngoài đồn đãi là tài trí hơn người phong lưu phóng khoáng, Cố lão thừa tướng biết rõ, đứa con trưởng của hắn ngoại trừ thư pháp còn biết chút ít, sử sách hội họa hiểu một tẹo, còn những cái gì mà trí tuệ cái gì mà đa tình… Quả thực là lời nói vô căn cứ.

​Nói khó nghe chính là, đứa con trưởng này của hắn, tư chất thường thường, không có năng khiếu, ngoại trừ gương mặt lừa người ra, cơ hồ cái gì cũng sai. Cho nên Cố lão thừa tướng có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, cái tên hoàng đế Đại An này rốt cuộc vừa ý con mình cái gì. Chỉ bằng vào khuôn mặt mà có thể được độc sủng năm năm? Cái kia Cố lão thừa tướng còn không bằng tự lấy mông lừa gạt mặt mình rằng nhi tử thần thông quảng đại đúng như theo lời đồn đãi.

​Nghĩ đến đây, Cố lão thừa tướng luôn kìm lòng không được mà thở dài. Ai, nếu như trước đây không đưa hai đứa nhi tử đến Đại An cầu học, không chừng sẽ không xảy ra cố sự hoàng thượng bị Cố Ngạn hấp dẫn, Cố gia cũng không cần ở trên đất của tên cẩu hoàng đế là đầu sỏ gây diệt quốc kia kéo dài hơi tàn.

​Nhưng mà Cố lão thừa tướng nào đâu biết rằng, dù cho từ nhỏ Cố Ngạn không rời Tây Hạng nửa bước, thì hắn cùng với hoàng đế Đại An kia thủy chung cũng sẽ gặp phải.

​Cố Ngạn hạ kiệu, vẫy lui người bên cạnh, chỉ mang theo nha hoàn tiểu Mai đã hầu hạ từ nhỏ bên người.

​Cố Ngạn trở về nhà như khách tha phương, liều lĩnh xông vào đại môn gào to câu: “Phụ thân, mẫu thân, hài nhi trở về rồi đây.”

​Tiểu Mai đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt, lên tiếng nhắc nhở: “Công tử, gõ cửa.”

​Cố Ngạn mới kịp phản ứng, đang định nắm lấy tay cầm cái cửa, thì đại môn liền mở ra từ bên trong.

​“Đại công tử đã trở về rồi! Lão gia với phu nhân đang đợi ở bên trong, mời Đại công tử mau vào.”

​Gã sai vặt mở cửa với gương mặt nịnh nọt, nhưng nơi đáy mắt lại không ẩn giấu được vẻ xem thường. Cố Ngạn hoàn toàn không chú ý tới những chuyện này, ngược lại tiểu Mai bên cạnh hung hăng trừng mắt liếc tên hạ nhân không hiểu quy củ kia, ánh mắt âm tàn đến nỗi làm cho người nọ sợ run cả người.

​“Phụ thân, mẫu thân, hài nhi xin thỉnh an, hài nhi ở bên ngoài luôn nhớ mong hai người.”

​Từ nhỏ đến lớn đều là câu này. Cố lão gia cùng Cố phu nhân không khỏi nâng trán, mà thôi mà thôi, tóm lại là nếu muốn tên nhi tử đầu gỗ này thay đổi, nói vài lời thân mật thì so với lên trời còn khó hơn.

​Có thể nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ cùng chờ mong của Cố Ngạn thật sự rõ ràng, con mắt lóe sáng làm cho người khác không thể bỏ qua, Cố lão gia bị con ngươi lóe sáng kia nhìn chằm chằm đột nhiên thấy xấu hổ vạn phần, mượn việc uống trà để di chuyển ánh mắt, còn Cố phu nhân đành phải đi qua nâng Cố Ngạn đứng dậy.

​Dù gì cũng là nhi tử chính mình sinh ra, Cố phu nhân cầm tay Cố Ngạn không buông xuống.

​“Bảo nhi, hảo nhi tử của ta, để cho nương nhìn xem có mập chút nào hay chưa, như thế nào chỉ còn một bộ xương? Lão hoàng đế kia không cho ngươi ăn no sao? Có phải ở trong cung chịu khổ? Bị người khác khi dễ? Ô, ô, đều do ta, không có năng lực cứu ngươi ra, lại để cho ngươi một mình chịu đựng trong nội cung đáng ghét kia.”

​ Sắc mặt Cố Ngạn cứng đờ, hốc mắt nóng ấm vừa muốn bốc lên liền dừng lại giữa đường: “Ách, mẫu thân đừng quá lo lắng, lần trước hài nhi về nhà mặc đến hai bộ y phục, cho nên mẫu thân mới cảm thấy hài nhi mập. Cái kia, hài nhi đã nói qua rất nhiều lần rồi, không phải do Tông Hoài bức hài nhi ở lại trong cung, là hài nhi tự nguyện lưu lại bên cạnh hắn đấy.”

​“Đây là ở trong nhà mình mà ngươi còn nói như vậy!” Cố phu nhân thoáng một phát khóc lớn tiếng hơn, “Như thế nào ngươi về đến nhà còn phải chú ý đến từng câu chữ, lo lắng hốt hoảng. Bảo nhi, là nương hại ngươi ah!”

​“Mẫu thân, hài nhi là nói thật, không phải do Hoàng Thượng ép buộc hài nhi.”

​“Ah! Tên cẩu hoàng đế kia hạ cổ gì xuống ngươi ah, hài tử đáng thương của ta… Bảo nhi ah, phụ thân ngươi đã đào xong mật đạo rồi, ngươi theo chúng ta trốn khỏi Đại An a…”

​“Nương – ngài chớ nghĩ quẫn, có đào 100 mật đạo cũng sẽ không trốn thoát khỏi Đại An, hơn nữa ngài còn muốn hài nhi nói bao nhiêu lần nữa đây, Tông Hoài…”

​“Đồ bất hiếu! Im miệng cho ta! Quế Hương nàng cũng đừng khóc, phải ra dáng mẫu thân.” Cố lão gia rốt cục không nhìn được nữa. Cái đứa trưởng tử này từ nhỏ đã cứng đầu, một khi đã nhận thức cái gì thì đến người làm cha hắn nói cũng không vô, tranh cãi như thế thì cam đoan đến hừng đông Cố Ngạn cũng có thể lặp lại những câu đồng dạng như vậy mà không ngừng nghỉ.

​Cố lão gia lần nữa bất đắc dĩ thở dài.

​“Đúng vậy a, mẫu thân, hôm nay là thọ thần của phụ thân, ngài cũng đừng khóc.”

​Cố phu nhân thật vất vả mới ngừng nức nở, khóc càng lâu mà vẫn chưa thấy nhi tử đến an ủi, thiếu chút nữa lại bi tâm, Cố lão gia liền vội vàng đem nàng đuổi đi để nàng an bài những chuyện vụn vặt khác.

​Cố phu nhân vừa đi, bên trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại. Cố Ngạn vẻ mặt chờ mong nhìn qua phụ thân, Cố lão gia giả ho vài tiếng, hướng hắn ngoắc ngoắc: “Tới.”

​Cố Ngạn ba bước đi qua, quy củ mà đứng trước mặt phụ thân.

​Cố lão gia không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, do dự bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy nhi tử, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

​Cố lão gia đang định nói cái gì đó, lại bị Cố Ngạn ôm chặt lấy, thở phì phò, ở bên tai Cố lão gia nói: “Phụ thân, hài nhi nhớ ngài.”

​Cố lão gia đã lớn tuổi rồi, đứa nhỏ Cố Ngạn này cũng không phải nhi tử ông sủng ái nhất, thế nhưng khi bị hắn ôm chặt nói như vậy, Cố lão gia đột nhiên cảm thấy cái mũi đau xót, nam sủng thì như thế nào, Cố Ngạn chính là đích tử của Cố lão gia hắn.

​Cố lão gia có chút rung rung động động mà mở miệng: “Bảo nhi, cha đột nhiên nghĩ đến, khi còn bé có lần ngươi…”

​Cố Ngạn ôm xong buông ra, không hiểu câu bỏ lửng thương cảm giữa chừng của Cố lão gia, bị kích động mà ngắt lời ông: “Phụ thân, Tiểu Dự đang ở nhà sao?”

​Cố lão gia còn chưa hết chìm trong thương cảm, bỗng nhiên bị Cố Ngạn hỏi như vậy, sững sờ mà đáp: “Bây giờ có lẽ đang ở trong phòng.”

​Cố Ngạn nhảy lên lướt qua Cố lão gia: “Cái kia phụ thân ngài cứ một mình từ từ suy nghĩ, hài nhi tìm Tiểu Dự đây.”

​Cố lão gia còn chưa kịp chùi giọt nước mắt chua xót, đã bị đồ bất hiếu Cố Ngạn bỏ rơi một mình thương xuân bi thu.

​Vô luận là người trong nhà có cái nhìn gì đối với mình, những thứ đó đều không thể ngăn cản tâm tình tốt đẹp khi trở về nhà của Cố Ngạn. Cố Ngạn cao hứng bừng bừng mà chạy đến Đông viện, đến sương phòng của Cố Dự.

​Cố Ngạn lúc này đã có kinh nghiệm, không có ở trước cửa phòng Cố Dự hô to, mà là gõ cửa, lên tiếng nói: “Tiểu Dự, ta đã trở về.”

​Cửa ‘két’ một tiếng mở ra, lộ ra gương mặt phờ phạt của Cố Dự.

​“Tiểu Dự, chưa tỉnh ngủ sao? Hôm nay sinh thần phụ thân, sao bộ dáng ngươi lại như vậy?” Vẻ mặt Cố Ngạn ân cần.

​Cố Dự liếc mắt nhìn trời, kéo dài âm thanh nói: “Đại ca —– ngươi cũng không nhìn một chút hiện tại mới giờ nào, nào có ai sớm như vậy đã rời giường —–”

​ Cố Ngạn quan sát trời: “Đã giờ tỵ (từ 9h đến 11h sáng) rồi, Tiểu Dự đã thức, không bằng cùng đại ca ôn chuyện?”

​Cố Dự nhìn huynh trưởng một cước bước vào phòng mình, vội vàng đẩy hắn ra: “Đại ca ngươi làm gì!”

​Cố Ngạn bất tri bất giác, tìm ra manh mối vội xin lỗi: “Không biết đệ muội (em dâu) vẫn còn ở bên trong, Tiểu Dự cho ta xin lỗi. Tiểu Dự đã lớn như vậy rồi, đại ca đều nhanh quên ngươi đã thành thân.”

​Cố Dự nắm tay áo của Cố Ngạn kéo hắn đến nội viện, một bên ngáp một bên thầm nói: “Cho là ai cũng giống như ngươi… Làm cùng một chỗ…”

​Cố Ngạn không biết là không nghe thấy hay là hồn nhiên không để ý, trên mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười, mặc kệ cho đệ đệ đem mình kéo tới bên cạnh bàn đá ngồi xuống.

​Cố Ngạn nhìn đệ đệ từ trên xuống dưới, cười nói: “Tiểu Dự càng ngày càng dễ nhìn.”

​Lại nói hai huynh đệ Cố gia này, mọi mặt Cố Dự đều hơn huynh trưởng, duy chỉ ngoại trừ khuôn mặt kia. Vì vậy khi bị huynh trưởng mỉm cười nhìn chằm chằm như vậy, Cố Dự cũng có chút ít không được tự nhiên: “Cái gì mà càng ngày càng dễ nhìn, lấy những từ này để hình dung ta làm cái gì…”

​Cố Dự chính xác là loại người không biết lựa lời mà nói: “Ta thấy đại ca mới là người phải chú ý lấy những chuyện này a.”

​Quả nhiên trong mắt của từng người Cố gia, Cố Ngạn chỉ là một chủ nhân trên danh nghĩa.

​Cố Ngạn rót một chén trà cho đệ đệ, nghiêm túc đáp: “Ta không chú ý cái này, kỳ thật trong nội cung có vài đám nương nương còn chú ý ta hơn ta.”

​Phàm là dân chúng bình thường, đều đối với chuyện bí sử trong cung có vài phần tinh thần bát quái. Cố Dự cũng không phải ngoại lệ, đón lấy chén trà Cố Ngạn đưa cho hỏi: “Đại ca, đám nương nương trong nội cung kia vẫn còn đối nghịch với ngươi?”

​Cố Ngạn gật đầu: “Chưa bao giờ ngừng lại.”

​“Đại ca làm cách nào ứng phó?”

​Cố Ngạn thoáng một phát xấu hổ: “Ta tất nhiên là có phương pháp của mình.”

​Cố đệ đệ lại nghĩ khác: “Không phải là đại ca thổi gió bên gối chứ?”

​Cố Ngạn nghiêm mặt: “Tiểu Dự tại sao lại nghĩ huynh trưởng mình như vậy, mặc dù trong nội cung có khắc nghiệt đến đâu thì huynh trưởng cũng sẽ không dựa vào Tông Hoài để đối phó với nữ nhân.”

​“Ách.” Cố đệ đệ đột nhiên không biết nói cái gì.

​“Được rồi, Tiểu Dự, không nói chuyện kia nữa, sinh thần phụ thân ngươi chuẩn bị gì chưa?”

​“Đó là đương nhiên, ta đã sớm chuẩn bị tốt.”

​“Vậy hãy để cho phụ thân chọn xem thích đồ của ai hơn.”

​“Thân phận hiện nay của đại ca không giống trước đây, thứ mang bên người đều là trong nội cung đấy, ta như thế nào so được.” Cố Dự có chút ê ẩm nói.

​Cố Ngạn bất mãn nói: “Hạ lễ của phụ thân đều là tự tay ta làm đấy, không quan hệ một cắc nào với nội cung.”

​Kỳ thật Cố Dự biết rõ đại ca hàng năm đều mang theo những lễ vật xấu xí: “Ta đây mỏi mắt mong chờ.”

​Trong hai huynh đệ tuy chỉ có Cố Ngạn một mình như con thêu thân muốn thân cận với đệ đệ, nhưng hai người vẫn là hàn huyên một mạch đến buổi trưa. Nói đến đây, không thể không nói tên Cố Ngạn không có sở trường gì này còn có một thói xấu đến cực độ, chính là gia hỏa này không thích ăn cơm.

​Trên thế gian này người đối với đồ ăn mà không có ham muốn vốn là cực ít, có thể Cố Ngạn không chỉ không thích ăn cơm, mà ngay cả các loại bánh ngọt thông thường cũng không hề hứng thú. Đó là một điều kỳ quái, nếu không phải Thượng Vũ đế một ngày ba bữa phái người giám thị hắn dùng cơm, đoán chừng gia hỏa này có thể nhịn đói đến chết.

​Vì vậy hiện tại gần đến thời gian dùng bữa, sắc mặt Cố Ngạn liền càng ngày càng kém.

​Rốt cuộc Cố Ngạn vẫn bị đệ đệ kéo vào phòng ăn.

​Sau khi ăn được một ít đủ no, Cố Ngạn liền buông đũa xuống, chống cái cằm tinh tế tỉ mỉ quan sát người nhà của hắn.

​Cả đám trên bàn cơm bị Cố Ngạn nhìn chằm chằm mà sợ hãi, rất nhanh đã ăn xong cơm, Cố lão gia mở miệng nói: “Bảo nhi, có phải ngươi có đồ vật gì muốn đưa cho phụ thân?”

​Thực ra Cố Ngạn có tên gọi thân mật tương ứng với đại danh, nhưng là cái tên Ngạn nhi thật sự không dễ nghe, trưởng bối Cố gia liền đổi thành Bảo nhi.

​Cố Ngạn gật đầu, từ trong áo móc ra một hộp gỗ tinh xảo: “Đây là lễ vật chúc mừng phụ thân.”

​Cố lão gia đối với lễ vật của Cố Ngạn cũng không kỳ vọng nhiều, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Cố Ngạn, Cố lão gia vẫn giả vờ mừng rỡ tiếp nhận hộp gỗ.

​Bên trong có một khối ngọc không lớn lắm, hình vuông.

​Cố lão gia còn chưa kịp cầm lên để cẩn thận quan sát, Cố Ngạn liền không thể chờ được nói: “Phụ thân, có đẹp hay không? Đây là hài nhi tự mình khắc đấy, bỏ ra thời gian khá dài.”

​Cái ngọc kia cũng không giống vật hiếm có bao nhiêu, lại càng không phải là ngự tứ thượng phẩm trong cung, chỉ là một khối ngọc có màu sắc ngọc bích. Nhưng tấm lòng của Cố Ngạn không phải nằm ở giá trị khối ngọc kia, mà là tự tay khắc lên danh tự của Cố lão gia.

​Khắc cũng không có chỗ nào tròn chỗ nào méo, so với bức họa kém cỏi của Cố Dự đích thực tiêu chuẩn hơn nhiều, nhưng hạ lễ của Cố Ngạn lại chưa bao giờ thắng được Cố Dự, vậy mà năm nào cũng kiên trì không ngừng tỉ mỉ chuẩn bị.

​Cố lão gia nhìn thoáng qua hai đứa con trai. Trong mắt Cố Ngạn không giấu được chờ mong, Cố Dự vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, bất quá tay nắm chặt chén trà lại để lộ ra một vòng khẩn trương. Đây là trận đấu ấu trĩ giữa hai đứa con trai, Cố lão gia cho tới bây giờ cũng không biểu lộ qua Cố Ngạn mạnh hơn một bậc. Nhưng ánh mắt Cố lão gia khẽ chuyển, lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến ngọc bội treo bên hông của Cố Ngạn, bạch bích không tỳ vết, phía trên khắc từng tầng mây, vô cùng khéo léo.

​Trong đầu Cố lão gia không hiểu vì sao lại liên tưởng tới gia cảnh hiện tại với lời đồn đãi bên ngoài.

​Sau khi Cố lão gia trầm ngâm nửa ngày, nói: “Ngọc của Bảo nhi khắc rất được lòng ta, tranh Dự nhi vẽ cũng vô cùng tuyệt diệu, lần này phụ thân sẽ không phân cao thấp nữa, thấy hai huynh đệ các ngươi tương thân tương ái mới là nguyện vọng lớn nhất của lão phu.”

​Cố Ngạn kinh hỉ mà trợn mắt, dáng vẻ tươi cười rất sâu.
Bình Luận (0)
Comment