Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngũ Ngũ

1

Thượng Vũ đế nhíu mày, ngữ khí mang ý tứ mệnh lệnh như vậy hắn rất ít khi nghe được.

“Công tử nhà ngươi là người phương nào?” Cố Ngạn hiếu kỳ hỏi.

“Công tử chính là thế gia phường dệt Giang Nam Ôn gia đại thiếu gia Ôn Dương.”

Danh hiệu thật dài, Cố Ngạn mở to hai mắt, hắn chưa nghe qua.

Mọi người trong khoang thuyền lúc này đều đang chú ý động tĩnh, Thượng Vũ đế khẽ cười không đáp lời, không có chút ý tứ nào muốn đi theo, hắn ngược lại muốn nhìn cái người này ‘Mời’ bọn họ như thế nào.

Tên tay sai kia ngẩn người, hiếm người nghe thấy danh hiệu Ôn gia mà còn bất vi sở động.

Thượng Vũ đế thấy hắn không lên tiếng, đột nhiên phát ra bản chất ngạo kiều tiềm ẩn, ngẩng đầu ưỡn ngực cao quý.

“Phụ thân, đi thôi.” Tiểu thái tử liếc nhìn tên gia nô kia, ghé tai nói khẽ với Thượng Vũ đế, “Phụ hoàng, Ôn gia ở Giang Nam là con đường thuận lợi để giải quyết vấn đề bên Yên Thủy Giang.”

“Ách… Được rồi.” Thượng Vũ đế chưa bày tư thế đủ lâu đã buông xuôi, hắn thích cao cao tại thượng ở trước mặt mọi người, duy chỉ có trước mặt nhi tử của mình, khí thế liền suy giảm.

Ôn Dương công tử trong truyền thuyết so với đương kim thánh thượng chỉ có hơn không có thua, lại làm cho mọi người không nghĩ tới chính là Ôn Dương xuất thân hiển hách kia lại không vênh váo hung hăng giống như trong tưởng tượng.

Thượng Vũ đế đi đầu, lúc đối mặt với Ôn Dương, vị đại thiếu gia trong truyền thuyết này vậy mà lại có chút đỏ mặt.

“Không biết Ôn công tử mời Chung mỗ đến là có chuyện gì?”

Ôn Dương nén đi ngượng ngùng trên mặt, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Tại hạ Ôn Dương, không biết quý danh của công tử là?”

“Chung Hoài.”

Ôn Dương gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía Cố Ngạn đang đứng bên cạnh Thượng Vũ đế, thăm dò mà hỏi: “Còn vị công tử này?…”

Thượng Vũ đế khiêu mi, không rõ ý đồ của Ôn Dương.

Bầu không khí lại lần nữa lâm vào xấu hổ, Cố Ngạn nhìn Thượng Vũ đế, thấy hắn không trả lời, vì vậy tự giác nói: “Tại hạ họ Cố, Chung Hoài chính là biểu đệ trong nhà, hắn được nuông chiều từ nhỏ, tính tình không tốt, Ôn công tử thứ lỗi.”

Thanh Liên ngoái ngoái lỗ tai, có chút hoài nghi những gì mình nghe được.

Trên cơ bản không có người có thể kháng cự được mị lực của Cố Ngạn, Ôn Dương nghe vậy cũng thả lỏng, lộ ra một nụ cười, hơi quay đầu xấu hổ nói: “Cái này… Xin Cố công tử lượng thứ, kỳ thật tại hạ có chút chuyện gia sự… Cái kia…”

Ôn Dương đưa mắt nhìn giữa Cố Ngạn và Thượng Vũ đế, lắp bắp nói: “Tại hạ cũng không cố ý, mới không cẩn thận nhìn thấy nhị vị… Thân mật?”

Sắc mặt Ôn công tử nóng đến tựa hồ có thể nướng bánh, Cố Ngạn nghe xong cả buổi, sững sờ không hiểu vị công tử này muốn nói tới cái gì.

Cố Ngạn gãi gãi đầu, kéo người có năng lực lý giải mạnh nhất trong số bọn họ – Thanh Liên ra, khẽ hỏi: “Tên này muốn nói cái gì?”

Thanh Liên không chút nghĩ ngợi: “Hắn vừa ý ngươi hoặc là bệ hạ.”

Cố Ngạn cả kinh: “Làm sao ngươi biết?”

“Quá rõ.” Thanh Liên cười lạnh, “Cũng không dám liếc nhìn ngươi hay bệ hạ, nếu không phải có tật giật mình vậy chính là trong lòng có quỷ.”

Cố Ngạn nhìn lại phía đối diện, Ôn Dương kia gò má đỏ ửng cúi đầu phảng phất như đang chờ đợi câu trả lời, nếu như… Bỏ qua phần e lệ này cũng coi như là một nam tử tuấn tú.

Cố Ngạn thầm cảm thấy đáng tiếc, thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói: “Đa tạ hảo ý của Ôn công tử, tại hạ với biểu đệ tình bền như kim, Ôn công tử hà tất…” Hiện tại Cố Ngạn cũng học rất nhanh chỉ đem lời nói nói ra một nửa.

Ôn Dương nghe vậy ngơ ngác nửa ngày, đột nhiên thẹn quá hóa giận: “Ngươi, ngươi đang nói cái gì? Ngươi cho rằng ta là coi trọng huynh đệ hai người các ngươi nên có ý định cường hào đoạt thủ?”

“Ồ? Chẳng lẽ không đúng?”

Ôn Dương nhìn qua thần sắc vô tội của Cố Ngạn, rõ ràng đang không hiểu vấn đề, thuận tiện hắn cũng tranh thủ chút thời gian này đem xấu hổ cưỡng chế di dời, rốt cuộc cũng rõ ràng mà nói liền một hơi: “Không ngại các vị chê cười, kỳ thật tại hạ cùng gia đệ… Hâm mộ nhau đã lâu, tuy nói Đại An dân phong cởi mở, nhưng Ôn gia không phải gia thế bình thường, huống hồ phụ mẫu còn khỏe… Nhị vị thoạt nhìn cũng là nhân vật có thân phận, lại là huynh đệ, ở trên thuyền công khai thân mật… Tại hạ rất hâm mộ, có thể mạo muội thỉnh giáo nhị vị tại sao làm được như thế hay không?”

Cố Ngạn ngẩn người, đây là cái vấn đề gì.

“Có lẽ hỏi như vậy quá mức mạo muội, nhưng thỉnh Cố công tử bỏ qua, tại hạ thật sự… Thật sự không nhịn được.” Nói xong, biểu hiện vẫn luôn nho nhã của Ôn Dương công tử không khỏi lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Cố Ngạn cảm thấy rất kỳ lạ, Ôn Dương mời bọn họ đến đây chỉ vì cái nguyên nhân này, mà hắn cũng nghĩ không ra phải đáp lại như thế nào. Hắn và Thượng Vũ đế sở dĩ có thể tùy tâm sở dục như vậy là bởi vì thân phận của người kia, sẽ không có ai dám đứng ra soi mói hoàng thượng.

Đang lúc Cố Ngạn suy nghĩ trả lời như thế nào cho thỏa đáng, liền nghe Ôn công tử gấp gáp nói: “Nếu lúc này nhị vị thấy bất tiện, tại hạ mời nhị vị đến nhà ở, không biết ý công tử thế nào?”

Cố Ngạn nhìn hắn một lát, gật đầu: “Được, nhưng mà chúng ta là một đoàn, muốn đi sẽ có rất nhiều người.”

Ôn Dương cảm kích nói: “Đa tạ công tử.”

===

“Chư vị thỉnh.” Ôn Dương dẫn một đoàn người trong cung đến sương viện phía tây, sắp xếp rất nhiều gian phòng. Ôn đại viện nhìn bề ngoài thì hào phóng nhưng lại không lộ ra xa hoa, nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện mỗi một góc đều chế tác tỉ mỉ chi tiết.

“Mỗi gian phòng đều có hạ nhân hầu hạ, ở đây Bình nhi là tổng quản nha hoàn, có chuyện gì tìm nàng là được.”

Cố Ngạn khách khí chắp tay: “Đa tạ.”

Ôn Dương đứng nguyên tại chỗ, im lặng, tựa hồ đang lựa chọn ngôn từ để mở miệng.

Cố Ngạn có chút hao tâm tổn trí, nói thật, có một Thượng Vũ đế với một Thanh Liên, một người uốn éo một người quanh co, hắn có thể nghe ra một nửa ẩn ý trong lời nói của hai người này là đã đủ tự hào lắm rồi, hiện tại lại thêm một người nói mà cũng như không nói, đầu năm nay, sao có nhiều người không thích nói thẳng đến vậy ah.

“Ôn công tử về sau có yêu cầu gì thỉnh nói thẳng, ta không phải là ngừi biết đoán tâm tư của người khác.”

Ôn Dương mất tự nhiên nói: “Nếu như Cố công tử thấy tiện, tại hạ muốn mời Cố công tử gặp gia đệ một lần. Gia đệ là một hài tử rất tốt, từ nhỏ đã được phụ mẫu yêu thích, ta…”

“Ôn công tử vừa mời chúng ta đến lại vội kêu chúng ta giúp đỡ chỉ sợ có chút không phải đạo đãi khách ah.”Cố Ngạn vừa định trả lời, Thượng Vũ đế liền chen vào, hắn đối với gian tình của hai huynh đệ Ôn gia không hứng thú chút nào, hiện tại hắn chỉ muốn biết nam sủng nhà đang định làm cái quỷ gì.

Ôn Dương quả thật xấu hổ mà gật gật đầu: “Là tại hạ đường đột, mời các vị nghỉ ngơi trước.”

Nói xong, liền vội vàng rời đi.

Cố Ngạn còn chưa kịp nói cáo biệt với vị bằng hữu mới, đã bị Thượng Vũ đế một tay đóng của lại, giống như lão gia đang hỏi nha hoàn: “Ngươi lại muốn làm gì?”

Cố Ngạn hồi phục tinh thần, thản nhiên nói: “Không phải bệ hạ muốn hiểu rõ dân tình sao?”

Thượng Vũ đế nghi hoặc nhìn hắn.

“Ôn công tử xem ra là người tốt.”

Thượng Vũ đế hừ một tiếng: “Trong mắt ngươi có người không tốt sao?”

Cố Ngạn gãi đầu, cười: “Ôn công tử rất đáng thương, chúng ta nên giúp hắn.”

Thượng Vũ đế theo thói quen liếc mắt, thậm chí chẳng muốn đáp lời, chỉ có thể cam chịu chấp nhận ý của gia hỏa bên cạnh. Tuy xâm nhập vào Ôn gia đích thực là đường tắt thuận tiện, nhưng hắn cũng không ngờ trong đầu của Cố Ngạn lại có thể quan tâm đến chính sự nhiều như vậy.

Thượng Vũ đế đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Cố Ngạn bảo bảo, không phải ngươi hẹn Thanh Liên đánh cờ sao?”

“Ta quên mất! Liên Liên chắc lại mắng nữa…” Cố Ngạn vội vàng đi ra ngoài, quay đầu không quên nhắn nhủ lại một câu, “Bệ hạ đừng chạy loạn ở nhà người ta.”

Thượng Vũ đế cười khổ: “Biết rồi biết rồi, ngươi mau đi đi.”

Đuổi Cố Ngạn đi xong, Thượng Vũ đế thảnh thơi mà ngồi xuống, đang tìm một tư thế thoải mái, thì tiểu Đa Tử vội vàng đi vào, châm trà rót nước cho Thượng Vũ đế.

“Tiểu Đa tử.”

“Có nô tài.”

Thượng Vũ đế chậm rãi mà nhấp một ngụm trà, giống như lơ đãng nói: “Vừa rồi trẫm có nghe lầm không?”

“Bệ hạ không có nghe lầm, nô tài cũng nghe được chính xác là như vậy!”

Thượng Vũ đế đặt chén trà xuống, nụ cười chậm rãi lan tới gò má, đầu ngón tay của Thượng Vũ đế nhẹ gõ gõ bàn, thấp giọng lẩm bẩm: “Tình bền như kim, tình bền như kim, tên ngốc tử đó không biết học ở đâu lời ngon tiếng ngọt vậy ah.”
Bình Luận (0)
Comment