Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 45

Edit: Ngũ Ngũ

Nam Nhân trấn gần đây có hai sự kiện thú vị — một là mã tặc Lưu Xuân Lai giảm cân rồi, hai là sau khi gầy xuống Lưu Xuân Lai đã buông bỏ đồ đao sửa đổi làm người tốt.

Cố Ngạn quan sát người trước mặt từ trên xuống dưới, dụi dụi mắt vài cái, mới do dự lên tiếng: “Xuân Xuân?”

Lưu Xuân Lai sau khi giảm cân có điều kỳ diệu, trước kia bởi vì thân hình to lớn nên sinh ra cảm giác áp bách rất mạnh, bây giờ thì giảm được nhiều rồi, tuy nhiên gương mặt vẫn có chút hung ác, nhưng hiện tại người nam nhân bị mọi người trốn tránh trong mắt ngấn lệ, biểu lộ muốn tiến lên ôm nhưng lại không dám, ủy ủy khuất khuất mà ngập ngừng nói: “Là ngươi trước khi đi kêu lão tử giảm cân đấy…”

“Ta đã nói như vậy?” Cố Ngạn sững sờ, y tiến lên nhéo nhéo cánh tay của Lưu Xuân Lai, kinh ngạc nói, “Thật sự là Xuân Xuân ah.”

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Lưu Xuân Lai tựa hồ đối với việc Cố Ngạn quên đi lời ‘Hứa hẹn’ giữa bọn họ mà cảm thấy vô cùng thất vọng đau khổ, lớn tiếng nhắc nhở, “Lúc đó lão tử đã hỏi ngươi vì cái gì lão tử không được mà tên cẩu nam nhân đó lại được, ngươi nói lão tử quá béo rồi!”

Cố Ngạn cười ra tiếng.

Lưu Xuân Lai nhận lấy sự vũ nhục quá lớn, uể oải mà cụp hai lỗ tai, ngữ khí rất thương tâm: “Ngươi lúc nào chẳng hay quên, lão tử đợi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi kêu lão tử chiếu cố Vi Ninh lão tử đã giúp ngươi chiếu cố, ngươi nói lão tử béo lão tử liền giảm béo, ngươi nói lão tử đừng làm mã tặc lão tử cũng không làm, mà ngươi nói đi là liền đi…”

Cố Ngạn tiến lên vỗ vỗ lưng của hắn: “Được rồi được rồi, đại nam nhân đừng tính toán chi li như vậy…”

“Lão tử không cho phép ngươi đi nữa!” Lưu Xuân Lai mạnh mẽ ngẩng đầu, cả gan hung hăng ôm lấy Cố Ngạn đang muốn né ra.

Cố Ngạn một tay ôm Lưu Xuân Lai đã không còn mập mạp nữa, không để cho hắn ủy khuất, cười ghé vào lỗ tai hắn nhàn nhạt nói: “Được, lần này không đi nữa.”

===

Trên thực tế sau khi Lưu Xuân Lai giảm cân đã biến thành một nam nhân có tướng mạo thượng đẳng, mặc dù ngày thường cũng không hay cười, có phần hung hãn nghiêm túc, nhưng vẫn không thể che hết ngũ quan thâm thúy cùng dáng người cường tráng. Nam Nhân trấn dân phong cởi mở, rất nhanh đã có người quên mất thân phận lúc trước của hắn, nhóm tiểu thụ thầm mến Lưu Xuân Lai bỗng nhiên ngày càng đông đúc.

Đáng tiếc bỗng có một ngày, bên cạnh Lưu Xuân Lai xuất hiện một nam tử trắng trẻo mềm mại, mặc dù tướng mạo chỉ thuộc dạng khá, nhưng không ngăn được tính tình nhu thuận phát ra từ sâu trong tâm, Nam Nhân trấn đại bộ phận đều là người Tây Hạng, phóng khoáng cường tráng, khó có được người nào đáng yêu xinh xắn như Vi Ninh, bởi vậy hắn lập tức trở thành mục tiêu hướng đến của rất nhiều tiểu công.

Nhưng điều hấp dẫn ánh mắt của mọi người chính là lúc nào hai người này cũng ở chung một chỗ, nghiễm nhiên trở thành một đôi trong mắt bọn họ. Vì vậy ngoài lòng mến mộ, thì nhóm tiểu thụ thầm mến Lưu Xuân Lai cũng không muốn hoành đao đoạt ái (*cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác), nhóm tiểu công thầm mến Vi Ninh cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Thế nhưng gần đây, mọi chuyện lại thay đổi!

Hai vị ‘phu phu’ trong mắt Nam Nhân trấn, gần đây rõ ràng đều sớm tối chạy đến cùng một chỗ, nghe nói ở đó có một quý nhân xuất hiện, có thể làm cho Lưu Xuân Lai cường hãn trở nên ngoan ngoãn, có thể làm cho Vi Ninh ngày đêm yên tĩnh hoạt bát hẳn lên, vì vậy tâm tư hiếu kỳ của toàn bộ người trong Nam Nhân trấn đều bị khơi lên.

Mà ‘Đại nhân vật’ trong lòng mọi người – Cố Ngạn đang ở trong phòng giáo huấn Lưu Xuân Lai.

“Lưu Xuân Lai,” Cố Ngạn vẻ mặt nghiêm túc, đối với người trước mặt có chút bất mãn, “Vì cái gì tiểu Ninh gầy đi rồi? Có phải ngươi bạc đãi người ta hay không?”

Lưu Xuân Lai đúng là oan uổng, tên Vi Ninh này thời điểm tới đây gầy giống như một con khỉ khô, nếu không phải hắn ra sức cho ăn…. Qua một thời gian, mới có được chút thịt, bộ dáng trước kia có thể để vào mắt à.

Lưu Xuân Lai muốn đáp lại Cố Ngạn, nhưng lý lẽ gì cũng đều không nói nên lời, một bụng ủy khuất chỉ có thể nuốt xuống. Vi Ninh thấy Lưu Xuân Lai thật sự không có ý định phản bác, vội vàng lên tiếng nói: “Cố đại ca, ta rất nhớ ngươi.”

Cố Ngạn không quá cao hứng: “Ta biết hết rồi, mọi người nói các ngươi ở cùng một chỗ, Xuân Xuân, vậy tại sao ngươi không đối tốt với tiểu Ninh một chút?”

“Cố đại ca, ngươi đã hiểu lầm!”

“Ngươi, ngươi sao có thể nói như vậy! Lão tử trong lòng chỉ có ngươi!”

Nói đến đề tài này, hai người nhịn không được trăm miệng một lời.

“Cố đại ca, ngươi đừng nghe những lời đồn nhảm kia, Lưu Xuân Lai là bởi vì thư của ngươi nên mới chiếu cố ta, ta với hắn rất trong sạch!”

“Đúng đấy, lão tử chướng mắt những kẻ yếu ớt như hắn.”

Vi Ninh căm giận mà nghiến chặt quai hàm.

Cố Ngạn thả lỏng, chuyển đề tài cực nhanh: “Xuân Xuân, tiểu Ninh, tất cả người trong Cố gia đều đã chuyển tới đây, bản thân tiểu Đa Tử đang bị trọng thương, bây giờ ta cần tìm công việc để mưu sinh, các ngươi cảm thấy nên làm gì mới tốt?”

“Không cho phép ngươi đi làm! Ngươi thiếu tiền lão tử cho ngươi, không cho phép ngươi xuất đầu lộ diện ra bên ngoài!”

“Đừng nháo.” Cố Ngạn trách móc, hán tử thô lỗ lập tức im miệng.

“Cố đại ca, ngươi vừa mới tới, chi bằng đem người nhà dàn xếp cho ổn thỏa, nghỉ ngơi vài ngày, sau đó hẵng tìm việc? Những ngày này ta với Lưu Xuân Lai sẽ để ý tìm việc giúp ngươi,” Vi Ninh dừng một chút, do dự mà nói ra, “Cố địa ca… ngươi đừng quá thương tâm.”

Cố Ngạn nhìn hắn cười cười, nhéo nhéo hai má tiểu Ninh ít thịt hơn lúc xưa: “Ngươi yên tâm, ta không sao.”

Lưu Xuân Lai cũng không phải kẻ ngốc, đối với chuyện Cố Ngạn đột nhiên đến đây mặc dù không biết rõ chi tiết thì cũng biết đại khái, trong lòng đem người phụ Cố Ngạn hận đến tận xương tủy, nhưng hiểu là không nên đề cập tới thì tốt hơn.

Vừa thấy Lưu Xân Lai có biểu cảm giống như muốn giết người, Cố Ngạn đẩy hắn: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Lưu Xuân Lai lập tức thu hồi lệ khí toàn thân, kéo lấy Vi Ninh: “Ngươi, ngươi nghỉ đi, chúng ta đi nha.”

“Ân, tạm biệt tiểu Ninh.” Cố Ngạn phất tay với Vi Ninh.

“Cố đại ca tạm biệt.”

Lưu Xuân Lai rất ủy khuất mà chỉ vào chính mình: “Còn lão tử thì sao?”

“Xuân Xuân tạm biệt.” Cố Ngạn cười.

Lưu Xuân Lai thẹn thùng mà kéo Vi Ninh đi ra ngoài, không quên đóng cửa cẩn thận lại thay Cố Ngạn.

Lặn lội đường xa cùng đệ đệ thay phiên gác đêm, cộng thêm chiếu cố đến phụ mẫu và tiểu Đa Tử đang bị thương nặng, sau khi Cố Ngạn đến Nam Nhân trấn tâm tình mới thả lỏng một chút, mặc dù bất an, lại thật sự một đêm vô mộng.
Bình Luận (0)
Comment