Edit: Ngũ Ngũ
Từ khi Liên Bình đi rồi, Cố Ngạn vượt qua một thời gian dài an ổn. Tiểu Mai được đưa trở về, vừa thấy công tử liền khóc tựa như mất cha, làm Cố Ngạn tốn công phu rất lớn mới dỗ được tiểu nha đầu.
Có Tiểu Mai và Cố Cố ở bên cạnh, Cố Ngạn cũng không còn cảm thấy quá mức nhàm chán. Sau khi Cố Cố bị Thanh Liên ‘chỉnh đốn’ một lần, rốt cuộc hiểu ra là không phải ai cũng tràn ngập ác ý, muốn cướp đi phụ thân, càng ngày càng trở nên hoạt bát.
Tiểu thái tử tuy mấy tháng không có Cố Ngạn ở bên cạnh nhưng võ nghệ đã rất tinh tiến, tựa hồ cũng bởi vì ‘đệ đệ’ lớn lên quá mức đáng yêu, nên đã dần dần tiếp nhận Cố Cố. Cố Ngạn dứt khoát đem Cố Cố ném cho thái tử điện hạ dạy dỗ, nửa tháng sau tiểu gia hỏa đã hấp tấp chạy tới khoe khoang mười ba thức kiếm pháp học được.
Cố Ngạn nghĩ bảo bối nhà mình quả nhiên là vô cùng thông minh, sau này nhất định sẽ là người thừa kế xuất sắc nhất của vũ điệu Hắc Cáp.
Cố Ngạn không có gì phiền muộn lại trải qua sinh hoạt ăn uống chơi ngủ, có thể là y an phận quá sinh nhàn, lại gạt Thượng Vũ đế vụng trộm cân nhắc kế hoạch xuất cung đi du hành.
Trước tiên đến Yên thủy Giang thăm huynh đệ Ôn gia, đón thêm bọn X Mai Cúc Trúc vào cung du ngoạn, lại… Ừm, vẫn là đảm bảo người nọ đừng quá mức phát hỏa.
Cố Ngạn một bên kích động mà vạch kế hoạch, một bên thì tính toán mức độ phát hỏa của Thượng Vũ đế, cứ như vậy vừa nghĩ vừa viết say sưa qua hết buổi trưa.
Cố Ngạn trải qua thời gian nhàn rỗi, Thượng Vũ đế những ngày gần đây cũng đang lo lắng chuyện khác. Có một bộ lạc mạnh mẽ ở Phương Bắc đang nổi dậy, chỉ một bộ lạc nho nhỏ đã tồn tại nhiều năm, căn bản không đủ tạo thành uy hiếp, có thể những năm gần đây do lòng của hắn càng ngày càng tham lam. Nên bọn chúng bắt đầu thôn phệ những thành trì hoang vu ở biên cảnh Đại An, từng bước lớn mạnh thêm. Dân chúng Đại An đã sống an bình quá lâu, mất đi tính cảnh giác đáng có, mỗi lần bị xâm lược, không hề có lực chống cự, làm cho lòng người bàng hoàng.
Ngay cả quốc gia lâu đời như Tây Hạng mà hắn cũng dám thu phục, thì chỉ một bộ lạc nho nhỏ vốn là sẽ không được hắn để vào mắt, có thể xưa không bằng nay, cho dù hắn còn trẻ, còn chưa qua đầu 30, nhưng hắn cũng không dám làm bậy.
Hắn từng trải qua trăm đắng nghìn cay mới được cùng Cố Ngạn ở bên nhau, hao hết tâm tư phơi bày lòng mình, hắn sớm đã không còn là Thượng Vũ đế của trước kia. Nhìn Cố Ngạn vui vẻ cười đùa, hưởng thụ tình cảm của Cố Ngạn đối với hắn, hiện tại hắn đã có hết thảy nên không nỡ buông tay dù chỉ một phần.
Thượng Vũ đế thất thần cầm tấu chương trên tay, một chữ đều không thể vào mắt, lúc phục hồi lại tinh thần thì ngoài cửa sổ bóng đêm đã thâm trầm.
Hắn mặc ngoại bào, đứng dậy, từng bước một đi đến cung Tam Lý. Tiểu Đa Tử cầm đèn đi theo phía sau hắn, ánh sáng nhàn nhạt ở dưới thân ảnh của hắn theo bước chân đong đưa rất nhỏ, giống như là nội tâm đang dao động bất định của hắn, vẫn không thể đưa ra quyết định.
Thượng Vũ đế dừng bước tại cửa cung Tam Lý, ánh nến trong điện phảng phất như đang mời gọi hắn đi vào, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra được dưới ánh nến người nọ đang làm gì.
Có lẽ là y đang gục đầu trên bàn chờ đợi hắn, có lẽ là đóng vai thành nhân vật mới nào đó đang mở to mắt chờ mong mà muốn hắn phối hợp với y, cũng có khả năng là đang say rượu, hai mắt mê ly, đối với hắn nói ra một vài lời tâm tình đáng quý.
Thượng Vũ đế trong ngực ấm áp, chợt sinh ra dũng khí to lớn, cước bộ dưới chân trở nên kiên định.
Lần này lại ngoài dự liệu của hắn, Thượng Vũ đế vừa vào phòng đã nhìn thấy Cố Ngạn cầm một tờ giấy chi chít chữ vung vẩy về phía hắn.
“Đây là cái gì?” Thượng Vũ đế vừa ngồi xuống, Cố Ngạn liền ân cần rót trà cho hắn, hắn hoài nghi mà liếc nhìn Cố Ngạn, tiếp nhận tờ giấy chi chít chữ kia.
Thượng Vũ đế sau khi xem xong sắc mặt liền hóa đen, nhìn chằm chằm vài giây, sau đó mỉm cười nhìn Cố Ngạn: “Hành trình này chắc hơn nửa tháng, lần này trẫm chính vụ bận rộn nên không có cách nào đi với ngươi, nhớ rõ mang theo thị vệ.”
Cố Ngạn nhíu mày: “Bệ hạ bận rộn chuyện gì?”
Thượng Vũ đế quay đầu: “Chuyện triều chính ngươi không hiểu đâu.”
Cố Ngạn nắm lấy tay của hắn: “Tông Hoài ngươi có chuyện đừng giấu diếm ta.”
“Trẫm…” Thượng Vũ đế lòng bàn tay ấm áp, ngơ ngẩn mà quay đầu nhìn về phía y.
“Hửm?” Cố Ngạn cười yếu ớt, dùng ánh mắt hỏi hắn.
“Trẫm không biết nên làm sao bây giờ,” Thượng Vũ đế thống khổ mà lắc đầu, “Trẫm cũng không muốn chiến tranh, trẫm không bỏ xuống được ngươi, nếu vạn nhất có chuyện gì, trẫm làm thế nào…”
“Là chuyện bộ lạc Phương Bắc?”
“Ừm.” Thượng Vũ đế ôm đầu.
Cố Ngạn tiện tay đem danh sách kia đốt đi: “Ta đi cùng bệ hạ.”
“Không được!” Thượng Vũ đế mạnh ngẩng đầu, lạnh mặt, nghiêm khắc ngắt ngang lời của y, “Không được, trẫm sợ làm ngươi bị thương, trẫm không thể để cho chuyện trước kia phát sinh thêm một lần nữa.”
Cố Ngạn ôm hắn, vươn tay vuốt ve phần tóc phía sau của hắn: “Tông Hoài, ta sẽ không rời khỏi ngươi nữa.”
Thượng Vũ đế ở trong ngực của y run lên, hồi lâu, run giọng nói: “Bảo Bảo, trẫm không đánh…”
Cố Ngạn vỗ lưng của hắn: “Không phải sợ.”
Thượng Vũ đế ôm chặt eo của y.
“Hơn nữa võ công của ta cao hơn so với bệ hạ, có thể bảo hộ được bệ hạ, bệ hạ được xưng là ‘Vũ hoàng tử’ đều là giả dối.”
Thượng Vũ đế bị y tạt một chậu nước lạnh, cảm xúc lập tức bị dập tắt: “Cũng không phải trẫm vô dụng, ngươi cứ ở trong lòng của trẫm như vậy sao trẫm làm việc gì được?”
Cố Ngạn mỉm cười, hai ngón tay ấn lên lông mày của hắn, vuốt ve: “Bệ hạ rất rất giỏi rồi.”
Thượng Vũ đế rất thích động tác này của y, yên ổn mà cùng y ân ái nửa ngày, sau đó mở miệng.
“Đợi chuyện này kết thúc, trẫm giao quyền lại cho Cảnh nhi. Mang ngươi xuất cung, không phải là cải trang vi hành, mà bởi vì nếu ngươi thích chỗ nào, trẫm sẽ cùng với ngươi ở lại đó. Hiện tại Cảnh nhi còn nhỏ, khi cần thiết trẫm sẽ giúp nó, ngươi không cần quá lo lắng, khi trẫm ở tuổi này của nó cái gì cũng điều biết.”
Cố Ngạn suy nghĩ một hồi, hỏi: “Bệ hạ quyết định ý nghĩ này mất bao lâu?”
Thượng Vũ đế bĩu môi: “Trẫm suy nghĩ nguyên ngày lại không thể đưa ra quyết định, cho đến khi vừa trông thấy ngươi, đã thốt ra rồi.”
Cố Ngạn cắn cắn môi dưới, nói: “Bệ hạ không phải là người xúc động như vậy.”
Thượng Vũ đế nghe được lời này của y, bật cười thành tiếng: “Bảo Bảo, trẫm biết rõ lúc đệ đệ của ngươi tạo phản ngươi rất khó xử, ngươi nghĩ tới cái gì trẫm cũng không hoàn toàn hiểu hết, nhưng giang sơn với ngươi không cách nào so sánh được, trẫm đối với ngươi là không nắm chắc, mỗi ngày cùng ngươi sinh hoạt chung một chỗ mới là chuyện trẫm vẫn luôn muốn làm nhất.”
“Tông Hoài, kỳ thật ta cũng chờ rất lâu muốn được ở cùng một chỗ với ngươi.”
“Trẫm biết rõ, có lẽ sau này trẫm sẽ không còn quyền lực lớn như vậy nữa, nhưng trẫm mỗi thời mỗi khắc đều sẽ bảo hộ ngươi, có thể trẫm sẽ xem tánh mạng của ngươi so với mình còn quan trọng hơn.”
“Bệ hạ hôm nay uống mật ong hả?”
‘Bùm bùm’ không khí mập mờ kiều diễm nhất thời vỡ tan thành từng mảnh, Thượng Vũ đế nghẹn họng, đã biết tên này không hiểu tình thú mà!
“Ta không cần bệ hạ bảo hộ,” Cố Ngạn nghĩ nghĩ, sắp xếp từ ngữ, “Lúc bệ hạ bởi vì ta sinh bệnh nên không ngủ không nghỉ trông chừng, lúc đó ta đã thích bệ hạ, sau này ta sẽ chăm sóc bệ hạ thật tốt.”
Thượng Vũ đế sửng sốt: “Cảnh nhi hôm nay cho ngươi ăn kẹo đường hả?”
Cố Ngạn cười đắc ý: “Bệ hạ biết nói lời ngon tiếng ngọt, ta cũng biết.”
Thượng Vũ đế cười ra tiếng, chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên tràn đầy lòng tin: “Ngày mai trẫm vào triều liền tuyên bố ngự giá thân chinh, Tây Hạng trẫm còn có thể san bằng, thì sợ gì một bộ tộc nho nhỏ.”
Cố Ngạn hôn hôn khóe miệng của hắn: “Ta ở bên cạnh bệ hạ, không phải sợ.”
Y vừa nói như vậy, lại nhẹ nhàng hôn vào môi của hắn lần nữa, Thượng Vũ đế lập tức say mê trong đó, choáng váng đầu óc, ôm lấy cổ của Cố Ngạn nỉ non: “Bảo Bảo, trẫm thật sự là càng ngày càng không thể xa ngươi.”
Lời này Cố Ngạn đã nghe qua vô số lần, cười cười, tận đáy lòng vẫn sinh ra tia ngọt ngào say đắm. Cố Ngạn cũng không muốn nghĩ nhiều, y chỉ biết sinh mệnh của y sẽ gắn liền với sinh mệnh của Tông Hoài, nếu thật sự phải chia lìa mấy tháng, sợ là ai cũng không chịu đựng nổi. Huống chi trên chiến trường đao gươm không có mắt, y tuyệt đối sẽ không để Thượng Vũ đế đi một mình.
Y cũng không có cảm tính như Thượng Vũ đế, nhưng ngẫu nhiên y cũng sẽ nhớ lại trước đây. Thượng Vũ đế lúc trẻ tuổi hăng hái, sau khi thân thiết dần dần không che giấu vẻ mất tự nhiên và ngượng ngùng ở trước mặt y, lúc ở chung khi tính tình không tốt, phát hỏa với y xong lại nhanh chóng bày ra bộ dáng chịu thua. Từng nụ cười từng cái nhíu mày của hắn đều là ký ức hãy còn mới mẻ đối với y, cho dù dùng cả một năm, hay dùng cả đời người để miêu tả cũng không đủ.
Kỳ thật trong mắt y, Tông Hoài luôn là giỏi nhất.
“…” Thượng Vũ đế đã chìm vào giấc ngủ, ôm y nói mớ câu gì đó, Cố Ngạn không nghe rõ, dưới ánh nến yếu ớt quan sát gương mặt của người thân ái, có lẽ bởi vì đoạn đối thoại trước khi ngủ, tựa hồ trong mộng đều là vui cười.
Cố Ngạn với tư cách là một nam sủng cũng không cảm thấy tự ti, y và Thượng Vũ đế đã thành thân, uống qua rượu hợp cẩn, giao phó tánh mạng cho đối phương. Thượng Vũ đế ở trước mặt y không tự cho mình là ‘hoàng đế’, y cũng sẽ không hối hận bởi vì hai chữ ‘nam sủng’.
Tông Hoài đã từng nói qua với y, trong lòng của hắn chỉ có một người, mà đối với Cố Ngạn cũng giống như thế. Cùng nhau đi qua con đường chưa bao giờ bằng phẳng, thời gian có thể ở bên cạnh bầu bạn luôn chê quá ngắn.
Y nghĩ, đây cũng là một cuộc sống hạnh phúc nhất rồi.TOÀN VĂN HOÀN.