Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 100

Editor: Masha

Thị nữ tiến đến bên tai Lý Uyển Tình, nói thầm một hồi.

Lý Uyển Tình nghi hoặc nhìn thị nữ, thị nữ dùng sức gật đầu: “Cô nương, thương hộ nữ có thể có học thức và kiến giải sao. Chỉ cần tìm được cơ hội, làm các nàng xấu mặt chẳng phải rất dễ sao?”

Lý Uyển Tình nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt Hạ Tĩnh Nguyệt, thân thiết kéo cánh tay của nàng: “Tĩnh Nguyệt muội muội, lúc trước là ta không tốt, không nên tức giận đối với muội. Nếu hôm nay gặp gỡ, muội cùng chúng ta vào xem sách đi?”

Hạ Tĩnh Nguyệt không biết vì sao Lý Uyển Tình đột nhiên thay đổi thái độ, trong lòng có hơi sợ, uyển chuyển cự tuyệt: “Kẻ hèn việc nhỏ, Lý cô nương không cần để ở trong lòng. Ta và tỷ muội trong nhà đi nơi khác còn có việc……”

Lý Uyển Tình khẽ cười nói: “Muội đây là không chịu tha thứ ta?”

Hạ Tĩnh Nguyệt cầu cứu nhìn Hạ Sơ Lam một cái. Lý Uyển Tình liền cười nói: “Không sao đâu, không chậm trễ bao nhiêu thời gian. Không bằng thỉnh Tể tướng phu nhân cũng cùng vào đi.” Nói xong đã lôi kéo Hạ Tĩnh Nguyệt đi vào.

Hạ Sơ Lam không yên tâm để Hạ Tĩnh Nguyệt một mình, nàng thật ra muốn biết Lý Uyển Tình này có gì trong hồ lô, thì thầm nói với Lục Bình: “Ta cùng ngũ cô nương đi vào hiệu sách. Bên trong đều là nữ tử, các ngươi đi vào không tiện, ngươi mang Lục công tử đi dạo phụ cận hiệu sách đi.”

Hạ Diễn vội vàng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta không đi đâu hết, ở bên ngoài chờ hai người. Những người đó nhìn qua không có ý tốt, tỷ mau chút kéo ngũ tỷ tỷ ra, chúng ta đi thôi.”

Hạ Sơ Lam thấy hắn kiên trì, đáp ứng nói: “Vậy các ngươi ở chỗ này chờ một chút.”

Hạ Diễn và Lục Bình đồng thời gật đầu, Hạ Sơ Lam liền xoay người đi vào hiệu sách.

Bên trong hiệu sách trống rỗng, chỉ có vài người, dường như cách phố xá bên ngoài ồn ào náo động rất xa. Những người khác nhìn thấy Hạ Sơ Lam và Hạ Tĩnh Nguyệt tiến vào, tránh ở bên cạnh khe khẽ nói nhỏ. Mặt Tiêu Bích Linh lộ vẻ không vui, Lý Uyển Tình này đang làm cái quỷ gì? Cư nhiên tự chủ trương mời hai người không liên quan đi vào.

Nàng vốn dĩ muốn gọi thị nữ bên cạnh qua, đuổi Hạ gia tỷ muội đi, đột nhiên lại thay đổi chủ ý. Hạ Sơ Lam rốt cuộc là phu nhân Cố Hành Giản, công khai gây xung đột, chỉ sợ sẽ đắc tội Tể tướng đương triều. Nàng biết trong lòng Lý Uyển Tình cực kì hận Hạ Sơ Thiền, cũng không thật sự muốn hữu hảo với hai tỷ muội Hạ gia, liền kêu thị nữ trở về, yên lặng xem biến.

Lý Uyển Tình lôi kéo Hạ Tĩnh Nguyệt đứng ở trước kệ sách, thuận miệng hỏi: “Tĩnh nguyệt muội muội, muội ngày thường xem sách gì?”

“Bình thường xem chút kinh, sử, tử, tập còn có kì phổ, ta ít xem sách, không bằng Tam tỷ tỷ ta xem nhiều sách.” Hạ Tĩnh Nguyệt khiêm tốn nói.

“Ồ? Vậy phu nhân hẳn là đọc qua 《 Mạnh Tử 》?” Lý Uyển Tình quay đầu lại hỏi Hạ Sơ Lam. Nàng từ nhỏ đã đọc 《 Mạnh Tử 》, tự nhận không có người nào khác tinh thông 《 Mạnh Tử 》hơn nàng.

Hạ Sơ Lam trả lời: “Ta rất thích 《 Mạnh Tử 》, nhưng đọc qua vài lần, cũng không phải quá am hiểu.”

Lý Uyển Tình liền cười rộ lên, lớn tiếng nói: “Phu nhân không biết chỗ nào? Thật ra có thể nói thử, có lẽ ta biết đâu.”

Người bên cạnh nghe được các nàng nói chuyện, không khỏi đều nhìn qua. Hạ Sơ Lam ngay cả 《 Mạnh Tử 》 còn xem không hiểu, sao có thể làm phu nhân Cố Hành Giản? Thật sự là có chút buồn cười. Trong các nàng có người thấy không quen thương hộ nữ thành Tể tướng phu nhân, đều chờ xem Hạ Sơ Lam xấu mặt. Hạ Sơ Lam nghiêm túc nói: “Một khi đã như vậy, ta đây thỉnh giáo Lý cô nương một chút, câu đầu tiên《 Mạnh Tử 》nói, Mạnh Tử thấy Lương Huệ Vương. Nếu Mạnh Tử không thấy chư hầu, vậy ông vì sao phải thấy Lương Huệ Vương?”

Lý Uyển Tình bị nàng hỏi khó, ngẩn ra nửa ngày nghĩ không ra đáp án.

Hạ Sơ Lam hơi hơi mỉm cười: “Xem ra Lý cô nương cũng không có đọc hiểu.”

“Tam tỷ tỷ, xem ra muội cũng đọc không hiểu.” Hạ Tĩnh Nguyệt phụ họa nói.

Bên cạnh các cô nương xem náo nhiệt nhịn không được cười ra tiếng. Lý Uyển Tình vốn da mặt mỏng, ỷ vào bản thân đọc qua mấy quyển sách, luôn mắt cao hơn đầu. Hiện giờ nàng cảm thấy bị Hạ Sơ Lam hạ mặt mũi, lại tìm không thấy bất luận lời phản bác nào.

Thị nữ bên cạnh nàng cũng khó thở, liền nói: “Các ngươi xuất thân tiểu môn tiểu hộ, chính là không có giáo dưỡng. Cô nương chúng ta không so đo hiềm khích trước đây, hảo tâm mời các ngươi tiến vào, các ngươi lại dùng thái độ như vậy với nàng! Cô nương chúng ta chính là Ân Bình Quận Vương Vương phi!”

Trong tâm nàng rất khinh thường mấy thương hộ nữ leo cao.

Hạ Sơ Lam giận quá hóa cười: “Ta vốn không biết đại gia đình đều giáo dưỡng thị nữ như thế. Ta và cô nương nhà ngươi đều là chủ tử, chủ tử nói chuyện, nào có phần của ngươi một hạ nhân xen mồm vào! Nếu là gia đình bình dân chúng ta, đã kéo ra ngoài hung hăng giáo huấn. Nếu ở tướng phủ, trực tiếp bị bán đi. Ngay cả quy củ cũng không hiểu, sao có thể hầu hạ hảo chủ tử? Vương phủ và bên ngoài cũng không phải là hậu viện Lý gia các ngươi, tùy ý ngươi làm bậy.”

Thị nữ kia bị khí thế Hạ Sơ Lam dọa đến, rụt ra phía sau Lý Uyển Tình một chút. Lý Uyển Tình nói: “Ngươi hà tất lấy tướng phủ tới áp người?”

Hạ Sơ Lam trả lời: “Là thị nữ Lý cô nương nâng Ân Bình Quận Vương phủ ra trước. Lý cô nương rốt cuộc còn chưa tiến vương phủ, vẫn không cần rêu rao như thế mới đúng, truyền tới tai Ân Bình Quận Vương và Hoàng Hậu nương nương, không phải chuyện tốt gì. Xem ra tỷ muội chúng ta lưu lại nơi này cũng không có ý tứ gì, không quấy rầy nhã hứng chư vị.” Nói xong, thuận thế kéo Hạ Tĩnh Nguyệt đi khỏi hiệu sách.

Hạ Tĩnh Nguyệt còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi: “Tam tỷ tỷ thật lợi hại. Nghe nói Lý cô nương am hiểu nhất《 Mạnh Tử 》, tám tuổi là có thể tụng, chúng ta thường thường bị nàng hỏi khó, không ngờ hôm nay bị tỷ tỷ hỏi đến tịt luôn.”

“Câu chuyện này kỳ thật là xem qua trong sách. Nghe nói trước kia có vị đại nho tuổi trẻ làm huyện lệnh, tài danh còn chưa lộ ra ngoài, có người muốn dùng 《 Mạnh Tử 》 khảo hắn, kết quả ngược lại bị hắn hỏi đến thua. Với chuyện học vấn, luôn là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Vẫn là khiêm tốn tốt hơn.”

Hạ Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: “Thì ra là thế. Tĩnh Nguyệt thụ giáo.”

Hạ Sơ Lam quay đầu lại nhìn hiệu sách một cái: “Tỷ xem Lý gia cô nương kia tâm cao khí ngạo, ý định muốn tìm cơ hội làm hai chúng ta bó tay. Vừa rồi tỷ không lưu tình với nàng ta, chắc đã hại các ngươi không thể thành bằng hữu.”

Hạ Tĩnh Nguyệt kéo cánh tay của nàng nói: “Tam tỷ tỷ nói gì vậy. Những kẻ đó đều là người ngoài, chúng ta mới là tỷ muội nhà mình, cái nào nặng cái nào nhẹ, muội phân rất rõ. Không lui tới thì không lui tới thôi, những người đó, trong xương cốt cũng chưa chắc để mắt tới chúng ta, hà tất lại gần để chịu mất mặt.”

Hạ Sơ Lam vui mừng, Hạ Tĩnh Nguyệt không trách nàng là tốt nhất. Các nàng đi qua hội hợp với Hạ Diễn và Lục Bình, đi đến nơi khác.

Trong hiệu sách, những người khác đều vây quanh Tình bên cạnh Lý Uyển Tình an ủi, Tiêu Bích Linh tự mình đi lên lầu hai, tùy tay cầm quyển sách xem. Nàng kỳ thật cũng không thích Lý Uyển Tình và thị nữ nàng ta cả ngày lấy danh Ân Bình Quận Vương phi tự cho mình là đúng, khiến cho bản thân có vẻ ghê gớm.

Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy trên mặt đất có một đạo hắc ảnh rất dài, vội vàng xoay người, nhìn thấy Tiêu Dục đứng sau nàng. Nàng duỗi tay vỗ vỗ ngực: “Ca ca, ca muốn hù chết muội, ca đi đường sao không có tiếng động?”

Tiêu Dục nhìn nàng, nhíu mày nói: “Muội muốn mua sách thì mua sách thôi, vì sao đuổi hết người ra ngoài, làm ra trận thế lớn như vậy?”

“Muội không thích cùng những thứ bình dân kia nhét chung một chỗ.” Tiêu Bích Linh mím môi nói, “Muội là huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, chẳng lẽ muốn riêng một cái hiệu sách đọc sách cũng không thể?”

Tiêu Dục nghiêm khắc nói: “Ta và phụ thân lần nữa khuyên bảo muội, không cần cậy sủng sinh kiêu, không cần tùy tiện lạm dụng quyền lực trong tay. Muội làm việc bất kể hậu quả như thế, sớm muộn gì có một ngày sẽ gặp phải tai họa.”

Tiêu Bích Linh ủy khuất nói: “Các người luôn là sợ này sợ kia, rốt cuộc đang sợ cái gì? Hoàng Thượng đối với Tiêu gia chúng ta, đối với ca ca còn chưa đủ tốt sao? Các người không cho muội mua đồ trang sức, không cho muội mặc quần áo hoa lệ, hiện tại ngay cả mua sách cũng quản, cái danh huyện chủ này muội làm còn có ý nghĩa gì! Ca ca, muội rốt cuộc có phải thân muội muội của huynh hay không!” Nàng nói xong, tức giận đến chạy xuống lâu, trực tiếp mang thị nữ và ma ma đi rồi.

Nhóm quý nữ khác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe được trên lầu hai có thanh âm nam tử, sợ tới mức sôi nổi né tránh đi ra ngoài, từng người dẹp đường hồi phủ.

Triệu Cửu từ trong một góc lầu hai đi ra, tay đặt trên vai Tiêu Dục: “Tử Thiều huynh đích xác quá mức nghiêm khắc đối với Thanh Nguyên huyện chủ. Nàng chẳng qua là một tiểu cô nương, có chút hư vinh kiêu căng cũng là việc tầm thường, tùy nàng đi thôi.”

“Làm điện hạ chê cười.” Tiêu Dục ôm quyền nói. Kỳ thật vừa rồi hắn cố ý đi ra, nói những lời này cho Triệu Cửu nghe.

Hai người bọn họ hôm nay hẹn ở trong hiệu sách gặp mặt. Hiệu sách này kỳ thật là sản nghiệp trên danh nghĩa Triệu Cửu, ngày thường đặt trong đô thành tìm hiểu tin tức. Triệu Cửu chủ động nói cho Tiêu Dục việc này, đương nhiên cũng có ý bày tỏ và lôi kéo mượn sức. Tiêu Dục thế mới biết, Triệu Cửu không được coi trọng mấy năm nay, vẫn luôn âm thầm tìm kiếm cơ hội.

Đây là người có dã tâm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, Tiêu gia đương nhiên không hy vọng cùng hắn trở thành địch nhân. Chẳng qua Tiêu Bích Linh gần đây hành sự rêu rao như thế, khó tránh khỏi sẽ làm người Triệu gia cảm thấy, Tiêu gia có phải còn cho mình là người hoàng tộc hay không.

May mắn vừa rồi dưới lầu có khúc nhạc đệm khác. Triệu Cửu trước kia chưa từng thấy qua Lý Uyển Tình, chưa nói tới thích hay không thích, nhiều nhất muốn quyền thế Lý gia. Nhưng hôm nay xem nàng dường như mượn thế quận vương phủ áp người, lại muốn khoe khoang học vấn, thật sự hơi phản cảm. Nhưng thật ra Hạ Sơ Lam kia, ở thời điểm hoa mai yến, đã để lại ấn tượng khắc sâu cho Triệu Cửu, hôm nay nàng nói vài lời《 Mạnh Tử 》, lại làm hắn mở rộng tầm mắt.

Thật là một nữ tử kỳ diệu, cũng không biết những ý tưởng này của nàng là từ đâu đến, trách không được có thể làm Cố Hành Giản đổ.

Tiêu Dục đi rồi, Triệu Cửu từ trên kệ sách tùy tay rút ra một quyển 《 Mạnh Tử 》, lật hai trang. Tùy tùng của hắn tiến vào, quỳ trước mặt hắn nói: “Vương đại nhân dường như thu được một phong thư báo tin mật về điện hạ, nhưng mật tin đó đã bị tiêu hủy, không có cách nào điều tra rõ lai lịch. Điện hạ hoài nghi là Cố tướng sai người làm như vậy? Nhưng vì sao hắn lại muốn làm như vậy? Rõ ràng hiến kế cho Hoàng Hậu bảo vệ điện hạ cũng là hắn.”

Triệu Cửu cong cong khóe miệng: “Thiệu Hưng năm mười lăm, ngay lúc đó Tể tướng một tay đề bạt Cố Hành Giản. Cố Hành Giản trước mặt người khác vô cùng kính sợ hắn, ngoan ngoãn phục tùng, chính là quay người lại liền đem chuyện hắn thu nhận hối lộ tố giác đến môn hạ tỉnh. Lúc ấy người được lợi là hắn và Trương Vịnh, từ đây môn hạ trung thư chính là vật trong lòng bàn tay hắn. Người này không thể khinh thường, càng không thể thiếu cảnh giác. Hắn chậm chạp không cho thấy ý muốn duy trì bổn vương, đó là trong lòng còn có băn khoăn. Có lẽ đây là khảo nghiệm hắn dành cho bổn vương cũng chưa biết được. Hắn gần đây đang làm gì?”

“Người chúng ta an bài căn bản không có cách nào tiếp cận người bên cạnh hắn, chỉ có thể biết đại khái ngày thường tướng phủ có người nào ra vào.”

Triệu Cửu nhìn những chữ xếp hàng sạch sẽ trong sách, cười nói: “Không có bản lĩnh này, cũng không phải Cố Hành Giản. Không cần cưỡng cầu.”

Vị tùy tùng kia có hơi đoán không ra tâm tư chủ tử, liền không nói gì.

Triệu Cửu lại hỏi: “Hưng Nguyên phủ bên kia thế nào? Triệu Lang vẫn không có bất kì tiến triển gì à? Xem ra phụ hoàng rất coi trọng án ở Hưng Nguyên phủ, cư nhiên sai khiến Cố Hành Giản đi qua. Bổn vương vốn nghĩ Dương Châu gần đô thành, phái bổn vương đi Dương Châu, hẳn là càng coi trọng bổn vương. Trước mắt xem ra, tâm tư phụ hoàng, chỉ sợ không đơn giản như vậy.”

“Chúng ta trên cơ bản tra không ra hành tung Phổ An Quận Vương, cũng không biết mỗi ngày hắn đến tột cùng đang làm cái gì. Đại khái tránh ở trong cái núi sâu nào khai khẩn đất hoang, lại đi trồng rau đi?” Tùy tùng trêu ghẹo nói.

Mấy năm nay Triệu Cửu vẫn luôn âm thầm tìm cơ hội trở lại đô thành, nghe được tin tức tiểu hoàng tử thân sinh của hoàng đế chết non, hắn liền biết cơ hội tới. Hoàng đế đến tuổi này rồi, chỉ sợ rất khó sinh dục lần nữa, chỉ có thể chọn người thừa kế ở trong con cháu tôn thất đã từng nhận nuôi. Nhưng Triệu Lang dường như chẳng quan tâm những việc này chút nào, chỉ lo trồng trọt.

Triệu Cửu nghĩ, thiếu người tranh ngôi vị hoàng đế, tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng hắn vẫn phái người nhìn chằm chằm Triệu Lang, vạn nhất Triệu Lang đang giấu tài đâu?
Bình Luận (0)
Comment