Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 17

Editor: Masha

Hạ Sơ Lam cùng Hạ Bách Thanh đi ra cửa Vĩnh Hưng trà lâu, thương lượng làm sao đem tiền đưa đến quan phủ. Mười triệu bạc, là kết quả nàng cùng Hạ Bách Thanh thương lượng. Số tiền này số lượng không nhỏ, nhưng Hạ gia vẫn có thể lấy ra được.

“Lam…… Hạ cô nương dừng bước!” Lục Ngạn Viễn đuổi theo tới cửa, hộ vệ gác ở cửa hoảng sợ, sôi nổi hành lễ.

Hạ Sơ Lam quay đầu lại: “Thế tử còn có việc?”

“Tìm một chỗ nói chuyện.” Lục Ngạn Viễn nhìn nàng, trầm giọng nói. Hẳn là hắn cố tình đem thanh âm áp xuống, mới có thể làm thanh âm dao động không rõ ràng như vậy.

“Cô nương!” Tư An lập tức cảnh giác nắm cánh tay Hạ Sơ Lam, không nghĩ để nàng đi. Nàng nhận được người này, có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, thế tử Anh Quốc Công! Nàng mặc kệ đối phương có thân phận hiển hách cỡ nào, nàng chỉ biết là ba năm trước cô nương chịu ủy khuất, lão gia phu nhân thở dài, còn có đêm hôm đó cô nương thiếu chút nữa bỏ mạng, nàng vẫn còn nhớ kỹ.

Hạ Bách Thanh hành lễ nói: “Nếu là về chuyện quyên tiền, thế tử có thể nói với tiểu dân.”

“Ta có lời muốn nói riêng với nàng, không liên quan tới người khác.” Lục Ngạn Viễn khẩu khí cường ngạnh, mang theo vị sắc bén của cường giả. Ba năm thời gian, hắn cũng thay đổi. Trên người góc cạnh bén nhọn, thần thái phi dương trước kia cũng bị che lấp đi một ít.

Tư An muốn tiến lên nói chuyện, bị Hạ Sơ Lam giữ chặt. Nàng nói với Hạ Bách Thanh đứng bên cạnh: “Tam thúc, không có chuyện gì, một mình con cũng không sao.”

Hạ Bách Thanh thở dài. Lúc Mạc Tú Đình phái người tới nói người phủ Anh quốc công tìm Hạ Sơ Lam, ông liền có dự cảm bất hảo. Ông cho rằng mình có thể giúp chất nữ cản bước những người này, không để cho bọn họ lại đến thương tổn nàng, quấy rầy sinh hoạt thật vất vả mới an ổn được của nàng.

Nhưng hiện tại nàng nói, mình nàng có thể lo, ông không ngăn đón nữa. Ông tin tưởng, giờ này ngày này nàng đã đủ sức ứng phó bất cứ chuyện gì. Thời điểm đại ca còn trên đời thường nói, Lam Nhi là một nữ hài tử khác biệt.

Hạ Sơ Lam đi theo Lục Ngạn Viễn đến ngõ nhỏ bên cạnh Vĩnh Hưng trà lâu. Trong ngõ nhỏ chất một ít đồ vật hỗn độn, có túi hư cũng có sọt rách, đại khái là tạp vật của trà lâu. Ngõ nhỏ không rộng, nhìn không thấy ai, Hạ Sơ Lam không đi vào bên trong, chỉ đứng ở đầu ngõ: “Thế tử có chuyện liền nói đi.”

Nàng phát hiện đối mặt người này kỳ thật cũng không khó như vậy, ít nhất không khó như trong tưởng tượng.

Đây là lần đầu sau ba năm lại đơn độc ở chung. Dung mạo nàng vẫn như xưa như hoa phù dung bên nước, chỉ là trong ánh mắt không còn một chút cảm tình nào với hắn. Ngày xưa nàng thấy hắn liền cười, trong mộng của hắn khuôn mặt của nàng cứ xuất hiện lặp đi lặp lại, nay lại bình tĩnh đến không có một tia gợn sóng.

Lục Ngạn Viễn lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, chỉ nói: “Nàng thay đổi rất nhiều.”

Hạ Sơ Lam nhịn không được cười: “Thế tử cảm thấy sau khi trải qua những chuyện đó ta còn giống được như trước ư?”

“Là ta thực xin lỗi nàng.” Trừ bỏ những lời này, hắn cũng không biết có thể nói cái gì. Ba năm trước đây hắn bởi vì phản kháng phụ thân an bài, rời nhà đi xa, ở Tuyền Châu gặp nàng. Nàng hoạt bát mạo mĩ, hắn huyết khí dương cương, hai người nhất kiến chung tình, yêu đến oanh oanh liệt liệt. Lúc ấy, hắn cho rằng có thể là chúa tể nhân sinh của mình.

Nhưng hắn nghĩ sai rồi, mười phần sai. Hắn cũng bị giam lại,rồi tuyệt thực đấu tranh, cuối cùng vẫn bị phụ thân áp chế cưới Mạc Tú Đình. Về sau mới hiểu được, vô luận chính hắn muốn cái gì, muốn làm cái gì, lợi ích của gia tộc vĩnh viễn phải xếp trước.

Ngõ nhỏ gió lùa thổi qua, áo choàng nam tử tung bay, ở trên áo thêu chìm tơ vàng thập phần loá mắt. Hắn thân ảnh cao lớn, đứng ở đầu ngõ, cơ hồ bao trùm dáng hình nàng, đứng dưới bóng dáng hắn thập phần râm mát. Nàng so với nữ tử phía nam cũng tính là cao gầy, nhưng so với nam nhân phương bắc này vẫn là nhỏ xinh.

“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại. Coi như chuyện thiếu niên hồ đồ đi.” Hạ Sơ Lam tự giễu mà nói, “Thế tử tìm ta vì nói việc này?”

Lục Ngạn Viễn lắc lắc đầu: “Ta muốn nói chuyện Bùi Vĩnh Chiêu. Theo như chính hắn nói, hắn ngủ lại kỹ viện, bị gián quan phát hiện buộc tội, thế cho nên mất chức. Biết ta vì sự tình quyên tiền phiền lòng, liền chạy đến Thiệu Hưng hiến kế, mượn chuyện này để ta đề bạt hắn. Kế sách kia…… Không cần đề cập tới, ta có thể giúp nàng xử trí hắn.”

Bùi Vĩnh Chiêu mất chức? Trách không được chó cùng rứt giậu như thế.

“Ta còn muốn biết, hắn rốt cuộc hiến cái kế sách gì?”

“Hắn nghĩ quan phủ chế tạo muối giả, dựa theo số lượng quyên tiền cấp thương hộ năm thành, lấy thời hạn 5 năm. Chờ đến 5 năm  sau lại tìm biện pháp làm thấp đi giá trị đổi muối. Hơn nữa hắn còn muốn ta đem mười người đứng đầu danh sách bắt lại, không đồng ý quyên tiền thì không thả người.” Lúc ấy nghe xong liền cảm thấy biện pháp này quả thực hãm hắn bất nhân bất nghĩa. Nếu không phải muốn biết có người sai sử phía sau hay không, hắn sẽ không nhẫn nại nghe Bùi Vĩnh Chiêu nói nhiều như vậy.

Hạ Sơ Lam lạnh lùng cười, quả nhiên đủ tàn nhẫn, cũng đủ không biết xấu hổ……

Nàng cúi người nói: “Đa tạ thế tử báo cho, gia sự Hạ gia không nhọc phiền thế tử. Ta còn có chút chuyện phải làm, trước cáo từ.” Nói xong thì hành lễ, rời đi một mình.

Lục Ngạn Viễn đứng nguyên chỗ, yên lặng nhìn bóng dáng mình trên mặt đất. Nàng mở miệng ngậm miệng đều là thế tử, không hề là Lục lang.

Vừa rồi nàng cố ý vô tình mà đứng trong bóng dáng của hắn, giống như rất sợ nóng. Nàng cách hắn gần như vậy, trên chóp mũi thấm ra một chút mồ hôi, hắn thiếu chút nữa nhịn không được duỗi tay ôm nàng.

……

Tùng hoa viện Hạ gia sớm đã kinh thiên động địa. Sau khi Bùi Vĩnh Chiêu trở về, quăng loạn một đống đồ vật, mắng to Hạ Sơ Lam và Hạ Bách Thanh.

Hàn thị sợ bị thương đến Hạ Sơ Huỳnh cùng hài tử, đem nàng kéo qua một bên. Hạ Sơ Thiền bị hung thần ác sát Bùi Vĩnh Chiêu dọa hư, Hàn thị để ma ma đem nàng mang đi.

“Quan nhân, có chuyện gì hảo hảo nói. Tam muội và tam thúc hôm nay không phải đi Vĩnh Hưng trà lâu sao? Chàng như thế nào đi theo chân bọn họ?” Hạ Sơ Huỳnh nhẹ giọng hỏi.

“Làm sao hảo hảo nói? Muội muội ngươi trước mặt mọi người kêu người đem ta kéo đi! Mặt mũi ta đều mất hết!” Bùi Vĩnh Chiêu tức muốn hộc máu nói, “Khẳng định là nàng nói bậy về ta trước mặt Lục Ngạn Viễn, Lục Ngạn Viễn mới trở mặt không gặp người!”

Hàn thị đã sớm cảm thấy lần này Bùi Vĩnh Chiêu trở về mục đích không đơn thuần, dùng ánh mắt dò hỏi Hạ Sơ Huỳnh, Hạ Sơ Huỳnh lắc lắc đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không biết. Nàng hỏi qua Bùi Vĩnh Chiêu thế tử Anh Quốc Công rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Bùi Vĩnh Chiêu không chịu nói, nàng cũng không có biện pháp. Chỉ mơ hồ cảm thấy chuyện lần này cùng chuyện quyên quân lương có quan hệ.

“Cô gia, trước xin con bớt giận. Có chuyện gì chờ lão gia trở về, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.” Hàn thị hảo ngôn hảo ngữ mà khuyên nhủ. Bùi Vĩnh Chiêu là hôn phu A Huỳnh, hôn sự Thiền Nhi cũng trông cậy vào hắn nghĩ cách, thật sự đắc tội không nổi.

“Chờ cái gì? Ta chịu đủ rồi, không có gì tốt để nói!” Bùi Vĩnh Chiêu lung tung vỗ vỗ áo choàng trên người, “Hạ Sơ Huỳnh Hạ gia các ngươi tự mình dưỡng đi!” Nói xong, người đã đi ra ngoài.

“Quan nhân, người nói cái gì!” Hạ Sơ Huỳnh ngẩn ra, vội vàng đi qua giữ chặt hắn, thê lương hỏi, “Người, người không cần ta?”

Bùi Vĩnh Chiêu hung hăng đem nàng vung đi, may mắn Hàn thị đúng lúc tiếp được nàng.

Hàn thị thấy Bùi Vĩnh Chiêu cư nhiên động thủ, cũng bất chấp tất cả, cuồng loạn hô: “Người tới, đem hắn ngăn lại cho ta! Bùi Vĩnh Chiêu, hôm nay không nói rõ ràng, ngươi không được đi! A Huỳnh nơi nào phải xin lỗi ngươi? Nàng còn hoài hài tử ngươi!”

Bùi Vĩnh Chiêu không để ý tới Hàn thị, đi nhanh ra ngoài. Nhóm thị nữ vú già tiến lên ngăn trở, hắn là nam nhân, sức lực lớn, ai cũng ngăn không được. Chờ đến lúc hắn đi mau tới cửa, bỗng nhiên bị hai hộ viện cao lớn ngăn cản đường đi. Một hộ viện hung hăng đẩy bờ vai của hắn, hắn lảo đảo vài bước, rốt cuộc ngã vào trong viện.

Hàn thị thất thanh: “Ai cho các ngươi tới! Tùng Hoa viện là địa phương các ngươi tùy tiện vào sao!” Dù bà hiện tại hận không thể ra sức đánh Bùi Vĩnh Chiêu một hồi, nhưng Bùi Vĩnh Chiêu dù sao cũng là con rể bà. Tính bà luôn luôn bênh vực người mình, hơn nữa xem trọng mặt mũi, không nghĩ để việc xấu trong nhà truyền ra ngoài.

Hai hộ viện thối lui, Hạ Sơ Lam từ phía sau bình tĩnh đi vào, Hạ Bách Mậu cùng Hạ Bách Thanh cũng đi bên cạnh nàng.

Hàn thị có chút ngạc nhiên, tầm mắt chuyển qua lại trên người ba người. Hạ Bách Mậu đi tới, đem bà kéo đến bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm một hồi. Hàn thị kêu lên chói tai: “Cái gì? Hắn mất chức?”

Hạ Sơ Huỳnh ngơ ngẩn đứng ở cạnh cửa, còn chưa từ khiếp sợ chuyện vừa rồi bị Bùi Vĩnh Chiêu ném khôi phục lại. Mấy năm nay nàng ăn nói khép nép, mọi cách lấy lòng, dùng hết các loại biện pháp hoài thượng hài tử hắn, hắn lại đối đãi mình như vậy.

“Các ngươi muốn làm gì! Ta có công danh trong người, các ngươi đừng ỷ vào người nhiều thì xằng bậy!” Khí thế Bùi Vĩnh Chiêu đã yếu đi không ít.

“Là ta muốn hỏi, ngươi muốn làm gì.” Hạ Sơ Lam lạnh lùng nhìn hắn, “Chức quan lúc trước của ngươi, là Hạ gia ta trăm cay ngàn đắng giúp ngươi mưu tính. Chính ngươi hành vi không kiểm, ném đi chức quan, lại chạy đến trước mặt thế tử Anh Quốc Công hiến kế, còn muốn đem Hạ gia bán vội. Ta muốn hỏi ngươi một chút, lương tâm ngươi bị cẩu ăn rồi?”

“Ngươi đừng nói hươu nói vượn!” Bùi Vĩnh Chiêu vẫn mạnh miệng, sửa sửa áo choàng trên người, “Ta đang làm quan rất tốt.”

Hạ Bách Thanh lắc đầu thở dài: “Thế tử Anh Quốc Công nói với Lam Nhi, việc này chỉ cần phái người đi Lâm An tra liền biết. Ngươi thật hồ đồ a! Thân là mệnh quan triều đình, như thế nào có thể ngủ lại kỹ viện?”

“Sẽ không!” Hạ Sơ Huỳnh từ bậc thang chạy xuống lắc đầu nói, “Quan nhân sẽ không làm như vậy! Tam thúc, người nhất định gạt chúng ta, đúng hay không?”

Hạ Sơ Lam lại có chút đồng tình Hạ Sơ Huỳnh, lúc trước thời điểm gả ra ngoài có bao nhiêu phong cảnh, hiện giờ trên mặt bị đánh có bao nhiêu đau. Nàng căn bản là không xem trọng việc hôn nhân này với Bùi gia, chỉ là không thể tưởng được Bùi Vĩnh Chiêu là phường văn nhã bại hoại. Nhị tỷ nàng có lẽ không phải không biết Bùi Vĩnh Chiêu có bao nhiêu hư hỏng, chỉ là không muốn xé rách mặt, còn tưởng duy trì thể diện nàng gả rất khá.

“A Huỳnh, là thật sự! Người này hắn thật là……” Hạ Bách Mậu không hình dung được từ nào để nói, cuối cùng phảng phất như hạ quyết tâm, “A Huỳnh, về nhà thôi, cha có thể dưỡng con cùng cháu ngoại! Có cha một ngụm cơm ăn, liền có của các con!”

“Cha……” Hạ Sơ Huỳnh nhào vào đầu vai Hạ Bách Mậu khóc rống. Chuyện tới mức này, nàng không bao giờ có thể lừa gạt mình nữa, Bùi Vĩnh Chiêu căn bản là không yêu nàng.

Mặt Hàn thị một trận xanh một trận trắng. Bà không muốn chuyện gièm pha của nhị phòng bị người đại phòng cùng tam phòng thấy, nhưng sự tình trước mắt đã thọc ra hết, bà càng không muốn nữ nhi tiếp tục bị lừa. Hàn thị cắn chặt răng nói: “Bùi Vĩnh Chiêu, ngươi viết hòa li thư đi. Viết liền ở chỗ này, A Huỳnh không cùng ngươi trở về!” Loại tình huống này, dù nữ nhi trở lại Lâm An, chỉ qua ngày cũng không tốt. Triều đại này nữ tử tái giá cũng không phải đại sự gì, bà về sau lại giúp nữ nhi tìm người trong sạch gả đi.

“Viết liền viết, ta đã sớm muốn viết!” Bùi Vĩnh Chiêu hung tợn nói.

Chờ Bùi Vĩnh Chiêu viết xong thư hòa li, lấy con dấu đóng lên, hỏi mọi người: “Ta có thể đi rồi chứ?”

Hạ Bách Thanh cầm lấy nhìn thoáng qua, đối Hạ Bách Mậu gật gật đầu. Hạ Sơ Huỳnh khóc càng lớn, nàng không muốn hòa ly, trong bụng nàng còn hoài hài tử Bùi Vĩnh Chiêu. Nhưng là nàng đồng dạng sợ hãi. Nếu là hòa ly không thành, lúc trở về Lâm An, Bùi Vĩnh Chiêu có lẽ sẽ đem khí toàn bộ phát ra trên người nàng.

Hơn nữa thư hòa li hắn viết đến dứt khoát như vậy, giống như đã sớm không cần thê tử như nàng.

Người nam nhân này thật sự ích kỷ tuyệt tình.

Hạ Sơ Lam tự mình “đưa” Bùi Vĩnh Chiêu ra phủ, Bùi Vĩnh Chiêu bị hộ viện đẩy xuống bậc thang, chỉ vào Hạ Sơ Lam nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Sơ Lam, ngươi chờ cho ta! Hôm nay đủ loại nhục nhã, ta sẽ không bỏ qua như vậy!”

“Bùi Vĩnh Chiêu, ngươi không cần phải uy hiếp ta. Nhưng thật ra ta sẽ gọi người đi nhà ngươi, đem đồ vật của Nhị tỷ đều lấy về.”

“Bất quá là chút quần áo trang sức hư nát, Hạ gia các ngươi có tiền như vậy, còn để ý những cái đó?” Bùi Vĩnh Chiêu châm chọc nói.

Hạ Sơ Lam lắc lắc đầu, trên cao nhìn xuống nói: “Ta nói chính là tráp sản (của hồi môn). Dựa theo luật pháp triều đại, tráp sản thuộc sở hữu nữ tử, khi tái giá toàn bộ mang đi, nhà chồng không được xử trí. Khi đính hôn định thiếp đã liệt kê toàn bộ đồ vật, thiếu một cái cũng không được, nếu không chúng ta liền lên công đường! Lục Bình, đóng cửa!”

Bùi Vĩnh Chiêu trơ mắt nhìn đại môn Hạ gia đóng lại, cả người như bị sét đánh. Tráp sản Hạ Sơ Huỳnh số lượng thực khả quan a! Nếu hắn phải nhổ ra hết, kia…… Kia hắn về sau dựa vào cái gì sinh hoạt?

Bùi Vĩnh Chiêu hận thấu xương Hạ Sơ Lam, bồi hồi ở cửa Hạ gia không chịu rời đi. Hắn đang chuẩn bị đi lên gõ cửa, bỗng nhiên có người đè lại bờ vai của hắn.
Bình Luận (0)
Comment