Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 19

“Tiểu thư...”

“Vị tiểu thư này...”

Mạc Tử Yên hồi phục tinh thần, quay đầu theo tiếng gọi, chỉ thấy người đàn ông tuổi ngoài ba mươi mặc đồ bảo vệ đứng bên cửa xe không biết mở từ bao giờ, thấy cô nhìn sang ông không khỏi vui mừng cảm thán: “Tổng giám đốc đã vào trong rồi, không biết tiểu thư có muốn xuống xe hay không?” Nhiệm vụ của ông là lái xe tổng giám đốc vào bãi đỗ xe, nếu có trợ lí Trương bên cạnh thì cậu ta sẽ trực tiếp lái vào, hôm nay ông chỉ thấy một mình Tổng giám đốc đi ra ngoài, không ngờ trở về lại có thêm một cô gái. Chuyện riêng của tổng giám đốc, nhân viên bảo vệ như ông cũng không muốn nhiều chuyện, dù sao công việc này khó khắn lắm ông mới tìm được, chỉ là vẻ ngoài của cô gái này quá bắt mắt, không muốn chú ý cũng khó, thấy Tổng giám đốc đã đi vào trong mà cô gái này vẫn ngẩn ngơ ngồi đó, ông mới bất đắc dĩ mở miệng thôi.

Giật mình, Mạc Tử Yên quay đầu nhìn sang ghế xe bên cạnh sớm đã không thấy bóng người, thầm nghĩ có lẽ bản thân cô suy nghĩ quá nhập tâm mới không biết anh đã xuống xe từ khi nào. Đôi chân dài bước ra khỏi xe, ổn định thân hình Mạc Tử Yên không khỏi áy náy nhìn chú bảo vệ đứng đó, mở miệng: “Đã làm phiền chú!” Dứt lời liền quay người bước vào trong, để lại chú bảo vệ ánh mắt kinh ngạc không nói nên lời.

Tòa nhà lớn sừng sững hiện ra, giữa trung tâm đô thị lại càng làm cho nó trở nên khổng lồ, ánh sáng Mặt Trời phản chiếu qua khung cửa kính, không gian trở nên bừng sáng lạ thường. Ám Dạ thị - một trong những công ty bậc nhất của thành phố S, so với Mạc thị chỉ hơn chứ không kém, Ám Dạ là gia tộc lâu năm của thành phố S, một gia tộc quân nhân, nhiều đời cống hiến cho đất nước nhưng không biết vì sao đến đời của Ám Dạ Duật thì lại chuyển sang kinh doanh. Tuy nhiên, chỉ trong vòng mười mấy năm Ám Dạ Duật đã đưa Ám Dạ thi trở thành con rồng trong nền kinh tế, hơn hẳn nhiều công ty lớn khác khiến không ít lão già trong thương giới khiên nể.

Cô tuy làm dâu nhà anh năm năm nhưng nguyên nhân sâu xa trong đó Mạc Tử Yên cũng không rõ ràng, khi đó trong tâm của cô chỉ có một mình Trác Lân, hoàn toàn không chứa được hình ảnh của anh, cho dù anh và gia đình đối xử tốt với cô thế nào thì cũng không thể đả động đến trái tim cô.

Đi vào công ty, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đang đứng đó Mạc Tử Yên không chút do dự đi đến bên cạnh, kéo lấy tay áo người đàn ông, cho dù chỉ là bóng lưng thì cô vẫn có thể khẳng định đó là anh.

“Lúc nãy anh gọi em là gì?”

Tiểu Yên.

Đó là cái tên thuộc về anh, chỉ mình anh mới có thể gọi cô như vậy.

Từ khi trùng sinh, Mạc Tử Yên muốn quên đi tất cả mọi chuyện kiếp trước, quên đi mọi đau thương, lỗi lầm mà bản thân đã gây ra, quên đi tình yêu đối với Trác Lân để có thể toàn tâm toàn ý yêu anh nhưng cô không thể. Cho dù bắt đầu lại, cho dù ba mẹ tha thứ cho cô, cho dù kết thúc tình yêu đối với Trác Lân thì đêm đêm cô vẫn mơ thấy anh, thấy quá khứ sai lầm của cô, thấy anh từ từ rời xa cô...

Tiểu Yên - cái tên mà cô luôn giấu kín từ tận sâu trong đáy lòng, đã rất lâu Mạc Tử Yên chưa từng nghe qua, từ khi cô đẩy anh vào đường cùng thì anh đã không còn gọi cô một tiếng “Tiểu Yên” nữa, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai gọi cô bằng cái tên đó, bởi vì chỉ có anh mới gọi cô như vậy.

Tuy chỉ là thoáng qua nhưng cô nghe rất rõ, là giọng nói của anh, thanh âm trầm thấp không lẫn vào đâu được, là mùi hương trà xanh thoang thoảng mà cả đời này Mạc Tử Yên chưa bao giờ quên.

Ám Dạ Duật nhìn xuống tay áo đang bị kéo, ánh mắt hàm chứa ý cười khó hiểu.

“Mạc thư ký, nơi này là công ty!”

Mạc... Mạc thư ký?!

Mạc Tử Yên kinh ngạc, không khỏi ngẩn đầu nhìn xung quanh, công ty có không ít người qua lại, bất kể là khách hàng hay nhân viên thì ánh mắt họ vẫn tập trung vào người bọn họ, Mạc Tử Yên thầm than, vội vàng bỏ tay áo anh ra, gương mặt anh bình tĩnh không biểu tình đi thẳng vào thang máy, Mạc Tử Yên thấy vậy cũng vội vàng theo sau.

Khách hàng bộ dạng tò mò, trong lòng thầm suy đoán thân phận của hai người, trai tài gái sắc chung một chỗ tựa như bức tranh thủy mặc, đẹp đôi đến thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả thành lời khiến người khác ngưỡng mộ không thôi. Bất quá so với khách hàng bình tĩnh đánh giá thì toàn thể nhân viên trong công ty không tránh khỏi hoảng hốt, Tổng giám đốc từ trước đến nay không gần nữ sắc, tầng 18 của Tổng giám đốc chỉ có Tôn thiếu cùng trợ lí Trương mới có thể đặt chân lên, không ít tin đồn bọn họ đoạn tụ, điều này mọi người đều biết, cũng khiến không ít nhân viên nữ tan nát cõi lòng.

Lần đầu tiên, Tổng giám đốc đưa một cô gái đến công ty!

Lúc nãy thấy trợ lí Trương đứng đó thì bọn họ liền biết Tổng giám đốc đã trở lại, Tổng giám đốc đã đi vào mà xe vẫn đậu đó, chú bảo vệ cũng chưa lái xe vào bãi đỗ xe khiến không ít người cảm thấy kì lạ, một lúc sau, một cô gái bước xuống, mọi người đều thấy rõ ràng, cô gái đó là bước xuống từ xe Tổng giám đốc bọn họ!

Lần đầu tiên, Tổng giám đốc thân mật với một cô gái như vậy!

Cổ tay trắng noãn kéo lấy tay áo sơ mi trắng, khiến chiếc áo không khỏi nhăn lại một đoạn nhưng chủ nhân của nó dường như không để ý, hai người bộ dạng thân mật khiến toàn thể nhân viên công ty chỉ sợ bản thân hoa mắt!

Lần đầu tiên, bên người Tổng giám đốc xuất hiện một thư ký là nữ, hơn nữa bộ dang còn xinh đẹp như thế này!

Từ trước đến nay bên người Tổng giám đốc chỉ có một người duy nhất là trợ lí Trương, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ của Tống giám đốc cũng do một tay trợ lí Trương xử lí, điều này khiến người khác không khỏi nghĩ bọn họ là một đôi. Hiện tại, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trở thành thư ký của Tổng giám đốc, chiếc ghế để trống bao lâu rốt cuộc cũng có người ngồi, mọi người tâm tình phức tạp nhìn theo bóng lưng hai người.

Thang máy yên tĩnh không ngừng đi lên, anh đang đọc tài liệu, Trương Đình bên cạnh im lặng đứng xem có sia sót gì không nên cô cũng không mở miệng làm phiền, bầu không khí ngột ngạt kết thúc khi âm thanh “Ting” vang lên, cửa thang máy mở ra, tầng 18 xuất hiện trước mắt bọn họ.

Căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến lòng cô không khỏi chạnh lại, đồ đạc trong phòng đều được sắp xếp như trong trí nhớ, chưa từng thay đổi, nhưng lại dư một cái bàn làm việc. Chiếc bàn được làm bằng gỗ, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, bàn làm việc gọn gàng ngăn nắp, ngoài những vật dụng dành cho nhân viên, thứ khiến cô chú ý nhất chính là dòng chữ: Thư ký Mạc Tử Yên.

Hóa ra chiếc bàn này là dành cho cô!

“Trương Đình, sau này cô ấy sẽ là thư ký riêng của tôi.” Ám Dạ Duật nhận lấy tập tài liệu từ tay Trương Đình đi đến bên bàn làm việc, sau đó mới quay đầu nhìn cô, tiếp tục nói: “Từ bây giờ cô là thư ký của tôi, nếu có gì không hiểu có thể hỏi Trương Đình!”

Mạc Tử Yên gật đầu, nhìn người đàn ông trước mặt mở miệng: “Trợ lí Trương, mong được giúp đỡ.”

Trương Đình, hai mươi bảy tuổi, tướng mạo tuấn tú nghiêm nghị, tốt nghiệp đại học Harvard chuyên ngành kinh doanh của Mỹ, tính tình trầm tĩnh, tuy ít nói nhưng tài ăn nói không hề đơn giản, là cánh tay đắc lực của Ám Dạ Duật, một lòng trung thành với anh.

Mạc Tử Yên hiểu rất rõ về Trương Đình, sau khi cô gả cho anh thời gian gặp Trương Đình cũng không ít nhưng cô không mấy bận tâm, đến mấy năm sau gặp lại Trác Lân, cô mới vì hắn mà phản bội anh, khi Ám Dạ thị rơi vào tay Trác Lân, Trương Đình tìm mọi cách liên hệ với Tôn Lãnh Diệt nhằm muốn lấy lại công ty, nhưng mọi kế hoạch liền bị phá vỡ bởi cô, điều này khiến cô cảm thấy có lỗi với Trương Đình.

“Mạc tiểu thư, mong được giúp đỡ.”

Khi Mạc Tử Yên đánh giá Trương Đình, đồng thời hắn cũng đang đánh giá cô từ trên xuống dưới, Trương gia là một gia tộc nhỏ của thành phố S, vì mang ơn mà từ xa xưa đã một lòng cống hiến cho Ám Dạ gia, từ nhỏ hắn đã cùng Ám Dạ Duật, Tôn Lãnh Diệt lớn lên, hắn là cấp dưới đồng thời cũng là bạn bè, hôn sự hai năm trước của hai nhà Trương Đình tất nhiên biết rõ, vì vậy đối với Mạc Tử Yên hắn cũng không khỏi khách sáo.

Tuy hôn sự hai nhà không thành nhưng phu nhân lại một lần nữa muốn gắn ghép hai người với nhau, lệnh cho hắn phải trở thành nguyệt lão, trông chừng hai người, vốn dĩ Trương Đình không mấy tình nguyện nhưng hôm nay nhìn thấy hành động thân mật của hai người, ánh mắt không khỏi lóe sáng, xem ra nhiệm vụ phu nhân giao hắn không không phải không thể hoàn thành.

“Đừng gọi tôi là Mạc tiểu thư, tôi đến đây là để làm nhân viên, không phải làm tiểu thư, không cần khách sáo như vậy!” Mạc Tử Yên lắc đầu, đối với việc vì sao Trương Đình biết thân phận của cô, cô cũng không mấy bận tâm.

“Mạc thư ký, cô đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu công việc cho cô.”

Mạc Tử Yên ngoan ngoãn đi theo Trương Đình ra khỏi cửa, trước khi cánh cửa khép lại cô vẫn không quên nhìn về phía anh, chỉ là ánh mắt Ám Dạ Duật chưa từng rời khỏi tài liệu, điều này khiến cô không khỏi ủ rũ cúi đầu.

Thu hết hành động của cô vào mắt, Trương Đình không khỏi cười thầm, cái này có phải gọi là “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” không? Bất quá nhớ đến hành động vừa rồi của hai người, hắn không khỏi lắc đầu, rõ ràng hai người đều có ý mà, nếu không Ám Dạ Duật sao có thể để cô chạm vào người cơ chứ?!
Bình Luận (0)
Comment