Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 75

Thời tiết S thị dạo này có vẻ không tốt, mới hôm qua trời còn nắng trong, hôm nay đã mưa rơi như rút, dự báo thời tiết không chính xác, mọi người ra đường đều phải mang dù theo. Do vấn đề thời tiết nên mấy quán cà phê bên đường dạo này ít khách hẳn đi, cho dù là quán ăn sang trọng cũng không có mấy người ra vào, chủ quán bắt đầu cảm thấy chán với công việc này, nhân viên đã nghỉ làm hết, đang lúc hắn định đóng cửa quán thì thấy một cô gái bước vào, bên cạnh là một người đàn ông cao to, ngoại hình hai người quá bắt mắt, không phải vì dung mạo của cô gái, mà vì người đàn ông trông có vẻ hung hăng, vết sẹo nơi khóe mắt càng khiến cho cả người hắn trở nên đáng sợ, giống xã hội đen, chủ quán có chút thấp thỏm.

Cô gái đeo mắt kính đen che mất nửa gương mặt, dáng cô rất đẹp, cô mặc một chiếc váy màu xanh sẫm, tôn lên làn da như tuyết của cô, mái tóc cô thì buộc kiểu đuôi ngựa, trông rất có sức sống, mặc dù không thấy rõ gương mặt cô nhưng chủ quán là người lâu năm, nhìn một cái cũng biết cô gái này này là một mỹ nhân. Người đàn ông bên cạnh thì hoàn toàn trái ngược, hắn mặc bộ vest đen, gương mặt không thể nói là điển trang cũng không thể nói là xấu xí, so với đám giang hồ thì có vẻ hắn trông dễ nhìn hơn một chút, hắn có làn da hơi ngâm, đôi mắt híp lại một đường, sắc bén như chim ưng, hắn có vết sẹo ngay khóe mắt, khiến gương mặt hắn vốn hung hăng lại càng hung tợn.

Hai con người như một đen một trắng, một chính một tà lại bước vào cùng nhau, chủ quán cảm thấy có chút không đúng.

Trong quán không có người, tùy tiện cũng có thể tìm cũng có được một bàn trống nhưng cô gái lại đi đến cuối bức tường, tìm một góc để ngồi vào, cửa tiệm này trang trí không tồi, sạch sẽ lại ngăn nấp, cũng không biết vì sao lại không có khách.

Người đàn ông ngồi đối diện cô gái, hắn vừa ngồi xuống thì thân hình của hắn liền che đi hết bóng dáng của cô gái, người ngoài bước vào rất khó thấy họ, nơi này là một góc khuất lại có cây kiểng che chắn, nếu không phải bước vào bên trong quan sát kĩ thì sẽ không thấy được thân ảnh hai người, cho dù có thì chỉ thấy được mỗi người đàn ông mà thôi.

“Hai vị muốn uống cái gì?”

“Cà phê đen không đường.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói của hắn ồm ồm nơi cổ họng, cũng không thể nói là dễ nghe, ánh mắt hắn rơi vào cô gái đối diện, tiếp lời: “Một ly capuchino ít đường nhiều sữa.”

Chủ quán gật đầu, thầm nghĩ cô gái có lẽ không thể nói được, nếu không cũng không cần người đàn ông đó gọi thức uống dùm mình nhưng hắn còn chưa đi xa thì đã nghe một giọng nữ truyền đến, giọng nói rất êm tai, hoàn toàn trong trẻo như âm thanh của tiếng chim, rất thu hút người nghe.

“Thành công rồi?”

“Cô không cập nhật tin tức sao? Mấy ngày nay giá cổ phiếu của Trác thị giảm mạnh, Trác thị hiện tại đang đứng trên bên bờ vực phá sản.” Người đàn ông móc điếu thuốc ra, bật lửa định đốt nhưng nhìn đến đôi mắt lạnh lùng sau lớp kính đen, hắn liền ể oải bỏ xuống bàn.

Cô gái tùy ý dựa vào chiếc ghế sau lưng, chủ quán xem ra cũng là người yêu nghề, nếu không cũng không có trang trí cửa tiệm cẩn thận như vậy, ngay cả ghế cũng là loại ghế mềm mại khiến người khác ưa thích.

“Tôi không có thời gian, dạo này lịch của tôi đều kín hết, một ngày chỉ ngủ có bốn tiếng, tôi làm sao có thời gian xem tin tức?”

“Nghe nói cô có một bộ phim sắp ra mắt, còn chưa quay đã gặp sự phản đối của công chúng?”

Chủ quản không biết xuất hiện từ khi nào, hắn đặt hai cái ly lên bàn xuống bàn rồi nhanh chóng rời đi, hắn mới nghe được một tin tức, hóa ra cô gái đó là người của giới giải trí, thảo nào chỉ nhìn lướt qua cũng để lại ấn tượng với người khác, chính là một cô gái như vậy... vì sao lại qua lại với người đàn ông đó? Nhìn hắn không có vẻ gì là một người tốt cả.

Cô gái nhếch môi: “Bọn họ xem thường năng lực diễn xuất của tôi nên mới phản đối như vậy.” Tất cả mọi diễn viên đều từ ca sĩ mà đi lên, ca sĩ có thể trở thành diễn viên nhưng diễn viên muốn trở thành ca sĩ thì phải dựa vào năng lực của mỗi người. Cô trời sinh đã có giọng nói dễ nghe, trong giới ca hát giọng hát của cô có thể so sánh với chim hoàng anh, nếu Dạ Tiêu Trần là Thiên Vương của giới giải trí thì cô chính là Tiểu Thiên Hậu có năng lực ca hát tốt nhất mà Thịnh Thế đào tạo, chính là bọn họ chỉ nhìn năng thấy giọng hát trời sinh của cô, không biết rằng năng lực diễn xuất của cô cũng không hề tệ.

“Bọn họ xem thường diễn xuất của cô là do bọn họ không có mắt nhìn người.” Cô gái này mới hai mươi hai tuổi nhưng thủ đoạn mà cô thể hiện ra không hề đơn giản, một năm trước cô đột nhiên đến tìm hắn, nói là muốn cùng hắn họp tác, hắn cũng không biết cô làm sao tìm được hắn, chính là số tiền cô bỏ ra không hề nhỏ, thậm chí cô còn có thể cho hắn nhiều hơn nữa khiến quãng đời còn lại của hắn không cần lo âu. Một cuộc làm ăn, không cướp của giết người, không làm điều phạm pháp, hắn chỉ cần nghe theo lời của cô liền có thể có tiền, đối với một kẻ như hắn, không cha mẹ, không gia đình, không việc làm ổn định, chỉ dựa vào gương mặt mà dọa nạt người khác, như vậy là quá lời rồi.

Họp tác một lúc sau hắn mới phát hiện cô là ngưởi của công chúng, hơn nữa còn là nữ thần của showbiz, thân phận không thấp, phía sau còn có kim chủ chống lưng, có thể nói địa vị của cô ở trong giới người bình thường khó mà có thể với tới, hắn không nghĩ rằng một cô gái như vậy lại tìm hắn bàn chuyện họp tác. Đối với những lời mà cô nói lúc đầu hắn còn không tin, cảm thấy đám nhà giàu không có việc gì làm, bỏ tiền ra để tiêu khiển, không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra theo đúng lời nói của cô, ví dụ như một công ty nhỏ ngày hôm qua còn đang phát triển rata tốt, theo như lời cô thì hôm sau công ty đó liền đứng bên bờ vực phá sản, lần đầu tiên là trùng hợp, mấy lần sau đó thì giải thích thế nào? Hắn cảm thấy bản thân không phải họp tác với một cô gái, mà là họp tác với một bà đồng.

“Trác thị đã sắp không thể cứu vãn, Mạc thị bên kia thế nào rồi?” Cô gái đột nhiên đổi đề tài, sự nghiệp của cô có bước tiến mới, không sai, nhưng còn một thứ quan trọng hơn, một thứ mà cô để tâm rất nhiều, cô một đời theo đuổi lại thất bại, đời này cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.

“Mạc Vũ Hiên không phải là người dễ tiếp cận, ông ta là người thông minh, lại rất có năng lực, Mạc thị tay ông ta không ngừng phát triển, nếu muốn xâm nhập vào chỉ sợ rất khó.” Người đàn ông lắc đầu, nói ra quan điểm của mình, trong số nhưng người mà hắn tiếp cận, Mạc Vũ Hiên là kẻ khó chơi nhất, dù sao ông ta cũng xuất thân hắc đạo, lai lịch không thấp, con người này nếu làm bạn thì tốt, nếu là kẻ địch, chỉ sợ phải đấu một mất một còn.

Cô gái gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của người đàn ông: “Ông ta đúng là người đáng nể, chỉ tiếc con gái ông ta...” Không có được năng lực như vậy, nếu không kiếp trước Mạc thị nào dễ dàng sụp đổ như vậy?

“Con gái ông ta, nghe nói cũng rất có năng lực, con rể của ông ta còn có năng lực hơn, tay không dựng nghiệp, quả thật là một điều đáng ngưỡng mộ.”

“Ám Dạ Duật vốn là người sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của thế giới, chuyện anh ấy làm được cũng không có gì bất ngờ.” Cô gái vuốt tóc, bộ dạng không mấy để ý.

“Mạc gia không thể xâm nhập vậy còn Vân gia bên kia đã có động tĩnh gì chưa?” Mạc thị lớn như vậy, không phải ngày một ngày hai liền có thể nắm giữ trong tay, đặc biệt là khi Mạc Vũ Hiên còn tọa trấn, có một kẻ trung thành như Phó Hồng Minh, cho dù là loại người nào cũng rất khó xâm nhập vào Mạc thị, chứ đừng nói đến việc tiếp cận Mạc Vũ Hiên. Kiếp trước cô cũng mất gần năm năm thời gian mới có thể khống chế toàn bộ Mạc thị, sau đó mới ra tay với Mạc gia, khiến Mạc Vũ Hiên và Vân Hinh Như phải giao số tài sản còn lại cho Ám Dạ Duật, chỉ trong một đêm Mạc Tử Yên vốn là công chúa cao quý của Mạc gia lại trở thành một kẻ phản bội, không những khiến Mạc thị phá sản còn liên lụy Ám Dạ thị, người nhà Ám Dạ gia đều vì nể mặt Mạc gia nên mới giữ cô ở lại, nếu không cô sớm đã không có chốn nương thân.

Mạc Vũ Hiên thông minh một đời lại thua trong tay con gái của mình, Mạc Tử Yên mang danh là kẻ phản bội nhưng lại bị bạn trai cũ của mình là Trác Lân lợi dụng, mà kẻ đứng sau điều khiển Trác Lân lại chính là cô, ngay từ đầu tất cả bọn họ, Mạc Tử Yên, Trác Lân đều chỉ là con cờ trong tay cô, cô là người nắm giữ các quân cờ, cô muốn họ chết thì họ không thể sống. Mạc gia rời đi, một mình Mạc Tử Yên ở lại, cô vốn dĩ cũng không muốn cùng giết tuyệt cô ta, dù sao cô cũng đã có được thứ cô muốn, không ngờ Mạc Tử Yên lại gặp tai nạn giao thông, chiếc xe bốc cháy, cô ta liền cháy thành một đám tro, như vậy cũng rất tốt, dù sao thanh danh của bản thân đã hủy hoại như vậy, nếu đổi là người khác sớm đã nhảy lầu tự tử rồi.

Mạc Tử Yên chết rồi, cô đứng một bên nhìn người nhà Ám Dạ gia tổ chức tang lễ cho cô ta, tang lễ đơn giản, chỉ có mấy người, cô không nằm trong danh sách được mời nhưng nơi nào có anh, nơi đó sẽ có mặt cô.

Cô gái xuyên qua cửa kính nhìn thời tiết ở bên ngoài, bầu trời âm u, kéo một đám mây đen, trên trời còn xuất hiện mấy đường sét đánh, trải dài tới khoảng không vô tận, thời tiết không tốt, tâm trạng con người cũng bị ảnh hưởng theo, ngày hôm đó cũng giống như vậy, tang lễ của Mạc Tử Yên diễn ra vào một ngày mưa...

Ánh mắt mọi người đều độm vẻ đau buồn, ngay cả Ám Dạ Nghiên mấy hôm trước còn mắng chửi Mạc Tử Yên cũng khóc nức nở, có lẽ cô ta chỉ ghét Mạc Tử Yên, chỉ muốn mắng để trút giận chứ không hề có ý định muốn Mạc Tử Yên chết đi. Ám Dạ Duật đứng đó, thân hình của anh che đi bức ảnh dán trên mộ, nghe tin Mạc Tử Yên qua đời anh liền đòi xuất viện để tham dự tang lễ của cô ta, ánh mắt anh từ khi tham gia tang lễ cho đến khi tang lễ kết thúc đều duy trì vẻ bình tĩnh, không hề có sự đau buồn mất mát. Con người anh là như vậy, khi đó cô thật sự nghĩ rằng, anh đối với Mạc Tử Yên mà nói chỉ là trách nhiệm, là nghĩa vụ của một người chồng, bởi vì nếu anh thật sự yêu Mạc Tử Yên thì khi biết tin cô ta chết đi, anh không thể bình tĩnh như thế được.

Không có Mạc Tử Yên, cô bắt đầu tiến bước vào cuộc đời của anh, Ám Dạ gia bên kia không ngăn cản cũng không phản đối, họ không muốn tìm anh như một người mất hồn, cũng không thể để cho một cô gái vì anh mà phải chịu khổ, tâm lí bậc phu huynh, cô có thể lí giải, chính là cho dù cô có làm bất kì chuyện gì cho anh, anh cũng không hề dao động.

Hai năm trôi qua, Ám Dạ thị đã khôi phục quỹ đạo, tổng tài của Ám Dạ thị bây giờ không còn là Ám Dạ Duật nữa mà là một người khác, người đó là Ám Dạ Nghiên. Ám Dạ Nghiên như trưởng thành sau một đêm, cô từ bỏ sở thích của mình, đi theo Tôn Lãnh Diệt học cách tiếp quản công ty, bên ngoài có Tôn thị làm chỗ dựa, bên trong có Trương Đình bảo vệ, Ám Dạ thị trong tay Ám Dạ Nghiên nhanh chóng khôi phục, hơn nữa còn phát triển hơn trước. Vốn dĩ cô cũng không muốn làm cho Ám Dạ thị thật sự sụp đổ cho nên đối với việc Ám Dạ Nghiên làm chủ cũng không phản đối, Mạc thị được sát nhập vào Ám Dạ thị nhưng vẫn giữ hai chữ “Mạc thị”, lúc đầu cô còn không hiểu về sau Ám Dạ Nghiên mới nói đó là do Ám Dạ Duật yêu cầu làm như vậy.

Sau đó Ám Dạ Duật mất tích, bệnh tình của anh vốn không nặng nhưng hai năm nay anh lại không chịu chạy chữa cho nên bệnh vẫn còn trong người, không ai có thể khuyên anh chữa bệnh, ngay cả cô, mọi người chỉ im lặng đứng nhìn anh chết dần chết mòn theo năm tháng. Cuộc đời này đối với cô mà nói đã quá đủ, cô đã đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, trong tay nắm không ít công ty lớn nhỏ, so với những người khác thành tựu này là quá lớn, nếu thật sự Ám Dạ Duật chết đi, cô cũng sẽ không tiếp tục sống nữa, bởi vì ước muốn duy nhất của cô chính là có thể ở bên cạnh anh, trong bất kì hoàn cảnh nào. Cô sớm đã chuẩn bị tâm lí không ngờ giữa chừng anh lại mất tích, mọi người ráo riết tìm kiếm anh, đến tận một năm sau, khi mọi người đến viếng mộ của Mạc Tử Yên mới nhìn thấy bên cạnh cô xuất hiện thêm một cái mộ khác, rất mới, có lẽ là hoàn thành cách đây không lâu, trên mộ có dán một tấm hình, là hình một người đàn ông rất tuấn tú, trên môi anh nở một nụ cười, là một nụ cười khiến bất kì người nào nhìn qua một lần tuyệt đối sẽ không quên.

Người đó không ai khác chính là Ám Dạ Duật.

Không ai mọi chuyện diễn ra thế nào, cũng không biết bắt đầu ra sao, chỉ biết kết thúc chính là tiếng khóc từ người nhà Ám Dạ gia.

Lúc mọi người đi tìm anh đều không có nghĩ đến anh sẽ đến đây, cho nên bọn họ liền bỏ qua nơi này, trong lòng tất cả mọi người, Mạc Tử Yên là cái tên cấm kỵ không ai được phép nhắc đến.

Cô vốn nghĩ rằng Ám Dạ Duật sẽ không bao giờ yêu Mạc Tử Yên, đặc biệt là sau khi chứng kiến những chuyện mà cô ta đã làm với anh, với gia đình anh, chính là anh lại đặt ngôi mộ của bản thân bên cạnh ngôi mộ của cô ta, điều này khiến cô bắt đầu hiểu ra được gì đó.

Ám Dạ Duật sớm đã yêu Mạc Tử Yên rồi!

Như vậy cô thì sao?

Cô yêu anh như vậy, anh lại đi yêu người con gái khác, cô... phải làm sao đây?

“Lãnh tiểu thư...”

“Lãnh tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Lãnh An Nhiên!”

Sương mù nơi đáy mắt tan dần, cô gái bị gọi giật mình choàng tỉnh, mắt kính đen của cô sớm đã bị người đàn ông đối diện tháo xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt, trong mắt cô có tia kinh hoảng cùng uất hận, tiếng thở dốc từ miệng cô không ngừng phá vỡ âm thanh tĩnh lặng trong cửa tiệm.

“Lãnh tiểu thư, sắc mặt cô không được tốt lắm, cô không sao chứ?” Người đàn ông có chút lo lắng, lấy khăn giấy trên bàn để cô lau nước mắt, đang yên đang lành đột nhiên khóc, cũng không biết là cô đang nhập vào vai nhân vật nào?

“Không sao.” Cô nhận lấy khăn giấy lau đi nước mặt, gương mặt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ngọai trừ đôi mắt hơi đỏ cũng không nhìn ra điều khác thường.

“Lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”

Người đàn ông nhìn cô một lúc mới nói: “Vân gia bên kia chuẩn bị đổi chủ, Vân Mặc trở về đòi quyền thừa kế.”

“Vân Mặc?”

Van gia bên kia dậy sóng, S thị cũng không mấy yên bình.

~~~

Khu mua sắm.

“Chị Yên Nhi, chị đã thử xong chưa?” Ám Dạ Nghiên đứng ở bên ngoài phòng thay đồ, hướng cánh cửa đang đóng hô.

Cánh cửa nhanh chóng mở, một thân ảnh mỹ miều bước ra, chiếc váy công chúa bồng bềnh, từ xuống dưới đều được khắc họa một cách tinh tế, cho dù là người hay váy đều khiến người khác nhìn đến ngẩn ngơ.

“Chị Yên Nhi, chị rất hợp với váy công chúa đó!” Ám Dạ Nghiên quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới như một người mua hàng khó tính, một lúc sau mới buông lời khen ngợi.

Nhìn chính mình trong gương, Mạc Tử Yên cảm thấy có chút lạ lẫm: “Chị không nghĩ vậy.”

Buổi chiều hôm nay lúc cô đang đọc sách thì Ám Dạ Nghiên cùng Tô Khả Đồng đến Ám Dạ Đế Cung tìm cô, có lẽ vì biết cô ở nhà một mình sẽ rất chán nên Ám Dạ Nghiên đã đề nghị ra ngoài đi dạo, xui xẻo chính là hôm nay mưa một ngày, bên ngoài cũng không có chỗ nào đi dạo, cho nên hai người họ đưa cô đi đến trung tâm thương mại.

Phụ nữ đến trung tâm thương mại làm gì? Tất nhiên là để mua sắm rồi!

“Em thấy rất đẹp đó, Đồng Đồng cậu nói xem?”

Tô Khả Đồng đang chọn quần áo, nghe Ám Dạ Nghiên gọi mới ngẩng đầu, đập vào mắt là hình ảnh của cô gái mặc váy trắng như công chúa bước ra từ truyện cổ tích khiến cô có chút ngẩn ra, sau đó mới gật đầu.

“Rất hợp, thật đấy.” Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.

“Có lẽ em nói đúng.” Cô đã qua tuổi mặc váy công chúa rồi, mặc dù chiếc váy rất đẹp nhưng cô tự nhận thấy chiếc váy này có phần ngây thơ so với cô, mặc dù gương mặt cô vẫn còn non nớt nhưng thực chất cô đã trùng sinh, cô đã trải qua một kiếp, nào còn có ngây thơ như một váy không chúa nữa? Chính là hai người đều nói vậy nên cô cũng không tiếp tục phản đối.

“Em đi qua cửa hàng hương liệu bên cạnh một chút, hai người ở đây tiếp tục chọn đồ nhé?”

Tô Khả Đồng xuất thân từ thư hương thế gia, Tô gia là bậc thầy chế tạo hương liệu, so với mua sắm quần áo cô lại càng yêu thích hương liệu hơn.

“Được rồi...” Biết rõ tính cô nên Ám Dạ Nghiên cũng không có ngăn cản.

“Chị đi với em nhé?” Tô Khả Đồng là một cô gái khép kín, bên ngoài cô như có một lớp vỏ bao bọc lấy bản thân nhằm tránh xa mọi người, Mạc Tử Yên không biết vì sao Tô Khả Đồng lại trở nên như vậy nhưng cô biết nếu muốn làm bạn với cô ấy thì phải kiên nhẫn.

Thế giới của Tô Khả Đồng chỉ có một mình, rất cô đơn và quạnh quẽ, nếu muốn bước chân vào thế giới của cô ấy chỉ có thể chậm rãi bước, cô đã nói điều này với Tôn Lãnh Diệt, mong rằng hắn sẽ hiểu.

Tô Khả Đồng ngây người một lúc mới mở miệng: “Không cần đâu, em tự đi được rồi.” Cô không muốn làm phiền người khác, lúc cô xem và chọn hương liệu phải cần đến sự tỉ mỉ, sẽ cần thời gian rất lâu, rất ít người có kiên nhẫn đi cùng cô xem hương liệu, Ám Dạ Nghiên cũng vậy. Mỗi lần đi trung tâm thương mại cùng Ám Dạ Nghiên, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian cô ấy chọn quần áo mới đi xem nguyên liệu, bởi vì khi Ám Dạ Nghiên chọn quần áo sẽ rất lâu, trong mắt cô ấy bất kì bộ quần áo nào cũng không hợp với cô ấy, cô ấy chỉ hận không thể lục tung cả cửa tiệm người ta để tìm một bộ quần áo thích hợp.

“Chị cũng muốn biết thêm về hương liệu, em có thể chỉ cho chị không?” Nói thật cô thật sự chán khu mua sắm này lắm rồi, lần trước cùng anh đi qua mấy cửa hàng, lấy được không ít chiếm lợi phẩm, ngôi nhà tuy rộng nhưng quần áo đã chiếm cả một căn phòng, Mạc Tử Yên cũng không muốn mua thêm nữa.

Thấy cô như thế Tô Khả Đồng cũng không nỡ từ chối: “Vậy được rồi chị đi với em.”

Cửa hàng quần áo và cửa hàng hương liệu gần sát bên nhau, chỉ cần đi vài bước là tới, Tô Khả Đồng tựa hồ đã đến đây rất nhiều lần, đối với cách để hương hiệu ở đâu cô đều biết rất rõ, cô dẫn Mạc Tử Yên đi đến một dãy hương liệu, một bên xem xét rồi mới giới thiệu với cô, Mạc Tử Yên một bên lắng nghe, sau đó hiểu được một chút về hương liệu cô mới không làm phiền Tô Khả Đồng nữa mà tự mình đi xung quanh xem.

Nơi này không những có hương liệu mà còn có nước hoa, nước hoa là tự tay chủ tiệm chế tạo, không phải loại hàng hiệu nổi tiếng nhưng mùi hương rất thơm. Lọ nước hoa chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, có nhiều hình dạng khác nhau, Mạc Tử Yên đưa tay định cầm lấy lọ nước hoa màu tím, còn chưa chạm vào lọ nhỏ thì một bàn tay khác đã nhanh chóng lấy chiếc lọ đi.

Mạc Tử Yên ngẩng đầu, đập vào mắt là cô gái mặc một chiếc váy xanh sẫm, kính đen che hết nửa gương mặt, không thể thấy được ánh mắt của cô nhưng Mạc Tử Yên có cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

“Lãnh An Nhiên?”
Bình Luận (0)
Comment