Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 77

Người có bệnh thật đáng sợ, đặc biệt là người phụ nữ trước mắt này, cách cô ta nói về Ám Dạ Duật như đang nói về một món đồ vật sở hữu của mình chứ không phải nói về một con người, thái độ đó của cô ta nếu không lấy được thứ mình muốn thì sẽ nhất quyết không chịu buông tha. Cô không biết cô gái này có tiền sử bệnh tâm thần gì không nhưng lời nói của cô ta thật sự ngoài dự đoán của cô, cô ta thân là người của công chúng lại đi đến khu mua sắm này tìm cô mà nói những lời mang tính đe dọa như thế này, cô ta thật sự không sợ người khác nghe thấy những lời nói này, hay thậm chí cô ta còn không hề bận tâm?

“Mạc Tử Yên!” Lãnh An Nhiên nghiến răng từng tiếng: “Cô nghĩ rằng chỉ dùng ngôn từ công kích là có thể thắng được tôi sao? Cô ngây thơ quá đó.” Cô không thể không thừa nhận Mạc Tử Yên đã thành công chọc cho cô tức giận, cô đã trải qua một kiếp đáng lí ra thì cô phải bình tĩnh khi đối mặt với tất cả mọi chuyện, không hiểu sao mỗi lần nói chuyện với cô gái này cô lại bị chọc giận. Là do thái độ tự tin, bộ dạng không chút để ý đó như thể đối với cô ta Ám Dạ Duật không là gì cả, cô ta như người nắm quyền trong tay mà Lãnh An Nhiên cô chẳng là gì cả. Điều này khiến cô cảm thấy bất lực và vô cùng khó chịu, cô không thích cảm giác này, cảm giác của người thua cuộc, không ai thích làm người thua cuộc cả.

“Lãnh tiểu thư hiểu lầm, đây gọi là quan tâm, không phải công kích.” Mạc Tử Yên mặt không đổi sắc trả lời, dời ánh mắt từ người Lãnh An Nhiên sang những chiếc lọ nước hoa trên kệ. Trước kia Lãnh An Nhiên gọi đến tìm cô để đánh đòn phủ đầu, nếu không phải vì đã trùng sinh biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo thì cô sớm đã tức giận cãi nhau với anh, khiến hôn nhân của hai người đổ vỡ. Chuyện cô tức giận cũng không thể trách cô, chẳng ai có thể kìm nén tốt cơn giận khi có người tự xưng là bạn gái của chồng mình gọi đến, may mắn là Lãnh An Nhiên chỉ nói chuyện qua điện thoại, để cô dù có tức giận cũng không thể làm gì được cô ta, nếu mà hôm nay Lãnh An Nhiên đến tìm cô khi cô chưa có sự chuẩn bị thì chỉ sợ cô sớm đã đánh nhau với cô ta rồi.

Chẳng lẽ cô không nên dùng lời nói công kích một chút sao?

“Cô quan tâm tôi? Đừng có đùa.” Lãnh An Nhiên trào phúng cười, ánh mắt hơi tối đi vài phần, nhìn Mạc Tử Yên càng thêm chướng mắt.

Cô gái này chắc chắn là khắc tinh của cô!

Kiếp trước cho đến khi Mạc Tử Yên chết đi, cô và cô ta cũng chưa có chính thức gặp nhau, Lãnh An Nhiên biết rất rõ về Mạc Tử Yên nhưng sự hiểu biết của Mạc Tử Yên đối với cô cũng chỉ là con số không, có lẽ cô ta thậm chí còn không biết Lãnh An Nhiên là ai. Bởi vì chưa từng đối đầu chính diện cho nên Lãnh An Nhiên mới không phát hiện ra phong thái kiêu ngạo không xem ai ra gì của cô gái này, không phát hiện ra rằng cô gái này là khắc tinh của cô, miệng mồm lẻo méch như vậy, quả thật là không thể nói lại.

“Rời xa anh ấy.” Nếu không sớm muộn gì kết cục của Mạc Tử Yên cũng sẽ giống như kiếp trước, mất đi lòng tin của mọi người, mất đi Ám Dạ Duật, mất đi gia đình, so với hiện tại còn khó sống hơn.

“Anh ấy không phải của cô, cô không có tư cách bảo tôi rời xa anh ấy.” Cô gái này, cho dù cô ta thật sự là bạn học của anh hay trên cương vị người yêu thầm anh, thậm chí là bạn gái của bạn thân anh thì cô ta không nghĩ yêu cầu này của mình là quá phận sao?

Thật không thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì, cô là vợ của anh, cô ta dựa vào đâu mà muốn cô rời xa anh?

“Anh ấy không yêu cô.” Lãnh An Nhiên không biết đã nói câu này bao nhiêu lần, cô không ngừng tự thuyết phục bản thân phải tin tưởng câu nói này chính là sự thật cho cô thấy là hoàn toàn trái ngược.

“Hơn nữa cô cũng không xứng với anh ấy.” Trên thế gian này ngoại trừ cô ra không ai có thể bất chấp tất cả mọi thứ vì anh, cho nên không ai có thể xứng đáng với anh hơn cô.

Lại là câu nói này!

Lãnh An Nhiên không còn câu nói nào khác sao?

“Vì sao Lãnh tiểu thư lại nghĩ rằng anh ấy không yêu tôi?” Mạc Tử Yên nhếch môi cười lạnh, ánh mắt xuất hiện tia lửa giận: “Vì sao Lãnh tiểu thư lại nghĩ rằng tôi không xứng với chồng tôi?”

Lãnh An Nhiên không có lập tức trả lời, cô nhìn Mạc Tử Yên trong chốc lát tựa như đang tìm câu trả lời.

“Tôi hiểu anh ấy, cô không phải loại phụ nữ có thể có được trái tim anh ấy.”

Lý do này có phải có chút miễn cưỡng hay không?

“Lãnh tiểu thư, cô và anh ấy quen nhau được bao lâu?”

Lãnh An Nhiên liếc mắt xem thường: “Lâu hơn cô.”

Mạc Tử Yên gật đầu: “Theo tôi được biết thì cô và anh ấy chỉ biết nhau khi lên cao trung, còn tôi với anh ấy... đã quen biết hơn mười năm rồi.” Nếu không phải có Tôn Lãnh Diệt thì có lẽ cô cũng không biết rằng bản thân mình và anh đã quen biết mười năm nay, nhờ có hắn kí ức của cô mới được đánh thức, năm đó nếu không có anh có lẽ cũng sẽ không có Mạc Tử Yên ngày hôm nay.

Mười tuổi năm ấy, kí ức của cô khá mơ hồ về vấn đề này, cô biết hôm đó là sinh nhật của cô, chính là hình như cô không được vui lắm, bởi vì Mạc Vũ Hiên và Vân Hinh Như khi chưa có sự đồng ý của cô đã mời một đám người đến dự tiệc sinh nhật của cô, trong số những người đó còn có kẻ không ưa cô. Sau đó cô chỉ nhớ mình bị rơi xuống hồ, có một bé nhảy xuống cứu cô, lúc cô tỉnh dậy đã không còn thấy cậu bé đó nữa, lẽ ra cô phải nghĩ đến anh sớm hơn thế nhưng số mệnh đã định mười năm sau hai người mới nhận ra nhau, đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc. Cho dù trước đó cô có nhận ra anh thì hai người cũng chưa chắc đã có thể đến với nhau, duyên phận không đúng thời điểm thì sẽ không thể đơm hoa kết quả.

Duyên phận của hai người mười năm trước đã được hình thành.

“Cái gì? Không thể nào!” Lãnh An Nhiên trừng mắt, bộ dạng không thể tin được, sau đó cô lập tức phủ nhận lời Mạc Tử Yên nói, cô đã tra qua thông tin của Mạc Tử Yên, hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên là khi đi xem mắt dưới sự ép buộc của hai gia đình, trước kia cô cũng chưa từng nghe Ám Dạ Duật nói có bạn nữ khi nhỏ, làm sao có thể như lời Mạc Tử Yên nói được chứ?

“Gia đình tôi và anh ấy là thế giao, tôi quen anh ấy hơn mười năm thì có gì là lạ?”

Lãnh An Nhiên trầm mặc, quả thật Ám Dạ gia và Mạc gia là thế giao, giữa hai nhà bọn họ có một liên kết đặc biệt, hai người bọn họ từ nhỏ đã có hôn ước, có quen biết trước cũng không có gì lạ, chính là... cô vẫn không muốn tin.

“Lãnh tiểu thư, tôi thật sự không thể hiểu, năm đó người giúp cô là Diệp Hạo, vì sao cô lại đem lòng yêu Ám Dạ Duật?” Đừng nói Tạ Cẩm Y không hiểu đến Mạc Tử Yên cũng không thể nổi suy nghĩ của Lãnh An Nhiên, năm đó khi Lãnh An Nhiên bị bắt nạt, nếu không phải có Diệp Hạo lên tiếng, Ám Dạ Duật và Tôn Lãnh Diệt chưa chắc đã chịu nhúng tay vào, người giúp đỡ cô ta là Diệp Hạo, vì sao cô ta lại yêu Ám Dạ Duật? Trong lòng Lãnh An Nhiên thật sự không có hình bóng của Diệp Hạo sao?

Lãnh An Nhiên có chút hoảng hốt: “Cô... cô làm sao biết chuyện đó?” Mạc Tử Yên chưa từng gặp qua Diệp Hạo, cô ta làm sao có thể biết được chuyện năm đó? Chẳng lẽ là do Ám Dạ Duật nói sao? Không, không thể nào, Lãnh An Nhiên lập tức phản bác suy nghĩ vừa rồi của mình, Diệp Hạo là điều kiêng kỵ của anh, không phải người mà Ám Dạ Duật có thể tùy tiện nói với bất kì một ai khác, cho dù người đó là Mạc Tử Yên, kiếp trước cô ta cũng không biết điều này, tại sao hiện tại...

Tia hoảng hốt xẹt qua mắt Lãnh An Nhiên rất nhanh liền biến mất, nhưng lại bị Mạc Tử Yên bắt được.

“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu tôi đã muốn đấu với cô thì tất nhiên tôi cũng phải tìm hiểu về cô rồi.” Lãnh An Nhiên biết dùng chiêu này, chẳng lẽ cô lại không biết dùng?

“Trước kia cô không có thông minh như vậy.” Kiếp trước Mạc Tử Yên không những không tìm hiểu mọi chuyện về cô mà sau khi nhận được cuộc gọi của cô, cô ta liền mất đi lí trí rồi cãi nhau với anh, nhưng Ám Dạ Duật lại đối xử với cô ta tốt như trước, cho nên cô mới ra tay với Mạc thị để Mạc Tử Yên biết khó mà lui, chứ không như hiện tại cô ta không những tìm hiểu mọi thứ về cô mà còn biết được quá khứ của cô cùng Diệp Hạo.

Một câu như vậy khiến Mạc Tử Yên lâm vào khó hiểu.

Trước kia? Trước kia thì làm sao? Cô ta đang khen cô thông minh hơn trước hay còn có ý vị gì khác?

Lãnh An Nhiên không trả lời Mạc Tử Yên, cô nhìn cô ta một lúc rồi quay đầu nhấc bước rời đi, sự dằn vặt trong lòng cô chưa bao giờ nguôi, cô vốn dĩ muốn quên đi nỗi đau này nhưng vì sao Mạc Tử Yên lại nhắc đến?

Cô biết cô có lỗi với Diệp Hạo nhưng người cô yêu là Ám Dạ Duật, trái tim cô lựa chọn anh cô cũng không còn cách nào, cô biết Diệp Hạo đối xử với cô rất tốt, chính là... cô chỉ có thể ủy khuất hắn.

“Mạc Tử Yên, cô đừng đắc ý, chuyện của Trác thị, chẳng lẽ cô không hiểu sao?” Bước chân dừng lại, ánh mắt Lãnh An Nhiên lạnh đi rõ ràng, cô lấy kính đen đeo lên, rồi chậm rãi rời đi cửa tiệm, để lại một mình Mạc Tử Yên còn chưa hiểu vấn đề.

Mạc Tử Yên, cô giỏi lắm, cô dám lấy Diệp Hạo ra để đối phó với tôi, cô thật sự cho rằng, một người chết có thể khiến tôi bỏ cuộc sao?

Nằm mơ!

“Chị Yên Nhi, chị đã xem xong chưa?” Tô Khả Đồng không biết từ đâu bước đến, nhìn đến Mạc Tử Yên đang ngẩn ngơ đứng đó, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Tiểu Nghiên đã mua đồ xong rồi, chúng ta nên về thôi.”

“Ân.” Mạc Tử Yên gật đầu, cùng Tô Khả Đồng ra khỏi cửa hàng hương liệu.

“Chị Yên Nhi, lúc nãy... người nói chuyện với chị là ai vậy?” Tô Khả Đồng ngập ngừng, lúc nãy nhìn không khí nói chuyện giữa hai người có chút căng thẳng cho nên cô mới không dám tự tiện đi đến, bất quá cô gái đó tựa hồ có chút quen thuộc, chính là cô lại không thể nhớ ra.

“Tình địch.” Mạc Tử Yên mặt không đổi sắc phun ra từng chữ.

Tô Khả Đồng: “...” Tình địch là người mà chị có thể bình tĩnh nói ra như thế sao?

Hai người đi đến cửa hàng quần áo bên cạnh gặp gỡ Ám Dạ Nghiên rồi đi ra cửa lớn của khu thương mại, mưa bên ngoài đã tạnh nhưng đường vẫn còn trơn trượt, ba người vừa ra đã nhìn thấy xe của Ám Dạ gia ở đó, tài xế nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Ám Dạ Nghiên rồi cất vào thùng xe ở phía sau, đang lúc Mạc Tử Yên định lên xe thì chuông điện thoại đột nhiên reo, người gọi đến là Phó Hồng Minh.

“Chú Phó?”

“Yên Nhi, chuyện lần trước cháu nhờ chú điều tra đã tra ra được.” Giọng nói của Phó Hồng Minh từ bên kia điện thoại truyền đến khiến Mạc Tử Yên ngẩn ra.

Chuyện cô nhờ chú Phó?

Bữa tiệc ngày đó do Thịnh Thế tổ chức cô có đi gặp Phó Hồng Minh, ông gặp cô là để hỏi thăm tình hình gần đây của cô xem cô sống có tốt không, sau đó Mạc Tử Yên mới nhờ ông điều tra về một người, cô không thể nói cho Ám Dạ Duật, cô cũng không thể để cho Mạc Vũ Hiên biết được nên chỉ có thể nhờ Phó Hồng Minh giúp đỡ, kiếp trước trợ Trụ vi ngược nên kiếp này cô muốn trước khi quá chậm cô chỉ muốn điều tra rõ ràng nhưng cô không có năng lực đó.

Cô chỉ là tiểu thư của Mạc gia, Mạc gia tuy thường can thiệp vào hắc đạo nhưng Mạc Tử Yên hoàn toàn trong sạch, bởi Mạc Vũ Hiên không thích cô tiếp xúc với những thứ này, không có thế lực ngầm trong tay, thế giới ngầm cô không thể can thiệp, muốn điều tra tin tức của một người là chuyện không khó, điều khó khăn là thông tin điều tra có bao nhiêu phần trăm là sự thật, ngoại trừ Mạc Vũ Hiên cô chỉ còn cách tìm Phó Hồng Minh giúp đỡ. Phó Hồng Minh dù sao cũng từng là lão đại của một thế lực lớn trong hắc đạo, đối với việc điều tra một người là vô cùng dễ dàng, huống hồ đó lại là yêu cầu của cô, ông làm sao có thể từ chối?

“Điều tra được rồi ạ?” Giọng nói cô không khỏi có chút vui vẻ.

“Cháu đến Mạc thị, đến phòng chủ tịch.”

Mạc Tử Yên sửng sốt: “Vì sao lại đến văn phòng của ba cháu?” Chẳng phải cô đã bảo chú Phó giữ bí mật này hay sao?

“Chuyện này quan trọng hơn cháu nghĩ.” Giọng nói của Phó Hồng Minh so với ngày thường âm trầm đi rất nhiều, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

“Vâng, cháu đến ngay.”

~~~

Mạc thị.

Văn phòng chủ tịch là nơi không phải bất kì ai cũng có thể tiến vào, nếu không được sự cho phép của Mạc Vũ Hiên cho dù là Phó Hồng Minh cũng không thể tùy tiện tiến vào, lúc này trong phòng không khí có chút bất ổn, sắc mặt mỗi người đều có chút khó coi, Mạc Tử Yên đi vào chính là thấy một màn như vậy.

“Ba ba, chú Phó...” Nhìn căn phòng chứa đầy người, Mạc Tử Yên có cảm giác bản thân nhất định là đi nhầm phòng rồi, chẳng phải nói văn phòng chủ tịch là nơi yên tĩnh và vắng vẻ nhất công ty sao? Hiện tại rốt cuộc là thế nào? Công ty đang mở cuộc họp bí mật hả?

“Yên Nhi đến đây.” Nhìn đến con gái, gương mặt Mạc Vũ Hiên nhu hòa đi rất nhiều, một đám cao tầng Mạc thị nhìn thấy hình ảnh này thì có chút không thể tin, Mạc tổng ngày thường lạnh như băng cũng có vẻ mặt này sao?

“Ba ba, có chuyện gì vậy?” Không khí ở nơi này không thích hợp, Mạc Tử Yên nhanh chóng nhận thấy điều này, ánh mắt cô rơi vào người Phó Hồng Minh bên cạnh, chỉ thấy bộ dạng ngày thường của ông đã biến mất, thay vào đó là bộ dạng cực kì nghiêm túc, hơn nữa... hình như có chút nghiêm trọng?

“Trác thị đang đứng bên bờ vực phá sản, con có biết chuyện này không?” Mạc Vũ Hiên bấm nút mở màn hình lớn, trên màn hình lập tức xuất hiện thông tin mới nhất ngày hôm nay, đó là hình ảnh công ty của Trác gia, Mặc Tử Yên đến Trác thị nhiều lần liếc mắt nhìn sơ của cũng có thể nhận ra, người quay phim cực kì tích cực, ngay cả chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.

“Thông tin mật của Trác thị về dự án sắp tới bị một nhân viên tiết lộ dẫn đến công ty bị tổn thất nghiêm trọng hiện tại cổ phiếu của Trác thị đang giảm mạnh, chủ đầu tư không ngừng rút lại dự án, cổ đông trong công ty đang có ý định bán đi cổ phần, Trác thị chưa từng gặp vấn đề lớn như vậy, liệu Trác thị có phá sản hay không?” Phóng viên trong màn hình đang nói đến gì đó Mạ Tử Yên không có nghe rõ, cô chỉ chăm chú nhìn vào màn hình, hình ảnh quen thuộc không ngừng xuất hiện trong đầu cô nhưng không phải là Trác thị mà là Ám Dạ thị. Ám Dạ thị kiếp trước cũng gặp tình trạng như vậy, nguyên nhân là do một nhân viên trong công ty để lộ thông tin mật, khiến công ty thua lỗ nặng, cổ phiếu giảm mạnh, cổ động gặp nạn liền chạy mất sạch,... hết thảy đều giống như Trác thị hiện tại.

Cách thức giống nhau, chẳng lẽ là do một người gây ra?

“Người tiết lộ thông tin này là thư kí bên cạnh Trác tổng Trác Lân, Bùi tiểu thư Bùi Vân.”

Bùi Vân?

Mạc Tử Yên trừng mắt, Bùi Vân, Bùi Vân... nhắc đến Bùi Vân cô lại nhớ đến người đàn ông có vết sẹo ở khóe mắt.

“Con... con không biết, sáng nay con còn chưa xem tin tức.” Lời này của cô là sự thật, tối qua Ám Dạ Duật hành hạ cô một đêm sáng nay cô có chút không dậy nổi nên ngủ đến trưa mới thức, ăn trưa xong thì đi vào phòng đọc sách, buổi chiều Ám Dạ Nghiên đến rủ cô ra ngoài cho nên tin tức cô vẫn chưa xem.

“Trác thị như vậy là do thư kí Bùi Vân một tay gây nên, cô biết cô ta không?”

Mạc Tử Yên mím môi: “Bùi Vân thích Trác Lân, cô ta sẽ không thể nào phản bội hắn.”

Mọi người trong phòng điều lộ sắc mặt cổ quái, ngay cả tin thư kí người ta thích tổng tài nhà người ta mà tiểu thư nhà họ cũng biết, tin tình báo của tiểu thư đúng là nhanh nhạy, trong phòng chỉ có Mạc Vũ Hiên cùng Phó Hồng Minh là biết vì sao Mạc Tử Yên lại biết rõ chuyện này, không phải cô rảnh rỗi đi thu thập thông tin riêng tư của người ta mà là trước kia cô thích Trác Lân nên mới tìm hiểu người ở bên cạnh hắn, đặc biệt là cô thư kí dính chặt với hắn cả ngày lẫn đêm.

“Ta điều tra ra được, sở dĩ Bùi Vân phản bội Trác Lân là do có người uy hiếp cô ta.” Phó Hồng Minh trầm giọng mở miệng: “Người đó chính là người đàn ông con nhờ cháu điều tra.”

“Thật sự là hắn?!” Quả nhiên suy đoán của cô là không sai, người đàn ông đó quả nhiên là có liên quan đến việc Ám Dạ thị cùng Mạc thị sụp đổ, thế nhưng mục đích của hắn không phải là nhắm vào Ám Dạ - Mạc hai nhà sao? Sao đột nhiên lại ra tay với Trác thị?!

Phó Hồng Minh gật đầu, ông bấm bàn phím laptop lách cách, trên màn hình lớn liền xuất hiện gương mặt một người đàn ông, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mày rậm mắt xếch, bộ dạng có chút hung hăng, không giống như một người tốt, nổi bật là ở khóe mắt của hắn có một vết sẹo càng khiến cho hắn trở nên dữ tợn.

“Có phải người này không?” Phó Hồng Minh hỏi cô.

“Vâng, chính là hắn.” Mạc Tử Yên khẳng định.

“Con làm sao khẳng định  như thế?” Mạc Vũ Hiên đổ nhiên hỏi một câu.

“Ngày đó con đi dự tiệc cùng mẹ, trùng hợp nhìn thấy Bùi Vân đang lấp ló với người đàn ông này, con thấy hắn rất khả nghi nên đã nghe lén cuộc trò chuyện của hai người họ. Có vẻ như hắn đang muốn Bùi Vân làm điều gì đó cho hắn nhưng Bùi Vân cứ lưỡng lự không chịu đồng ý.”

Mạc Vũ Hiên gật đầu cũng không hỏi nữa.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người thông tin của người đàn ông nhanh chóng xuất hiện trên màn hình lớn.

“Hắn là Lương Tín, ba mươi mốt tuổi, là người duy nhất còn sót lại của Lương gia. Lương thị là một công ty nhỏ ở thành phố B, trước kia Lương thị còn phát triển hắn cũng là một thiên chi kiêu tử, nhưng sau đó Luơng thị phá sản, nợ nần chồng chất, Lương gia lập tức chạy đến S thị, sau đó người Lương gia liền không thể nuôi nổi Lương Tín nên hắn đã lưu lạc đầu đường xó chợ, sống bằng người đòi nợ mướn.”

“Một năm sau đó không biết hắn đào đâu ra tiền để mở một công ty nhỏ, công ty của hắn không có kinh doanh gì chỉ để đó trưng bày nhưng hắn lại tìm đến các chủ xí nghiệp nhỏ, các công ty nhỏ để hợp tác, một số công ty nghe lời khuyên của hắn thì còn phát triển kha khá, số còn lại không tin hắn thì lập tức phá sản, danh tiếng hắn ngày càng lớn, mà số tiền hắn kiếm được ngày càng nhiều. Không biết hắn muốn gì ở Trác thị nhưng theo thông tin nhận được thì người đàn ông này từng tìm đến Trác Lâ, có vẻ như cũng muốn hợp tác nhưng Trác Lân không đồng ý, dù sao vẻ ngoài của hắn cũng không thể khiến người khác tin tưởng, sau đó hắn dời mục tiêu sang Bùi Vân, bởi Bùi Vân là thư kí bên người của Trác Lân, có lẽ hắn đã uy hiếp Bùi Vân, sau đó ép cô ta để lộ thông tin mật của Trác thị, mấy công ty phá sản trước cũng bị dùng cách thức như thế mà buộc phá sản, hiện tại Trác thị khó lòng cứu vãn.”

“Cách đây không lâu hắn có đến Mạc thị tìm tôi, yêu cầu Mạc thị hợp tác với hắn thế nhưng chủ tịch đã từ chối.” Lời nói này là đang nói cho đám cao tầng Mạc thị nghe.

“Các công ty trước bị hắn tìm đều phá sản, lần này chẳng lẽ hắn muốn nhắm vào Mạc thị?”

“Chỉ là một thằng nhóc, có gì phải sợ?”

“Cũng không thể khinh thường hắn được, dù sao hắn cũng ở trong tối, ta trong sáng, khó lòng phòng bị.”

Những người ở đây ngoại trừ Mạc Tử Yên thì tuổi tác đều cao, hơn phân nửa họ đều đã trải qua sự đời, đối mặt với thế sự không hề thay đổi sắc mặt, hiện tại đối phó với một người đàn ông trong miệng họ gọi là “thằng nhóc” lại có sắc mặt nghiêm trọng như thế, xem ra người đàn ông này không hề đơn giản.

“Ba ba, mục đích của hắn là gì?”

Mạc Vũ Hiên lắc đầu: “Không biết, nhưng chắc chắn là không có ý tốt.”

“Hiện tại điều chúng ta cần làm là phải phòng bị, cách thức của hắn xâm nhạp vào công ty chúng ta có lẽ cũng giống như những công ty khác.” Sắc mặt Mạc Vũ Hiên rõ ràng là lạnh đi vài phần, mọi người đều biết tổng tài của bọn họ nổi giận rồi.

“Phòng nhân sự bên kia hãy tăng cường sự chú ý, nếu có nhân viên có hành động khác thường liền lập tức đuổi ngay, còn nữa an ninh mạng của công ty cũng phải tăng thêm tường lửa, đừng để người khác dễ dàng xâm nhập vào đây.”

“Rõ thưa chủ tịch.”

“Rõ thưa chủ tịch.”

“Vấn đề hiện tại chúng ta cần quan tâm là...” Phó Hồng Minh trầm giọng.

“Số tiền của hắn.” Mạc Tử Yên tiếp lời ông.

Phó Hồng Minh liếc cô một cái mới tiếp tục nói: “Đúng vậy, suốt thời gian qua hắn đều đòi nợ thuê, tiền chỉ đủ sống qua ngày, không thể đột nhiên có một số tiền như vậy từ trên trời rơi xuống được.”

“Có người trợ giúp hắn.” Một tay gõ mặt bàn, Mạc Vũ Hiên mặt không đổi sắc trả lời.

“Rốt cuộc kẻ đó là ai?”

Trong phòng một mảnh xôn xao, Mạc Tử Yên lâm vào trầm mặc, người đàn ông này kể từ lần đầu gặp mặt cô đã thấy hắn rất đáng nghi, hắn không những có quan hệ mờ ám với Bùi Vân mà còn có Vân Tịnh Giai, hai người bọn họ đều thân cận với Trác Lân, hắn tiếp cận bọn họ là muốn cho Trác thị phá sản?

Đây chính là mục đích của hắn?

Một kẻ ăn chơi trác táng của Lương gia không thể nào có đầu óc sắc bén như vậy, xem ra là có người đứng sau trợ giúp hắn, cho hắn tiền để thay người đó làm việc.

Người giúp hắn...

“Mạc Tử Yên, cô đừng đắc ý, chuyện của Trác thị, chẳng lẽ cô không hiểu sao?”

Cô đột nhiên nhớ đến những lời Lãnh An Nhiên vừa nói, tâm tình đột nhiên có sự xúc động không nói nên lời.

Chẳng lẽ có liên quan với cô ta?

Bùi Vân, Trác thị, Lương Tín, Lãnh An Nhiên?

“Chú Phó, chú hãy điều tra thêm một người nữa, có lẽ sẽ phát hiện manh mối.”

“Ai cơ?” Ánh mắt mọi người rơi vào người Mạc Tử Yên, Mạc Tử Yên chỉ lạnh lùng nói ra một cái tên.

“Lãnh An Nhiên.”
Bình Luận (0)
Comment