Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 87

Ám Dạ gia là gia tộc lâu đời ở thủ đô, là quân nhân thế gia, có địa vị vô cùng lớn trong giới quân nhân, mỗi đời Ám Dạ gia đều sinh ra quân nhân nổi tiếng, bất quá huyết thống của Ám Dạ gia lại vô cùng ít, mỗi đời chỉ có một người con trai để kế thừa, điều này khiến gia tộc Ám Dạ vững vàng hơn so với các gia tộc khác, không nhiều con cái sẽ không dẫn đến xung đột nội bộ, tranh chấp quyền thừa kế, bất quá điều này cũng chưa chắc là chuyện tốt bởi vì chỉ có một người thừa kế nếu người đó gặp nguy hiểm thì cả gia tộc đời sau sẽ không có con nối dõi, vì vậy mỗi người con trai thuộc dòng họ Ám Dạ đều phải có năng lực hơn người, không chỉ mang trọng trách bảo vệ đất nước mà còn phải bảo vệ sự an nguy của bản thân.

Gia chủ đời này của Ám Dạ gia là Ám Dạ Tuấn, vợ của ông là Minh Tâm, cũng tức là con gái nuôi của nhà Ám Dạ, bà sinh cho ông một đứa con trai và một cô con gái, con gái của gia tộc Ám Dạ gia không hiếm, bất quá không phải đời nào cũng có, đối với người thuộc gia tộc Ám Dạ, con trai của gia tộc được đào tạo trở thành quân nhân, còn con gái thì không nhất thiết, Ám Dạ Nghiên là con gái duy nhất của Ám Dạ gia, là tiểu công chúa nhận được muôn vàn sủng ái, cho đến khi Ám Dạ Duật kết hôn với Mạc Tử Yên, Ám Dạ Diễm ra đời, địa vị của cô nàng liền bị lung lay dữ dội, cô không còn được hưởng đặt quyền nữa, thay vào đó là Ám Dạ Diễm, bất quá bởi vì cháu trai của cô rất đáng yêu cho nên cô nàng cũng không có ghen tỵ.

Ám Dạ Diễm là tiểu vương tử nhà Ám Dạ, đồng thời cũng là tiểu ác ma của Ám Dạ gia, từ nhỏ đã nghịch ngợm, tính tình hiếu động hoạt bát, thích quậy phá, cậu quậy từ Mạc gia đến Ám Dạ gia, quậy đến hai nhà chó gà không yên, thế nhưng mọi người đối với đều cậu nuông chiều cùng bao dung, cho nên bất kể ở nhà hay ở trường cũng không có ai dám đắc tội với cậu, không ai dám khiến cậu không vui.

Ám Dạ Diễm là người thừa kế của Ám Dạ gia và Mạc gia, cho nên từ nhỏ cậu đã được Mạc Tử Yên dạy dỗ rất kĩ, bất kể là gia giáo hay lễ nghi cậu đều làm tốt hơn những người khác, vì vậy cậu không phải là loại thiếu gia xem trời bằng vung, không đặt người khác vào mắt, mà ngược lại rất hiểu chuyện, kính trên nhường dưới, từ nhỏ đã thông minh hơn người, cậu không giống mẹ cậu cao ngạo lạnh lùng, không giống cha cậu là noãn thần ôn nhu, cậu chính là tiểu bá vương, bề ngoài soái khí nhưng tâm khí cao ngạo.

Đối với việc mà con trai thường xuyên gây họa, Mạc Tử Yên tỏ vẻ nghi ngờ, cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, suốt ngày chỉ ngồi yên một chỗ không hề nghịch ngợm, mà Ám Dạ Duật được huấn luyện trong quân đội thì tính tình khỏi phải bàn, đột nhiên sinh ra đứa con hiếu động khiến cả nhà ngày ngày không yên bình, đáy lòng dâng lên một cảm giác, không biết có phải bản thân khi sinh đã ôm nhầm con hay không? Bất quá khi nhìn vào đôi mắt và gương mặt của cậu bé, cho dù cô không tin thì đó cũng là sự thật nên cô chỉ đành ngậm ngùi nuốt cay chấp nhận sự thật cậu bé là con của cô và anh.

So với Ám Dạ Duật từ khi hiểu chuyện đã bị đưa đến quân đội huấn luyện thì Ám Dạ Diễm từ khi sinh ra đã có một gia đình hạnh phúc, tuổi thơ được ở bên cạnh cha mẹ, lớn lên dưới sự bảo hộ của gia tộc, được đến trường được làm quen với bạn bè, tháng ngày trôi qua vô cùng tốt đẹp, đôi khi Ám Dạ Duật cũng không muốn thừa nhận là anh ghen tỵ với con trai mình.

Ám Dạ Diễm rất thông minh, có lẽ là di truyền từ cha mẹ nên một tuổi cậu đã bập bẹ nói được vài tiếng, mặc dù câu chữ không mấy rõ ràng thế nhưng so với lứa trẻ đồng trang lứa cậu đã nổi bật hơn nhiều. Câu đầu tiên cậu mở miệng nói ra không phải là ba ba hay ma ma, thậm chí ông bà nội, ông bà ngoại hay cô cô cậu đều không gọi, mà là “bính bính”, phát âm của cậu không rõ ràng cho nên một lúc lâu mọi người mới hiểu cậu là nói “bánh bánh”, lúc này Mạc Tử Yên mới nhớ đến cách đây không lâu Tô Khả Đồng có đến chơi, còn mang theo một cái bánh gato rất lớn, Mạc Tử Yên thích ăn đồ ngọt, sau khi sinh vẫn không thay đổi sở thích, cho nên ngày hôm đó cô đã xử hết một nửa cái bánh, khi đó Ám Dạ Diễm ở bên cạnh nhìn cô với đôi mắt to tròn, bộ dạng như rất muốn ăn, chính là trẻ con răng còn chưa đủ, đối với loại thức ăn cao cấp như bánh kem tất nhiên là ăn không được.

“Tiểu Diễm, có muốn ăn không?” Nhận thấy ánh mắt chăm chú của con trai, Mạc Tử Yên lấy muỗng múc một miếng bánh nhỏ đưa đến trước mặt cậu bé, mùi hương của bánh thoang thoảng nơi chớp mũi khiến cậu bé nhìn miếng bánh không chớp mắt.

“A a...” Ám Dạ Diễm giơ tay đòi, chính là Mạc Tử Yên vẫn quơ quơ cây muỗng trước mặt cậu chứ không chịu cho cậu, một hồi lâu vẫn không có được, cậu phồng má, nhìn bộ dạng đáng yêu của con trai, cô nhịn không được mà chọc má cậu.

Nhìn Ám Dạ Diễm bị Mạc Tử Yên trêu chọc, Tô Khả Đồng rất chính nghĩa đứng ra ngăn cản, cuối cùng là cậu bé bị đùa giỡn dẫn đến ủy khuất, khóc một trận ai dỗ cũng không được.

Nói đến đây ánh mắt mọi người đều lộ vẻ bất đắc dĩ, Mạc Tử Yên biểu tình khá là đặc sắc, cô không nghĩ sở thích của mình lại làm ảnh hưởng đến con trai, khiến cho lần đầu con trai mở miệng lại là bánh, thân là người mẹ cô tự cảm thấy xấu hổ, nhận thấy ánh mắt của anh, cô có chút vô tội cúi đầu, anh không hề trách cô mà chỉ đưa tay xoa đầu cô.

“Đã làm mẹ rồi mà còn trẻ con như vậy.” Giọng điệu trách cứ đầy nuông chiều khiến hai má Mạc Tử Yên hồng như quả đào.

Bởi vì chỉ số thông minh của cậu cao hơn người bình thường nên năm Ám Dạ Diễm đã được học tập sớm, hai tuổi cậu đã nói được câu chữ rõ ràng, biết đếm số còn biết nói vài từ tiếng anh, cậu thông minh lại hiểu chuyện cho nên mỗi khi có việc Mạc Tử Yên cũng rất yên tâm để cậu ở nhà một mình với người hầu. Một ngày nọ Ám Dạ Duật phải đi dự bữa tiệc quan trọng buộc anh phải dẫn theo người nhà, mặc dù Ám Dạ Diễm thông minh lanh lợi nhưng anh không muốn cậu lộ diện quá sớm, dù sao hiện tại Ám Dạ thị đối đầu với không ít người, anh không muốn cậu gặp nguy hiểm cho nên Ám Dạ Diễm bị cha mẹ bỏ ở nhà để ra ngoài dự tiệc.

Ám Dạ Diễm ở nhà một mình, không những buồn bực mà ngược lại cậu còn rất vui, mỗi ngày đều là cha mẹ kề kề bên cậu, Mạc Tử Yên bao bọc cậu quá  gian ở một mình của cậu rất ít, mặc dù Ám Dạ Diễm rất thích ma ma quan tâm cậu nhưng daddy dạy thân là nam tử hán phải tự mình độc lập, bảo vệ nữ hài tử, ma ma là nữ hài tử, cậu phải bảo vệ ma ma.

Mỗi ngày đến sáu giờ tối cậu phải dùng bữa tối, hôm nay cha mẹ không có ở nhà cho nên cậu muốn ăn gì cũng được, cậu không thích ăn rau quả thế nhưng ma ma lại bắt cậu ăn cho bằng được, rõ ràng cậu cũng nhìn thấy ma ma không ăn rau quả, vì sao ma ma lại ép buộc cậu ăn? Ám Dạ Diễm còn nhỏ không hiểu, cậu đem chuyện này nói lại với daddy, ý đồ muốn daddy để khẩu phần ăn của ma ma giống cậu, bất quá daddy không những không ép ma ma ăn còn ở trước mặt cậu nuông chiều ma ma, khiến cậu bé tức đến nghẹn cả người. Cho nên hôm nay không có cha mẹ ở nhà, cậu không cần ăn những thứ cậu không thích, dì Trương rất thương yêu cậu, thường xuyên lén cho cậu ăn kem, vì vậy dì Trương sẽ không tiết lộ bí mật này cho cha mẹ cậu biết.

Sáu giờ rưỡi tối có một chương trình ti vi, Ám Dạ Diễm vừa xem vừa ăn sữa chua, sau mỗi lần dùng bữa cậu đều ăn thêm một phần sữa chua, ma ma nói sẽ tốt cho hệ tiêu hóa, cậu tập thành thói quen, sữa chua rất ngon, cậu rất thích, hôm nay không có ma ma quản nên cậu lén ăn một lúc ba phần.

Bảy giờ là giờ tắm, mọi ngày đều là daddy cùng cậu tắm, hôm nay đột nhiên tắm một mình cậu có chút không quen, bất quá khi bước chân vào phòng tắm nỗi ưu sầu liền mất sạch, cậu ngâm mình trong nước một hồi lâu, đến khi chán rồi mới trở về phòng ngủ, lúc Mạc Tử Yên trở về đã hơn mườ giờ tối, điều đầu tiên cô làm khi về đến nhà không phải là đi thay lễ phục ra mà là đến phòng của con trai xem cậu đã ngủ chưa. Phòng Ám Dạ Diễm đã tắt đèn, cô mở cửa đi đến bên giường, nhìn thấy gương mặt hồng hào đang ngủ của cậu bé liền yên tâm thở ra một hơi, cô vốn lo lắng để con trai ở nhà một mình không yên tâm, bất quá hiện tại xem ra là không có vấn đề, cô đưa tay sửa góc chăn cho cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn chút ngủ ngon. Môi cô chạm vào làn da nóng như lửa khiến Mạc Tử Yên giật mình, đưa tay sờ trán cậu, nóng hổi, cô vội vàng kiểm tra thân thể cậu, phát hiện cơ thể trong chăn đang chảy mồ hôi, hai má cậu hồng hồng, rất giống biểu hiện của bệnh sốt.

“Duật!”

Nghe tiếng kêu, Ám Dạ Duật lập tức lên lầu, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Mạc Tử Yên, anh vội vàng vào phòng kiểm tra Ám Dạ Diễm, có thể khiến cô lo lắng như vậy, ngoại trừ con trai ra thì không còn người khác.

“Tiểu Diễm nóng quá, chắc là bị sốt rồi.” Trên gương mặt bình thản của Ám Dạ Duật rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt, anh ôm lấy cậu bé đi xuống lầu, lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Nhìn con trai bị đẩy vào phòng cấp cứu, hai mắt Mạc Tử Yên đều ngập nước mắt, con trai cô chỉ mới hơn hai tuổi, cho dù cậu bé hiểu chuyện hơn người cô cũng không nên để cậu ở nhà một mình với người hầu, người hầu dù tốt cách mấy cũng không bằng cha mẹ, cô chỉ mới cậu ở một mình một lúc mà đã như vậy, cô thân là người làm mẹ thật đáng trách.

“Không sao, đừng lo lắng.” Nhìn gương mặt cô đầy nước mắt, anh không khỏi đau lòng, đưa tay ôm cô vào lòng an ủi.

Cô nức nở: “Là lỗi của em...”

“Là lỗi của chúng ta.” Giọng anh khàn khàn, không nghe ra tâm tình: “Sau này chúng ta sẽ không để Tiểu Diễm một mình nữa.”

“Vâng...”

Sau đó bác sĩ bước ra bảo là cậu bé không sao, cậu bị sốt, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng trẻ con không nên nghịch nước lâu quá, nếu chậm một chút nữa có thể sẽ gặp nguy hiểm, sau đó Mạc Tử Yên điều tra mới biết cậu ở trong phòng tắm ngâm mình hơn một tiếng đồng hồ, cho dù con trai đang bị bệnh nhưng cô vẫn nhịn không được mà răn dạy, bởi vì uống thuốc rất cực khổ nên cậu bé mới chịu ngoan ngoãn nghe lời, tự nhủ với lòng sau này sẽ không bị bệnh nữa.

Ba tuổi cậu đã đi đến trường mẫu giáo, trường học cậu theo học là trường có điều kiện tốt nhất S thị, từ cơ sở vật chất cho đến chất lượng giáo viên, mặc dù tuổi cậu nhỏ còn không thích hợp đến trường nhưng mọi người đều không sợ cậu bị người khác bắt nạt.

Một ngày nọ cậu từ Tôn gia trở về, hai năm trước đây khi kết hôn Tôn Lãnh Diệt cùng Tô Khả Đồng đã chuyển đến biệt thự sát bên cạnh Ám Dạ Đế Cung, Trương Đình cùng Vương Hạ có một ngôi biệt thự bên cạnh, nhờ vậy mà con đường yên tĩnh ngày nào đã trở nên náo nhiệt không ít.

“Ma ma, Tiểu Diễm muốn có em gái.”

Mạc Tử Yên đang ngồi trên sô pha xem ti vi, nhìn thấy con trai từ bên ngoài chạy vào, quần áo sạch sẽ nhưng đầu tóc lại như tổ quạ liền biết cậu bé nhất định là mới vừa chơi chung với đám trẻ Trương gia, còn chưa đợi cô mở miệng cậu đã nói một câu khiến cô ngỡ ngàng.

“Sao đột nhiên lại muốn có em gái?” Mạc Tử Yên ôm con trai vào lòng, đặt con trai lên đùi, Ám Dạ Diễm năm nay đã bốn tuổi, là tuổi đang phát triển của trẻ con, cho nên dạo gần đây cậu ăn rất nhiều, cân nặng cũng theo đó gia tăng, cả người đều tràn ngập sức sống, hiện tại muốn cô bế cậu một lúc cũng là một điều khó khăn.

“Con muốn có một em gái như Hoan Hoan.” Hoan Hoan đại danh là Tôn Tiếu Hoan, là con gái của chú Tôn Lãnh Diệt và dì Tô Khả Đồng, gien của Tôn gia rất tốt, cho nên Hoan Hoan lớn lên đặc biệt đáng yêu, gương mặt cô bé là sự kết hợp giữa chú Tôn và dì Đồng Đồng, bất quá tính tình của cô bé rất hoạt bát đáng yêu, cô bé thường hai buộc tóc hai chùm, đôi mắt trong suốt, cả người đều tràn ngập ánh nắng, vô cùng ấm áp khiến người khác yêu thích.

Ánh mắt vô lộ vẻ hiểu rõ, Ám Dạ Diễm hai tuổi thì Tôn Lãnh Diệt mới kết hôn cùng Tô Khả Đồng, nửa năm sau đó Hoan Hoan ra đời, hiện tại Hoan Hoan cũng đã được hai tuổi, đối với việc Tôn Lãnh Diệt cầu hôn ba lần đều thất bại vậy mà ngày nọ Tô Khả Đồng đột nhiên đồng ý gả cho hắn, Mạc Tử Yên âm thầm suy đoán hơn nửa phần nguyên nhân là vì mang thai Hoan Hoan.

“Hoan Hoan đúng là đáng yêu, con cũng có thể xem như Hoan Hoan là em gái để chiếu cố.” Nhớ đến gương mặt của Tôn Tiếu Hoan, Mạc Tử Yên cũng cảm thấy yêu thích không thôi, mặc dù tính tình Tôn Lãnh Diệt rất đáng ghét, bất quá con gái của hắn lại rất chọc người yêu thích.

“Nhưng Hoan Hoan không ở nhà mình, con không thể chiếu cố tốt Hoan Hoan, không giống như A Vĩ chiếu cố Nhân Nhân a.” Ám Dạ Diễm bĩu môi, giọng nói trẻ con có phần bất mãn.

A Vĩ đại danh Trương Vĩ, Nhân Nhân đại danh Trương Thi Nhân, cả hai là long phượng thai của Vương Hạ và Trương Đình, lớn hơn Ám Dạ Diễm vài tháng, Trương Vĩ lớn lên trầm ổn, tính tình rất giống Trương Đình, còn Trương Thi Nhân thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng rất giông với Vương Hạ, cả ba đều học chung một trường mẫu giáo, ngày thường Ám Dạ Diễm ở trường quậy phá đều có Trương Vĩ đứng ra bao che.

“Em gái không nhất định phải ở nhà của chúng ta, chẳng phải Hoan Hoan vẫn luôn gọi con bằng anh trai sao?”

“Chính là... Tiểu Diễm muốn có em gái ở nhà mình.”

Mạc Tử Yên bất đắc dĩ, chuyện sinh con này không phải nói muốn sinh là sinh, cho dù cô thật sự mang thai nhưn lỡ như sinh ra là con trai mà không phải con gái thì sao?

Mạc Tử Yên khuyên không được, buổi chiều Ám Dạ Diễm tuyệt thực, cho đến buổi tối Ám Dạ Duật trở về, cậu vẫn không chịu ăn uống, cô đem chuyện này nói lại với Ám Dạ Duật, anh thần sắc lạnh nhạt không hề lo lắng, giống như người tuyệt thực không phải là con trai anh mà là một người khác.

Mạc Tử Yên một bên nhẹ giọng khuyên bảo, chính là cậu bé không chịu nghe, sau lại thấy Ám Dạ Duật không quan tâm đến cậu liền tức giận chạy về phòng, cô thấy thế rất là bất đắc dĩ, không chỉ vì con trai mà còn vì chồng mình.

Dùng bữa xong, Mạc Tử Yên đi đến phòng con trai năn nỉ, thế nhưng cậu bé nhốt mình trong phòng không chịu ra, bảo khi nào cô cho cậu một em gái cậu mới ra ăn cơm, cô nghe vậy liền cảm thấy buồn cười, cho dù cô đáp ứng sinh cho cậu một em gái thì nhanh nhất cũng phải mười tháng sau mới có, chẳng lẽ cậu muốn tuyệt thực đến mười tháng?

Khuyên không được con trai cô bèn trở về phòng khách tìm chồng, anh vừa mới tắm xong, lúc này anh đang ngồi ở phòng khách xem tin tức, nhìn thấy cô bước đến liền vươn tay ôm lấy cô vào lòng để cô ngồi trên đùi anh, cả người bị giam cầm trong vòng tay anh.

“Sao anh không phụ em khuyên thằng bé?” Mạc Tử Yên bất mãn đẩy tay anh, suy cho cùng Tiểu Diễm cũng là con trai anh, thằng bé tuyệt thực anh làm sao có thể giả vờ như không thấy?

Biết rõ cô đang tức giận nên anh lập tức mở miệng an ủi: “Thằng bé đang trôi thời kì phản nghịch, em khuyên cũng vô dụng.”

“Cho dù là như thế anh cũng không thể bỏ mặc Tiểu Diễm.”

“Anh không có bỏ mặc thằng bé, đợi khi nào thằng bé đói bụng sẽ tự giác mở cửa.”

“Chính là...” Nghe giọng điệu vô tâm của anh, cô tức giận đến mức bộ ngực đều phập phồng, bất quá không thể thừa nhận lời anh nói là đúng, lúc này Tiểu Diễm đang giận dỗi, cho dù cô nói gì cậu bé đều không nghe lọt tai, không bằng đợi khi nào cậu đói bụng sẽ tự giác đi ra, dù sao cậu cũng là một đứa trẻ, không thể nhịn đói lâu được.

“Nghe lời.” Ám Dạ Duật cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn của anh như chuồn chuồn lướt nước, dừng lại trên môi cô không quá ba giây liền rời đi.

“Sao đột nhiên Tiểu Diễm lại muốn có em gái?”

Mạc Tử Yên cũng cảm thấy kì lạ, Ám Dạ Diễm đến Tôn gia chơi cũng không phải là ngày một ngày hai, tiếp xúc với Tôn Tiếu Hoan cũng không phải là lần đầu, cho dù Tôn Tiếu Hoan đáng yêu thì vẫn luôn coi cậu là anh trai, hôm nay đột nhiên cậu lại muốn cô sinh cho cậu một đứa em gái, rõ ràng là khi ở Tôn gia đã có chuyện gì mà cô không biết.

“Hôm nay Tiểu Diễm đến Tôn gia, có phải có người đã nói gì với thằng bé hay không?”

Ám Dạ Duật nhướng mày, đáy lòng liền nhanh chóng có đáp án, lần trước anh đưa Tiểu Diễm đến Tôn gia chơi, thấy Tiểu Diễm đối đãi với Tôn Tiếu Hoan như anh trai đối với em gái, nhìn Tiểu Diễm còn nhỏ như vậy mà lại rất ra dáng anh trai, vô cùng săn sóc cùng cưng chiều nên Tôn Lãnh Diệt đã nói đùa một câu, bảo anh cố gắng sinh cho Tiểu Diễm một cô em gái, bất quá anh biết mục đích thật sự của Tôn Lãnh Diệt, hắn chỉ có một tiểu công chúa tất nhiên là không muốn con trai người khác chiếu cố tiểu bảo bối nhà hắn, có lẽ hôm nay Tôn Lãnh Diệt lại nói những lời này với Tiểu Diễm, khiến cậu bé về nói với cha mẹ là cậu muốn có một cô em gái, như vậy vừa vặn không cần đến Tôn gia làm phiền Tôn Tiếu Hoan.

“Có thể.”

Mạc Tử Yên nghe vậy liền lập tức chu môi tỏ thái độ không hài lòng: “Đây nhất định là kiệt tác của Tôn Lãnh Diệt.” Người đàn ông đó nhân phẩm của cũng quá xấu rồi, cô biết được Tôn Lãnh Diệt cực kì quan tâm tiểu công chúa nhà hắn cho nên mỗi lần Tiểu Diễm nhà cô qua đó chơi hắn đều tỏ vẻ bất mãn, không nghĩ lần này hắn lại dạy hư Tiểu Diễm, con trai cô trước giờ rất nghe lời, hiện tại còn biết giận dỗi cùng tuyệt thực rồi.

“Cậu ta cũng không phải là có ý xấu.” Ám Dạ Duật giúp bạn tốt nói đỡ.

Cô nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng.

“Không bằng chúng ta đáp ứng thằng bé, sinh cho Tiểu Diễm một đứa em?” Giọng nói trầm thấp vang bên tai cô, mùi trà xanh từ trên người người lan tỏa nơi chớp mũi, khi anh nói chuyện cố ý hạ thấp âm thanh, giọng nói khàn khàn đầy vẻ ái muội khiến vành tai cô không khỏi đỏ lên, cả người khô nóng.

“Sao... sao đột nhiên anh lại muốn sinh con?” Người đàn ông một tay giam cầm eo thon, một tay dọc theo đùi ngọc sờ đến làn da không tì vết, thậm chí còn được một tấc lấn thêm một thước, bàn tay thâm nhập vào nơi mềm mại của cô, không quên vuốt ve. Mạc Tử Yên bị anh đùa bỡn đến thở dốc không ngừng, cả ngườ vô lực dựa vào người anh, tay nhỏ nhắn bắt lấy bàn tay đang không an phận trong váy cô, bởi vì trời tối cho nên Mạc Tử Yên mặc quần áo có chút mát mẻ, váy ngủ mỏng manh, để lộ đường cong quyến rũ.

“Em muốn con trai tiếp tục tuyệt thực?” Anh cúi đầu hôn cô, tay cũng không quên bận rộn, chiếc váy mỏng manh vốn không thể ngăn chặn được bàn tay của người đàn ông, anh xoa nhẹ thịt non, cách một lớp vải mỏng anh có thể cảm nhận được mỗi lần anh động tay nơi đó liền run rẩy không thôi.

Ám Dạ Diễm hiện tại cũng hiểu chuyện, mặc dù cậu bé thường xuyên quấn lấy Mạc Tử Yên nhưng nếu có thể sinh thêm một đứa nữa thì sự chú ý cậu bé sẽ chuyển sang người em nhỏ, Ám Dạ Diễm đã lớn, có thể chiếu cố em, dù sao khi cậu chiếu cố Hoan Hoan cũng rất tốt, cả hai sau này lớn lên, một đứa kế thừa Ám Dạ gia, một đứa kế thừa Mạc gia, anh và cô sẽ có thế giới riêng của hai người, đến lúc đó không cần lo lắng sẽ có người chen vào giữa bọn họ.

“Ân... anh... trước kia anh không... không muốn sinh mà?” Mạc Tử Yên cố gắng đè thấp thanh âm, sợ có người tiến phòng khách sẽ phát hiện hai người bọn họ ái muội như vậy, đứt quãng lời nói hỗn loạn vài tiếng khó nhịn than nhẹ, bất quá người đàn ông vẫn không dừng lại, động tác tay còn nhanh hơn trước, mang theo vài phần thô bạo.

“Tiểu Diễm muốn có em, chúng ta phải cố gắng.” Gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt ướt át, gợi lên sóng tình ẩn sâu dưới đáy lòng anh.

“Ân... chúng ta... chúng ta về phòng...” Nơi này là phòng khách, trong nhà này cũng không chỉ có bọn họ, nếu người làm đi vào nhìn thấy bọn họ như vậy, mặt mũi của cô liền vứt sạch.

“Hôm nay chúng ta thử đổi môi trường xem.” Anh giống như chó nhỏ, không ngừng gặm cắn cổ cô, để lại dấu vết xanh tím trên da thịt trắng noãn của cô khiến Mạc Tử Yên tức đến muốn nghẹn.

“Anh... anh biến thái...”

“Anh biến thái?” Anh chuyển tư thế của cô để cô ngồi đối diện mình, tay người đàn ông siết chặt eo cô, từ khi bắt đầu trêu chọc cô anh đã có phản ứng, cho nên khi cô ngồi như vậy, vừa vặn nơi mềm mại của cô chạm phải nơi cứng rắn của anh, nơi nóng rực của hai người không ngừng ma sát vào nhau khiến cô không thể chống đỡ.

“Chỉ biến thái với em.”

“Lạch cạch.” Đang lúc tình triều dâng cao, không khí ái muội như vậy thì trong phòng bếp đột nhiên truyền đến âm thanh khiến thân hình cả hai cứng đờ.

Mạc Tử Yên hốt hoảng, sợ tư thế hiện tại bị người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm, mà đích xác bọn họ đang làm chuyện khiến người khác hiểu lầm, cô vội vàng đẩy anh ra, muốn thoát li khỏi vòng tay của anh, chính là Ám Dạ Duật sắc mặt lạnh lẽo, tay vẫn giữ chặt eo cô, không để cô động đậy.

“Ám Dạ Diễm!!!” Ám Dạ Đế Cung có một quy định, sau bữa tối người hầu đều phải trở về phòng hoặc trở về khu nhà của người hầu, không được phép lảng vảng ở nhà chính, trước giờ mệnh lệnh của anh không ai dám không nghe theo, cho nên Ám Dạ Duật có thể chắc chắn người xuất hiện ở phòng bếp không phải người hầu, trong nhà chính chỉ có ba người, anh và cô đều ở đây, như vậy người ở trong phòng bếp chỉ có thể là đứa con đang trong thời kì phản nghichb nhốt mình trong phòng để tuyệt thực kia thôi.

Mạc Tử Yên sửng sốt, Tiểu Diễm sao?

Nghe được tiếng rống giận của người đàn ông, thân hình nhỏ nhắn như chuột vội vàng đi đến phòng khách, phòng khách lúc này vẫn đang mở đèn, không gian yên tĩnh nên tiếng bước chân càng thêm rõ ràng, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ủy khuất, không dám nhìn người đàn ông đối diện.

“Không phải tuyệt thực rồi sao? Vào phòng bếp làm gì?” Người đàn ông liếc mắt, ngữ khí lạnh lùng.

“Daddy...” Cậu bé gọi nhỏ một tiếng, không dám trả lời, bởi vì đói bụng cho nên gương mặt đều lộ vẻ tái nhợt, đôi mắt hồng hồng tựa như lúc nào cũng có thể chảy xuống nước mắt.

“Đói bụng?”

Cậu bé gật đầu.

“Biết rõ đói bụng mà còn đòi tuyệt thực?”

Cậu bé cắn môi, không nói.

Mặc kệ sự giam cầm của người đàn ông, Mạc Tử Yên giãy dụa không ngừng, sợ cô tự làm mình bị thương nên anh buông lỏng cánh tay, để cô quay người nhìn đến con trai, gặp bộ dạng của con trai như vậy, Mạc Tử Yên không khỏi đau lòng, nhiều hơn là căm tức anh.

“Anh sao lại la con?” Cô tức giận nhéo hông anh một cái, động tác của cô như mèo cài, gãi ngứa trái tim anh, bất quá trước mặt trẻ con, anh cũng không phải đến mức khống chế không được mà muốn cô.

“Ma ma...” Có người bênh vực cậu bé liền triển khai tuyệt chiêu làm nũng, nhìn thấy vẻ mặt như vậy cô tất nhiên là mềm lòng muốn đến ôm cậu, chính là cánh tay người đàn ông vẫn không chịu buông tha cô.

“Đến đây.” Anh ra hiệu cho cậu bé lại gần, dù sao bản thân cũng luyến tiếc ôn hương nhuyễn ngọc trên người.

Cậu bé nhìn daddy rồi lại nhìn ma ma, rốt cuộc vẫn là quyết định nghe lời đi đến bên sô pha leo lên, anh một tay ôm cậu, một tay ôm con, thần sắc lạnh lẽo dần lộ ra ôn nhu.

“Sau này còn dám tuyệt thực nữa không?”

Cậu bé lắc đầu, mặc dù cậu rất muốn có em, thảo hiệp như vậy thật sự không cam tâm bất quá bụng nhỏ mới là quan trọng, cho dù có em mà bị đói chết thì cậu cũng không muốn đâu.

“Bảo bối, ma ma sẽ sinh em cho con, con đừng làm daddy cùng ma ma lo lắng có được không?” Giọng nói của cô mềm mại, ngữ khí dịu dàng, cả người đều toát ra tình thương của người mẹ.

“Thật sao?” Cậu bé ngẩng đầu, hai mắt đều sáng lên lấp lánh, bộ dạng ủ rũ nhanh chóng được thay thế bằng vẻ vui mừng.

“Là thật.” Cô xoa đầu con trai, bộ dạng có chút nói không nên lời, sinh con a... như vậy cần pải cố gắng nhiều rồi.

“Tốt quá.”

“Trong tủ lạnh còn đồ ăn, để ma ma đi đi hâm nóng cho con.”

“Dạ...”

Hai người một lớn một nhỏ vội vàng đi vào phòng bếp, nhìn tình cảnh này đáy mắt người đàn ông dần xuất hiện tia nhu hòa hiếm thấy, bầu trời mùa xuân, vô cùng ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment