Nước Pháp là quốc gia có nhiều lâu đài nhất thế giới, ở một vùng ngoại ô như thế này có xuất hiện một tòa lâu đài không có gì là lạ. Tòa lâu đài này rộng lớn, được thiết kế theo phong cách cổ kính điển hình của phương Tây, lâu đài này không hề nguy nga tráng lệ mà trông nó có phần cũ kĩ, vách tường đã cũ, đống không ít rêu rong, cửa kính bên ngoài cũng đã gỉ sét, cho thấy tuổi thọ của tòa lâu đài không hề thấp, mặc dù như vậy nhưng tòa lâu đài rộng lớn, cách xây dựng và bày trí chẳng khác nào cung điện hoàng gia, cho thấy trước kia nơi này đã có một thời hoàng kim thế nào.
Cánh cổng cao hơn ba mét, xuyên qua cánh cổng cô có thể nhìn vào khu vườn bên trong, nhìn vẻ ngoài giống hệt như Vân Trạch mà cô đã thấy ở Hồng Kông, không, phải nói là Vân Trạch xây dựng dựa trên nơi này cách bày trí ở nơi này, bất quá so với Vân Trạch nơi này lại mang một ý vị hoàn toàn khác hẳn khiến cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Sáng sớm tinh mơ, trong lúc Mạc Tử Yên vẫn còn đang ngủ thì đã bị Ám Dạ Duật đã thức sớm chuẩn bị, cô bị anh đánh thức, anh nói muốn đưa cô đến một nơi, Mạc Tử Yên còn nghĩ rằng anh đã tìm thấy một địa điểm thú vị ở đâu đó, mặc đu buồn ngủ nhưng cô vẫn phải thức dậy tắm rửa thay đồ, hai người ăn sáng qua loa rồi lên đường. Hôm nay hai người bọn họ không đi xe taxi mà Ám Dạ Duật lại thuê một chiếc xe hơi chở cô đến vùng ngoại ô của thành phố, khác hẳn với không khí thành phố tưng bừng náo nhiệt, ngoại ô buổi sáng thường rất yên tĩnh, vùng ngoại ô tràn trong sương mù, không khí trong lành mát mẻ của nơi này cùng với làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cơn buồn ngủ ập đến, bởi vì tối qua cô không có ngủ đủ giấc cho nên nói với anh một câu rồi ghé đầu vào xe ngủ thiếp đi, lúc cô tỉnh dậy trước mắt đã là một tòa lâu đài như thế này.
“Duật, đây là...” Mặc Tử Yên hơi kinh ngạc, hoàn toàn không biết ý định mà anh đưa cô đến đây là gì.
“Đây là lâu đài nhà Annatoria.”
“Nhà Annatoria chính là...” Mạc Tử Yên trừng mắt, không có đem hai chữ cuối cùng nói ra, bất quá trong lòng cô lúc này cũng rõ ràng.
“Đúng vậy, là nhà bà ngoại của em.” Ám Dạ Duật đưa tay ôm cô vào lòng, nhìn thấy bộ dạng bối rối của cô, anh mỉm cười ôn nhu xoa mặt cô: “Em có vui không?” Kế hoạch hưởng tuần trăng mật của hai người đã được anh chuẩn bih từ trước, ngoại trừ Mạc Tử Yên thì tất cả mọi người đều biết anh đang chuẩn bị một món quà lớn này cho cô, tước khi lên máy bay, Vân Hinh Như đã gọi điện đến tìm anh, nố là nếu có cơ hội hãy đưa cô đến lâu đài nhà Annatoria, nơi Olivia đã từng sinh sống. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp qua bà ngoại của mình ở ngoài đời thật, chỉ có thể thấy qua ảnh, cô cũng chưa từng có được kỉ niệm đẹp về bà của minh, Vân Hinh Như biết mặc dù Mạc Tử Yên không nói ra nhưng đối với người bà giống bản thân đến tám phần này cho dù là bất kì ai cũng nảy sinh sự tò mò với đối phương, cho nên bà muốn anh đưa cô đến nơi mà Olivia đã từng sống để cô có thể hiểu hơn về bà của mình, về người bà mà cô chỉ thấy qua ảnh và hình tượng được xây dựng trên lời nói của người khác.
“Anh... sao anh lại đưa em đến đây?” Mạc Tử Yên bối rối, không biết nên nói gì cho phải.
“Không đúng, tại sao anh lại biết đến nơi này?!” Ngay cả cô là người mang một nửa huyết thống của gia tộc Annatoria cô còn chưa biết lâu đài Annatoria ở đâu trên đất nước Pháp này, vì sao anh lại biết đến?
“Là cậu nhỏ nói cho anh biết.”
“Cậu nhỏ?” Mạc Tử Yên hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ lại Vân Mặc sau năm mười tuổi xuất ngoại thì luôn ở nơi này, Vân gia không cho hắn chỗ dựa thì hắn chỉ còn cách gia tộc của mẹ, bất quá gia tộc Annatoria hiện tại đã không còn như xưa, lâu đài Annatoria cũng vậy, chính là không ai ngờ đến người kế thừa gia tộc đã xuống dốc như Vân Mặc lại có thể quay về, một lần xoay người chính là nhất phi trùng thiên, điều này cho thấy gia tộc Annatoria vẫn chưa hoàn toàn hết thời.
“Làm sao vậy, em không muốn đến đây sao?”
“Không phải, em... chỉ là em có chút bất ngờ.” Từ nhỏ đến lớn Mạc Tử Yên đều sống trong sự bảo bọc của Mạc gia, nơi cô từng được đi xa nhất chính là đến Hồng Kông, lần đầu tiên được đi nước Pháp hưởng tuần trăng mật, cô đã rất vui, cũng quên mất chuyện nhà Annatoria cũng ở Pháp. Khi cô ra đời thì Olivia đã không còn nữa, cô chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của bà qua tranh ảnh, qua những câu chuyện của Vân Hinh Như, cô biết được bà một người bà rất vĩ đại, hơn nữa bà cũng rất đẹp, mà cô lại giống bà đến bảy tám phần, điều này khiến cô tự hào đồng thời lại vô cùng tò mò về bà ngoại của mình, liệu cô có giống hệt bà hay chỉ đơn giản là giống về bề ngoài?
Cô muốn tìm hiểu về bà của mình, chính là cô không nghĩ đến sẽ có một ngày cô lại đến nơi bà đã từng sinh sống, cảm giác này... có chút khó nói nên lời.
“Tối qua anh nhận được điện thoại của cậu nhỏ.”
“Cậu gọi cho anh làm gì?” Kể từ khi quản lí Vân gia Vân Mặc rất ít khi liên hệ với cô, đặc biệt là khi hắn cùng Elena kết hôn, tựa hồ như hầu hết thời gian hắn đều ở bên cạnh Elena, thậm chí năm nay sinh nhật của cô, hắn cũng chỉ gửi quà mà không còn đến dự.
“Cậu muốn anh đưa em đến đây, mẹ em cũng muốn như vậy.”
“Mẹ em sao?”
“Ừ.” Nhìn bộ dạng như đang suy tư của cô, anh đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.”
Mạc Tử Yên gật đầu, lúc này cánh cổng tự động mở ra, mặc dù lâu đài đã cổ xưa nhưng hệ thống tự động vẫn còn cho nên không cần người cánh cổng cũng có thể tự mở, Ám Dạ Duật lái xe vào trong, một đoạn đường dài cô chỉ thấy có vài người, nhìn thấy có chiếc xe đi vào thì tất cả mọi người đều dừng lại động tác trên tay mà tập trung sự chú ý vào chiếc xe.
Khu vườn rộng lớn, cách trang trí cùng Vân Trạch có vài phần tương tự, trong vườn trồng rất nhiều loại hoa, trăm hoa đua nở, khoe sắc bốn phương, nhìn từ xa thì tòa lâu đài như được bao phủ trong biển hoa đầy màu sắc, đến gần mới phát hiện lâu đài không hề có vẻ gì là cũ kĩ, mà ngược lại nó càng tô điểm thêm vẻ đẹp cổ kính của những thập niên ở thế kỷ mười chín.
“Yên Nhi.”
Mạc Tử Yên từ xa đã nhìn thấy bóng người đang ông cương nghị đứng đó, bên cạnh là một cô gái với vẻ đẹp dịu dàng, hai người đứng sát nhau như một đôi kim đồng ngọc nữ, giữa biển hoa thế này đẹp như một bức tranh vẽ.
“Cậu nhỏ.” Đón nhận cô là một cái ôm đầy ấm áp mà mạnh mẽ của người đàn ông, cảm giác quen thuộc đập vào mặt cô khiến Mạc Tử Yên không muốn rời xa, bất quá hai người rất nhanh liền buông ra.
“Yên Nhi...”
“Chị Elena, chị cũng ở đây ạ?”
Lần cuối cùng cô gặp Vân Mặc và Elena là mấy tháng trước trong ngày hôn lễ của hai người bọn họ, lúc Vân Mặc đề cập đến chuyện kết hôn Vân Hinh Như tôn trọng ý kiến của hắn nên không có phản đối, bất quá Vân lão gia bên kia lại không đồng ý, hai người tranh cãi một hồi không ai nhường ai, mặc dù Vân lão gia đối xử với Elena như con gái mình nhưng ông lại không chấp nhận cuộc hôn nhân này, mà Vân Mặc cũng không phải dạng người đễ dàng bỏ cuộc, đến cuối cùng hôn lễ vẫn diễn ra, bất quá là do Vân Hinh Như làm chủ. Vân lão gia sau khi biết tin này liền tức đến mức lên cơn đau tim, Vân Mặc lúc này đã nắm quyền Vân gia, đám người Vân gia dưới áp lực của Vân Mặc cũng lần lượt ra đi, Vân lão gia đã lớn tuổi cho nên Elena vẫn ở bên cạnh chăm sóc ông, dần dần ông cũng chấp nhận cô con dâu này, mọi chuyện xem như là diễn ra tốt đẹp.
“Sao lại gọi là chị, phải gọi là mợ mới đúng.” Vân Mặc đưa tay véo mũi cô, bộ dạng nghiêm túc sửa sai cho cháu gái.
“Mợ Elena? Nghe kì chết đi được.” Mạc Tử Yên nhanh chóng tránh khỏi móng vuốt của Vân Mặc, dù có bị nhắc nhở nhiều thế nào thì cô vẫn không chịu gọi Elena là mợ, rõ ràng Elena chỉ lớn hơn cô có mấy tuổi, gọi là mợ thì thật là kì.
Đối với lí luận của cô, Vân Mặc không thể nào hiểu được, hắn không lớn hơn cô bao nhiêu nhưng cô lại gọi hắn là cậu, còn Elena cũng bằng tuổi hắn vậy mà cô lại gọi là chị, huống hồ Elena lại còn là vợ hắn, cách phân biệt đối xử thế này khiến Vân Mặc rất bất mãn.
“Thật hết cách với con.” Vân Mặc thở ra, dù bất mãn nhưng cũng chỉ xoa đầu cô chứ không hề có ý trách cứ.
“Cậu, sao cậu lại ở đây?” Cô nhớ sau khi Vân Mặc và Elena kết hôn, một tuần sau hai người bọn họ đã qua Anh hưởng tuần trăng mật, sở dĩ bọn họ không đi Pháp là bởi vì Elena lớn lên ở đây, mà Vân Mặc cũng từng sống ở đây một thời gian dài, đối với một trong hai người họ thì nước Pháp cũng chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của họ, mà Vân Mặc hiện tại không chỉ là người thừa kế của Vân gia mà còn là người kế thừa lâu đài Annatoria nữa.
“Đưa ông ngoại con đến đây nghỉ ngơi, tiện thể ghé thăm nơi này một chút.”
“Ông ngoại cũng ở đây sao?” Mạc Tử Yên hơi sửng sốt, mấy tháng trước Vân lão gia ra nước ngoài du lịch, tận hưởng khoảng thời gian bản thân đã bỏ phí ở Vân Trạch, tin tức của ông cũng dần mất đi, Mạc Tử Yên cũng chỉ nghe được tin của ông từ Vân Hinh Như, chính là không nghĩ đến ông lại ở đây.
“Ông ngoại con bảo đi du lịch đủ rồi, nửa đời còn lại ông muốn sống tại nơi này.” Vân Mặc thần sắc tĩnh như nước, chính là Mạc Tử Yên phát hiện đáy mắt của hắn giấu đầy tia phức tạp, dường như đối với Vân lão gia hắn vẫn còn có khúc mắc chưa giải.
“Cậu, cậu vẫn chưa tha thứ cho ông sao?” Mạc Tử Yên ngập ngừng: “Chuyện của quá khứ sao cậu không để nó trôi qua đi, cứ giữ trong lòng như vậy đối với cậu và ông đều không tốt.” Tuy là Vân lão gia có lỗi nhưng hiện tại ông cũng đã mất đi tất cả, nếu ngay cả đứa con trai này cũng không nhận ông thì quãng đời còn lại của ông ai sẽ sống đau khổ dằn vặt, cô tin Vân Mặc cũng không muốn nhìn thấy điều này.
Lời vừa nói ra xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Ám Dạ Duật và Elena đều trầm mặc không nói, suy cho cùng thì bọn họ cũng là người ngoài, không có quyền xen vào chuyện của Vân gia nhưng đứng trên lập trường là thân nhân của đối phương, mọi người đều thật lòng muốn Vân Mặc và Vân lão gia làm lành với nhau.
“Yên Nhi trưởng thành rồi.” Vân Mặc không có phản ứng quá kịch liệt, hắn chỉ thở dài, xem như chấp nhận lời của Mạc Tử Yên.
“Còn biết nghĩ cho cậu nữa.”
“Con đã lớn rồi mà.” Mạc Tử Yên chu môi, bộ dạng đáng yêu khiến Vân Mặc đưa tay xoa đầu cô.
“Trẻ con không ai chịu thừa nhận mình là trẻ con cả.”
Ý tứ chính là, Mạc Tử Yên chính là trẻ con, điều này khiến cô không vui, quay sang kéo tay Ám Dạ Duật, gương mặt lộ vẻ bất mãn: “Ông xã, cậu nhỏ bắt nạt em.”
Vừa dứt thì mọi người lập tức cười rộ lên, khóe môi Ám Dạ Duật hơi nhếch lên, còn chưa có mở miệng Elena đã đi đầu cướp lời: “Yên Nhi còn có chiêu này nữa sao?” Cô nói lời vui đùa, cũng không có ý châm chọc gì, dù sao bộ dạng Mạc Tử Yên thật sự là chọc người thích, đối với cô cháu gái trên danh nghĩa này, cô cũng vô cùng yêu thương.
“Elena em xem, rõ ràng là con bé bắt nạt anh...” Vân Mặc đưa tay ôm eo Elena, gương mặt lộ vẻ bán manh, kể từ khi hắn tiếp nhận Vân gia, phần lớn thời gian đều dành cho công việc, hắn lo cho công việc, cô lại chăm sóc Vân lão gia hai người bọn họ tuy ở bên nhau nhưng gần nhau thì không bao nhiêu mà xa cách thì nhiều. Nếu muốn có thời gian ở bên cô lâu dài thì phải đợi đến khi Vân gia hoàn toàn lột xác, bước chân ra khỏi thế giới ngầm hắn mới có thời gian nghỉ ngơi, mà khoảng khắc đó chắc khoảng một hai năm nữa mới đến, cho nên nhân lúc ngắn ngủi này, Vân Mặc liền làm bộ dạng đáng yêu, tranh thủ sự đồng tình của cô vợ nhỏ.
Một người đàn ông làm ra hành động như vậy quả thật khiến người khác phải rửa mắt mà nhìn, huống hồ người đó lại còn là chủ nhân của Vân gia danh tiếng lẫy lừng Vân Mặc.
Mạc Tử Yên không ngờ Vân Mặc lại có loại kỹ năng đặc thù này, cô bĩu môi, ôm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ: “Ông xã, cậu nhỏ đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng như vậy, rõ trẻ con!” Dám nói cô trẻ con, hiện tại nhìn xem ai mớ là trẻ con.
Ám Dạ Duật mỉm cười, thuận tiện đưa tay ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt nhìn về phía Vân Mặc đang cùng Elena làm nũng, mà Elena lại tự nhiên ôm hắn vào lòng, còn đưa tay vỗ đầu hắn khiến anh không khỏi liên tưởng đến hình ảnh cô chủ cùng chú chó nhỏ, mà Vân Mặc lúc này nếu có cái đuôi thì nhất định sẽ không ngừng vẫy vẫy cho mà xem.
“Đây gọi là tình thú, tình thú đó có biết không?” Nghe cháu gái nói mình trẻ con Vân lão đại lập tức mở miệng phản bác: “Ánh mắt đó của con là sao? Mợ con còn chưa ghét bỏ cậu, con làm sao lại ghét bỏ cậu chứ?” Đừng nghĩ rằng hắn đang tranh thủ sự đồng tình của cô vợ nhỏ mà không để ý xung quanh, ánh mắt khinh bỉ của Mạc Tử Yên hắn thấy rất rõ, trong lòng thầm nghĩ con bé ngày càng hư, lúc nhỏ nhìn thấy hắn thì nhào vào lòng ôm hắn, miệng không ngừng gọi “Cậu nhỏ”, hiện lại lớn rồi, gả cho người ta còn có chỗ dựa cho nên bắt đầu ghét bỏ hắn, hắn đúng là đáng thương mà, cô cháu gái này của hắn đáng là tiểu vô lương tâm.
“Hừ!” Mạc Tử Yên hừ một tiếng, không để ý đến hắn.
“Hai cậu cháu đừng giỡn nữa.” Elena ra mặt giải hòa: “Yên Nhi, con vào thăm ông ngoại con đi.” Vân lão gia đến đây cũng được một thời gian, sinh hoạt của ông cũng không có khác gì ở Vân Trạch nhưng Elena nhạy cảm phát hiện so với ở Vân Trạch, cảm xúc của Vân lão gia ở nơi này có hơi kích động, ông thường xuyên ngồi ngẩn người ở trong phòng của Olivia, có lẽ ông đang hồi tưởng về những ngày tháng có Olivia bên cạnh.
Bất kể ai trên đời đều có khoảng thời gian cảm thấy cô đơn, người già cũng vậy, bất đầu suy nghĩ vẫn vơ về khoảng thời gian còn trẻ, chuyện tình của Vân lão gia và Olivia cô cũng từng được nghe kể, lúc đầu cô cảm thấy tiếc nuối cho Olivia vì đã bỏ cả thanh xuân để theo Vân lão gia về Vân gia, sau cùng lại chứng kiến cô lấy hai ba người vợ vào của, cho đến hiện thì cô cảm thấy Vân lão gia cũng đáng thương vô cùng, ít nhất thì sau khi Olivia ra đi, ông đã phải dày vò một thời gian dài.
Hiện tại Mạc Tử Yên xuất hiện rất đúng lúc, bởi vì gương mặt này của cô... nếu mặc vào quần áo của Olivia, có lẽ không ai có thể phân biệt được hai người, Mạc Tử Yên là niềm an ủi cuối cùng của Vân lão gia.
“Được rồi.” Mạc Tử Yên ngoan ngoãn theo Elena đi đến một căn phòng, trong phòng có một người đang ngồi, ông lão tóc bạc ngồi ngược sáng, trên người mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, đôi mắt thanh tỉnh hoàn toàn không giống với bộ dạng già nua của ông, gương mặt đầy nếp nhăn nhìn thấy cô đến lộ ra vài phần ôn hòa, người này không phải là Vân lão gia thì là ai?
“Ông ngoại...” Mạc Tử Yên kêu lên một tiếng rồi đi đến bên cạnh ông ngồi xổm xuống, bàn tay trắng noãn mịn màng cầm lấy bàn già già nua không sức sống của ông, gương mặt xinh đẹp lộ ra một nuu cười ôn nhu như nước.
“Yên Nhi đến rồi đấy à?” Giọng nói khàn khàn của Vân lão gia vang lên, mặc dù tuổi già sức yếu nhưng ông vẫn chưa già đến mức lú lẫn, không nhận ra cháu gái của bản thân, tuy rằng cô cùng Olivia như một khuôn đúc ra nhưng ở trên người cô không có vẻ mềm mại dịu dàng giống như Olivia, đó là lý do khi cô vừa bước vào ông có chút hoảng hốt nhưng khi nhìn kĩ lại mới thấy rõ cô là Mạc Tử Yên.
“Ông... dạo này ông có khỏe không?” Mạc Tử Yên nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay của ông, một bên cùng ông trò chuyện, cô nghe nói người già rất thích nói chuyện, cũng đã một khoảng thờ gian cô không gặp được ông, nhân lúc này cô vẫn còn ở đây cùng ông nói chuyện nhiều một chút.
“Khỏe, ông khỏe lắm.” Vân lão gia mỉm cười, nhìn cô cháu gái giống vợ của mình đến mấy phần, đáy mắt không khỏi lộ ra vài phần ôn hòa.
“Ông khỏe thì tốt rồi, cháu nghe nói khoảng thời gian trước đi du lịch khắp nơi ạ?”
“Đúng vậy, khi đó ông qua Hà Lan...” Từ khi Vân Mặc trở về, Vân lão gia sớm đã chuẩn bị tâm lí sẽ giao quyền hành Vân gia cho hắn, ông biết con trai ông ghét ông, thậm chí là oán hận ông, nhưng ông vó lỗi với hắn, cho nên nếu hắn muốn Vân gia ông đều sẽ dâng hai tay cho hắn. Vân lão gia cho Vân Mặc cơ hội, Vân Mặc nếu không tranh thủ cướp Vân gia thì uổng công cho lần trở về này của hắn, vì vậy Vân gia rất nhanh rơi vào tay Vân Mặc. Dưới sự can thiệp của Vân Mặc những người khác của Vân gia cũng nhanh chóng rời đi, Vân Mặc cũng mặc kệ bọn họ, không đuổi cùng giết tận mà để bọn họ tự sinh tự diệt bên ngoài, Trữ Diên và Vưu Tú Ngọc đến từ nơi nào thì đi về nơi đó, Trầm Ngọc Hương thì đưa Vân Tịnh Giai về Trầm gia, những người khác thì mỗi người một nơi. Vân gia đã từng đầy ấp người cũng dần vắng lặng, đối với Vân lão gia Van gia không có Olivia thì không còn là Vân gia nữa, sau đó Vân lão gia quyết định đi du lịch nước ngoài, bên người chỉ dẫn theo quản gia cùng với hộ lí chăm sóc sức khỏe cho ông, những chuyện khác của Vân gia ông không quan tâm nữa, chỉ muốn tranh thủ khoảng thời gian cuối đời, đi đến nơi mà Olivia muốn đi mà chưa kịp thực hiện.
“Hà Lan? Cháu nghe nói hoa Tulip ở Hà Lan rất đẹp, có phải không ạ?”
“Đúng vậy, hoa Tulip ở Hà Lan thật sự rất đẹp.”
Hai người trò chuyện cả một buổi sáng, đến trưa sau khi dùng bữa cùng Vân lão gia xong Mạc Tử Yên mới từ biệt mọi người ra về, Elena ngõ ý muốn cô ở lại chơi một hai ngày nhưng bị cô cự tuyệt, tuần trăng mật này chỉ cô và Ám Dạ Duật chỉ kéo dài một tuần, hôm nay đã là buổi sáng ngày thứ năm, còn hai ngày nữa nọn họ phải trở về S thị, dù sao công ty bên kia một mình Trương Đình lo cũng không xuể, cho nên hai ngày này Mạc Tử Yên muốn ở bên cạnh Ám Dạ Duật, về phần Vân lão gia, có dịp khác cô sẽ đưa Ám Dạ Diễm đến đây thăm ông.
Elena thấy cô nói vậy cũng không tiện ngăn cản, bọn họ đều là người trưởng thành, có rất nhiều chuyện đợi bản thân giải quyết cho nên không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc ông bà cha mẹ, Elena hiểu rõ điều này cho nên chỉ giữ Mạc Tử Yên ở lại nói vài câu rồi tiễn hai người ra cửa.
Ở cửa Mạc Tử Yên gặp được một vị khách không ngờ đến.
“Michael tiên sinh?” Mạc Tử Yên kinh ngạc nhìn người đàn ông bước ra từ bụi rậm, trên đầu dính vài chiếc lá cây, quần áo cũng bị cây gai đâm rách, bộ dạng có vẻ chật vật nhưng lại không làm mất đi vẻ tuấn tú của hắn.
“Ôi, Mạc tiểu thư...” Nhìn thấy người quen Michael mừng rỡ, tựa hồ như hắn đã lâu không được thấy qua người, bộ dạng này của hắn đúng là khiến người khác cảm thấy buồn cười.
“Michael tiên sinh sao anh lại ở đây?” Tối qua hai người gặp nhau ở hội chợ, sáng nay lại gặp nhau ở lâu đài Annatoria, đây là trùng hợp sao?
“Chuyện là thế này, tôi là một họa sĩ, công việc hàng ngày của tôi là vẽ tranh, sáng nay tôi bắt xe đến nơi này vẽ tranh, sau đó không cẩn thận lạc đường, nhìn thấy tòa lâu đài nhìn nghĩ là có người nên tôi đến xin giúp đỡ.” Michael cười cười, lúc này Mạc Tử Yên mới để ý thấy trên tay hắn đúng là đang cầm giá vẽ tranh, sau lưng còn đeo ba lô, chắc là để chứa giấy vẽ cùng bút màu.
Đúng là nhìn không ra, người đàn ông tuấn tú trước mắt này lại là một người có tâm hồn nghệ sĩ.
“Yên Nhi, đây là...” Vân Mặc cũng nhận thấy người đàn ông này là người Pháp nhưng lại nói tiếng Trung bập bẹ, có vài từ phát âm chưa rõ, nhìn cách hắn cùng cô nói chuyện tựa hồ như rất quen thuộc.
“Cậu, người này là Michael tiên sinh, ngày hôm qua con mới biết anh ấy.”
“Michael tiên sinh xin chào, tôi là Vân Mặc, cậu của Yên Nhi.” Hai người theo lễ phép bắt tay, mặc dù rút ra rất nhanh nhưng Vân Mặc cảm thấy lòng bàn tay của hắn hình như có vết chai, tuy là rất mỏng nhưng lại không giống như là của một họa sĩ nên có, ngược lại giống như là...
“Chào Vân tiên sinh.” Michael mỉm cười đúng mực: “Không ngờ cậu của Mạc tiểu thư lại trẻ tuổi như vậy.”
“Quá khen.” Ánh mắt Vân Mặc rơi vào giá vẽ mà Miachel đang cầm trên tay, trên đó vẫn còn để lại một bức tranh, bức tranh này vẽ về phong cảnh thiên nhiên, mỗi chi tiết nhìn qua vô cùng sinh động.
“Đây là tranh Michael tiên sinh vẽ sao?”
“Đúng vậy.” Michael hào phóng đưa bức tranh ra cho mọi người cùng thưởng thức.
“Đẹp thật.” Elena lên tiếng: “Đây là cảnh ở phía sau núi, anh đến đó để vẽ sao?” Đất đai xung quanh nơi này đều thuộc gia tộc Annatoria, Elena lớn lên ở nơi này cho nên chỉ cần liếc mắt cô cũng nhận ra cảnh vật ở trong bức tranh này là ở đâu.
“Có được lời khen từ tiểu thư mỹ lệ, Michael tôi lấy làm vinh hạnh.”
“Anh quá lời rồi.” Phụ nữ ai không thích nhận được lời khen, Elena cũng vậy, đặc biệt đối phương lại còn là một người đàn ông tuấn tú, điều này khiến cô có chút ngượng ngùng, tuy ngoài mặc ngượng ngùng nhưng trong lòng Elena lại bình tĩnh như nước, đàn ông phương Tây vốn dĩ nhiệt tình, Elena từ nhỏ lớn lên ở nơi này, đối với cách nói chuyện kiểu này sớm đã quen.
“Bức tranh này thật sự sinh động.” Mạc Tử Yên tuy không hiểu về tranh nhưng cô có thể thấy được bức tranh này vẽ rất sinh động, giống như ảnh chụp chứ không phải là do người vẽ.
“Có cơ hội tôi sẽ vẽ cho cô một bức, tôi đảm bảo cô sẽ tác phẩm nghệ thuật tuyệt nhất từ trước đến nay của tôi.” Một câu nói của hắn khiến mọi người kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ rơi vào ngươi hắn và Mạc Tử Yên, đáy lòng mọi người đều rõ ràng nhưng cũng không có ai mở miệng nói gì.
“Không cần đâu.” Ám Dạ Duật đưa tay ôm lấy eo Mạc Tử Yên, bộ dạng đầy bá khí như muốn tuyên bố quyền sở hữu.
“Anh sẽ không có cơ hội đó.”
Michael cười như không cười nhìn Ám Dạ Duật, còn chưa đợi hắn mở miệng Mạc Tử Yên đã đi theo tiếp lời anh: “Michael tin sinh, tuần trăng mật của chúng tôi sắp kết thúc, mà chúng tôi phải trở về, có lẽ tôi thật sự không có cơ hội để trở thành tác phẩm của anh.”
“Như vậy sao? Thật là đáng tiếc.” Michael cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối.
“Cái đó... tôi bị lạc đường, có phiền không nếu Vân tiên sinh đưa tôi về thành phố?” Hắn không có hỏi Mạc Tử Yên mà lại quay sang hỏi Vân Mặc, điều này khiến Vân Mặc hơi lấy làm lạ, cho dù đối phương nhận thấy hắn là chủ nhân của nơi này đi chăng nữa thì so với hắn, Mạc Tử Yên không phải quen thuộc hơn hay sao?
“Michael tiên sinh, tôi cùng chồng tôi đang chuẩn bị về thành phố, nếu anh không phiền có thể đi cùng chúng tôi.” Còn chưa đợi Vân Mặc trả lời, Mạc Tử Yên đã lên tiếng.
“Như vậy thì tốt quá, làm phiền rồi.”
“Không có.” Mạc Tử Yên mỉm cười, quay sang chào tạm biệt với Vân Mặc và Elena rồi dẫn Michael đến xe của hai người.
“Duật, cẩn thận người đàn ông đó, tôi cảm thấy hắn không giống là họa sĩ.”
Ám Dạ Duật lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Michael, ánh mắt lóe lên tia hàn quang không rõ.
“Con biết rồi cậu.”