Molders bước lên phía trước mấy bước, bắt được Vân Cương sắp ngã xuống.
Hai mắt cô trợn lên thật to nhưng không có tiêu cự, đôi mắt tối đi như đột nhiên mất trọn ánh sáng.
Hắn ôm cô, cảm giác như đang ôm một người chết.
Không, phải nói là ôm một người chết thật.
Tại sao lại thế này? Những lời ban nãy cô nói là sao? Rốt cuộc cô đã biết gì rồi? Cuối cùng cô là ai?
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, nhóm binh sĩ bên cạnh hắn cũng tới rồi, họ đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên lẫn ngờ vực.
“Klein, cậu cho người đi ra ngoài dọn dẹp một chút, xem có gì còn sót lại không rồi bảo Fritz đến gặp tôi.” Molders sắp xếp một chút công việc tiếp đó, lại ôm Thẩm Vân Cương lên lưng ngựa: “Con ả này lại bắt đầu nói xằng bậy rồi, tôi đi giải quyết một chút.”
“Dạ, chỉ huy!” Klein lập tức tuân lệnh đi xếp người dọn dẹp.
Trong đám người có kẻ đã thu sự khác thường chợt lóe lên của Molders và hành động ôm lấy Vân Cương theo bản năng, vào trong mắt.
Phàm là người Aryan, không ai được phép có kết hợp với người của chủng tộc khác, mà nhìn qua thì quan hệ giữa Molders và con hầu kia của hắn không hề đơn giản.
Lúc Fritz đi vào tới biệt thự của Molders, hắn thấy người này đang đứng bên giường, hệt như một bức tượng điêu khắc.
“Chỉ huy.”
Molders nghe được lời này mới hoàn hồn lại, đoạn dùng cằm chỉ vào người đã không còn chút sự sống nào đang nằm trên giường.
Fritz đặt hộp dụng cụ xuống, nhìn cô gái với hai mắt trợn to lên kia, nhíu mày.
Anh ta có chút không hiểu, do dự nói: “Người này…”
“Chết rồi sao?” Molders đốt một điếu thuốc, lời ít ý nhiều.
Vì để bảo đảm… Fritz vẫn thăm dò mạch đập trên cổ Vân Cương, nói đầy chắc nịch: “Chết rồi, đồng tử cũng dãn ra rồi.”
“Có kiểm tra được vì sao không?”
“Được, nhưng cần phải phẫu thuật một chút.” Fritz lại nhìn cô: “Tôi cảm thấy tình trạng người này có hơi kỳ lạ, không thể ra kết luận rõ ràng.”
Molders khẽ gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Fritz đi rồi, Molders đứng đó nửa ngày không hề cử động.
Điếu thuốc hắn kẹp giữa tay kia đã sắp cháy đến ngón tay hắn, rồi hắn đột ngột hít một cái, quay sang phà khói lên khuôn mặt cô: “Không phải lần nào cô ngất xỉu cũng giống chết rồi sao? Nếu mai cô vẫn chưa tỉnh, tôi sẽ ném thẳng cô vào phòng phẫu thuật!”
Hắn đưa tay lên, định hạ mắt cô xuống, song nghĩ nghĩ rồi lại thu tay về.
Molders đi rồi, về tới phòng ngủ của mình.
Miệng vết thương trên tay hắn đã tốt hơn rất nhiều, tự hắn tháo băng gạc xuống rồi bôi thuốc lên.
Lúc chuẩn bị bôi, trước mắt hắn bỗng thoáng qua hình ảnh Vân Cương cúi đầu nhíu mày băng bó cho hắn.
Molders cảm thấy buồn bực khó hiểu, thế là hắn quăng luôn băng gạc ra đó, ngã thẳng xuống giường.
Tuy nhiên, hắn vừa nhắm mắt lại thì cái giọng chất vấn của người phụ nữ Châu Á nhỏ xinh kia lại vang lên.
“Tụi mày có còn nhân tính nữa không?”
“Vì sao trẻ em mà tụi mày cũng không tha?”
Vì sao, vì sao.
Sao lại có nhiều vì sao thế chứ?
Hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều kẻ kêu khóc trước khi chết, gào thảm khi bị đưa vào phòng khí ngạt, đau đớn khi bị tra tấn, nhưng hắn chưa từng nghe thấy có ai chấn vấn đau khổ như vậy.
“Anh có biết cái gì là đúng sai không?”
“Điều anh đang làm bây giờ là đúng sao?”
“Sau năm 1945, các người sẽ cúi đầu trước công lý!”
Sau 1945 sẽ xảy ra chuyện gì? Công lý, phán quyết? Chính nghĩa? Chẳng nhẽ bọn họ không phải là chính nghĩa sao? Bọn họ chính là những dũng sĩ đến chết cũng không đầu hàng, giúp Thủ tướng khôi phục ý chí nước Đức một lần nữa.
Ý chí của đế quốc họ được bọc thép, là đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi.
Chưa hết, họ cướp lại từng tấc đất đã bị quân thù cướp đi, khơi lại ý chí của hàng triệu đồng bào Đức đã bị đánh mất.
Hắn xem sự trung thành với Thủ tướng là vinh dự cao quý nhất, rốt cuộc, hắn đã sai ở chỗ nào?
Tuy Molders không muốn, nhưng não hắn vẫn cứ nghĩ tới biểu cảm tuyệt vọng của người phụ nữ kia.
“Hừ!” Hắn phiền não ngồi dậy, lấy một lọ thuốc ngủ ra khỏi ngăn kéo, dốc ra tùy ý rồi nhét vào miệng một phen.
Người phụ nữ kia thật khờ khạo.
Vì sao trong phòng hắn lại có thuốc ngủ? Tất nhiên là vì đến tối hắn lại không ngủ được, chỉ có đêm nào trời trăng sáng hắn mới thấy muốn ngủ được một lát.
Lượng thuốc ngủ có lớn tới đâu, người hắn cũng lờn cả rồi, nói chi tới lượng thuốc cỏn con mà cô bỏ vào cho hắn.
Hắn đã phối hợp, nhưng chỉ là muốn nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng sau khi đã lao vào lửa như một con thiêu thân của cô thôi, để cô phải nhớ kỹ, ngoan ngoãn hơn một chút.
Dù uống thuốc ngủ rồi, hắn vẫn không ngủ được.
Molders xuống giường mở cửa căn phòng bên cạnh kia một lần nữa.
Cô vẫn nằm yên ở nơi đó nhu cũ, im lặng, không hề nhúc nhích.
Dường như trừ cảnh cô ngất xỉu ra, hắn chưa từng nhìn thấy cô im lặng như thế này.
Cô giống như con mèo đen mà phu nhân Claretta nuôi kia vậy, luôn cẩn thận giơ móng vuốt ra, rồi thấy chủ nhân không giận dữ thì nói sẽ dám làm thử.
Cô luôn có thể hòa vào những người xung quanh, nhưng luôn tạo ra cảm giác không hợp lý.
Molders lại đột nhiên nghĩ tới chuyện cô lải nhải về mấy đứa bé bên tai mình những hôm trước.
Là cố tình, hay trùng hợp thôi?
Trước nay hắn luôn là một kẻ không tin quỷ thần, nhưng trên người cô cứ luôn có lắm thứ khiến người khác phải ngờ vực, cũng khiến hắn bắt đầu nghi ngờ thế giới quan suốt hơn hai mươi năm qua của mình.
Cô gái tóc đen mắt đen, liệu cô có thể là phù thủy mang năng lực đoán trước trong truyền thuyết không? Quốc gia Phương Đông thần bí kia, phải chăng ở đó còn thứ gì mà họ chưa từng biết?
“Em là người thế nào? Thẩm… Vân… Cương?” Trong bóng đêm sâu thẳm, tiếng gọi này cũng không thông thạo, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự muộn phiền không rõ.
Khi Molders đi chưa lâu, đôi mắt mở thật to của Thẩm Vân Cương ở trên giường đột nhiên hơi chớp một chút.
Hệ thống: “Đang hồi máu… tạm thời không thể hoạt động.”
Thẩm Vân Cương cảm thấy có chút kỳ lạ: “Tôi… không… chết?”
“Cô đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là cuối cùng cô phụt chút máu còn lại nên cô chết thôi.”
“Nhưng rõ ràng tôi thấy chiếc xe kia…”
“Để tôi cho cô xem chuyện đã xảy ra.”
Một bức ảnh được mở ra, hệt như cảnh GIF vậy, để cô nhìn thấy hình ảnh ngoài lưới sắt.
Người đàn ông Ba Lan và bạn anh ta đạp manh chân ga, nhưng làn mưa đạn vẫn chui vào được một chút, bắn trúng vai anh ta.
Người này cố chịu đau, tiếp tục lái xe.
Hai cậu bé song sinh biết hai người đang cứu chúng, nên chúng ngoan ngoãn tránh xuống dưới gầm xe, không dám lên tiếng.
Cuối cùng khi quân truy kích đánh úp tới, anh ta và bạn mình mỗi người ôm một đứa bé bỏ xe nhảy xuống sông.
Hình ảnh vừa chuyển, Klein phái mấy binh lính đi dọn dẹp xác của những đứa bé cô thả đi.
Lúc một binh sĩ trẻ tuổi chừng hai mươi kiểm tra một cái xác, cậu ta nhìn thấy một cô bé được một cậu bé khác che chở.
Cô bé này chỉ hơi trầy da một chút, cô mở đôi mắt to tròn nhìn binh sĩ Đức trẻ tuổi trước mắt này, ngây thơ hỏi: “Anh ơi, anh đến đưa em đi tìm mẹ sao?”
Người lính Đức nhìn đôi mắt hồn nhiên kia của cô bé, súng nắm trong tay bỗng trở nên nặng trĩu.
Cậu ta giơ súng lên, nhưng khi cậu chuẩn bị nổ nó, cô bé bỗng nhiên vươn tay kéo lấy mắt cá chân cậu, nói: “Anh trai ơi, làm ơn, anh có thể nhẹ nhàng một chút không, Betty sợ đau.”
Tay người lính trẻ đang cầm súng bắt đầu run rẩy khủng khiếp, song cuối cùng cậu ta vẫn hạ súng.
Cậu ta ngồi xổm xuống, kéo cô bé ra khỏi xác của người kia, bảo: “Đi đi, chạy về phía Đông, mẹ em đang đợi ở đâu đó.”
Đôi mắt đẹp đẽ của Betty lấp lánh, rồi cô bé hôn lên hai má cậu ta, cười nói: “Cảm ơn anh, anh trai nhỏ, anh tốt quá!”
“Đi nhanh đi, đừng quay đầu, cứ chạy về phía trước!” Người lính trẻ đẩy cô bé một chút, cô bèn chạy hại bước rồi vẫy vẫn tay với cậu, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
“Jarman, cậu điên rồi! Cậu vừa làm gì vậy?” Đồng đội đi tuần tra chung với cậu ta chạy đến chất vấn, đoạn giơ súng máy lên nổ súng về phía cô bé chạy.
“Thomas, cậu ngừng lại!” Jarman ngăn tiếng súng lại, la to: “Bây giờ tôi đang không điên, chứ cứ tiếp tục thế này nữa là tôi điên thật đấy! Cuối cùng chúng ta đang làm gì vậy? Vì sao lại ra tay với những đứa trẻ, chúng nó có biết gì đâu, mà chúng cũng không phải người Do Thái!”
“Cậu sẽ bị sử phạt đấy, đây chính là mệnh lệnh chính Thủ tướng ban ra!” Thomas hạ giọng nói.
“Dù có bị tôi cũng không nổ súng được!” Jarman nắm lấy tóc mình như sắp chết: “Tôi không ra tay được, Thomas à!”
Sau khi im lặng nhìn cậu ta một lúc lâu, Thomas giận dữ nói: “Đi thôi, nếu chỉ huy hỏi thì bảo mất tích rồi.”
Betty biến mất ở sâu trong rừng cây, sau đó lại được người đàn ông Ba Lan vừa ra khỏi mặt nước phát hiện, dắt theo luôn ra ngoài.
Nhân tính sẽ không bị bạo lực vùi lấp.
Không ngờ cô lại được nhìn thấy một đóa hoa nở của gốc cây tên “lương tri” xuất hiện trong trại tập trung là địa ngục trần gian đầy đen tối này.
Có lẽ là sự yếu ớt thoáng qua, cũng có lẽ đó chính là sự lương thiện trong chớp mắt cậu ta được cô bé cảm hóa, nhưng dù chỉ là một chút, hành động thiện tâm này cũng đã trân quý vô cùng.
Thẩm Vân Cương nhìn theo cảnh hai người lớn đưa ba đứa trẻ theo, nhất thời khóc không thành tiếng.
Cô mỉm cười mà mắt thoáng ánh lệ, hỏi: “Tôi đã làm được rồi, phải không? Họ đã sống sót.”
“Đúng vậy, tuy là trừ đôi song sinh kia ra thì còn một bé nữa, nhưng cô đã làm rất xuất sắc.
Vì hành động lương thiện này, cô cũng đã tìm được cho mình cơ hội hồi máu.
Chúc mừng cô đã hoàn thành thêm một nhiệm vụ nữa!” Hệ thống phá lệ khen ngợi cô, hệt như cuối cùng đôi cha mẹ khắc nghiệt cũng thán thành với con của mình.
Ủng hộ chính chủ vào ngay — TRЦм trцуeИ.
v И —
“Cảm ơn…” Cô thật sự rất vui.
Cuối cùng con người vô dụng xưa nay như cô cũng thành công một lần.
Ba đứa bé còn sống, điều này không chỉ tạo thêm hy vọng cho chúng, mà còn cho cô niềm tin lớn lao, để cô thêm dũng khí đối mặt với nhiệm vụ khó khăn tiếp đó.
“Tuy hiện tại cô làm điều tốt, cô có thể sẽ không thấy được hồi đáp, nhưng khi làm điều gì đó cho mọi người, giữ lại một sự lương thiện, chưa biết chừng trong giây phút nào đó, cô sẽ có được thu hoạch không tưởng nổi.”.