SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010️
????????????
Chương 38: Sự dịu dàng duy nhất của hắn
Thẩm Vân Cương rút tay về, quay lưng về phía hắn, không nói gì.
Cô kiếm một cái cành nhỏ, tùy ý quệt vài đường trên mặt đất.
Một người là chó độc thân hơn hai mươi năm nay giống cô, vậy mà ở một đêm như thế này, lại đột ngột nghe được mấy lời có hơi đen tối như vậy, ít nhiều gì cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nếu hắn vẫn còn những hành vi cưỡng chế, mặc suy nghĩ mong muốn của người khác như trước, thì cô còn có thể mắng hắn được, nhưng hoàn cảnh lẫn bầu không khí này lại có phần kỳ lạ.
Trước đó hình như cô đã nhìn thấy một kết luận ở đâu như thế này: Càng cùng nhau trải qua những chuyện nguy hiểm, kích thích...!gì đó càng dễ nảy sinh tình cảm, vì một khi con người trải qua kích thích, họ sẽ liên hệ sự động lòng với tiếng tim đập thình thịch.
Molders cảm nhận được sự xấu hổ không rõ của cô, bèn ở phía sau cô cúi đầu bật ra một nụ cười.
Hắn trụ trên cái chân không bị thương để đứng dậy, trở mình chống tay muốn rời đất, lại không cẩn thận chạm vào vết thương trên lưng.
Thẩm Vân Cương nghe tiếng động bèn quay người lại nhìn hắn, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Chúng ta nên đi tìm một nơi bí mật mà có thể sưởi ấm được, tối mùa thu vẫn sẽ rất lạnh, tiếp tục ở đây hết một đêm là không thể.”
Thẩm Vân Cương nghe xong bèn đứng dậy đỡ lấy hắn, sau đó một tay cầm tay hắn khoát lên vai mình, tay kia lại đỡ lấy thắt lưng hắn.
Vì quần áo trong của hắn đã bị cô xé rách, trên người chỉ còn độc mỗi cái áo khoát quân phục, thế nên tay cô trực tiếp chạm phải bụng hắn.
Không hổ là quân nhân, vóc người rắn cường tráng khỏe mạnh.
Trừ bụng của ông cha mình ra, Thẩm Vân Cương chưa từng đụng đến cơ thể đàn ông bao giờ, nhưng cha cô là đàn ông trung niên béo phệ, bụng bia cũng không nhỏ, mềm hơn nhiều.
Trước nay cô chưng từng nghĩ bụng đàn ông có thể cứng thế này, vậy nên cô càng tò mò nắn nắn hơn.
Trong đôi mắt tối kia của Molders hiện lên một tia bất đắc dĩ hiếm thấy.
Hắn khẽ thở dài từ trên đỉnh đầu cô: “Sờ đã lắm à?”
Thẩm Vân Cương cười nói: “Sao bụng anh cứng dữ vậy?”
“Nếu em tiếp tục sở nữa, sợ là không chỉ có bụng cứng thôi đâu.” Hắn nói, mặt không thay đổi.
Thẩm Vân Cương lập tức phản ứng lại trước sự ám chỉ của hắn.
Dù hơi xấu hổ một chút, song cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể làm bộ như lạnh lùng không sao, thu ngón tay lại thành nắm đấm đặt ở sườn thắt lưng hắn.
“Ra em cũng biết xấu hổ à?” Molders lại thản nhiên hỏi.
“Ai… ai xấu hổ? Vì sao tôi phải xấu hổ?” Thẩm Vân Cương mạnh miệng nói: “Vết thương của anh nặng như vậy.
Tôi… tôi mới không sợ anh đấy! Một đánh mười, không phí sức!”
Molders thản nhiên “À” một tiếng, môi mỏng gợi lên một vòng cung mờ ám: “Vậy em có muốn thử không? Hửm?”
“A? Thử cái gì?”
“Em nói xem?”
“Đồ lưu manh!” Thẩm Vân Cương chịu không được, định đưa tay lên đẩy hắn ra.
Molders lại nở nụ cười, trong đôi mắt đẹp mà lạnh lùng kia toát lên sự dịu dàng hiếm thấy.
Vì nóng lên mà hơi thở của hắn cũng có phần nóng bỏng lạ thường: “Tôi nói em muốn thử đánh một trận không, em đang nghĩ cái gì vậy?”
“…” Rõ là thằng ôn này cố ý! Động tác trên tay Thẩm Vân Cương ngừng một chút, xấu hổ đến mức quay đầu lại định mắng to, nhưng lại cảm thấy như bị cuốn vào một hồ nước gợn sóng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Molders như thế này.
Tuy bây giờ hắn có hơi chật vật vì bị thương, nhưng khuôn mặt đẹp trai của hắn thì không bị hao tổn chút nào.
Máu đọng trên mặt hắn đã được cô lau khô, tóc mái bị nước làm ướt nhẹp được vắt tùy ý trên cái trán, che khuất đi ánh mắt một xíu.
Kiểu Molders thiếu vắng một hơi thở độc đoán thế này lại có sự gợi cảm kỳ lạ.
Vì cái quay đầu đột ngột của cô, cằm Molders lướt qua trán Vân Cương, chút râu con vừa nhú sát vào cằm khiến cô thấy ngưa ngứa.
“Ôi, đưa mặt anh ra xa tôi một chút!” Thẩm Vân Cương lắc đầu không được tự nhiên, muốn rủ bỏ cái cảm giác kỳ quái này đi.
Rõ ràng là cô tự gây ra, vậy mà lại đổ lên cho hắn.
Molders cảm thấy có chút cạn lời.
Trước đó cô còn có chút kiêng kị hắn, bây giờ không khác gì muốn leo lên đầu hắn ngồi luôn rồi.
“A!” Thẩm Vân Cương bỗng đạp hụt, hét lên một tiếng.
Molders theo phản xạ bắt được cô, sau đó lại chạm tới miệng vết thương.
“Em không sao chứ?”
“Không sao.” Thẩm Vân Cương nói: “Anh buông tay đi, hình như… không sao.”
Dưới chân cô là một cái hố sâu không lớn không nhỏ, bên dưới còn có rất nhiều mũi nhọn, có thể là bẫy dùng để bắt thú.
Thẩm Vân Cương đau xót phát hiện ra chân mình đã bị va chảy máu.
Vốn dĩ bàn tay vàng của cô có thể ngăn cản vết thương ngoài da, nhưng loại tự tìm này thì không trách ai được.
Quả nhiên bàn tay vàng hệ thống cho sẽ luôn có gì đó thiếu hụt.
Rác rưởi!
Trời mưa cả đêm, bây giờ cô cũng bị thương, thành ra cả hai đều bị thương, thật sự khiến người ta đau đầu.
May mà cuối cùng họ cũng tìm được một cái động nhỏ bí mật trong núi, miễn cưỡng để hai người chen chúc được.
Thẩm Vân Cương buông Molders ra, sau đó đi ra ngoài tìm một ít củi lửa.
Cô cẩn thận dằn cửa hang lại bằng dây leo, sau đó đốt lửa lên.
Sau khi lửa cháy, Molders liền thấy ngay cái chân đổ máu của cô.
Anh nhíu mày hỏi: “Chân em bị thương cũng không biết nói một tiếng sao?”
Thẩm Vân Cương nâng chân mình lên quan sát, nói: “Không sao, không đau!”
Molders nắm lấy mắt cá chân cô, cởi giày hộ sĩ trên chân cô xuống.
Máu đã đỏ ướt cả tất, anh nhẹ nhàng cởi nó ra, sau đó nắm lấy viền váy cô.
Thẩm Vân Cương rụt chân lại, người co rúm: “Anh… anh cầm váy tôi làm gì?”
“Roẹt” một tiếng, Molders đã xé một mảnh vải xuống.
“A! Anh xé chi vậy? Tôi nói là không cần băng rồi mà.
Không sao!” Thẩm Vân Cương giận dữ đánh vào hai chân hắn, nhưng căn bản là Molders không quan tâm cô.
Váy cô vốn dài đến gối, một cái xé này đã khiến nó lộ đùi.
Hắn cúi đầu chăm chú bắt tay vào băng bó.
Thẩm Vân Cương thấy vậy cũng hết cách, cứ mặc hắn làm.
“Vất vả cho em rồi!” Sau khi băng bó xong, Molders giương mắt nhìn cô, nói rất nghiêm túc.
“Không có gì…” Được hắn nói lời cảm tạ chân thành như vậy, cô còn cảm thấy có phần không quen, bèn cúi đầu làm bộ bận rộn, lại nhanh chóng thêm mấy cành cây vào đống lửa.
Ánh lửa khắc vào trong đồng tử Molders, khiến nó rực rỡ lấp lánh.
Tuy nhiên, Thẩm Vân Cương cũng không ngẩng lên nhìn, vậy nên cô đã lỡ mất tia dịu dàng thấp thoáng trong đôi mắt vẫn thường lạnh lẽo kia.
Đó chính là một sự dịu dàng hiếm có, duy nhất, của hắn.
Đêm dài chậm rãi, Thẩm Vân Cương nhìn đống lửa dần tàn đi kia, dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ.
Thấy trạng thái của Molders đã ổn định, cô bèn ôm gối chìm vào giấc ngủ, coi như chợp mắt một chút.
Một hồi này liền thẳng đến hôm sau.
Cô thức dậy từ trong lòng Molders.
Cô vừa động, hắn cũng mở mắt theo.
“Anh có khỏe không?” Thẩm Vân Cương thấy hai má hắn hồng lên thì có hơi lo lắng.
Cứ tiếp tục sốt như thế sẽ sốt ngu luôn mất.
“Không sao.” Molders nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn thì nói: “Có người đến đây.”
Hắn đứng thẳng dậy, mặc lại quần áo trên người.
Tuy chúng đã rất bẩn, nhưng hắn vẫn cẩn thận chỉnh trang lại một phen.
Molders phủi cây cỏ trên quần áo xuống, cố gắng vuốt phẳng những nếp nhăn, cuối cùng lại đưa tay sửa sang lại tóc mai một chút.
Vậy là chỉ trong mấy phút ngắn ngủi này, vị chỉ huy cao ngạo kia đã trở lại.
Thẩm Vân Cương nhìn hắn, bỗng cảm thấy dường như Molders bình dị gần gũi ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng của mình.
Thẩm Vân Cương đỡ hắn ra ngoài, quả nhiên thấy người của bọn họ.
Cô cũng thở phào nhẹ nhõm một cái.
Trong đám người này, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, chính là tên quân y ở trại tập trung trước đó.
Không ngờ hắn cũng đi theo đến đây.
Fritz thấy Molders bị thương cả người, lập tức đón lấy hắn từ tay Thẩm Vân Cương.
“Chỉ huy, ngài bị thương ở đâu?”
“Chỗ lưng, gần bả vai và cẳng chân.” Thẩm Vân Cương trả lời thay.
“Ngài chờ một chút, cáng sẽ đến ngay thôi.”
Molders nói: “Không sao, cứ đi thẳng thôi.”
“Không được!” Fritz quả quyết từ chối: “Cứ đi nữa, chân này của ngài sẽ phế mất!”
“Đến đây mấy cáng?” Molders hỏi.
“Một cái thôi ạ?” Fritz không rõ ý hắn.
“Vậy để cô ấy dùng.” Molders chỉ vào Thẩm Vân Cương: “Chân cô ấy cũng bị thương.”
“A? Không cần không cần! Tôi không sao, thật sự không sao mà!” Thẩm Vân Cương xua tay: “Vết thương của anh nghiêm trọng hơn nhiều, chút đấy của tôi chỉ là bị thương ngoài da thôi.”
“Nghe lời!” Molders xụ mặt xuống, không cho phép cự tuyệt.
Fritz thấy hai người đùn đẩy nhau, bèn nói: “Thế này đi.
Tôi cõng cô ta.
Chỉ huy, ngài lên cáng đi!”
“Không được.” Molders từ chối ngay không suy nghĩ.
“Vì sao?”
Molders nhìn chằm chằm cái váy rách tung tóe kia của Thẩm Vân Cương, nói với Fritz, mặt không thay đổi: “Cậu đến cõng tôi, cô ấy ngồi cáng.”
Fritz: “…”
Fritz đáng thương còn lùn hơn Molders mấy xen ti, cũng không khỏe mạnh như hắn, nhưng vì “sự tôn kính dành cho chỉ huy vĩ đại”, anh ta đành phải cắn răng làm theo.
Đi dọc bờ sông chưa được bao lâu, hai đùi anh ta cũng bắt đầu run lên, may mà hai binh sĩ đưa Thẩm Vân Cương vào xe xong đã nhanh chóng quay trở lại.
Sau khi Fritz cẩn thận thả Molders xuống đất rồi, anh ta lau mồ hôi trên trán, nói: “Chỉ huy, tôi đã nói rồi.
Lúc nào ra ngoài ngài cũng nên đưa chút người theo, vậy mà ngài không nghe.
Ngài nhìn đi, bây giờ gặp nguy hiểm, ngài thật là…”
Molders liếc mắt rồi cắt ngang lời anh ta: “Fritz, bây giờ cậu ngày càng giống bà mẹ hay lải nhải đấy!”
Fritz bị hắn phàn nàn thì nói: “Còn không phải tôi lo lắng cho ngài sao? Lần này may mà mạng lớn, sau này nhỡ không may mắn như vậy nữa thì sao?”
“May mắn?” Ánh mắt Molders rũ xuống, lông mi bao hết nó, che đi tình ý trong mắt hắn.
Đúng vậy.
Gặp được cô, hắn may mắn vô cùng.
Fritz nhìn chỉ huy đang ngồi trên cáng.
Nếu như là trước đó, anh ta lải nhải như vậy, ngài ấy đã sớm mất kiên nhẫn mà bảo anh ta câm miệng rồi, vậy mà hôm nay lại không.
Anh ta đột ngột cảm thấy, dường như trên người chỉ huy vốn lạnh như băng đã thêm được một chút tình người..