Sương Khói Giai Nhân

Chương 7

Giọt mưa từ trên cao rơi xuống như hạt đậu, lộp bộp lộp bộp, va vào tảng đá nứt sinh ra bọt nước, thấm đẫm hạnh hoa, khiến lớp rêu trên hòn non bộ lởm chởm đá càng thêm xanh mướt.

Doãn Lễ che ô tản bộ trong sân, thời tiết thất thường như vậy, hẳn Lê Huân còn đang trong phòng ngủ, ai biết khi hắn đi qua chiếc cầu đá cong lại nhìn thấy bóng dáng thanh thoát xinh đẹp kia.

“Vốn ngắm mưa, nào ngờ vô tình phát hiện dưới cây chuối còn có cảnh đẹp hấp dẫn lòng người hơn.” Doãn Lễ dí dỏm nói đùa, bước thêm vài bước rồi khép ô, cùng Lê Huân ngồi xuống ghế đá dài dưới bóng cây chuối.

Lê Huân thuận thế tựa lên vai hắn, đều đặn lật tập tranh du ký trên đùi.

Doãn Lễ thấy chân của Lê Huân để trần, vòng ngọc màu hồng phấn vòng quanh mắt cá chân như quấn quýt lưu luyến, thắt chặt không buông.

“Chưa đi hài đã ra ngoài, không sợ lạnh chân sao.” Doãn Lễ nhéo chóp mũi Lê Huân, quan tâm săn sóc.

“Ta đi đường đá đến đây, không nghĩ rằng trời sẽ mưa, thế nên ngồi tạm chỗ này.” Lê Huân không thích có người theo mình, thấy mưa thì nhàn hạ ngồi đây giết thời gian.

Nàng vươn tay đón hạt mưa rơi, lạnh ngắt buốt giá, chân không bó buộc cảm thấy rất thoải mái, bèn đứng dậy đi vào trong mưa.

Lê Huân đứng giữa màn mưa, mặc cho mưa rơi thấm ướt tóc, làm ẩm y phục, nàng ngoái đầu nhìn lại: “Ngắm mưa là phải đích thân trải nghiệm, bằng không sao có thể hiểu được tư vị của mưa.”

Doãn Lễ không mở ô, ra đứng bên cạnh Lê Huân, nói: “May mà đang giữa hè, chứ không bất kể thế nào ta cũng không cho nàng dầm mưa.”

“Vì sao chàng muốn cùng ta dầm mưa” Lê Huân lau đi giọt nước mưa đọng trên mày kiếm của Doãn Lễ.

“Vì sao nàng không chịu gả cho ta?” Doãn Lễ hỏi lại một câu vẫn giữ trong đáy lòng.

Lê Huân hơi cụp mắt, sau đó lại cười: “Hồi trước chàng không chấp thuận ta ngay, bây giờ ta cũng muốn cho chàng nếm mùi đau khổ.”

“Nàng đúng là thù dai.” Doãn Lễ nắm chặt tay nàng, không muốn buông ra.

“Vân Ly, chàng cũng biết, từ khi ta trở thành người bỗng dưng trở nên tham lam, ta muốn đi đến những nơi mình chưa từng đặt chân, muốn ngắm phong cảnh mình chưa từng trông thấy, trước kia chỉ cần động ngón tay là có thể đến nơi mình cần, giờ ngẫm lại thấy quả là hy vọng xa vời, ta không hối hận đã thành người, nhưng như vậy rốt cuộc là sao…” Lê Huân mím môi, cặp mắt đen phức tạp nhìn Doãn Lễ.

“Con người vốn tham lam, trở thành người trước hết phải từ bỏ một vài thứ, mới có thể có được một vài thứ khác, có mất có được, biết cách buông tay mới là nhân sinh.” Doãn Lễ dắt Lê Huân đến dưới mái hiên, mở tay nàng ra, đưa vào trong mưa, dịu dàng nói: “Cũng giống như hứng mưa, phải khiến cho giọt mưa thứ nhất chảy khỏi lòng bàn tay mới có thể đón tiếp được giọt khác, nếu nàng chậm chạp không muốn buông tay, những giọt mưa tích lũy dần chung quy cũng chảy trôi hết theo khe hở, như vậy nàng chỉ còn hai bàn tay trắng.”

Nụ cười của Lê Huân trở nên rõ ràng giữa cơn mưa, nàng nghe vậy là hiểu, thả tay để nước mưa trôi hết, rồi quay lại nắm lấy năm ngón tay của Doãn Lễ, đôi mắt linh động, cười hỏi: “Vậy nếu nắm chặt rồi, làm ấm rồi, cũng có thể buông tay ư”

“Đương nhiên không được.” Doãn Lễ lập tức nắm lại, cười đáp.

Dây to dường đổ mưa rào, mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu,[1] mưa hè rạt rào, dù đã tạnh vẫn mờ mờ tỏ tỏ tầng lá xanh.

Buổi trưa Lê Huân ngâm nước ấm, buổi chiều khoan khoái đứng trong sân hít thở không khí trong lành ẩm ướt.

“Nghe nói trong rừng cây ở phía Nam thành có một cái cây luôn luôn nở hoa tươi, nếu Lê Huân tiểu thư không bận thì đi ngắm thử đi.” A Tấn đưa ly trà ngon cho Lê Huân, bất chợt nhắc tới câu chuyện mới lạ này.

“Cây bốn mùa thường xanh ta đã thấy không ít, nhưng cây lúc nào cũng nở hoa lại chưa từng gặp.” Lê Huân uống ngụm trà, nhân tiện nói: “Ta đi xem thử, nếu Vân Ly hỏi thì bảo chàng ta đi xem hoa nhé.”

“Vâng.” A Tấn cười đáp.

Lê Huân tới rừng cây, chưa kịp tìm thấy cây nở hoa bốn mùa trong khu rừng yên tĩnh, đã lại bắt gặp hoa lê trắng rợp trời, những cánh hoa phất phơ hòa quyện vào nhau bay từ trên không xuống, rải rác như mưa, trải thành thảm, dường như dẫn người ta đến một nơi nào đó.

Lê Huân theo thảm hoa đi vào trong rừng, nhặt một đóa hoa lên, trên cánh hoa viết hai chữ Lê Huân bằng bút mảnh, bước chân của nàng lại nhanh thêm vài phần, quần áo bị hoa rơi phủ lên, trong lòng vừa nôn nóng vừa không tin được tất cả những điều này đều làm cho nàng.

Đi tới ven sông, Lê Huân càng rung động, mùi hoa lê phảng phất vương vấn, cánh hoa trắng thả trôi bồng bềnh trên dòng nước mênh mông, dường như trời vừa đổ một trận tuyết trắng ngần lấp lánh.

Chim biếc từ phía xa cất tiếng hót, Lê Huân ngẩng đầu nhìn, hai con chim đuôi dài lông trắng cùng bay, kề vai sát cánh, chao không vờn múa, sau đó hạ xuống bên cạnh một người.

Lê Huân đứng bên bờ sông, cặp mắt đen chăm chú nhìn vào người đứng cuối con cầu neo cạn, hai con chim tuyết yên lặng đậu dưới chân hắn, thi thoảng vẫy cánh hất hoa rơi bay lượn.

Lê Huân bước trên thảm hoa vô tận, thong thả từng bước đến bên hắn, dường như dùng hết khí lực cả đời mới đi được tới nơi.

Doãn Lễ đứng đó, hai tay vòng quanh Lê Huân, giữa bầu trời đầy cánh hoa lê, kiên định nói: “Nàng không phải là người duy nhất ta yêu trên đời này, nhưng từ giờ trở đi ta chỉ yêu mình nàng, chỉ có mình nàng, chúng ta còn rất nhiều thời gian để bầu bạn bên nhau.”

Lê Huân khép mắt, nhẹ nhàng đáp: “Bây giờ còn chưa được.”

Doãn Lễ không biết mình làm sai chỗ nào, khó hiểu hỏi: “Vì sao nàng vẫn không chịu?”

“Qua Trung Thu, ta sẽ cho chàng câu trả lời.” Lê Huân vuốt ve lông chim tuyết, cực kỳ bình tĩnh: “Kể từ nay một chiếc thuyền con, năm tháng còn lại trên sông nước, ta cũng rất mong đợi cuộc sống như vậy.”

Sóng nước gợn nhẹ lướt trên cánh hoa, Lê Huân nhìn hoa thả kín mặt sông, vừa yêu thích vừa đau lòng: “Tốn hết bao nhiêu tiền mới có thể phủ kín mặt sông này.”

“Sao vậy, còn chưa gả cho ta đã bắt đầu lo lắng ta không nuôi nổi nàng?” Doãn Lễ rải một ít kê, hai con chim tuyết sải cánh bay đi tìm đồ ăn, Doãn Lễ ngắm nhìn hai con chim quấn quýt không rời, vô cùng thân thiết.

“Chẳng lẽ Vân công tử cũng học tập cường đạo, nửa đêm đột nhập, cướp hết tiền tài, lấy của người giàu chia cho người nghèo?” Lê Huân nghiêng đầu nói giỡn, xua tan không khí nặng nề vừa rồi.

“Ta có cách làm giàu khác, nhưng nếu nàng muốn kích thích, sau này ta cũng có thể đưa nàng đi chơi một lần.” Doãn Lễ là công tử ôn hòa, nhưng cũng là người kín đáo khó lường.

“Không đâu, không đâu, nếu bị người ta bắt thì đúng là bẽ mặt.” Lê Huân nhìn xuống rạng mây nhuốm màu hoàng hôn nơi sóng nước, sắc đỏ vạn dặm.

“Vậy ta sẽ cùng nàng trải qua những tháng ngày bình yên.” Doãn Lễ từ phía sau ôm lấy Lê Huân, hai người đứng chiều đón gió, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Trời tối, Doãn Lễ Lê Huân về phủ, ngồi dưới cây lê, Lê Huân muốn uống rượu ngon trước đây lấy lên từ dưới gốc cây, Doãn Lễ sai người lấy rượu ra, chắt vào hũ rượu, thong thả nhấm nháp.

Lê hoa nhưỡng mùi hương đặc biệt tinh khiết, nhưng độ ngấm lại rất cao, mới nếm thử vài chén mà gương mặt Lê Huân đã chuyển sắc hồng, cặp mắt mê mang, nửa khép nửa mở, men say mười phần.

“Chàng thích ta từ bao giờ?” Lê Huân ôm hũ rượu, khờ khạo cười nói với Doãn Lễ.

“Không biết.” Doãn Lễ ngửa đầu uống rượu.

“Chàng còn nhớ dung mạo người kia như thế nào không?” Lê Huân rót rượu nâng chén, một hơi cạn sạch, chân mày nhướng lên lộ nét phong hoa.

Doãn Lễ thành thực lắc đầu, đáp: “Không nhớ nổi.”

“Chàng hối hận không? Nếu không phải ta giữ tim của chàng, chàng sẽ không quên nàng ấy.” Lê Huân tỉnh táo hơn một chút.

“Cũng như chuyện nàng thành người, ta không hề hối hận, nếu như có thể, ta tâm nguyện gặp nàng sớm hơn, có lẽ… kiếp này sẽ bớt khổ hơn một chút.” Doãn Lễ cũng đã ngà ngà.

“Chàng không hối hận, ta cũng không có lý do mà hối hận.” Lê Huân thấp giọng cười, đứng dậy muốn đến bên người Doãn Lễ, có điều đầu óc chếnh choáng, sự vật trước mắt đều mơ hồ, bước chân Lê Huân chao đảo, đi được một bước đã đổ người về phía trước.

Doãn Lễ ôm lấy nàng, thích thú bình phẩm: “Nàng là nữ nhân uống rượu giỏi nhất ta từng gặp.”

Lê Huân không nói, khóe miệng mỉm cười ngây ngô.

Doãn Lễ cũng uống không ít, cảm thấy người cũng ngấm men say, bèn ôm Lê Huân nói: “Bảo bối, chúng ta đi ngủ.”

Đặt Lê Huân trên giường, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của nàng, Doãn Lễ bỗng nhiên muốn trêu chọc, kề sát tai Lê Huân nhỏ giọng dụ dỗ: “Lê Huân, gọi phu quân.”

Lê Huân lúc này như đang chìm giữa sương mù, không có khả năng suy nghĩ, chỉ có thể thuận theo ý hắn, yếu ớt như mèo con gọi: “Phu quân…”

Doãn Lễ mỉm cười định rời đi, bỗng nhiên Lê Huân hé miệng, cắn môi dưới của Doãn lễ, lại đưa đầu lưỡi liếm nhẹ một cái, Doãn Lễ đương trường sửng sốt.

Lê Huân thấy Doãn Lễ bất động nên càng lớn mật, dọc theo đường cong của cổ Doãn Lễ, hôn hầu kết của hắn, đến nước này, nếu đã ôm người ngọc thực cốt lưu hương[2] trong lồng ngực rồi mà Doãn Lễ còn không có động tĩnh, thì thật là vô lý.

Gần như không hề phòng bị, Lê Huân bị đè xuống giường, miệng của Doãn Lễ nóng vội nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng, triền miên bao phủ môi của Lê Huân, tách môi của nàng ra, dây dưa cùng đầu lưỡi, mời gọi quấn quýt.

“Nàng đúng là Thiên Ma tinh[3] trong số mệnh của ta.” Doãn Lễ thở gấp, khàn giọng nói với Lê Huân.

Lê Huân vẫn không biết sống chết mà cọ xát, vươn tay vòng qua cổ hắn, mắt đen âu yếm, phả ra hương rượu lê hoa vào mặt Doãn Lễ: “Chàng muốn không?”

Doãn Lễ thâm tình nhìn Lê Huân, mang theo ánh lửa và động tình, hắn biết Lê Huân không say, nhưng không biết mình có say hay không, khẽ hỏi: “Có thể chứ?”

Thân hình Lê Huân mềm mại như làn nước, nàng dùng đầu ngón tay thấm lạnh lau đi mồ hôi trên mặt Doãn Lễ, đôi môi mọng thốt ra hai tiếng: “Đương nhiên.”

Doãn Lễ bất hạnh thở dài, coi như hắn đã nằm trong tay tiểu yêu tinh này rồi, hắn ôm eo Lê Huân, cả người đè lên.

Lần đầu tiên trong đời muốn chiếm giữ một người đến thế, trước nay chưa từng có.

Chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì mình còn sống như vậy.

Doãn Lễ rút thắt lưng lụa bên hông Lê Huân, chầm chậm, như ôm báu vật trên thế gian, từng tấc một vuốt ve làn da non mềm nhẵn nhụi.

“Ưm…” Tiếng nức nở nghẹn ngào, Lê Huân thật sự rất nhạy cảm, lúc này toàn thân đã nhuộm màu hồng phấn.

Không biết vì sao Doãn Lễ nảy sinh lòng chiếm hữu, kéo chăn gấm lên che thân thể hai người, bức màn tím khẽ lay động, phía trong màn che phát ra những tiếp rì rầm, sau đó là tiếng thở nặng nề cùng âm thanh rên rỉ yêu kiều.

Đêm lạnh như nước, căn phòng lại muôn phần ấm cúng, chỉ có hương lê nồng nàn nhìn không thấy, trong trướng phù dung giấu uyên ương.

[1] Hai câu thơ trích trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị.

[2] Thực cốt lưu hương: Hương thơm lưu giữ vào tận xương, ý chỉ cái đẹp, người đẹp.

[3] Thiên ma tinh: Theo tinh mệnh học (cách tính số mệnh bằng sao – thuộc trào lưu triết học duy tâm “Huyền học”) của Trung Quốc cổ đại, Thiên Ma tinh là ngôi sao rất xấu xuất hiện hàng ngày.

*
Bình Luận (0)
Comment