Trong bữa ăn, mấy vị tổng giám đốc trên bàn vẫn đang bàn chuyện làm ăn. Lâm Thư Đường không mấy hứng thú, chỉ cúi đầu chuyên tâm ăn.
“Hôm nay là ngày trọng đại của Lê tổng, chúng ta cùng kính Lê tổng một ly.”
Cô quay lại, thấy anh vẫn ngồi yên, không có ý định đứng lên, trong lòng thoáng hiện chút nghi hoặc.
Lê Nghiễn Thanh vốn là người nhã nhặn, lễ độ. Trước đây mỗi lần cùng anh ra ngoài dùng bữa, hễ có ai đứng dậy mời rượu, anh đều sẽ đáp lễ. Hôm nay mọi người đều đã đứng dậy, còn anh vẫn ngồi im, đúng là lần đầu tiên.
Khi trong lòng cô vẫn còn đang thấy lạ, thì ngay sau đó liền cảm nhận được bàn tay đặt sau lưng mình khẽ dịch chuyển, cuối cùng dừng lại ở bên hông phải.
Bàn tay ấy hơi dùng sức, khẽ bóp một cái như đang thăm dò, rồi người đàn ông ghé sát bên tai cô, giọng trầm khàn pha chút ý cười khiến tim người nghe như ngứa ngáy:
“Dạo này hình như mập lên rồi.”
Hơi rượu nhẹ phả lên làn da nơi cổ, Lâm Thư Đường khẽ rụt đầu lại, mặt đỏ bừng, liếc anh một cái đầy trách móc như muốn nói “Có người ở đây đó.”
Thấy thế, Lê Nghiễn Thanh chỉ khẽ cong môi cười, không trêu chọc cô nữa, ngồi thẳng dậy.
Khi anh mở miệng lần nữa, nụ cười trên mặt đã biến mất:
“Không cần khách sáo, mọi người ngồi đi.”
Lời này là nói với những người khác.
Mấy vị tổng giám đốc nhìn nhau vài giây, rồi đồng loạt ngồi xuống. Không ai đoán được thái độ của Lê Nghiễn Thanh lúc này ra sao.
Lâm Thư Đường cũng vậy.
“Ý của các vị hôm nay, tôi hiểu cả.” – Anh vừa nói, vừa gắp thêm đồ ăn bỏ vào bát của cô, giọng điệu như thể tùy ý:
“Chỉ là, tôi nhớ khá rõ đấy. Trước đây các vị đã làm gì, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng.”
Câu này vừa dứt, không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Khi trước, lúc Lê Nghiễn Thanh bị đuổi khỏi Tập đoàn Thượng Lê, đám người này đâu có ít lần làm khó người của anh, thậm chí còn có kẻ thừa cơ giẫm lên công ty nhỏ mà anh mới mở.
Cả căn phòng rơi vào im lặng.
Chỉ có cô gái nhỏ vẫn tiếp tục động tác gắp thức ăn như trước, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cô quả thực không bị ảnh hưởng chút nào. Tay dính dầu, cô thuận tay đưa sang bên trái, người đàn ông ngồi cạnh cũng tự nhiên rút khăn ướt ra, tỉ mỉ lau sạch cho cô.
Biết Lê Nghiễn Thanh sắp nói đến chuyện không tiện để mình nghe, Lâm Thư Đường liền đứng dậy:
“Em ra ngoài hít thở chút không khí.”
Lê Nghiễn Thanh liếc nhìn Phạm Tư Trác phía sau, rồi đáp:
“Được, đừng đi xa.”
Khoảng hai mươi phút sau khi cô ra ngoài, Lê Nghiễn Thanh nhận được một tin nhắn.
Là của vị bác sĩ đã khám cho Lâm Thư Đường vào ban ngày gửi đến:
【Lê tiên sinh, sức khỏe phu nhân hơi yếu. Hôm nay tôi đã đến nhờ thầy kê thuốc, phiền ngài hôm nào đưa phu nhân đến tái khám và lấy thuốc.】
Ngay sau đó là một tấm ảnh và tin nhắn khác:
【Đây là những điều cần lưu ý trong thai kỳ. Ban ngày y tá bận quá nên quên đưa bản giấy cho phu nhân. Tôi không có số liên lạc của cô ấy, làm phiền ngài nói lại giúp. Bản giấy tôi sẽ đưa vào lần tái khám tới.】
“Lê tổng, trước đây là tôi hồ đồ, dự án mới này tôi chỉ cần vốn gốc cũng được, chỉ mong ngài cho tôi cùng tham gia.”
“Đúng vậy, Lê tổng…”
…
Những lời trên bàn ăn anh vẫn nghe lọt, nhưng không còn hứng thú.
Ánh mắt anh dừng lại trên mấy chữ “lưu ý trong thai kỳ”, nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi lập tức đứng phắt dậy rời đi.
Vừa ra đến cửa, anh đảo mắt quanh một vòng, không thấy bóng dáng ai. Đúng lúc đó điện thoại reo — là Phạm Tư Trác gọi đến.
Anh bắt máy:
“Cô ấy đâu?”
Giọng Phạm Tư Trác mang theo vẻ gấp gáp:
“Thưa ngài, phu nhân bị người ta đâm ngã rồi, tôi đang đưa phu nhân đến bệnh viện!”