Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)

Chương 8


Thời gian sáu tháng đã đủ để Ôn Loan hoàn toàn hiểu hết mảnh băng nguyên đầy bão tuyết này.

Nơi có núi băng, phía dưới phần băng đá là đất liền, đi về trước một lúc, là đại dương.

Nơi này gần màn năng lượng, chiến hạm ra vào không ngừng, mang theo từng đợt không khí ấm áp xua bớt cái rét lạnh căm, nhưng sâu bên trong băng nguyên thì khủng khiếp hơn nhiều, bão tuyết cuồn cuộn thổi mạnh đến nỗi không mở mắt được.

Với lại, hắn ra biển làm quái gì?
Chẳng lẽ vượt biển, chạy lên hoang đảo nào đó rồi tự sống sao?
Ôn Loan mặc kệ gió lớn đang thổi, bước ra khỏi hang đá, bên ngoài tối đen một mảnh, tiếng gió bén nhọn tựa như có vô số âm hồn đang cười rì rầm bên tai, đầu óc Ôn Loan rung lên, cảm giác choáng váng do đói khát lúc trước gây ra dần tỉnh táo lại.

Hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Nơi này có rất nhiều hang đá có thể ở, dân chạy nạn trên băng nguyên rất ít xuất hiện bên này, nhưng hắn vẫn cực kỳ để ý đến sự an toàn của nơi ở tạm này, dù sao đi nữa vượt qua mùa đông khắc nghiệt, hang đá hắn đang ở này sẽ lại mọc đầy rong rêu lần nữa.

Bằng trực giác, Ôn Loan chọn bừa một hướng rồi đi.

Hắn dùng bộ lông động vật bọc lấy cái cổ đang lộ ra ngoài, trùm luôn cả đôi tai, bởi vì không thông ngôn ngữ, hắn không biết bọn người kia lấy đâu ra thứ đồ chống lạnh mềm mại trắng tuyết thế này, thêm vào đó còn không thấm nước, nhìn kỹ sẽ thấy lớp lông trên bộ da này chia làm ba tầng, dày cộm, chắc có lẽ là của đám dã thú sống trên băng nguyên.

—— nhưng cho tới giờ Ôn Loan chưa thấy qua loài động vật nào lớn hơn thỏ cả.

Đi khoảng một tiếng, Ôn Loan không gặp được gì, hắn buồn bực, chẳng lẽ dân chạy nạn trên băng nguyên đã chết sạch rồi à? Hắn còn định thử theo dõi một người, xem xem bọn người kia lấy gì mà ăn trong mùa đông.

Trong gió lạnh thoảng đến mùi máu tươi.

Cái này đối với Ôn Loan - kẻ ăn rong tảo ăn đến miệng đã chát ngắt mà nói, rõ ràng như hải đăng trong màn đêm.

Là hương vị tươi sống!
Trên băng nguyên, máu thỏ trắng so với máu dân chạy nạn thì thơm ngon hơn nhiều, đó là mùi vị rất khó tả bằng lời, đó là hơi thở dồi dào của sinh vật sống, còn đám dân chạy nạn hơi thở lay lắc kia, máu của họ như bùn bất bị ướp lạnh rồi phơi khô, còn cứng hơn so với sandwich để qua đêm, đến nỗi chỉ có thể vứt đi.

—— thật ra, do lâu lắm rồi chưa ăn thịt nên cảm quan mới được rèn luyện nhạy như vậy.

Ôn Loan truy tìm mùi hương này, lao vùn vụt trên băng nguyên.


Đường mà hắn chọn là những con đường có lực cản gió thấp nhất, đồng thời còn tránh được những chỗ có thể bị nứt băng, không lâu sau hắn liền thấy được bóng dáng lén lút của nhóm dân chạy nạn kia.

Bọn người kia trốn trong một hốc băng khá cạn, nhìn lom lom về phía trước.

Ôn Loan ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ thấy nhóm dân chạy nạn đoàn kết ở chung như vậy, bọn họ luôn tập kích, đánh nhau ì xèo..

Hiện tại sao lại đồng lòng cùng nhau phục kích như vậy?
Ôn Loan đến, khiến cho nhóm dân chạy nạn lao xao một trận, nhưng bọn họ ngoại trừ trong mắt đầy căm phẫn và hung ác, thì chẳng còn hành động nào khác, thậm chí còn chừa ra một chỗ có tầm nhìn tốt cho Ôn Loan.

Hành động này khiến Ôn Loan hiểu ra, phía trước có mục tiêu rất lớn.

Bởi vì sống trên băng nguyên nên luôn có nguy cơ bị đông chết, mỗi người sẽ tiết kiệm thể lực hết mức có thể, cho nên đi đánh nhau một cách vô bổ là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.

Bây giờ cả đám không hề nội chiến, chứng minh mục tiêu mà họ nhắm tới rất to lớn, số lượng sẽ đủ cả bọn chia nhau, chẳng qua có chút khó xử lý, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy cũng vui lòng cho Ôn Loan gia nhập, bởi đó tăng thêm sức chiến đấu cho cả bọn.

"A..."
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Ôn Loan nhìn qua, vẫn bị tình cảnh cách đó không xa làm hoảng sợ.

Một đám người dáng dấp khôi ngô, tay cầm đao hoặc dao gâm sắc bén, tập hợp thành một đội quân chỉnh tề, động tác ngay ngắn tàn nhẫn đang quần ẩu với đàn sói tuyết.

Bầy sói khá hung hăng, bốn chân giẫm đất cao khoảng một mét, khi cả người vươn lên thì càng cao khủng khiếp.

Da lông của chúng như hòa với trời tuyết, tại trong gió tựa như bóng ma khủng bố, mắt đỏ tươi, miệng đầy răng nhọn nhễu nhão nước miếng, hơi thở vừa phun sẽ lập tức biến thành làn sương trắng tanh hôi.

Đoán chừng hoàn cảnh sinh sống của bầy sói này chính là đại dương của băng nguyên vừa hung hiểm vừa dồi dào thực vật kia, nên cả mùa hè không thấy xuất hiện, chỉ có mùa đông nhiệt độ thấp, thực vật thiếu thốn, mới mò tới nơi này.

Bọn người đang săn bắn bầy sói, hình như là người trong thành phố Dark Blue?
Vì vậy đám dân chạy nạn mới chực chờ ở đây để hôi của?
"Khịt."
Bỗng một con sói hít hít mũi, theo hướng nhìn lại đây.

Nhóm chạy nạn tránh ở nơi cuối chiều gió, hơn nữa mùi cơ thể bọn họ rất mục nát, y như lời Ôn Loan, bầy sói sẽ không bỏ qua thực vật tươi sống mà lại đi gặm nhắm mấy cái sandwich qua đêm làm gì, cho nên dù bọn họ cách chiến trường không tới một ki-lô-mét nhưng khá an toàn.


Vấn đề là, Ôn Loan đâu phải cái sandwich qua đêm!
Công kích gặp trở ngại, nửa ngày không có thức ăn vào bụng, theo bản năng đám sói hoang phát hiện còn có con mồi tươi sống đang trốn bên này, lập tức lặng lẽ nhảy về trước, ngửi ngửi mặt băng rống lên vụt tới.

Bọn dân chạy nạn hoảng sợ lập tức chạy tán loạn.

Ôn Loạn cũng chạy, nhưng con sói đói này đã nhắm hắn làm mục tiêu, đuổi sát không bỏ.

Chạy không được chỉ đành liều mạng, Ôn Loan trượt người trên mặt băng, mượn lực vặn người hung hăng đá một cú vào thắt lưng con sói, không ngờ tốc độ của nó còn nhanh hơn hắn, thậm chí chỉ để lại bóng dáng xẹt qua xẹt lại trong không trung.

"Shit!" Rốt cục nhịn không được chửi tục, Ôn Loan theo bản năng rụt cổ.

Từng cơn gió sắc bén xẹt qua cổ hắn, làm rách một mảng lớn áo lông.

Ôn Loan lùi về cạnh khối đá băng, lưng tựa vào tảng đá lạnh đến mức khiến hắn như đông cứng, hắn vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chằm chằm con sói đói đang từng bước tiến lại gần mình.

Dựa vào thân thủ hiện tại của hắn, hoàn toàn dư sức xử lý hai ba con sói hoang trên mảnh đất hoang vu phía tây kia.

Nhưng mà đây là sói tuyết trên băng nguyên hành tinh Dark Blue.

Tốc độ, sức lực như vậy, thật quá trâu bò đi! Thậm chí Ôn Loan nhìn thấy rõ ràng, mặt băng đông cứng còn bị móng vuốt con sói này cào ra mấy vết rất sâu — nhưng nghĩ lại cũng đúng, nơi giá lạnh như vậy, động vật tất nhiên phải có lớp da, lớp mỡ dày, nhất là những con mồi dưới biển, móng vuốt mà không sắc bén thì đi săn thế nào được.

"Grào!"
Con sói hướng thẳng về phía Ôn Loan vồ tới.

Thời điểm sống còn, Ôn Loan bước một bước nhỏ né đòn một cách chính xác, tuy rằng bị ngã lăn quay, nhưng lại kích thích bản năng sinh tồn của hắn, lập tức hắn liền nhanh nhẹn nhảy lên lưng sói, hai chân hung hăng kẹp chặt bụng nó, dùng sức đánh vào xương sống nó.

Từng quyền đánh của Ôn Loan, vừa hung ác vừa chuẩn xác.

Con sói đau đến quay cuồng trên mặt đất, thân thể run rẩy, mở to miệng tính cắn xé, Ôn Loan lại nắm chặt lớp da dày trên lưng nó không buông.

Từ một con dốc nông, bọn họ lăn xuống tận đáy bị phủ đầy hạt tuyết, Ôn Loan bị đụng đến choáng đầu hoa mắt, cổ họng tanh ngọt, trước mắt mơ hồ, nhưng nếu hắn buông tay chắc chắn sẽ biến thành đồ ăn cho con sói đói này, vì vậy chỉ có thể liều mạng ra sức.


Nhưng thể lực con người có hạn.

Cuối cùng Ôn Loan vẫn ngã xuống, trước khi hôn mê hắn tự giễu mà nghĩ, xuyên qua cái quỷ gì, là cơn ác mộng khủng bố thì có, tại quán rượu trấn Aerolite nếu có người nói với hắn, có một ngày hắn sẽ bị sói cắn chết, Ôn Loan nhất định sẽ đập chai bia lên đầu tên đó đến khi đầy máu mới thôi, rồi sẽ cười lớn nói nếu con sói nào dám xuất hiện trên đường, hắn sẽ lái xe buýt đâm bay nó luôn.

Ước gì có một khẩu súng!
Ôn Loan thê thảm ngã xuống, quần áo bị móng vuốt sói xé rách, chênh lệch nhiệt độ khiến làn da trần trụi bên ngoài của Ôn Loan trong nháy mắt bị đông cứng trên mặt băng.

Miệng sói phả ra từng luồng hơi thở tanh nồng, bỗng nhiên nó dừng lại, mạnh mẽ vung vẩy đầu, đói khát khiến nó tỉnh táo lại, hung ác vồ tới chuẩn bị cắn đứt cổ Ôn Loan.

Sói tuyết ngửi được mùi vị tươi sống của con mồi, hưng phấn há to miệng, bỗng nó lại cứng người một cách kỳ lạ.

"Grào." Cuộc vật lộn vừa nãy kinh động đến bầy sói đằng xa, lại có thêm mấy con sói đói lần theo mùi tìm đến chỗ này, khi chúng nó từ xa thấy con mồi đang nằm dưới móng vuốt của đồng bạn lập tức nháo nhào, bay nhanh lao tới.

Nguy cơ con mồi bị cướp, lần thứ hai làm con sói này tỉnh lại, chỉ số thông minh của sói tuyết không thấp, nó cảm thấy con mồi này rất quái lạ, nếu bình thường nó sẽ lập tức cảnh giác mà bỏ đi, nhưng hiện giờ bụng nó réo ầm ĩ, lại lặn lội đường xa với bầy sói, thể lực tiêu hao quá lớn do vật lộn, đói khát khiến nó không còn kiêng dè gì nữa, nó giơ vuốt định cắt cổ Ôn Loan.

Lúc này, không trung tối om phủ đầy tuyết bỗng nhiên bắn đến một luồng sáng bạc.

Tốc độ cực nhanh, lao tới từ trong thành phố được bao bởi màn năng lượng, chớp mắt dừng lại giữa không trung trên băng nguyên này.

"Pằng!" Một tia sáng bạc xuyên thẳng tới, bắn nát đầu sói tuyết.

Phát bắn cực kỳ chuẩn xác, Ôn Loan nằm dưới vuốt sói một sợi tóc cũng không hề bị thương, có điều hắn lại bị một đống máu phun tới cùng với thi thể đổ ập xuống đè lên mà tỉnh lại.

Ôn Loan giãy giụa đứng lên, đúng lúc thấy mấy con sói khác đang vồ về phía mình, liền bị bắn xuyên, tất cả trở thành xác chết màu xám đen nổ tung tóe.

"..."
Ôn Loan khiếp sợ nhìn tuyết rơi đầy trời, làn da bị mặt băng đông lạnh mất một lớp cũng chưa cảm giác.

Không trung trên đầu hắn, bay lơ lửng một bóng dáng cực kỳ quái dị.

Một thứ, tuyệt đối không có ở tương lai, không không, cho dù tại thị trấn nhỏ phía Tây nước Mỹ nọ cũng không thể nào có thứ như vậy.

Ngựa Pegasus trắng muốt đang giang rộng đôi cánh, mạnh mẽ hoàn mỹ như một pho tượng, trên lưng ngựa còn có môt kỵ sĩ cả người giáp bạc mỏng manh, thậm chí còn có thêm áo choàng phía sau, ăn mặc tráng lệ như thể vừa bước ra từ trong những bức tranh thời kỳ văn hóa phục hưng vậy.

Hơn nữa tên kỵ sĩ này còn tự phát sáng nữa chứ, cả người lẫn ngựa đều tản ra vầng sáng trắng nhu hòa.

Từ trên người kỵ sĩ này, Ôn Loan cảm giác đươc sự nguy hiểm, hắn chả dám hó hé gì.


—— Giỡn à, thi thể của đám sói tuyết còn nằm trước mặt hắn đây.

Ngựa Pegasus vỗ cánh, thong thả đáp xuống, cuối cùng móng ngưa trôi nổi trên không cách mặt đất nửa mét.

Đồng tử Ôn Loan bỗng co rút lại, đôi cánh trắng muốt mà ngựa bay giang ra, thế nhưng lại phản chiếu được ánh sáng à? Giống như phản chiếu của kim loại?
Ngựa Pegasus từ từ hạ xuống, Ôn Loan cuối cùng thấy rõ người kỵ sĩ này —— chuyện này đúng là không tưởng, ánh mắt ngựa Pegasus thế mà lại là màn hình điện tử cỡ nhỏ đang lập lòe, mặt trên cuồn cuộn số liệu, ký tự lóe lên không ngừng, đôi cánh tràn đầy sức lực cùng cơ bắp khỏe mạnh, lấp lánh ánh sáng kim loại, nhìn không ra khe hở nào, nhưng lông bờm đang phấp phới theo gió trên lưng nó kia, chỉ là hình ảnh ảo.

Kỵ sĩ cưỡi trên lưng ngựa cũng vậy, làn da trắng nõn, trơn láng, làn tóc tung bay toàn bộ là ảnh ảo.

Kỵ sĩ vừa cứng nhắc vừa thong thả giơ tay lên, chậm rãi cởi bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, đáng tiếc ánh mắt kỵ sĩ lại chứng minh rằng nó không phải con người, mắt chớp lóe ánh sáng điện tử.

"Chủ nhân Lemegeton gặp nguy hiểm, phù hợp điều kiện tự khởi động trong trường hợp khẩn cấp, báo cáo tình trạng, Seere khởi động bảy mươi phần trăm, tự lựa chọn hình thái, hình thái chiến đấu mặt đất."
Kỵ sĩ chậm rãi bước xuống ngựa Pegasus, nó cao khoảng hơn hai mét, khi một chân giẫm trên mặt băng, tầng băng mãnh liệt rung động, từng vệt nứt từ bàn chân nó không ngùng mở rộng.

Một chân khác của kỵ sĩ khựng lại giữa chừng, mắt điện tử lóe lên.

"Mở thiết bị phản trọng lực."
Thanh âm máy móc vừa dứt, kỵ sĩ vững vàng buông chân còn lại xuống, lần này không có chút khác thường nào.

Kỵ sĩ nhắm hai mắt, thoạt trông hắn như một quý tộc tao nhã, chỉ có điều động tác vừa chậm rãi vừa cứng ngắc, hắn đặt tay phải lên ngực, hành lễ với Ôn Loan:"Đã đến mục tiêu chỉ định, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo."
Ngay cả con ngựa Pegasus kia cũng cong lên hai chân trước, khom mình cúi đầu hành lễ theo.

Ôn Loan nghe không hiểu câu nào cả, nhưng hắn bị một màn kinh khủng này giày vò đến mức choáng váng, mồm há to, rồi khép lại, cuối cùng theo bản năng mà hỏi:"Anh, anh là ai?"
Kỵ sĩ đột nhiên ngẩng đầu, động tác này quá nhanh, Ôn Loan thề hắn nghe được thanh âm ma sát đáng sợ của kim loại.

Ánh mắt kỵ sĩ điên cuồng chớp nháy, tốc độ thay đổi số liệu ký tự bên trong làm Ôn Loan hoa mắt.

"Phán đoán ngôn ngữ...!Không tìm thấy trong cơ sở dữ liệu, kết nối viện nghiên cứu hàng đầu hành tinh Dark Blue, không có...!Kết nối viện bảo tàng hành tinh Dark Blue, xác nhận mục tiêu, tiếng Anh, chuyên dùng cho dân lưu lạc và nghiên cứu khảo cổ, đang sao chép dữ liệu..

Hừm, lấy cả cái này, sao chép toàn bộ."
Ba phút sau, ánh mắt kỵ sĩ trở lại bình thường, lần này vừa mở miệng, chính là giọng London chính thống:" Xin chào, chủ nhân Lemegeton, tôi là Seere."
"..."
Kỵ sĩ còn rất nhân tính hóa mà nghiêng đầu một chút, lần thứ hai hành lễ:"Ngài có được quyền hạn cao nhất, tôi xin nghe theo mệnh lệnh của ngài."
Ôn Loan hỗn độn trong gió, ngu ngơ cả nửa ngày trời, cuối cùng vẫn chỉ có thể:"Who are you?"
——Ai đây?! Chuyện gì đang xảy ra?
"Tên của tôi là Seere..." Sau khi trả lời lần hai, kỵ sĩ tạm dừng, số liệu trong mắt điện tử tiếp tục biến đổi rào rạt trong năm phút, sau đó khuôn mặt kim loại tuấn mỹ lạnh như băng kia nhanh chóng tổ hợp lại lần nữa, biến thành biểu tình mỉm cười "Dựa theo ngôn ngữ này để miêu tả thì, đúng, tôi là cơ giáp.".

Bình Luận (0)
Comment