Giọng anh lạnh lùng vô tình.
Má Lận Thi Tuyên ửng hồng, không biết là vì xấu hổ hay ngượng nghịu, cô cười gượng một cái.
Bùi Sơ Yên: “Chú nói đùa gì thế.”
Cô khoác tay Lận Thi Tuyên: “Chú mình nói chơi thôi mà.”
Ông bà Bùi đều nhìn ra, Bùi Hoài Duật không hề có chút quan tâm nào đến Lận Thi Tuyên, không nể mặt chút nào. Anh đâu giống người biết đùa, lại nói chặn số ngay trước mặt cô gái. Bùi Thành Quân liếc nhìn Bùi Hoài Duật, ra hiệu anh nên giữ lại chút thể diện.
Không nói đến việc nhà họ Bùi và nhà họ Lận còn có quan hệ làm ăn.
Lận Thi Tuyên và Sơ Yên là bạn thân, Lận Thi Tuyên còn đích thân thiết kế lễ phục cho buổi biểu diễn của Sơ Yên.
Bùi Hoài Duật chỉ ăn vài miếng: “Con ăn xong rồi, lên lầu trước. Minh Thịnh hẹn con, lát nữa sẽ qua đó.”
Vu Tú Huệ nói: “Lại không ở nhà, con đã hơn một tuần không về ở rồi.”
“Nhà mình đông người thế này, anh cả cũng về rồi, mẹ còn sợ cô đơn sao.” Bùi Hoài Duật đứng dậy, nhìn mái tóc lấm tấm bạc của Vu Tú Huệ. Hai năm nay, bà gầy đi rất nhiều. Anh cũng hiếm khi nói đùa một câu: “Hóa ra mẹ đuổi ba ra phòng sách là muốn con ngủ cùng à, được, mai con về.”
Bùi Thành Quân đen mặt: “Là ba không muốn ngủ trong phòng ngủ, không chấp nhặt với bà ấy. Ai đời nửa đêm không ngủ, lại đi tặng quà và yêu cầu hát tặng cho hotboy mạng?”
Vu Tú Huệ gắp một miếng gừng Bùi Thành Quân ghét nhất đặt vào bát ông ấy. “Ông hiểu gì, ông không biết thằng bé đó thảm đến mức nào đâu, ba ngồi tù, mẹ bị bệnh, còn bị bạn bè lừa, tôi chỉ là giúp cậu ta thôi, người ta cũng đâu đòi hỏi gì nhiều, chẳng qua là tặng một chiếc xe thể thao thôi mà?”
Bùi Thành Quân: “Bà còn dám nói, để con cháu chê cười!”
Bùi Tĩnh Thư và Cố Chuẩn nhìn nhau, mím môi không nói gì.
Bùi Vân Hiền ho khan nhẹ một tiếng, Tần Uyển Khanh cúi đầu ăn cơm.
Chỉ có Cố Tử Mặc cay đến lè lưỡi nhưng vẫn không quên gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, cô giáo nói, chúng ta nên có lòng nhân ái, bà nội chính là người có lòng nhân ái!”
“Nói đúng lắm, cháu ngoan của bà!”
Bùi Hoài Duật rời khỏi nhà ăn. Tiếng cười nói thỉnh thoảng vang lên trong nhà ăn, ấm áp như lúc ban đầu. Bước chân anh dừng lại, rồi anh đi lên lầu.
Tắm xong, anh bước vào phòng thay đồ.
Bùi Hoài Duật thỉnh thoảng cũng về biệt thự gia đình ở, nhưng hầu hết thời gian anh ở nơi nhà riêng của mình. Anh có ba căn ở thành phố Tùng, một căn hộ cao cấp ở trung tâm quận Nam, tiện đi lại, một căn biệt thự view đẹp, và một quán rượu riêng.
Anh chọn vài bộ đồ.
Thay qua thay lại.
Trong phòng thay đồ nửa tiếng đồng hồ.
Bùi Hoài Duật nhíu mày, thay bộ đồ đang mặc ra, cuối cùng vẫn chọn chiếc áo len cổ lọ màu đen. Áo len mỏng hơn, ôm sát ngực và bụng, đường nét cơ bắp hiện rõ theo từng nhịp thở.
Bùi Hoài Duật đứng trước gương một lúc, cảm thấy khá hài lòng.
Anh vừa tắm xong, mái tóc ngắn màu đen rủ xuống trán. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào bóng mình trong gương. Ngón tay thon dài khép lại, áp sát chân tóc, chải tóc ra sau, rồi cầm chiếc kính trên bàn đeo vào.
Bùi Hoài Duật hơi cận, khoảng 200 độ*, chỉ đeo kính khi khám bệnh.
*Độ cận ở Trung Quốc tính theo hàng trăm, 1 độ Việt Nam bằng 100 Độ Trung Quốc
Gọng kính kim loại nhẹ nhàng, gác trên sống mũi cao, làm dịu đi vẻ lạnh lùng áp đảo của cả khuôn mặt, thêm vài phần thanh thoát.
Người đàn ông cầm chiếc áo khoác dạ màu xám khói trên mắc áo, nhìn đồng hồ, khoác lên tay rồi bước ra ngoài.
Bước xuống tầng hai.
Cố Chuẩn vừa đi từ dưới lầu lên, nhìn Bùi Hoài Duật một cái, chọc ghẹo: “Đi hẹn hò với Đới Minh Thịnh à?”
Đến cả kiểu tóc cũng chải chuốt gọn gàng.
Tặc lưỡi.
Bùi Hoài Duật không để ý đến anh ta.
Cười nhạt một cái.
Khi đi ngang qua nhau, anh ngửi thấy một mùi nước hoa đậm đặc trong không khí. Cách vài mét Bùi Hoài Duật vẫn ngửi thấy: “Anh xịt cái gì lên người thế?”
Cố Chuẩn: “Nước hoa chứ gì, chị em thích.”
Bước chân xuống lầu khựng lại, đôi mắt đen trầm ngâm vài giây, sau đó xoay người đi lên lầu.
Khi Bùi Hoài Duật xuống lầu lần nữa, Cố Chuẩn cũng chuẩn bị đi xuống. Khi Bùi Hoài Duật lướt qua anh ta, Cố Chuẩn nheo mắt lại.
Một mùi nước hoa nam thanh mát nhẹ nhàng.
Nhìn bóng Bùi Hoài Duật rời đi.
Cố Chuẩn xuống lầu tìm Bùi TịnhThư: “Em trai cô có gì à?”
“Nó thì có gì được chứ?” Bùi TịnhThư nằm trên ghế mát-xa, đột nhiên nheo mắt lại, nhìn về phía Cố Chuẩn.
Cố Chuẩn nói: “Gần tám giờ rồi, đột nhiên chưng diện, còn xịt nước hoa, tối thế này chuẩn bị đi gặp ai chứ, hẹn hò với Thịnh tử cũng không cần long trọng thế đâu.”
Vẻ mặt Bùi TịnhThư đột nhiên thay đổi.
Nhanh chóng nhận ra Bùi Hoài Duật có lẽ là đang lợi dụng đêm tối để đi ‘hẹn hò bí mật’.
Cô ngập ngừng, nhăn trán, “Cố Chuẩn, thằng út nhà mình quả thật... có một chút vấn đề.”
“Anh đừng nói với ba mẹ.”
“Hửm?”
“Chỉ là...” Bùi Tĩnh Thư khẽ mở môi, thì thấy Tần Uyển Khanh đi tới cách đó năm mét. Cô đứng dậy, “Chị dâu.”
“Chị dâu.” Cố Chuẩn thấy Tần Uyển Khanh đi về phía Bùi Tĩnh Thư, chắc là có chuyện cần nói, cũng nhường một khoảng không gian.
“Tịnh Thư, chị nghe nói, dự án phát triển hợp tác giữa Bùi Thị chúng ta và Đới Thị, chính là dự án giải tỏa Tống Gia Bình ở huyện Thanh Vân...”
“Ô, cái này à, hiện tại chủ yếu là do Đới Thị phụ trách.”
Bùi Tĩnh Thư có ấn tượng về dự án này, giải tỏa để xây nhà máy, hiện đang trong quá trình xử lý thủ tục. Mấy tháng nay anh cả và chị dâu đều ở nước ngoài đi cùng Bùi Sơ Yên, nên hầu hết các dự án của Bùi Thị đều do Bùi Tĩnh Thư xử lý. Lần này anh cả và chị dâu trở về, Bùi Tĩnh Thư nghĩ Tần Uyển Khanh đến hỏi về tiến độ dự án, nhưng dự án này chủ yếu hợp tác với Đới Thị, dự án không lớn, không ngờ Tần Uyển Khanh lại để ý đến.
“Chị chỉ hỏi thăm thôi.” Nhưng vẻ mặt Tần Uyển Khanh có chút không tự nhiên.
Bùi Tĩnh Thư nói: “Được, em sẽ bảo thư ký gửi báo cáo chi tiết về dự án vào hộp thư của anh và chị.”
“Không cần, chỉ gửi cho chị là được.”
Sau khi Tần Uyển Khanh rời đi, Bùi Tĩnh Thư hơi nhíu mày. Cố Chuẩn đi đến hỏi có chuyện gì, Bùi Tĩnh Thư lắc đầu: “Chị dâu hơi lạ, dự án nhỏ thế này mà cũng hỏi đến.”
Bị Tần Uyển Khanh ngắt lời như vậy, cô cũng không tiếp tục nói chuyện trước đó với Cố Chuẩn nữa.
Họ chuyển sang nói chuyện khác.
Cố Chuẩn là đạo diễn phim nghệ thuật.
Lần này anh nhận một kịch bản mới, sẽ khởi quay sau Tết. Anh nói chuyện về cốt truyện với Bùi Tĩnh Thư một lúc. Bùi Tĩnh Thư là người phụ nữ quyết đoán mạnh mẽ, xử lý công việc nhanh gọn, có chút phong thái của ông Bùi. Khi nói về phim nghệ thuật, cô ngáp ngắn ngáp dài.
Cho đến khi Cố Chuẩn nhắc đến một câu.
“Mối tình cấm kỵ, nữ chính đã kết hôn, bảy năm chi dương*, lén lút qua lại với nam chính sau lưng chồng, bị thế tục ruồng bỏ, được cứu rỗi trong tuyệt vọng, nữ chính rời đi, nam chính nằm trên đường ray xe lửa, mấy hôm trước tôi nói chuyện với nhà sản xuất, sẽ công chiếu toàn cầu trừ đại lục...” Cố Chuẩn vừa nói, nhìn thấy Bùi Tĩnh Thư đang lơ mơ bỗng mở to mắt, người loạng choạng, Cố Chuẩn đỡ cô: “Có chuyện gì vậy.”
*Bảy năm chi dương” ý chỉ tình cảm sau bảy năm sẽ bước vào một giai đoạn nguy hiểm. “Bảy năm chi dương” xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1955 trong một bộ phim điện ảnh của Mỹ.
Bùi Tĩnh Thư xoa thái dương: “Em đau đầu.”
Bùi Tĩnh Thư gần như có thể tưởng tượng được, nếu chuyện của Bùi Hoài Duật và Nghê Vụ bị phanh phui, ba mẹ biết được.
Khi đó sẽ là một cảnh tượng long trọng đến mức nào.
Một chiếc xe cấp cứu cũng không đủ, chắc cô cũng phải bị đưa đi luôn.