Lúc Bùi Hoài Duật chuẩn bị rời đi, Lận Thi Tuyên lên xe.
Hai người đi cùng một địa chỉ.
Bùi Thành Quân nghiêm mặt bảo anh đưa Lận Thi Tuyên đi một đoạn.
Cho dù không thích, quan hệ bề ngoài cũng phải giữ cho ổn thỏa.
Dù sao ông nội Lận Thi Tuyên cũng là bộ hạ của ông Vu.
Mỗi dịp lễ tết đều gặp nhau.
Bùi Hoài Duật không vui: “Đây là lần cuối cùng.”
Bùi Thành Quân xua tay.
Lận Thi Tuyên ngồi lên xe, nhìn ngó xung quanh: “Anh Hoài Duật... bình thường anh lái xe kín tiếng vậy sao?”
Bùi Sơ Yên đã nói với cô, Bùi Hoài Duật lạnh lùng như sương giá với tất cả mọi người, ngay cả khi ở với người nhà cũng vậy.
Vì thế, anh đối xử với cô như vậy cũng là bình thường.
Cho dù Bùi Sơ Yên là cháu gái anh, lần này về nước, Bùi Hoài Duật đối với cô cháu gái này cũng xa cách lạnh nhạt.
Bùi Sơ Yên an ủi cô... cho dù bây giờ cô và Bùi Hoài Duật không có tiến triển thực chất nào, nhưng tương lai, ai mà nói trước được, dù sao với gia thế như Bùi Hoài Duật, chắc chắn sẽ phải liên hôn.
Môi Bùi Hoài Duật mím lại.
Không lên tiếng.
Anh liếc nhìn Lận Thi Tuyên qua gương chiếu hậu.
Quả thực không có gì để nói.
Cứ như thể đối phương không hiểu tiếng người, không thể giao tiếp.
Mặt anh lạnh lùng, lái xe thẳng đến Trú Dạ.
Chỗ đậu xe đã chật kín.
Anh xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên an ninh mặc đồ đen đang đi tới.
Vệ sĩ này là do Đới Minh Thịnh tốn tiền mời đến, thân hình cao lớn vạm vỡ, bình thường phụ trách công tác an ninh quán bar, đề phòng có người say xỉn gây rối.
Ngay lập tức, anh ta lái chiếc Koenigsegg màu đen của thiếu gia nhà họ Đới ra, rồi lái chiếc Jetta màu trắng của vị này vào trong.
“Anh tư, anh Đới đang đợi anh ở phòng bao tầng ba.”
“Anh Hoài Duật, trùng hợp quá, phòng bao của em cũng ở tầng ba. Tối nay anh Phong Nam cũng ở đó, anh có muốn qua chơi cùng một lát không.” Lận Thi Tuyên cùng đi vào thang máy.
Nghê Vụ bước ra từ nhà vệ sinh, chuẩn bị về phòng bao.
Cô nhìn thấy hai người bước ra từ thang máy.
Thân hình cô khựng lại.
Rồi lùi về sau hai bước.
Đợi đến khi Lận Thi Tuyên và Bùi Hoài Duật đi xa, Nghê Vụ mới bước ra. Mạnh Lâm đi ra từ phía sau cô, cũng nhìn chằm chằm vào hai bóng người đó: “Đây không phải là tổng giám Lận và bạn trai cô ấy sao? Trước đây cãi nhau chia tay, tổng giám Lận còn giận dỗi trong văn phòng... Bây giờ lại tái hợp rồi à?”
Thân hình Nghê Vụ bất động, ngón tay từ từ siết chặt.
Lông mi rũ xuống.
Mạnh Lâm vỗ vai cô: “Cậu ngẩn người ra đó làm gì.”
Nghê Vụ hoàn hồn, gật đầu, cười nói: “Chúng ta cũng qua đó đi.”
Quay về phòng bao.
Vì sự xuất hiện của Lận Thi Tuyên, mọi người đều nâng ly chúc mừng.
Nghê Vụ cũng uống một ngụm.
Khả năng uống của cô bình thường. Tối nay, công ty liên hoan trước Tết, cô cũng uống nhiều hơn một chút, trước mắt hơi mờ ảo.
Bùi Hoài Duật đẩy cửa phòng bao ra.
Anh cảm thấy không khí bên trong có chút kỳ lạ.
Ngoài Đới Minh Thịnh, Hạ Tự, Quý Cao Vũ, ba người bạn thường tụ tập ra, còn có một người đàn ông trung niên khác.
Anh nhíu mày.
Còn chưa nói gì thì người đàn ông trung niên kia đột nhiên rút ra một thanh kiếm gỗ đào, lẩm nhẩm niệm chú về phía anh: “Tà ma! Diệt!—”
Bùi Hoài Duật ngây người một chốc.
Chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, người đàn ông trung niên kia cầm một chậu chất lỏng không rõ là gì đã chuẩn bị sẵn, miệng lẩm bẩm: “Sát khí mạnh quá, quả nhiên là bị âm tà ám! Sắp hóa hung rồi!”
Cả một chậu chất lỏng không rõ là gì, hất thẳng về phía Bùi Hoài Duật.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Bùi Hoài Duật hoàn toàn không lường trước được.
Cũng không kịp né tránh.
Áo khoác và áo trong bị ướt, một mùi khó tả toát ra, khuôn mặt lạnh lùng của anh tối sầm lại, anh ngửi mùi trong không khí, gân xanh ở thái dương giật mạnh.
Ánh mắt lạnh lẽo.
“Đại hung rồi, may mà gặp được tôi, nếu không người bạn này của cậu xong đời rồi!” Người đàn ông trung niên kia kinh hô một tiếng, nói với Đới Minh Thịnh một câu, bấm quyết, nắm lấy tro hương, tung thẳng vào mặt Bùi Hoài Duật.
Bùi Hoài Duật nghiêng người, nhưng vẫn không tránh được, phạm vi tro hương quá lớn, lan tỏa trong không khí.
Anh bước mấy bước về phía lão đạo.
Lão đạo khựng lại, lùi về sau, miệng lẩm nhẩm: “Mau chặn cậu ta lại, tà ma trong người cậu ta sắp hóa hung rồi!”
Hạ Tự và Đới Minh Thịnh muốn ngăn Bùi Hoài Duật lại.
Nhưng Bùi Hoài Duật toàn thân lạnh lẽo, làm sao hai người họ ngăn được. Bùi Hoài Duật liếc một cái, Hạ Tự né đi, Đới Minh Thịnh rụt cổ lại: “Anh tư, đây là cao nhân em mời đến, đến để giúp anh đó.”
Anh nghiến răng, đè nén cơn giận: “Đồ ngu!”
Anh nhấc chân, còn chưa kịp đá xuống.
Đới Minh Thịnh né về phía sau.
“Đại sư, đại sư không phải ông nói sắp thu phục được rồi sao?”
Vị đại sư kia giờ đang run rẩy, đi về phía cửa: “Tôi tôi... hung quá, để tôi tấu sớ thỉnh sư.” Sau đó đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Bùi Hoài Duật, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy trốn.
Đới Minh Thịnh kêu to: “Đại! Đại sư!”
Tiếp đó, bắp chân sau bị đá một cái, anh ta kêu oai oái: “Anh tư à.”
Bùi Hoài Duật điều chỉnh hơi thở, nắm chặt tay, cúi đầu nhìn bộ quần áo bị ướt, giọng nói trầm đến cực điểm: “Cái gì đây?!”
Những người quen anh, nghe giọng nói đè nén này, đều biết anh giận đến không nhẹ.
Đới Minh Thịnh nhìn Hạ Tự một cái.
Hạ Tự không tiếp lời.
Bùi Hoài Duật lại nghiến răng hỏi một câu: “Cái gì đây?!”
Đới Minh Thịnh run run: “Nước tiểu đồng tử...”
“Mày! Mẹ kiếp!!” Bùi Hoài Duật tức tối.
Sau đó anh quay sang nhìn Hạ Tự và Quý Cao Vũ đang ngồi cách đó không xa không dám lại gần: “Hai đứa mày cũng bị úng não à?”
Quý Cao Vũ là người duy nhất phản đối chuyện này. Anh ta thấy mời đại sư đến quá vô lý, hơn nữa vị đại sư kia trông như kẻ lừa tiền, nhưng Đới Minh Thịnh lại cho rằng Bùi Tứ nhất định bị ma nhập bị bỏ bùa.
Nếu không thì sao… Bùi Tứ lại để ý đến một người phụ nữ đã có chồng có con, nghe thật sự rất vô lý, nhưng... lão đạo sĩ kia trông càng không đáng tin...
Vì vậy Quý Cao Vũ đã sớm đặt một chuông báo thức cho mình.
Lúc này chuông báo thức reo.
“Cái gì, Harry sắp sinh rồi à? Tôi phải về ngay.” Anh ta ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Hạ Tự ho khan một tiếng, thầm nghĩ Harry là chó đực, sinh cái gì chứ?
“Thịnh tử thật sự... thật sự muốn giúp anh...”
Đới Minh Thịnh nói nhỏ: “Nước tiểu đồng tử là để trừ tà, tro bùa cũng rất hiệu nghiệm...” Thật ra còn có máu gà trống, vật phẩm dương khí, vẫn chưa dùng tới...
Bùi Hoài Duật cực lực nhẫn nhịn, mới không đánh cho hai thằng ngu này một trận.
Anh đi đến phòng nghỉ cuối tầng ba.
Đây là nơi tạm nghỉ của mấy người họ, đầy đủ tiện nghi.
Bên trong có phòng tắm.
Anh c** q**n áo vứt vào thùng rác, tắm rửa hai lần khắp người, nhưng anh vẫn cảm thấy mùi này không thể nào bay đi được.
Gân xanh ở thái dương căng lên đau nhức.
Nghê Vụ chống cằm.
Nhìn những bóng người lờ mờ trước mặt.
Đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh cô, trên người đối phương có mùi nước hoa hồng đậm đặc.
Nghê Vụ ngoảnh mặt sang.
Trong tầm nhìn, khuôn mặt Lận Thi Tuyên từ từ hiện rõ.
“Tôi nghe Mẫn Kiều nói cô muốn nghỉ việc rồi? Cô nghỉ việc là đúng, nếu không, công ty lẽ ra phải đuổi việc cô từ lâu rồi vì làm giả bằng cấp...”
Nghê Vụ: “Tổng giám Lận, cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
“Bằng cấp cô ở Học viện nghề Bành Thành cũng là giả.” Môi Lận Thi Tuyên mấp máy: “Không phải sao?”
“Nghê Vụ, nếu sau này cô còn muốn lưu lại trong giới này, thì chuyện chiếc váy thiên nga đen kia, hãy im miệng mãi mãi.”
Nghê Vụ cười một cái, “Hóa ra là vì chuyện này.”
Lận Thi Tuyên sợ cô nói ra.
Ảnh hưởng đến con đường nhà thiết kế ngôi sao của cô ta.
“Tổng giám Lận, tôi không hiểu, tại sao cô lại liên tục nhắm vào tôi.” Trong ba năm rưỡi làm việc tại L&M, Nghê Vụ không biết mình đã đắc tội với Lận Thi Tuyên ở điểm nào.
Lận Thi Tuyên nghiến răng.
Cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nghê Vụ.
Cô ta ghét Nghê Vụ, ghét tài năng của cô.
Rõ ràng bản thân từ nhỏ đã được gia đình bồi dưỡng, đi nước ngoài học Học viện Thiết kế Hoàng gia, tại sao những tác phẩm thiết kế ra lại luôn thiếu sót điều gì đó.
Tại sao người bình thường như Nghê Vụ lại có thể làm được.
Cô ta từng cầm bản nháp bỏ đi của Nghê Vụ, đưa cho cô Tần xem, cô Tần rất hài lòng, khen ngợi không ngớt.
Ngay cả những thương hiệu nhỏ kia cũng vậy. Rõ ràng cô ta mới là tổng giám đốc thiết kế của L&M, nhưng những đề xuất của cô ta luôn bị bác bỏ.
Ngay cả Phong Nam cũng nghĩ cô ta làm việc ở L&M chỉ là để dưỡng sức, làm cho qua loa, và chưa bao giờ nghĩ cô ta có thể thiết kế ra thứ gì đặc biệt.
Chỉ trách Nghê Vụ quá tài năng.
“Nghê Vụ, cô nên biết, Phong Nam là anh họ tôi. Cho dù Mẫn Kiều có giúp cô, chỉ cần tôi nói một lời, cô mãi mãi sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên trong giới này.”
Nghê Vụ chỉ nhún vai: “Cô muốn nói với tôi những điều này thôi sao?”
Thật vô vị.
Vẻ ngoài thản nhiên này của Nghê Vụ càng khiến Lận Thi Tuyên không hài lòng: “Đưa bản phác thảo gốc của thiên nga đen cho tôi, tôi sẽ viết thư giới thiệu cho cô, giới thiệu cô đến công ty khác.”
Chỉ khi bản gốc nằm trong tay mình, Lận Thi Tuyên mới có thể an tâm.
“Hai cô đang nói gì vậy?” Mẫn Kiều đi tới, bưng một ly rượu.
Lận Thi Tuyên cười: “Nghe nói Nghê Vụ sẽ nghỉ việc sau Tết, tôi có chút luyến tiếc.”
“Thật sao?” Mẫn Kiều không tin, nhưng cũng không vạch trần.
Cô kéo tay Nghê Vụ: “Đi, chúng ta đi hát một bài.”
Lận Thi Tuyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nghê Vụ rời đi, cô ta phải nghĩ cách lấy được bản gốc từ chỗ Nghê Vụ.
Tối hôm đó, phòng bao giải tán lúc chín giờ rưỡi.
Điện thoại trong túi Nghê Vụ liên tục rung, Bùi Hoài Duật nhắn tin bảo cô đợi mọi người tan cuộc rồi đến phòng bao 319.
Mọi người trong phòng bao tối nay đều đã uống một chút. Nghê Vụ hóng gió lạnh một lát, tỉnh táo hơn, lén lút tránh đám đông, gõ cửa phòng 319.
Cánh cửa hé ra khe hở, một bàn tay ướt sũng thò ra từ bên trong, những ngón tay gân guốc rõ ràng.
Nắm lấy cổ tay Nghê Vụ kéo cô vào.
Nhìn thấy khuôn mặt cô ửng hồng, giống như một trái đào chín mọng, vô cùng đẹp.
Nghê Vụ hơi mở to mắt: “A... a... sao anh không mặc gì hết vậy...”
Cho dù Nghê Vụ biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng thế này thì... tr*n tr**ng ngay từ đầu sao?
Anh cũng nên mặc chút gì đó chứ...
Khuôn mặt vốn đã đỏ của Nghê Vụ, lúc này càng đỏ đến tai, cổ cũng đỏ lên.
Theo bản năng cúi đầu, nhưng liếc thấy một vật rõ ràng đang hiện hữu, ngay lập tức cô lại nhìn xuống đất.
Bùi Hoài Duật hận không thể chà xát lột đi một lớp da trên người.
Anh đã tắm ba lần trong phòng tắm.
Cả người đầy oán khí hận không thể cạy đầu Đới Minh Thịnh ra xem bên trong có gì.
Lúc này nhìn thấy Nghê Vụ, sự hung hăng của anh giảm bớt đôi chút.
Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, ngón tay linh hoạt luồn vào bên trong áo khoác của đối phương, cách một lớp áo len, tay nhẹ nhàng bóp eo cô, rồi xoa lên trên.
Anh nếm chút hương rượu ngọt ngào trong miệng cô.
Nghê Vụ bị hôn một lúc, mắt nhòe đi.
Đột nhiên, cô cúi đầu ngửi một cái.
Sau đó nhíu mày lại.
“Trên người anh... có mùi gì thế.”