Bùi Hoài Duật bịt mũi cô, ghì vào sau cánh cửa, nhìn đôi môi hé mở vì không thở nổi, hơi thở gấp gáp của cô.
“Em là chó à?”
Nghê Vụ cảm thấy mùi trên người anh ta khiến người khác nghẹt thở, mùi nước hoa nữ rất nồng, hương hoa nồng đậm xộc thẳng vào mặt. Cô đẩy ngực anh ta, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp.
Cô không thích mùi nước hoa nồng nặc trên người Bùi Hoài Duật.
Ai biết trước đó anh có ở cùng người phụ nữ nào khác không...
Là với Lận Thi Tuyên sao?
Dù sao họ đã đến cùng nhau.
Bùi Hoài Duật bế cô lên, bước nhanh đến ghế sô pha. Tay cô không ngoan ngoãn, với chút sức lực đó của cô thì chống cự được gì. Anh cúi đầu, cách lớp áo len hôn lên xương quai xanh của cô, ngón tay luồn qua lưng cô, mò mẫm tìm khóa kéo.
Quần áo phụ nữ thật phiền phức.
Nghê Vụ hít thở mùi nước hoa nữ trong không khí.
Cảm thấy tức ngực khó chịu.
Tối nay cô đã uống chút rượu, hơi thở yếu ớt, không còn sức để chống đỡ, cồn làm đầu óc cô ong ong.
Cô nằm trên sofa, chiếc cổ trắng mảnh khảnh hơi ngẩng lên, đèn chùm pha lê lấp lánh chói mắt, tầm nhìn mờ đi rồi lại rõ ràng. Đôi môi của anh lạnh lẽo mà nóng rực, lướt nhẹ cắn lên da cổ cô.
Nghê Vụ ngoảnh mặt sang, mái tóc dài che khuất tầm mắt, vài lọn rơi trên ngực.
Bùi Hoài Duật cuối cùng cũng mò được khóa kéo của chiếc váy len ở vị trí ẩn phía dưới eo. Anh thở dài một hơi, ngón tay thăm dò vào trong, khi hôn môi Nghê Vụ, anh gạt đi những sợi tóc trên má cô, vân tay thô ráp lau khóe mắt cô.
Cô đang khóc.
Lặng lẽ không tiếng động.
Nước mắt chưa rơi, chỉ đọng trong mắt.
Gân xanh trên trán Bùi Hoài Duật nảy lên một chút, không tiếp tục động tác nữa, lòng bàn tay ôm trọn lấy chiếc cổ trắng ngần như sứ của cô, xoay khuôn mặt cô lại.
Giọng khàn đặc: “Khóc cái gì?”
Anh phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không thể chịu đựng được nước mắt của Nghê Vụ, vừa rồi còn tốt mà, sao khóe mắt lại đột nhiên đỏ lên.
Bùi Hoài Duật nhìn chằm chằm người dưới thân.
Cô khóc rất đẹp, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô khóc.
Tóc xõa tung như rong biển, trải trên ghế sô pha màu xanh bảo ngọc.
Mặt cô rất trắng, dưới ánh sáng xanh tương phản, làn da trắng đến kinh ngạc.
Chỉ có khóe mắt hằn lên một vệt đỏ rõ rệt.
Giọng Nghê Vụ nghèn nghẹn, hơi thở nồng mùi rượu.
Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt Bùi Hoài Duật, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ dưới đèn chùm lấp đầy tâm trí, ánh sáng chói lòa làm mờ đi những góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt anh.
“Mùi trên người anh khó ngửi quá...”
“Bùi Hoài Duật anh nhất định phải ở với người phụ nữ khác xong rồi mới tìm tôi để giải quyết nhu cầu sinh lý à?”
Giọng cô rất nhẹ, vừa trầm vừa khàn.
Hơi thở Bùi Hoài Duật nghẹn lại.
Giây tiếp theo, Nghê Vụ cảm thấy cơ thể mạnh mẽ bổng lên, cô khẽ kêu lên một tiếng, cảm giác mất trọng lực ập đến.
Cô chỉ có thể theo bản năng vòng hai tay quanh cổ người đàn ông, để giữ thăng bằng.
Bùi Hoài Duật mím môi, khuôn mặt sa sầm, một tay ôm cô, cánh tay cứng cáp đỡ mông cô, bế Nghê Vụ thẳng vào phòng vệ sinh.
Trên bồn rửa mặt, đặt một chai nước hoa đã mở.
Là chai nước hoa nữ bình thường Bùi Hoài Duật đã mua trên ứng dụng đặt đồ ăn cách đây không lâu, ở cửa hàng tiện lợi gần nhất, mùi hương nồng hắc, nhưng rất thơm.
Ai bảo Đới Minh Thịnh tối nay dùng hết chiêu trò, anh đã tắm ba lần, vẫn cảm thấy có mùi trong không khí.
Hận không thể xịt hết nửa chai nước hoa.
Bùi Hoài Duật cầm chai nước hoa xịt trước mặt cô, khoảng cách rất gần, Nghê Vụ thậm chí còn bị sặc mà hắt hơi một cái.
Cô mở to mắt, khóe mắt vẫn còn đỏ, chỉ là ngẩn người ra.
Anh bóp cằm cô, nhấc lên một chút.
“Người phụ nữ khác của anh là cái này à?”
Môi Nghê Vụ khẽ hé mở, son môi trên khóe môi đã nhòe đi bởi nụ hôn vừa rồi, môi mọng nước, đầy đặn, lấp lánh.
“Anh...” Cô tìm lại được giọng nói của mình, “Anh là đàn ông, xịt nước hoa làm gì vậy.”
Bùi Hoài Duật không muốn nhắc đến chuyện nước tiểu đồng tử trước mặt Nghê Vụ, nhắc đến là thấy đau đầu.
Anh nhíu mày, nhìn chiếc vòng cổ ngọc trai anh tặng vẫn đang quàng trên cổ cô.
Ngọc trai sáng bóng mượt mà, tròn trịa đầy đặn. Thành phố Tân gần biển, sản sinh ra ngọc trai, viên này được đấu giá tại Bảo tàng Triển lãm Ngọc trai thành phố Tân.
Đêm đó tại phòng đấu giá, ánh sáng trong phòng rất sáng, viên ngọc ấy sáng bóng tròn đầy, nổi bật đến chói mắt.
Thu hút ánh nhìn của tất cả khách tham dự.
Một viên đơn giá 880 ngàn.
Anh chắc chắn sẽ không nói cho Nghê Vụ biết, nếu không, cô sẽ sợ hãi không dám đeo, thậm chí không dám nhận.
Nhưng lúc này, viên ngọc trai này đính trên ngực Nghê Vụ.
Chỉ là một vật trang trí, phụ trợ.
Cô đẹp hơn cả ngọc trai.
Làn da còn tinh tế sáng bóng hơn cả ngọc trai.
Anh cúi đầu ngậm lấy viên ngọc trai, đồng thời cũng cắn cô.
Để lại một vết mờ nhạt.
Anh m*t khiến cô hơi đau, da tê dại.
Nghê Vụ run lên muốn đẩy anh ra, anh thuận thế bị đẩy ra, rồi lại phủ lên, môi cọ xát vành tai cô.
“Sau này mấy chuyện như thế này, đừng đổ oan cho anh.”
“Tổ tông, anh chỉ hẹn hò với mình em thôi.”
Cô bị giọng nói trầm ấm của anh làm cho mặt đỏ tim đập.
Cách xưng hô thân mật này khiến Nghê Vụ không thể chịu đựng nổi.
Cô như đột nhiên rơi vào vòng xoáy.
Trong phòng tắm, không gian chật hẹp, giọng nói trầm ấm của anh như âm thanh vòm 3D.
“Tôi... tôi không phải...” Tổ tông gì chứ, đừng gọi lung tung.
“Em khó chiều hơn cả tổ tông, ngủ một giấc cũng phải hẹn thời gian với em, tặng một món quà cũng phải trả lại cho anh, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, chỉ biết chiến tranh lạnh, không ai khó chiều bằng em.”
Nghê Vụ khẽ cắn môi: “Tôi không có chiến tranh lạnh.”
Anh cũng không hề nhắn tin cho cô, anh cũng không chia sẻ cuộc sống của mình, vẫn như trước, tin nhắn trò chuyện của họ đơn giản, chỉ có vài chữ ngắn ngủi.
Vừa nói xong, vành tai đột nhiên bị cắn mạnh một cái.
Là cắn.
Như mãnh thú ăn mồi.
Răng va vào nhau.
Nghê Vụ còn chưa kịp kêu lên, bàn tay anh đã khóa lấy cổ cô, ngay lập tức nuốt chửng tất cả lời cô nói.
Nghê Vụ nhắm mắt lại.
Miệng loáng thoáng bảo anh nhẹ một chút.
Mỗi lần anh hôn đều như cướp đoạt, cô nhíu mày, đầu lưỡi đẩy về phía trước, muốn tránh nụ hôn của anh.
Cuối cùng đợi đến khi anh buông mình ra, Nghê Vụ ôm môi.
Bùi Hoài Duật đặt cô lên bồn rửa mặt, nhìn người phụ nữ trước mặt lắc đầu như trống bỏi.
“Không cho hôn luôn, còn nói mình không khó chiều.”
“Tôi... tôi bị bỏng trong miệng do ăn uống, vẫn chưa khỏi, hơi đau, anh lại hôn quá mạnh.”
Bùi Hoài Duật hơi cúi đầu.
Khom lưng.
Một tay chống trên bồn rửa mặt.
Tay còn lại bóp cằm cô, nhấc lên, cách lớp da mềm mại trên má, buộc cô mở miệng.
Môi cô mím chặt.
Ngón tay anh khẽ bóp, dùng lực một chút, hai ngón tay thăm dò vào trong, tách ra, ấn lên răng cô.
Nghiêm túc nhìn vào thành miệng bên trong có một vết bỏng rõ ràng, đang sưng đỏ.
Bùi Hoài Duật nhíu mày, chạm vào.
“Ưm...” Nghê Vụ hít một hơi, rụt cổ lại né về phía sau.
Bùi Hoài Duật hỏi: “Bị bỏng khi nào.”
“Là tối hôm qua.” Vết bỏng trong miệng vốn không dễ lành.
Hôm nay Nghê Vụ đã rất cẩn thận khi ăn.