Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 106

“Bùi Hoài Duật, nếu sau này anh kết hôn, vợ anh mang thai, thì xin anh hãy luôn ở bên cô ấy. Phụ nữ mang thai rất mong manh, anh nên bao dung và đối xử tốt với cô ấy.” Bất kể là thiên kim danh giá nào, bất kể có tiền bạc quyền lực đến đâu, vào thời khắc đó, họ đều hy vọng được ở bên người quan trọng nhất trong đời mình.


Nghê Vụ nói rất bình tĩnh. Bùi Hoài Duật nghe lại thấy chói tai.


Anh nhếch môi lạnh nhạt nói thẳng, “Em yên tâm, anh không giống Trần Thiệu An.”


Anh sẽ không vắng mặt trong khoảnh khắc quan trọng nhất của vợ mình, càng không hai người hai nơi, vứt mọi chuyện trong nhà cho một người phụ nữ gánh vác.


Nhưng đồng thời, vào lúc này Bùi Hoài Duật cũng biết.


Anh có lẽ, sẽ không kết hôn nữa.


Tương lai có lẽ cũng không có con nữa.


29 năm qua, lần đầu anh muốn yêu một người phụ nữ, nhưng sẽ chẳng có kết quả.


Ngay trong tối hôm nay.


Bởi vì Nghê Vụ lúc này nói với anh.


“Trần Như Lam và Trần Thiệu An là những người rất quan trọng trong cuộc đời tôi. Nếu không có họ, có lẽ, tôi đã rất khó sống ở thành phố Tùng này.” Lúc đó, cô không có công việc phù hợp, một mình dẫn theo con gái, thành phố Tùng quá rộng lớn, tươi đẹp phồn hoa mà cũng vô tình.


Khi Tuế Tuế còn bé, cô không đủ tiền thuê bảo mẫu, nhưng Trần Như Lam luôn giúp cô chăm sóc con gái.


Mắt Nghê Vụ sáng ngời, giọng nói cô kiên định mà dịu dàng.


Trên mặt cô còn lấm lem nước mắt, mong manh mà xinh đẹp, cô uống một chút rượu, má ửng hồng.


Nhưng khi nhắc đến mẹ con nhà họ Trần, giọng nói và ánh mắt cô đều có hơi ấm.


Dưới ánh đèn chiếu rọi, trong đồng tử cô, in hằn bóng dáng nhỏ bé của Bùi Hoài Duật.


Anh nhặt quần áo vương vãi trên ghế sô pha, lần lượt giúp cô mặc vào.


Anh tuân theo giọng nói từ sâu thẳm trái tim mình.


Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi, khóe môi, cằm, má cô, rồi khàn giọng nói.


“Vậy sau này, chúng ta lén lút thôi.”


Trần Thiệu An ở nhà chỉ được vài ngày, nghỉ phép năm xong là sẽ rời đi.


Bùi Hoài Duật đã nhịn, anh ngầm chấp nhận thân phận tiểu tam của mình, bỏ ra một hoặc hai tiếng gặp gỡ trong một ngày, không khó khăn gì.


Lòng bàn tay anh ấm áp, áp lên bụng dưới cô, vân tay nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo ở đó.


Sau đó áp vào vùng bụng phẳng lì của cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương khiến cô căng thẳng hơn một chút.


Bùi Hoài Duật nhìn khuôn mặt Nghê Vụ, giọng nói rất trầm.


“Anh nghe em, em nói ngày mai gặp, chúng ta ngày mai gặp.”


Nghê Vụ nhìn anh.


Cô cảm thấy, bây giờ là lúc để nói lời chia tay.


Cô hé miệng.


“Chúng ta...”


Chúng ta chấm dứt mối quan hệ này đi.


Mỗi người đi sống cuộc đời của riêng mình.


Bùi Hoài Duật lại đột nhiên ôm cô, mặt vùi vào cổ cô.


Anh nhắm mắt, ngửi mùi thơm ngọt nhẹ nhàng.


Tiếp lời cô nói: “Sau này chúng ta lén gặp, sẽ không ai phát hiện ra đâu.”


“Bùi Hoài Duật, anh không thấy mối quan hệ của chúng ta, trong thế giới của anh, là một sự tồn tại rất méo mó sao?”


“Khỏe mạnh lắm.” Anh lờ mờ biết cô muốn nói gì, không chỉ phụ nữ mới có giác quan thứ sáu.


Giác quan thứ sáu của Bùi Hoài Duật cũng cực kỳ chính xác.


Hơi thở anh rơi xuống làn da mịn màng nơi cổ cô, cúi đầu hôn lên cổ cô một cái, nói: “Nghê Vụ, sắp đến sinh nhật anh rồi, sinh nhật anh, em phải chuẩn bị quà cho anh.”


Tóc anh đâm vào cổ cô, nhột nhột.


Anh đã tắm, tóc phồng lên, hơi khác so với vẻ lạnh lùng thường ngày.


Nghê Vụ: "Còn nhiều ngày nữa mà."


Vậy là sau tết rồi.


Tối nay hai người không làm gì cả, nhưng cô muốn về nhà, Bùi Hoài Duật không cho, ôm cô ngồi trên ghế sô pha, bật màn hình lớn xem phim.


Xem phim, Nghê Vụ gật đầu đồng ý.


Nhưng mà, cô bị Bùi Hoài Duật ôm, quần áo cô vẫn nguyên vẹn, chỉ là tay anh không yên phận đã đành.


Bản thân anh còn...


“Bùi Hoài Duật, anh không thể mặc quần áo vào sao?”


Mặc dù nhiệt độ điều hòa ở đây thích hợp.


Nhưng cũng không đến mức tr*n tr**ng như thế này chứ.


Cô mặc áo len, cũng không thấy nóng.


Nghê Vụ mím môi: “Anh không lạnh à?”


“Bây giờ anh nóng muốn nổ tung rồi, hay là em sờ giúp anh một chút?” Anh đâu có vô dục vô cầu như Nghê Vụ.


Anh đã nhịn bao nhiêu ngày rồi.


Nghê Vụ im lặng không nói.


Lúc 12 giờ, Bùi Hoài Duật thay một chiếc áo của Đới Minh Thịnh, đưa Nghê Vụ về.


Anh lái xe, suốt dọc đường.


Nghê Vụ tựa vào ghế ngủ quên mất. Lông mi rủ xuống, thỉnh thoảng khẽ rung, dày như một chiếc quạt.


Khi đi qua tiệm thuốc, anh dừng xe. Vào tiệm thuốc mua thuốc, khi trở ra Nghê Vụ vẫn chưa tỉnh. Anh mở chiếc túi xách nhỏ màu trắng của Nghê Vụ, đặt thuốc xịt miệng vào, rồi đưa tay vuốt tóc bên má cô ra sau tai, tiếp tục lái xe.


Khi xe chạy vào khu dân cư, có một gờ giảm tốc ở cổng, xe xóc một cái, Nghê Vụ tỉnh dậy.


Cô dụi mắt, nói với Bùi Hoài Duật, “Dừng ở đây đi.”


Lúc xuống xe, Bùi Hoài Duật hạ cửa kính nhìn cô: “Tối mai mấy giờ?”


“Tôi...” Nghê Vụ ấp úng một chút.


“Mai tôi có chút việc...”


Cô phải về quê thăm bà ngoại.


Chỉ nửa năm trước thôi, Bùi Hoài Duật sẽ không nghĩ rằng, mình có thể bị một người phụ nữ xoay như chong chóng thế này.


Anh sẵn sàng chờ đợi.


"Vậy mốt?"


Nghê Vụ tiếp tục lắc đầu: “Ngày mốt là giao thừa.”


"Vậy mốt nữa?" Bùi Hoài Duật nghiến răng.


Nghê Vụ không nói gì.


“Nghê Vụ, em định b*p ch*t anh sao?” Tối nay anh không nên mềm lòng mà thả cô đi.


Nghê Vụ nói: “Mấy ngày Tết này, tôi đều khá bận. Gia đình anh chắc cũng có nhiều khách đến thăm.”


Kể cả là Tết, những vị khách đó ai dám để thiếu gia nhà họ Bùi tiếp đãi, lòng kiên nhẫn của Bùi Hoài Duật hôm nay đã đạt mức tối đa, “Mùng ba? Mùng bốn?”


“Để...” Nghê Vụ vừa thốt ra một chữ, đã bị ánh mắt hung dữ của anh ngăn lại.


Để sau nói.


Bùi Hoài Duật bây giờ nghe không lọt ba chữ này nhất.


Anh đã nhận ra.


Ba chữ này, chính là câu trả lời để người phụ nữ tưởng chừng trong sáng vô hại này chống đối anh, trì hoãn anh.


“Nghê Vụ, em nói ba chữ này nữa xem, em có tin anh đè em xuống ghế sau ngay bây giờ, khiến em tối nay không thể đi đường không.”


Nghê Vụ định nói gì đó, nhưng mắt nhanh chóng thấy dì quen thuộc trong khu đi tới, cô vội cúi người, dùng thân xe che lại, đợi dì ấy đi xa rồi mới nói với Bùi Hoài Duật:


"Anh... không phải sắp sinh nhật anh rồi sao? Lúc đó chúng ta gặp nhé."


Đợi đến sinh nhật anh ư? Bùi Hoài Duật nhếch môi cười.


“Nghê Vụ, em tự tính xem còn bao nhiêu ngày nữa mới đến sinh nhật anh.”


Nghê Vụ nhìn cái vẻ tiêu chuẩn kép này của anh.


Bản thân thì nói sinh nhật sắp đến rồi, bảo cô chuẩn bị quà.


Bây giờ lại nói còn N ngày quá dài.


“Khoảng thời gian này tôi thật sự không rảnh.”


Bùi Hoài Duật im lặng vài giây, nhướng mày một cái: “c** đ* lót ra, để lại cho anh.”


Mặt Nghê Vụ đỏ bừng cả lên.


Cô đứng trong gió lạnh cũng không tản đi được.


Hận không thể bịt miệng anh lại ngay bây giờ.


Ánh mắt anh nhìn cô, không có bất kỳ khoảng trống nào để thương lượng.


Nghê Vụ bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Tôi... tôi... tôi lên lầu lấy cho anh cái mới nhé.”


Giọng người đàn ông uể oải khàn khàn, “Anh chỉ muốn cái em đang mặc trên người.”


Không thì khoảng thời gian dài này anh làm sao giải khuây được.


Anh đâu phải là máy móc, có thể kiểm soát hoàn toàn thất tình lục dục.


Tối nay suýt chút nữa đã ngủ được rồi lại buông ra.


Sức chịu đựng của anh sắp đạt đỉnh rồi.


Nghê Vụ hít sâu một hơi, nắm chặt ngón tay.


Cuối cùng thở dài một tiếng, không nhịn được: “Anh bị bệnh hả...”


Cô mở cửa xe bước vào trong xe.


Tay vén áo len vòng ra sau tháo móc cài lưng.


Sau đó quăng cho anh, bước xuống xe rời đi.


“Ừ.” Bùi Hoài Duật nhìn bóng lưng cô rời đi, đáp lại một tiếng, rồi lại gật đầu.


Có lẽ, anh thật sự bị bệnh rồi.


Bệnh nặng hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment