Vu Hướng Đông nói: “Cái thằng hỗn xược này, vừa mới đến được bao lâu mà đã đòi đi.”
Bùi Hoài Duật thuận miệng bịa đại một câu: “Đi bệnh viện trực.”
Bùi Thành Quân ở ngay bên cạnh: “Chỉ có con là bận rộn nhất.”
Bùi Hoài Duật có thể không nể mặt bất cứ ai, có thể phớt lờ lời Bùi Thành Quân trong nhà, nhưng lời ông ngoại thì anh không thể phớt lờ. Thuở nhỏ, Bùi Thành Quân bận quản lý nhà họ Bùi, bận dạy dỗ Bùi Diên làm người thừa kế. Còn Bùi Hoài Duật anh là lớn lên bên gối ông ngoại.
Bình thường, Bùi Thành Quân đến đây cũng không dám làm càn. Hậu bối của hai nhà họ Vu và họ Bùi càng kính trọng vô cùng. Ông cụ chống gậy xuống một cái, những người xung quanh không dám thở mạnh.
Bùi Hoài Duật một tay choàng qua cổ Vu Hướng Đông, cúi đầu: “Ông, cháu kể ông nghe một bí mật.”
Vu Hướng Đông ghé sát lại.
Bùi Hoài Duật nói: “Cháu có bạn gái rồi, cháu phải đi tìm cô ấy.”
Vu Hướng Đông sáng mắt lên: “Thật hả?”
Bùi Hoài Duật gật đầu.
“Sao không dẫn về đây cho chúng ta xem?”
Anh thì thầm vào tai Vu Hướng Đông: “Cháu là lốp dự phòng của cô ấy, bao giờ cháu lên chính thức thì cháu sẽ dẫn về.”
“Cái thằng hỗn xược này!” Vu Hướng Đông nhấc gậy đánh vào chân anh. Cây gậy gỗ đánh trúng Bùi Hoài Duật một cái thật mạnh. Anh không hề nhúc nhích, tiếp tục khoác vai Vu Hướng Đông: “Cháu phải đi hẹn hò đây, muộn là bị người ta nẫng tay trên mất.”
Vu Hướng Đông xoa thái dương, lườm anh một cái rồi phất tay: Mau cút mau cút.
Bùi Thành Quân thấy Bùi Hoài Duật bước ra ngoài, lại còn bị ông cụ đánh, bèn hỏi: “Đi đâu đấy, vừa nãy nói gì với ba đấy?”
Bùi Hoài Duật vừa hay lướt qua Bùi Thành Quân.
Anh nói: “Nói với ông ngoại, ba và mẹ tối ngủ riêng giường.”
Mặt Bùi Thành Quân tối sầm lại. Ông bước nhanh đến trước mặt Vu Hướng Đông, cúi đầu: “Ba, con và Tú Huệ tình cảm rất tốt, không hề ngủ riêng, ba đừng nghe thằng nhóc đó nói bậy.”
Vu Hướng Đông nhìn con rể: “Con và Tú Huệ... sao thế? Ngủ riêng à?!”
Bùi Thành Quân: “...”
Bùi Hoài Duật lái xe đến khu chung cư nhà Nghê Vụ.
Chưa kịp lái vào, anh đã thấy Trần Thiệu An bước ra từ bên trong, lên xe rồi lái đi.
Bùi Hoài Duật đậu xe dưới chân tòa nhà, mở cốp xe, bên trong có hai chiếc túi xách, anh xách chúng đi lên tầng sáu.
Nghê Vụ mở cửa, đang định ra ngoài vứt rác. Thấy bóng người đứng ngoài cửa, cô giật mình.
“Anh... sao anh lại đến đây.”
Bùi Hoài Duật bước tới một bước.
Nghê Vụ lùi lại một bước.
Sau đó, cô giơ tay chặn lại. Bùi Hoài Duật nhân tiện móc một chiếc túi xách vào cổ tay trắng nõn của cô.
“Quà mừng năm mới.”
Sau đó anh nắm lấy tay còn lại của cô, bước vào, đóng cửa phòng lại.
“Chú Bùi.” Tuế Tuế ngồi trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn anh.
Bùi Hoài Duật lúc này hiếm khi giữ được vẻ nghiêm chỉnh. Anh buông tay Nghê Vụ ra.
Anh sải bước đến trước mặt cô bé, lấy quà từ trong túi ra, đưa cho cô bé.
Bàn tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô bé: “Chúc mừng năm mới, công chúa nhỏ.”
Bên trong là một chiếc đồng hồ điện thoại. Bùi Hoài Duật mua hai chiếc kiểu mới, chiếc còn lại cho Cố Tử Mặc.
“Chú đã nhập số điện thoại của chú vào rồi. Nhớ chú thì có thể gọi điện cho chú.”
Tuế Tuế nhìn Nghê Vụ, Nghê Vụ gật đầu.
“Cảm ơn chú Bùi.”
“Ừ, chú qua đây có việc cần nói với mẹ cháu, cháu ngoan ngoãn xem TV nhé.”
Nói xong câu đó, Bùi Hoài Duật nắm lấy cổ tay Nghê Vụ, kéo cô nhanh chóng vào phòng ngủ.
Đóng cửa phòng lại, khi ôm lấy cô, Bùi Hoài Duật nói khẽ: “Anh thấy Trần Thiệu An bước ra, anh ta bao giờ về.”
Nghê Vụ làm sao mà biết được. Cô cảm nhận được lòng bàn tay anh đang áp vào eo cô, vô cùng nóng rực, giống như một thanh sắt nung siết chặt làm cô đứng không vững.
Cô nhìn vào mắt Bùi Hoài Duật. Lúc này, khuôn mặt anh lạnh lùng vô cảm, đôi mắt đen sâu thẳm như mang theo gió sương bên ngoài, thoạt nhìn điềm tĩnh nhưng thân nhiệt của anh đã bán đứng anh.
Nghê Vụ nói: “Anh ấy... sẽ về rất nhanh.”
Bùi Hoài Duật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt, không nói thêm lời nào. Khoảnh khắc đèn tắt, anh cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi tìm kiếm vào bên trong, nóng bỏng đến mức không thể chống cự.
Anh cũng không cho cô cơ hội né tránh, một tay luồn qua tóc, giữ chặt gáy cô, bước tới vài bước, đẩy cô vào cạnh cửa sổ, kéo rèm lại, chỉ chừa một khe hở. Vừa đủ để nhìn thấy cửa ra vào của tòa nhà bên dưới.
Nghê Vụ dán chặt vào tường, mới miễn cưỡng đứng vững. Cô không làm gì cả, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác hồi hộp, k*ch th*ch. Giống như thực sự đang vụng trộm với anh.
Cô bị hôn đến mức đờ đẫn, chỉ biết thở một cách bị động. Thậm chí vì phải ngẩng đầu quá lâu, cằm cô ê ẩm. Nghê Vụ nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy. Khi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, không che giấu được d*c v*ng mãnh liệt trong đó của người đàn ông trước mặt.
Tim đập như trống bỏi, hơi thở hòa cùng tiếng hôn. Trong không gian tĩnh lặng vì bóng tối, cách một bức tường, hiệu quả cách âm của căn nhà cũ kỹ này không tốt, Nghê Vụ nghe rõ tiếng phim hoạt hình TV bên ngoài.
Cô cắn chặt môi, chỉ phát ra những âm thanh ẩn giấu, đứt quãng khi không thể chịu đựng nổi, rồi lại bị anh nuốt chửng.
Hai người đứng cạnh cửa sổ.
Không biết bao lâu trôi qua, Nghê Vụ đã kiệt sức.
Khi bóng dáng Trần Thiệu An bước vào tòa nhà, Bùi Hoài Duật nheo mắt lại, đột ngột dừng hẳn.
Nghê Vụ cũng cắn chặt môi vì căng thẳng. Cô nhận ra sau đó, lồng ngực mình thắt lại, toàn thân căng cứng. Móng tay cô cắm sâu vào lưng anh. Cô thực sự đã bị không khí này làm choáng váng. Cô căng thẳng cái gì chứ.
Trần Thiệu An sẽ không lên tầng sáu. Bình thường họ đều không làm phiền lẫn nhau.
Bên ngoài, tiếng TV đã tắt. Tuế Tuế tự mình quay về phòng ngủ.
Bùi Hoài Duật và Nghê Vụ đứng cạnh cửa sổ, anh nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt.
Xung quanh tĩnh mịch. Bùi Hoài Duật nghe thấy lồng ngực mình rung động. Anh đang suy nghĩ cách đối phó với những chuyện sắp xảy ra.
Anh không sợ bị phát hiện, nhưng anh không thể không nghĩ đến Nghê Vụ.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, rồi dùng ngón tay lau đi dấu vết ẩm ướt trên môi cô.
“Đổ lỗi cho anh, nói là anh c**ng b*c em.”
Sắc mặt Nghê Vụ vô cùng bình tĩnh. Chỉ có một chút mồ hôi nhẹ trên má và tiếng th* d*c khe khẽ.
Bùi Hoài Duật vuốt nhẹ lọn tóc đen bết dính trên má cô. Vẻ bình tĩnh của cô khiến Bùi Hoài Duật nghĩ rằng cô đã sợ đến mức không biết phải làm sao. Hoàn cảnh gia đình cô bình thường, cô bảo thủ, cuộc sống yên bình. Vòng tròn xã giao rất nhỏ. Chuyện như thế này mà bại lộ, đối với cô sẽ là một cơn bão giày xéo danh dự.
Bùi Hoài Duật bóp cằm cô, đè nén hơi thở bất ổn trong lồng ngực, hạ giọng trầm xuống: “Em nói với Trần Thiệu An, là anh c**ng b*c em, em không chống cự lại sức lực đàn ông, phải nhẫn nhục chịu đựng, hiểu không?”
Lỗi là ở anh. Nghê Vụ hơi kinh ngạc nhìn anh. Im lặng vài giây. Dường như không ngờ anh lại nói ra những lời này.
Cô tìm lại được giọng nói của mình: “Anh ấy... anh ấy về tầng năm rồi, anh đi đi.”
Bùi Hoài Duật cau mày: “Em và anh ta, cãi nhau à?”
Vợ chồng cãi nhau, nên ngủ riêng phòng sao?
Nghê Vụ không nói gì, Bùi Hoài Duật coi như cô đã ngầm thừa nhận.
Quần áo trên người anh vẫn còn nguyên vẹn. Anh giúp cô chỉnh lại bộ đồ ngủ.
“Bùi Hoài Duật, sau này, anh đừng đến tìm tôi nữa.”
Anh đang cài khuy cuối cùng thì tay khựng lại: “Nếu vì chuyện tối nay, anh đảm bảo lần sau sẽ nghe theo em, em nói địa điểm.”
Nghê Vụ lắc đầu. Cô nhìn anh qua lớp ánh sáng mờ ảo trong bóng tối. Giọng nói dịu dàng nhưng bình tĩnh: “Tôi muốn nói, chúng ta chấm dứt mối quan hệ lẽ ra không nên tồn tại này.”
Nghê Vụ đã luôn tìm kiếm thời cơ. Cô rời khỏi thành phố Tùng, sẽ không nói lời chia tay với bất kỳ ai khác. Cô ghét sự chia ly. Cô nói với Trần Thiệu An và Trần Như Lan rằng khi nào rảnh cô sẽ về thăm họ.
Đó không phải là chia tay, cô sẽ trở lại vào một cuối tuần rảnh rỗi nào đó trong tương lai, đưa con gái về, ăn cơm với Trần Như Lan, trò chuyện với bà, như thường lệ.
Chỉ với Bùi Hoài Duật, Nghê Vụ cảm thấy, đây mới thực sự là chia ly.