Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 113

“Cậu, cậu hình như cao hơn chú kia một chút.” Tầm nhìn lại càng tốt hơn.


Bùi Hoài Duật cao 1m88, chứ đâu phải chỉ hơn Trần Thiệu An cao hơn “một chút”. 


Anh nhìn bóng lưng hai người phía trước.


“Cháu có biết người đàn ông đó là ai không? Còn để người ta ôm, đó là chồng của Nghê Nghê của cháu đó, chồng, cháu có hiểu không? Là người có thể ngủ chung, ăn chung, hôn nhau, làm gì cũng ở bên nhau được. Cố Tử Mặc, đó là tình địch của cháu. Nghê Nghê của cháu, gần đây có phải rất ít nhắn tin cho cháu, cũng không chủ động liên lạc với cháukhông? Chồng người ta về rồi, không còn liên quan gì đến cháunữa.”


Cậu bé sững sờ một chút, đột nhiên “Oa” lên một tiếng khóc lớn.


Bùi Hoài Duật đặt Cố Tử Mặc xuống, xách cổ áo cậu bé, quay người đi về.


Cố Tử Mặc thút thít. Bước một bước quay đầu ba lần, nhìn Nghê Vụ ở cách đó không xa, khóc càng dữ dội hơn.


Nghê Vụ loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, quay người lại, vừa lúc thấy bóng dáng Bùi Hoài Duật và cậu bé dần dần đi xa.


Nhà họ Bùi.


Vu Tú Huệ dẫn con gái, con rể về nhà, thì thấy tiếng khóc của cháu ngoại cưng còn to hơn cả sấm.


Bà vội vàng hỏi dì An: “Sao thế, không phải nói là đi chơi sao?”


Bùi Tĩnh Thư và Cố Chuẩn đi tới.


Bùi Tĩnh Thư cúi người: “Khóc gì thế, nói cho mẹ nghe. Không phải cậu đã đưa con đi chơi rồi sao?”


Bùi Hoài Duật ngồi trên sô pha, nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.


Nhẹ nhàng mở miệng: “Thất tình rồi.”


Cố Tử Mặc khóc to hơn nữa. Dường như là để đáp lại câu nói đó.


Bùi Tĩnh Thư nhìn Cố Chuẩn, rồi nhìn Vu Tú Huệ?


Mấy người nhìn nhau.


Vu Tú Huệ lườm Bùi Hoài Duật một cái: “Nói bậy bạ gì đấy, thất tình gì chứ.”


Cố Tử Mặc thút thít một tiếng: “Cô ấy không thích cháu nữa rồi...”


Vu Tú Huệ kinh ngạc: “À? Ai thế cháu?”


Bùi Tĩnh Thư và Cố Chuẩn dở khóc dở cười. Bùi Tĩnh Thư không ngờ con trai mình lại thực sự ‘thất tình’, cô hạ giọng: “Không biết là cãi nhau với cô bé bạn học nào rồi?”


Cố Chuẩn bế Cố Tử Mặc lên lầu dỗ dành, Bùi Tĩnh Thư đi theo sau.


Mấy người đều nghĩ là lũ trẻ con, bạn bè đồng lứa cãi nhau.


Vu Tú Huệ cười: “Làm mẹ sợ hết hồn.”


Tết năm nay, cả nhà đều có mặt, khuôn mặt Vu Tú Huệ cũng rạng rỡ niềm vui.


Bà ngồi trên sô pha, liếc nhìn con trai mình.


Bùi Hoài Duật tựa vào ghế dài kiểu quý phi, đôi chân quá dài, gác lên ghế đẩu thấp. Anh nhắm mắt, dưới mí mắt hiện rõ quầng thâm mệt mỏi nhàn nhạt. Mới mấy ngày không gặp mà trông anh đã gầy đi đôi chút, khuôn hàm vốn góc cạnh nay lại càng rõ nét.


Vu Tú Huệ xót con trai: “Ăn Tết mà sao ngày nào cũng phải trực thế con.”


Bùi Hoài Duật không đáp lời.


Vu Tú Huệ tự mình nói tiếp: “Con sắp 29 tuổi rồi, thời gian trôi nhanh thật.”


Bùi Hoài Duật mở mắt, ánh mắt trở nên trong trẻo.


“Sinh nhật không có gì đáng để tổ chức, nói với ba một tiếng, hủy đi.”


“Sao có thể được.” Vu Tú Huệ phản đối: “Nhất định phải tổ chức sinh nhật, mẹ chỉ mong thấy con, năm nào cũng khỏe mạnh bình an.”


Bùi Diên và Bùi Hoài Duật rất giống nhau, dù sao cũng là anh em sinh đôi. Vu Tú Huệ nhìn anh, nếu Bùi Diên còn sống, chắc cũng sẽ như vậy.


Bà nói: “Ngày Tết, chúng ta vui vẻ lên đi. Con nhìn con xem, lúc nào cũng mang cái mặt không cảm xúc đó.”


Bùi Hoài Duật nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười rất qua loa.


“Con cũng nên suy nghĩ về chuyện tình cảm cá nhân của mình đi. Mẹ không muốn ép con, nhưng chúng ta cũng phải tiến thêm một bước. Dù gia đình mình không có ngai vàng để kế thừa, nhưng Bùi Thị cần một người kế tục trong tương lai.”


Bùi Vân Hiền và Tần Uyển Khanh không có con ruột, chỉ có một cô con gái nuôi là Sơ Yên, bà cũng xem như cháu gái mà đối đãi. Cả nhà đều ủng hộ cô bé học nhạc, bước vào giới giải trí.


Con trai của Tĩnh Thư và A Chuẩn thì là cục cưng bà thương yêu, nhưng nhà A Chuẩn cũng có doanh nghiệp gia tộc. Nhà họ Cố là tập đoàn hàng đầu về ẩm thực ở thành phố Tùng. A Chuẩn bề ngoài có vẻ phóng túng, vào giới giải trí làm đạo diễn, nhưng ông cụ nhà đó cũng đang bồi dưỡng Tử Mặc làm người thừa kế.


Điều này khiến Vu Tú Huệ và Bùi Thành Quân lo lắng.


Bùi Hoài Duật hơi cau mày.


Anh im lặng vài giây: “Dù sao thì nhà mình cũng nhận nuôi không ít rồi, nếu muốn người thừa kế, mẹ và ba cứ đến trung tâm phúc lợi chọn một đứa đi, nhận về dưới danh nghĩa con để bồi dưỡng.”


“Không thể nói những lời này!” Vu Tú Huệ hiếm khi nghiêm mặt: “Lời này mà con dám nói trước mặt ba con, coi chừng ông ấy mời gia pháp ra dạy dỗ con.”


“Con đàng hoàng tử tế như vậy, nhận nuôi làm gì. Mẹ cũng không ép con, nếu con gặp được người thích hợp, cô gái con ưng ý, chỉ cần nhà người ta trong sạch, gia đình bình thường mẹ cũng có thể chấp nhận, nhà họ Bùi mình không nhiều quy tắc như thế.”


Sự im lặng kéo dài của Bùi Hoài Duật khiến Vu Tú Huệ cảm thấy có hy vọng: “Con có… có cô gái nào vừa ý rồi sao?”


Bùi Hoài Duật đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi rõ rệt, giọng nói cũng khàn khàn: “Con về trước đây, Nemo đang ở nhà.”


Vu Tú Huệ nắm lấy cánh tay anh, vội vàng hỏi: “Thật à? Con mau nói cho mẹ nghe đi.”


“Cô ấy không chọn con.”


Bùi Hoài Duật nói xong câu này thì bỏ đi.


Để lại Vu Tú Huệ đứng đó không hiểu chuyện gì.


Con trai bà, từ nhỏ đã có vẻ ngoài, thân hình, khí chất ưu việt hơn người, sao lại...


Ánh mắt cô gái kia phải kén chọn đến mức nào chứ. Chưa nói đến dung mạo này, dù không có gì đi nữa, với gia sản lớn của nhà họ Bùi, sao lại có cô gái nào từ chối được chứ.


Đêm hôm đó Vu Tú Huệ lo lắng đến mức không ngủ được.


Bà dậy uống hai viên thuốc.


Bùi Thành Quân tuy thường ngày hay cãi nhau với bà, nhưng thấy bà uống thuốc, ông chống tay ngồi dậy: “Không khỏe à? Tôi bảo quản gia lái xe, chúng ta đến bệnh viện khám xem sao.”


“Hoài Duật có bạn gái rồi.”


Vu Tú Huệ nằm xuống một lúc lâu, đột nhiên nói câu này.


Bùi Thành Quân đang chuẩn bị ngủ, lập tức mở mắt. Ông ngồi dậy dựa vào đầu giường.


“Đây là chuyện tốt mà.”


“Tốt gì mà tốt, ước chừng là quen nhau một thời gian, người ta cảm thấy không hợp, rồi đá nó rồi. Ông không thấy mấy ngày nay mặt nó không được tốt à.”


Bùi Thành Quân hừ lạnh một tiếng: “Bị đá cũng bình thường thôi, ai biết nó bình thường có hay lạnh lùng không, chẳng có chút nhân tình nào, ít nói ít cười, cô con gái nào mà thích loại này.”


Vu Tú Huệ không lên tiếng.


Bùi Thành Quân nói: “Đừng lo lắng vớ vẩn nữa. Nó có cô gái vừa ý, chẳng phải chứng tỏ xu hướng giới tính không có vấn đề sao, kết hôn là chuyện sớm muộn thôi.”


Vu Tú Huệ cảm thấy, cuối cùng thì lão già này cũng nói được một câu ra hồn.

Bình Luận (0)
Comment